Giả trai bị hotboy trường nhìn trúng

Chương 39


Đọc truyện Giả trai bị hotboy trường nhìn trúng – Chương 39:

Trong khoảng thời gian đó, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Giang Trác chắc chắn là bị ma ám cho nên mới thường thường cưng chiều nhìn “Ôn Hàn” như vậy.
 
Lúc chơi bóng rổ chung với nhau cố ý chuyền bóng cho “Ôn Hàn” coi như cũng được đi, nhưng mà có một lần hai người làm đối thủ, vậy mà những người khác chỉ có thể mở to mắt nhìn Giang Trác nhường bóng cho Ôn Hàn. “Gian tình” của hai người này đúng thật là…
 
Tuy nhiên đảng cp không dễ tồn tại, giáo viên chủ nhiệm Trương Chí Minh lúc nào âm thầm quan sát như một con mèo cho nên mọi người đều thành thành thật thật làm bộ như không biết gì.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mặc dù sau đó lão Trương cũng mấy lần bí mật thăm dò điều tra nhưng mà các bạn học đều nhất trí nói đó chỉ là tình anh em xã hội chủ nghĩa mà thôi, ngược lại còn có người nói mấy câu với lão Trương –
 
“Thầy Trương thầy có chỗ nào không khỏe sao?”
 
“CP là gì vậy ạ? Em không biết, nó có ăn được không?”
 
“Thầy Trương là do bài tập của chúng em ít quá nên không đủ để thầy chấm bài sao?”
 
Trương Chí Minh: … 
 
Chuyện đổi chỗ ngồi trị được ngọn nhưng không trị được gốc cho nên Trương Chí Minh cũng không nhắc lại nữa. Muốn tách được hai đứa này ra thì ông phải làm lâu dài.
 
Sáng sớm hôm đó, Ôn Thừa Nghiệp sắp xếp “tai mắt” trong lớp để chặn mấy nữ sinh lớp khác muốn tặng quà và thư tình cho Ôn Hàn lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Buổi trưa, Ôn Thừa Nghiệp đợi trong văn phòng làm việc hơn bốn mươi phút, cuối cùng cũng đợi được Trương Chí Minh đến, kích động cáo trạng với ông ——
 
“Thầy Trương, nhất định là Ôn Hàn có vấn đề. Trong trường lại quan hệ mập mờ không rõ ràng với các bạn học nữ làm xấu hình ảnh của lớp. Người như vậy căn bản không xứng đáng ở lại lớp 1!”
 
Trương Chí Minh cầm thư tình trên tay Ôn Thừa Nghiệp mở ra đọc rồi hỏi: “Bạn học nữ viết?”
 
“Vâng ạ! Thầy Trương, Ôn Hàn có quan hệ mờ ám với rất nhiều bạn học nữ, lần trước em tận mắt nhìn thấy cậu ta với một bạn nữ đi ra ngoài uống trà sữa. Ngoài ra còn có chuyện quá đáng hơn nữa…”
 
Ôn Thừa Nghiệp tiến lại gần giáo viên chủ nhiệm nói nhỏ: “Có lần, cậu ta còn bảo bạn học Triệu Nịnh Manh uống trà sữa chung một cái ống hút với cậu ta nữa. Thầy Trương, thầy nhất định phải quản chuyện này ạ!”
 
Trương Chí Minh lại không kinh ngạc chút nào, thảnh thơi nhấp một ngụm trà rồi mở bức thư đọc lần nữa, càng đọc ông càng thấy vui mừng.
 
“Ôn Hàn trắng trợn làm bại hoại thanh danh trường học chúng ta như vậy, sau này các bạn khác học theo cậu ta thì làm sao có thể thi đậu vào đại học được chứ?”
 
“Học theo?” Trương Chí Minh bình tĩnh nói: “Vậy tại sao tôi lại không thấy nữ sinh theo đuổi em thế?”
 
Ôn Thừa Nghiệp cứng họng, ngượng ngùng nói: “Sao thầy lại thiên vị cậu ta?”
 
Trương Chí Minh hừ lạnh: “Học sinh Ôn Thừa Nghiệp, kỳ thi tháng trước em được bao nhiêu điểm?” 
 
Nghe ông hỏi thành tích của mình Ôn Thừa Nghiệp bỗng nhiên có chút chột dạ: “Lần trước… hơn năm mươi một chút.”
 
Trương Chí Minh lập tức trở mặt, đập bàn một cái “bốp”: “Chỉ bao nhiêu đó điểm mà em cũng dám suốt ngày rảnh rỗi đi quản chuyện của Ôn Hàn! Tự mình lo cho mình trước đi! Đi ra ngoài!”
 

Ôn Noãn nhận được tin nhắn thông báo thời gian và địa điểm thi đấu từ hiệp hội võ thuật. 
 
Là vào ba ngày lễ Thanh Minh, thuận tiện cho cả học sinh và người đi làm, địa điểm ở khu thắng cảnh 4A cấp quốc gia Tiêu Dao Cốc cách Bắc Thành hơn hai tiếng lái xe.
 
Ngoài ra cuối tin nhắn còn không quên thêm một lời nhắn –
 
“Trong thời gian thi đấu, các tuyển thủ tự lo việc ăn ở của mình. Khách sạn trong khu danh thắng có hạn cho nên xin vui lòng đặt khách sạn trước. Để biết thêm thông tin chi tiết, vui lòng đăng ký tại OM [1].”
 
[1] OM: Opera Management là một phần mềm quản lý khách sạn 
 
Ôn Noãn đang trong tiết học, vốn đang mơ màng sắp ngủ thì điện thoại trong tay rung lên, cô cứ tưởng là một tin nhắn rác.
 
Cho đến khi điện thoại di động của Diệp Thanh ngồi phía sau kêu một tiếng “ting”.
 
Ánh mắt hình viên đạn của giáo viên Tiếng Anh tức thì nhìn bọn họ.
 
Ôn Noãn lập tức ngồi thẳng dậy, giả vờ nghiêm túc nghe giảng bài nhưng thực chất ánh mắt lại nhìn màn hình điện thoại.
 
Cô bấm ngón tay tính toán, chỉ còn mấy ngày nữa là tới rồi, trong nháy mắt tinh thần của cô phấn chấn hẳn lên.
 
Trận đấu này có ý nghĩa rất lớn đối với cô. Cô có thể lấy được bí thuốc để cứu anh trai hay không đều phụ thuộc vào việc cô có đủ bản lĩnh để chiến thắng không.
 
Ôn Noãn quay đầu lại nhìn Diệp Thanh, anh ấy lấy sách che điện thoại trên bàn, mở app đặt phòng khách sạn ra bắt đầu đặt phòng.
 
Tên này cũng hăng hái quá rồi!
 
Ôn Noãn cầm bút lên, viết một mảnh giấy nhỏ đưa cho Giang Trác: “Hôm Diệp Thanh đi thi đấu cậu có đi không?”
 
Giang Trác đặt bút xuống, mở tờ giấy nhàu nát ra nhìn một cái, sau đó viết: “Cậu đi không?”
 
“Ôn Hàn” đương nhiên không thể đi.
 
Cô trả lời: “Không đi, tôi cũng không thích tham gia náo nhiệt, còn không bằng ở nhà ngủ.”
 
Khóe môi Giang Trác cong lên: “Vậy thì tôi cũng không đi, ở nhà ngủ với cậu.”
 
Trái tim của Ôn Noãn bỗng nhiên đập thình thịch.
 
Cậu mà ngủ với “Ôn Hàn” một giấc thì còn gì là tình anh em xã hội chủ nghĩa nữa!! 
 
Ôn Noãn nắm cây bút, trong lòng không ngừng gào thét!
 
Giang Trác nhất định phải đi cùng Diệp Thanh, nếu không hai ngày cậu ở lại Bắc thành, lỡ như tâm huyết dâng trào muốn tìm cô thì thật sự lúc đó cô cũng không biết nên lấy cớ gì để từ chối!
 
“Cậu đi với Diệp Thanh đi, thuận tiện giúp tôi trông em gái!” Cô đưa tờ giấy cho Giang Trác, thấp thỏm nhìn cậu.
 
Giang Trác lạnh nhạt nhướng mày, dùng khẩu hình nói: “Cho tôi một lý do tại sao tôi phải đi xem.”

 
Ôn Noãn khẽ cắn môi. Cuối cùng phải ra đòn sát thủ, trên giấy viết: “Có phải là cậu đã nhận của hồi môn của em gái tôi không?”
 
Tờ giấy đưa tới, trái tim cô suýt chút nữa đã nổ tung!
 
Thình thịch thình thịch!
 
Giang Trác vẫn luôn trưng bộ mặt vân đạm phong kinh nhìn cô viết mấy chữ này, đôi mắt đen đẹp đẽ của cậu liếc nhìn cô, dùng sức viết lên tờ giấy một chữ — 
 
“Phải.”
 

 
Hai ngày sau, Ôn Noãn và Lục Tư Yến xuống tàu cao tốc đi tới khu thắng cảnh Tiêu Dao Cốc.
 
Trận này thi đấu có phần giống với Hoa Sơn luận kiếm, sân thi đấu được đặt trên một đỉnh núi cao trong cốc.
 
Nơi đây là điểm du lịch 4A cấp quốc gia, núi cao trùng điệp, địa hình hiểm trở, cho dù du khách đã mặc quần áo bảo hộ cũng có thể bị dọa sợ đến mức tay chân mềm nhũn chứ chưa nói đến đây để đấu võ.
 
Đại sư huynh Văn Trạm sắp thi đại học nên không thể có mặt, còn Lục Tư Yến là một con người thích tham gia náo nhiệt cho nên sống chết đòi đi theo Ôn Noãn.
 
Trời nắng chói chang, cả hai xuống tàu cao tốc, theo đám đông đi ra ngoài.
 
Những người xung quanh, có những cặp tình nhân vô cùng thân mật, những nhóm năm ba cô gái nhỏ, những anh chàng sành điệu cầm máy ảnh DSLR [2], còn có người đứng trước biển hiệu quảng cáo “Khu thắng cảnh Tiêu Dao Cốc – bồng lai tiên cảnh chốn nhân gian” tạo dáng chụp hình.
 
[2] máy ảnh DSLR: là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh kỹ thuật số sử dụng hệ thống gương cơ học và hệ thống gương phản xạ để đưa ánh sáng từ ống kính tới ống ngắm ở phía sau máy ảnh
 
Trong khoảng thời gian này khu thắng cảnh đóng cửa không cho khách du lịch vào tham quan cho nên những người tới đây đều là tuyển thủ tham gia thi đấu.
 
Ôn Noãn đánh giá bọn họ. Kỳ thật rất khó tưởng tượng được mỗi người bọn họ đều đầy một thân võ nghệ.
 
Mấy năm gần đây, nhân sĩ võ lâm ngày càng khiêm tốn, không bao giờ chịu lộ tuyệt kỹ.
 
Bên ngoài lối ra ga xe lửa đã có mấy chiếc xe buýt du lịch chờ sẵn từ lâu, chỉ cần là tuyển thủ đăng ký dự thi đều có xe buýt miễn phí đưa thẳng đến khách sạn trong khu danh thắng.
 
Trên đường đi, Lục Tư Yến nhìn cánh cổng to lớn của thắng cảnh, cảm thán nói: “Hai năm qua phái Tiêu Dao kinh doanh kiếm được không ít tiền nha, cái cổng thắng cảnh này cũng thật là khí thế.”
 
Ôn Noãn đeo kính mát chợp mắt nghe vậy thì lười biếng đáp: “Một phần bí thuốc cải tử hồi sinh cũng đủ cho bọn họ ăn mấy đời rồi. “
 
“Luyện công mấy năm ở cái chỗ bồng lai tiên cảnh nhân gian như vậy chắc cũng phải mọc cánh lên trời thành tiên hết rồi chứ ai như em trong đầu chỉ toàn nghĩ đến bí thuốc!”
 
Ôn Noãn bĩu môi không trả lời.
 
Trong đầu cô không phải toàn nghĩ đến bí thuốc mà điều cô nghĩ đến… là anh cô.
 

Lục Tư Yến quay đầu lại nhìn cô gái đeo kính mát bên cạnh.
 
Cô mặc một chiếc áo khoác ngắn rộng rãi và quần jean giản dị, một vài tia nắng xuyên qua rèm xe chiếu vào khuôn mặt đeo kính mát bản demo mười phần anh khí của cô. Bộ dáng này không cần phải bàn cãi, quá đẹp trai!
 
Lục Tư Yến cầm điện thoại lén chụp cô, nhưng lại bị cô đánh cho một cái đẩy ra.
 
Không có tâm trạng.
 
Lục Tư Yến bĩu môi, quay ra chụp phong cảnh bên ngoài cửa sổ: “Đợi đến lúc về Nam Sơn Môn chúng ta bàn với sư phụ cũng mở một sản nghiệp du lịch ở Nam Sơn Môn đi. Nhân tiện, cũng có thể phát triển gà vịt sư phụ nuôi, với dưa lê, trái cây thành các đặc sản du lịch, như vậy thì tốt!”
 
Ôn Noãn lẩm bẩm: “Không ngờ anh cũng có đầu óc kinh doanh đấy chứ, có điều nếu như anh dám đưa du khách lên núi, quấy rầy sư phụ thanh tu, cẩn thận sư phụ lột da anh làm đặc sản!”
 
Lục Tư Yến rùng mình: “Không làm nữa, không làm nữa!”
 

 
Khách sạn mà Lục Tư Yến đặt nằm trong cùng một cái homestay ba tầng bên ngoài khu thương mại.
 
Không gian của homestay đẹp đẽ và thanh tĩnh, tường ngoài màu trắng, mỗi tầng đều có ban công nhỏ trồng hoa trông rất tươi mát. 
 
Lục Tư Yến là nhị sư huynh, cho nên ra ngoài rất biết chăm sóc tiểu sư muội. Tất cả hành lý gì đó đều do anh ta xách. 
 
Ôn Noãn tay không đi phía trước như là đang dẫn theo một khổ sai lao động phía sau.
 
Có một cặp tình nhân ở cùng khách sạn nhìn thấy hai người họ như vậy thì cô gái liền nhéo chàng trai một cái bất mãn nói: “Anh xem người ta đi! Yêu thương bạn gái như vậy!”.
 
Lục Tư Yến là một người đặc biệt thích tiếp lời người khác liền cười nói: “Không phải bạn gái, cô ấy là tiểu sư muội của tôi, là tiểu sư muội duy nhất của sư môn chúng tôi.”
 
Cô gái hâm mộ nhìn Ôn Noãn, hỏi Lục Tư Yến: “Hai người ở môn phái nào?”
 
Lục Tư Yến hào phóng nói: “Nam Sơn Môn.”
 
Nghe thấy ba chữ này, sắc mặt của cặp tình nhân hơi thay đổi, nhìn nhau một cái rồi tìm ra lý do, không nói nhiều nhanh chóng rời đi.
 
Lục Tư Yến đuổi theo Ôn Noãn tò mò nói: “Sao bọn họ nghe chúng ta là Nam Sơn Môn liền giống như nhìn thấy ma vậy?”
 
Ôn Noãn tháo kính mát xuống, thản nhiên nói: “Đại danh Tạ Tu trong võ lâm có người nào không biết, bọn họ đây là kính trọng chúng ta.”
 
Khóe miệng Lục Tư Yến co rút một trận: “Em xác định là bọn họ kính trọng chúng ta???? “
 
Nhìn thái độ không giống chút nào!!
 
Ôn Noãn thản nhiên nói: “Vừa kính vừa sợ được chưa. Dù sao thì không phải ai cũng đủ tư cách để sáu năm liên tục càn quét Võ Minh Khiêu Chiến, hơn nữa còn liên tiếp giành hạng nhất.”
 
Danh tiếng lúc còn trẻ của Tạ Tu cũng không hề nhỏ.
 
Một tài hoa xuất chúng như vậy nhưng lại vì lỡ yêu một người không nên yêu nên cuối cùng phải chịu tai tiếng.
 
Bây giờ tất cả các giáo phái đều lấy ông làm hình ảnh phản diện để giáo dục môn hạ của họ.
 
“Sư muội, lần này em nhất định phải giành chiến thắng để sư môn chúng ta có tiếng nói.”
 
“Biết rồi.” Ôn Noãn đeo kính mát vào, che đi ánh mắt sắc bén.
 
Cô nhất định phải thắng!

 
Hai người bước vào homestay, đồ đạc trong phòng đều sạch sẽ, trước cửa có vài cây xương rồng xinh xắn, trên tường treo nhiều lời nhắn và ảnh của khách du lịch trước để lại.
 
“Đến đây sư muội! Em đứng ở cửa sổ đi, anh chụp cho em một tấm ảnh.” Lục Tư Yến đặt vali xuống, cầm chiếc máy ảnh DSLR treo trên ngực: “Cửa sổ này rất đẹp, nhanh lên, anh chụp cho em một tấm.” 
 
Ôn Noãn nhai kẹo cao su, đeo kính mát, đút tay vào túi, lạnh nhạt đứng ở cửa: “Em thực sự không có tâm trạng chụp ảnh đâu, anh đừng lãng phí thời gian nữa.” 
 
“Ngày mai mới bắt đầu thi đấu! Sẽ không làm mất thời gian của em đâu, chụp một tấm đi nếu không DSLR của anh mang theo vô ích rồi.” 
 
Ôn Noãn cực kỳ không tình nguyện đi tới bên cửa sổ, không thèm tạo dáng, cứ đứng như vậy, vậy mà lại có một phen anh khí.
 
Lục Tư Yến nhanh chóng chụp mọi góc độ, Ôn Noãn không nhịn được nữa hỏi: “Anh đã xong chưa vậy?”
 
“Được rồi được rồi, đừng nhúc nhích, bức cuối cùng.”
 
Đúng lúc Lục Tư Yến chụp bức ảnh cuối cùng thì một bàn tay làm động tác “chữ V” đột nhiên đặt trên đầu Ôn Noãn.
 
“Ai?” Lục Tư Yến nhìn ra xa máy ảnh thì thấy Diệp Thanh đang ngây ngốc làm “chữ V” đứng bên cạnh Ôn Noãn.
 
Thời điểm Ôn Noãn nhìn thấy Diệp Thanh, cô liền bỏ qua cậu ta mà nhìn ra phía sau.
 
Giang Trác ngược sáng bước vào homestay, trên người mặc một chiếc áo len màu đen, nắng chiều chiếu lên thân hình mảnh khảnh của cậu.
 
Cậu nhìn Ôn Noãn, đuôi mắt nhướng lên, lạnh nhạt cười: “Thật trùng hợp.” 
 
Ôn Noãn tháo kính mát xuống, vuốt tóc bên tai, một giọng nữ tính ngọt ngào còn chưa kịp phát ra thì Lục Tư Yến đột nhiên lao tới túm cổ áo Giang Trác.
 
Ôn Noãn bị hành động bất ngờ của Lục Tư Yến dọa sợ.
 
“Tới thật đúng lúc, cậu trả ngọc bội của sư muội tôi lại đây!” Lục Tư Yến vươn tay muốn giật sợi dây đỏ trên cổ Giang Trác.
 
Diệp Thanh nhanh tay lẹ mắt, lập tức đi tới nắm chặt lấy cổ tay Lục Tư Yến uy hiếp: “Buông ra.”
 
Lục Tư Yến không phải là người để mặc cho người ta uy hiếp, mặc dù bị Diệp Thanh bóp rất đau nhưng vẫn không chịu buông tay.
 
“Lúc sư muội tôi tặng cho cậu miếng ngọc bội, con bé chưa biết chuyện này. Bây giờ mọi người đều biết hết rồi thì vật về nguyên chủ có gì là sai.”
 
Giang Trác gạt tay anh ta ra, mất tự nhiên nói: “Làm gì có đạo lý đã tặng cho người khác rồi còn đòi lại.”
 
Lục Tư Yến thấy mình thế lực đơn bạc, không dùng bạo lực được nên đành phải dùng tình lý thuyết phục Giang Trác: “Sư phụ nói một con nhỏ bạo lực như tiểu sư muội tôi không có được mấy người dám lấy con bé. Cho nên toàn bộ chỉ có thể trông cậy vào miếng ngọc bội này, cậu giơ cao đánh khẽ một chút được không?”
 
Ôn Noãn: “…”
 
Có thể hy vọng cô sống tốt một chút được không vậy?
 
Giang Trác lấy miếng ngọc bội ra khỏi cổ áo, bước đến chỗ Ôn Noãn. Sợi dây đỏ treo trên ngón áp út xinh đẹp của cậu, ngọc bội đung đưa trước mặt Ôn Noãn như là cậu muốn trả lại cho cô.
 
Trái tim Ôn Noãn không hiểu sao lại chua xót, vừa đưa tay muốn lấy lại thì Giang Trác đột nhiên rút tay lại, cầm ngọc bội trong tay khiến cô nắm hụt.
 
Ôn Noãn kinh ngạc nhìn cậu, chỉ thấy khóe môi cậu cong lên, đuôi mắt quyến rũ: “Thực sự là của hồi môn sao?”
 
Ôn Noãn cúi đầu lẩm bẩm: “Ừ.”
 
“Vậy tôi muốn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.