Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 32: Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử (10)


Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 32: Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử (10)


Vòng ba hôm nay vừa có kết quả, Phong thành như muốn nổ tung. Trần Thanh Nguyên lại lọt vòng. Hơn nữa là đấu Tiên Kỳ Lâm Thông, vậy mà vẫn qua được. Tất nhiên, dân chúng Phong thành không phải người duy nhất ngạc nhiên.
Lúc nhận được danh sách, Kỳ vương đang đánh cờ cùng anh trai mình. Khi biết ngoài anh mình ra và Thụy vương ra,còn có một kẻ khác thắng được Lâm Thông, bất ngờ đến nỗi làm rớt cả quân cờ. Là Lâm Thông đó. Ngoài bất ngờ ra còn có chút vui sướng khi người khác gặp họa nữa.
Tại sao hả? Vậy thì phải kể đến nguồn gốc của cái tên Kỳ vương. Kỳ vương vốn được gọi là Dũng vương, đây là tên do đích thân tiên đế ban tặng, lấy trong câu “Hùng Dũng Thao Lược”. Kỳ vương lúc đó cực kì tự hào với cái tước hiệu này. Cho đến bốn năm trước, một lần nghe được danh tiếng của Lâm Thông ở Châu thành, vốn cũng nổi tiếng là đánh cờ hay lại thêm bản tính háo thắng, bèn chạy đến Châu thành khiêu chiến. Lâm Thông nói có thể đánh bại hắn trong vòng đúng mười nước cờ. Kỳ vương thì nghĩ hắn quá ngạo mạn, cho dù hắn tài năng cỡ nào, nhưng dù sao Kỳ vương được dạy đánh cờ từ bé, sao dễ dàng thua trong mười nước cờ vỏn vẹn được. Kỳ vương bạo miệng nói, nếu đúng như vậy, hắn sẽ đổi tên từ Dũng vương sang Kỳ vương (Kỳ = cờ). Đúng thật, Kỳ vương không thua trong mười nước cờ, mà thua chỉ trong …chín nước. Mặc dù không thua nhưng còn nhục nhã hơn thua rồi. Kỳ vương về đế đô, nhất quyết xin được đổi tên, đồng thời còn quỳ ở tẩm cung của Tông đế ba ngày liền, năn nỉ Tông đế đi Châu thành phục thù ình. Cuối cùng mới có người đầu tiên đánh bại được Lâm Thông.
Kỳ vương bất mãn: “Sao tên kia lại thắng được cơ chứ? Nói vậy không lẽ đệ không bằng hắn sao? Hắn chỉ là tên thất phu vô học thôi mà.”
Tông đế cười khổ với cậu em trai: “Đừng đánh giá cuốn sách qua cái bìa. Đó là đạo dùng người.”
“Chẳng lẽ cờ thuật của Lâm Thông sa sút đến thế?”
Rồi nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Huynh, Giang gia sao rồi? Đệ thấy Quan Huy đã về từ hôm qua mà.”
“Đúng như gã kia dự đoán. Giang gia chống thánh lệnh, đang tập hợp binh lực từ các thành khác. Cuối cùng cũng chịu lòi cái đuôi cáo ra.” Ánh mắt hắn lóe lên một vẻ tàn nhẫn đáng sợ. Kỳ vương rùng mình, lảng sang chuyện khác: “Huynh, hôm qua đạo thánh chỉ của huynh đã đến biệt viện Bình vương. Nhị ca đã không còn nghi ngờ gì nữa. Số lượng ám vệ theo dõi biệt viện của đệ cũng bớt đi đáng kể.”
Hắn chỉ ừ lấy lệ, vẫn chuyên tâm nghiên cứu bàn cờ. Kỳ vương biết lúc này hắn không muốn nói chuyện, bèn lặng lẽ rút lui.
———-
Huỳnh Tân vẫn nhìn chằm chằm vào Thanh Nguyên từ lúc nàng mới bước vào. Nhìn tới nỗi Thanh Nguyên ngứa ngáy tay chân, bực mình nói: “Ngài đang muốn hỏi gì thì hỏi đi. Đừng nhìn nữa.”
Huỳnh Tân vẫn nhìn nàng, lát sau hỏi: “Làm sao huynh qua được vòng này? Huynh nói huynh không biết đánh cờ mà”
Thanh Nguyên tâm trạng tốt bèn trêu hắn: “Ta hối lộ Lâm Thông.”

Huỳnh Tân coi thường bĩu môi: “Đừng giỡn, tài sản của hắn nhiều như nước trong thác, cây trong rừng, e rằng huynh bán mạng đi còn không đủ nữa là”
“Hối lộ đâu nhất thiết phải là tiền bạc. À, mà huynh có quen với bà vợ của Lâm Thông không?”
“Có. Cha ta trước đây rất thân thiết cha bà ta. Chúng tôi cũng được xem là thanh mai trúc mã. Chồng trước của bà ta cũng từng làm ăn với ta”
Thanh Nguyên cười cười: “Vậy thì tốt quá rồi, huynh giúp ta một việc nhé”
” Việc gì”
“Trả tiền hối lộ cho Lâm Thông”
Huỳnh Tân xém té ghế, trả bằng cái gì, tiền không đủ, chẳng lẽ trả sắc.
“………..”
“Đừng lo, nhan sắc của ngài chưa đủ đô đâu. Ta chỉ cần ngài giúp ta gửi một lá thư thôi.
———-
Mấy ngày sau, Châu thành rộ tin Lâm phu nhân quyết định nhận nuôi một đứa bé trai xinh xắn. Đặt tên là Lâm Nhất Ngôn. Lâm phu nhân hết lòng cưng chiều, yêu thương cậu bé.
Dân Châu thành kháo nhau rằng, hôm đó Lâm phu nhân đi chùa, gặp một đạo sỹ đắc dạo, phán rằng sắp tới bà ta sẽ có một đứa con trai. Đứa con này tuy không phải bà ta sinh ra, nhưng đích thực là con trai bà ta, do kiếp trước đầu thai nhầm nơi, khiến mẹ con phân ly.
Không ngờ đúng ngay hôm sau, một người bạn thân thiết gửi thư nói có một đứa bé trai tướng quý nhân, rất lanh lợi tháo vát, muốn nhờ Lâm phu nhân nhận nuôi cho.

Lâm phu nhân nghĩ đến lời của đạo sỹ ngày trước, bèn lập tức sai người đến tận Phong thành đón cậu con trai “thất lạc”, còn cái tên thì nhờ ông chồng đang ở Phong thành đặt hộ.
Cũng ngày hôm đó, ở Huỳnh phủ xuất hiện một lá thư ghi vỏn vẹn sáu chữ “Ơn này ngày sau tất báo”
Không ai biết người gửi hay người nhận là ai. Chỉ có mình Thanh Nguyên hiểu.
Rồi cũng trong ngày hôm đó, tin tức Giang gia chống lệnh vua, muốn mưu phản loan truyền ra. Giang đại gia bị xử tử, Giang nhị gia bị ép cung bắt khai ra đồng đảng. Tài sản Giang gia bị xung quốc khố. Nghe nói nhiều đến nổi chở cả chục xe còn chưa hết. Một gia tộc hiển hách là thế, vậy mà bị xóa sổ chỉ trong một đêm.
“Công cao hơn chủ” đây là tai họa mà công thần triều nào cũng mắc phải.
———-
Phong thành quả nhiên là chốn ăn chơi thượng hạng. Cả một góc vắng, ngõ nhỏ cũng có Thanh lâu.
Thanh Nguyên trong vai gã đàn ông râu tóc xồm xoàm, ăn mặc tầm thường đi vào Thanh lâu này.
Hương lâu cũng từng là một thanh lâu nổi tiếng, nhưng do cạnh tranh khốc liệt, kinh doanh không đúng đường lối nên bây giờ trông cực kì thảm hại. Kỹ nữ ở đây cũng rất đẹp, nhưng lại quá dung chi tục phấn, không biết lôi kéo khách, dần dần Hương lâu trở thành một thanh lâu hạng bét. Khách chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thanh Nguyên được chia hai mươi ngàn lượng bạc trong vụ “làm ăn” với tam gia. Có tiền rồi lại đang rảnh rỗi, Thanh Nguyên quyết định bắt đầu gầy dựng thế lực của mình. Nhỡ sau này có chuyện bất trắc, không thể về thế giới kia, ít ra cũng có nơi nương thân. Hơn nữa, nàng cũng không thể ở mãi trong Huỳnh phủ, sẽ có người nghi ngờ.
Nàng bước vào Hương lâu, chỉ có vài tên nhà giàu mới nổi, không có tiền vào những thanh lâu lớn, đành vào những thanh lâu hết thời.
Tú bà vừa thấy khách vào đã chạy nhanh tới lôi kéo, trên người bà ta toàn mùi son phấn rất ghê mũi. Thanh Nguyên gọi bà ta lên phòng nói chuyện riêng. Rồi trước ánh mắt kinh ngạc của tú bà, nàng vứt một túi bạc lên bàn: “Ta muốn mua Hương lâu”

Từ trước tới nay, không người đàn ông nào muốn kinh doanh thanh lâu, suốt ngày vây quanh đám oanh oanh yến yến khiến họ cảm thấy mất sĩ diện.
Thanh Nguyên trả lời thắc mắc của bà ta: “Đừng nhìn ta như vậy, ta thấy sĩ diện chẳng là cái thá gì cả, miễn là kiếm được tiền. Tòa thanh lâu này vốn đã cũ kĩ, ế khách, ta trả một trăm lượng là đã cao rồi đấy. Bà hãy suy nghĩ cẩn thận xem”
Khỏi phải nói, lập tức tú bà nhận lời ngay. Có người gánh nợ giùm mình, lại có tiền dưỡng già, quá tốt rồi còn gì, cầu còn không được nữa.
Bà ta vui vẻ đồng ý ngay: “Được, được, thành giao nay. Nhờ ông chăm sóc các chị em cho, ta lập tức lấy giấy bán thân cùng các giấy tờ khác lên ngay.”
“Bà giúp ta đuổi hết đám khách ở dưới kia, rồi gọi tất cả các gái lên gặp ta.”
“Ta đi liền” bà ta cười lấy lòng rồi bỏ đi ngay.
Khoảng mười phút sau, có khoảng gần hai mươi cô gái chỉnh tề đứng trước mặt nàng. Họ đều có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy chủ nhân mới là một tên đàn ông.
Thanh Nguyên đứng phắt dậy, nói: “Các cô chắc hẳn đã biết, ta mua đứt thanh lâu này rồi. Từ nay ta sẽ là ông chủ của các cô.”
Nói rồi Thanh Nguyên đi đến bên bàn trà, cầm xấp giấy bán thân của họ, đưa cho họ cầm rồi nói tiếp: “Ta biết nhiều người trong số các cô là do bị ép buộc tới đây. Trước giờ ta chỉ dùng những người chịu cam tâm đi theo mình, nếu các cô không muốn đi theo ta, có thể xé giấy bán thân, rồi đi ngay. Ta tuyệt đối không truy cứu. Nhưng đã đi theo ta thì phải hết sức trung thành, tuyệt đối nghe lời ta. Tất nhiên, ta sẽ không bạc đãi người của mình.”
Bỏ đi sao? Thế giới bên ngoài rất khó lường, các cô xuất thân từ chốn phong trần, vốn đã không còn khả năng thích nghi với bên ngoài. Ở đây còn được che nắng che mưa, ra ngoài chỉ để người ta phỉ nhổ, coi thường.
Thanh Nguyên tất nhiên biết được họ vốn đã không còn đường lui, chỉ nói vậy để đánh vào tâm lý của họ thôi. Ai cũng muốn được tôn trọng, được tự mình quyết định cuộc đời của chính bản thân. Gái thanh lâu thiếu nhất chính là sự tôn trọng đó. Nếu cảm giác được mình được tôn trong, tự nhiên sẽ không phản bội người đã tôn trọng họ.
Họ nhìn nhau một lúc rồi cùng đưa lại xấp giấy bán thân cho Thanh Nguyên.
Nàng nhận lại những tờ giấy đó, nói: “Tốt. Bây giờ ta sẽ cải tiến lại phương thức làm việc của Thanh lâu này.”
Thanh Nguyên chỉ vào một cô gái xấu nhất trong số họ: “Từ nay về sau, cô sẽ trở thành quản lý của thanh lâu này. Là quản lý, chứ không phải tú bà. Cô tên gì?” Cô ta có vẻ ngạc nhiên pha lẫn vui sướng. Vốn cô ta là người ít khách nhất ở đây, nay đột nhiên được trọng dụng, vậy là không phải lo sẽ bị đá ra cửa nữa rồi.
“Cám ơn ngài. Ta sẽ cố gắng. Ta tên Tú Tú”

Nàng đảo mắt nhìn bọn họ: “Các cô biết không? Đàn ông vốn là loại động vật càng không lấy được càng hứng thú muốn lấy. Những kẻ đến thanh lâu đều là phường dung tục nhất, nhưng lại thích những cô gái thanh cao, thuần khiết. Trang điểm đậm, ăn nói ngọt ngào chỉ thích hợp với những vị khách bình thường, tiền kiếm được từ họ không bao nhiêu. Muốn móc tiền từ những vị khách lớn, phải biết thay đổi, phải mới lạ. Trong các cô, ai đã từng được học chữ, biết ngâm thơ, làm câu đối?”
Cô gái kia lên tiếng, “Diễm Hương biết đấy”
Mọi người quay qua nhìn một cô gái, đó là một cô nương trẻ, rất đẹp, rất thanh thuần.
Cô ta bước ra từ đám đông
“Trước đây ta từng học chữ, làm thơ, nhưng vì cảnh nhà sa sút, bị bán vào đây.”
Thanh Nguyên nhìn cô ta, nghĩ, một cô gái đẹp như vậy, lại có học thức, có lẽ tú bà thấy cô ta quá thanh cao, không biết lấy lòng khách, nên bị tú bà xếp xó một chỗ. Đúng là có báu vật mà không biết dùng.
“Tốt. Bây giờ cô sẽ là át chủ bài của Hương lâu. Tất cả các cô hãy tẩy trang hết đi, ta sẽ giúp các cô có được bộ dạng thích hợp nhất. Trang điểm không phải đậm là đẹp đâu. Ta sẽ chỉ cho các cô thấy. Cô, lại đây”
Thanh Nguyên ngoắc tay ra hiệu cô gái kia bước đến.
“Cô có một làn da trắng, sao còn phải bôi phấn ất tự nhiên? Chẳng những làm mất đi vẻ đẹp của làn da, còn khiến cô già đi cả chục tuổi. Mắt cô vốn không to, cô lại chọn cách vẽ mắt hình lá liễu, khiến cho đôi mắt đã nhỏ nay còn nhỏ hơn, không có hồn. Còn quần áo nữa. Da cô đã trắng, lại còn chọn quần áo màu xanh nhạt, vốn không tôn lên được gì cả.”
Nói xong, Thanh Nguyên lấy khăn tay nhúng nước lau sạch phấn của cô nàng. Các cô gái nhìn nhau, há hốc mồm, một người đàn ông lại rành chuyện son phấn như vậy, lại còn đích thân trang điểm ột cô gái, đúng là lần đầu tiên được gặp.
Thanh Nguyên dùng một ít phấn hồng phớt nhẹ hai má, dùng chì đen đánh đậm hai mắt, dùng sơn màu nhạt điểm môi hồng. Tháo mái tóc được búi cao ra, thả xuống, đưa một bộ đồ màu đỏ sậm đưa cô ta thay.
Một phút sau, một cô gái da trắng nõn nổi bật trên màu áo đỏ, mắt to, má hồng nhạt tự nhiên, nhìn cứ như hai con người khác.
Mọi người trầm trồ xuýt xoa, đây chính là sức mạnh của trang điểm.
Cô gái nhìn vào gương, hỏi: “Đây thực sự là ta sao?”
Mọi người cùng gật đầu, chính là cô đấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.