Đọc truyện Giả trai bị hotboy trường nhìn trúng – Chương 43:
Cuối cùng Ôn Noãn cũng cầm được bí thuốc mà mình tâm tâm niệm niệm trong tay, vừa nghĩ đến việc anh trai sắp được tỉnh lại cô hận mình không thể mọc cánh để bay về.
Vì vậy, ngay ngày hôm sau liền cô đặt vé xe lửa quay về.
Diệp Lan tự mình lái xe tới. Từ lúc gặp nhau đến giờ Tạ Tu và Diệp Lan luôn mắt to mắt nhỏ trừng nhau, không thèm để ý đến đối phương vì thế cô và Giang Trác không thể cùng nhau trở lại Bắc Thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáng sớm, Ôn Noãn nghe cái tên buôn chuyện bậc nhất Nam Sơn Môn kể lại chuyện tình hồi xưa của sư phụ cô: “Năm đó thật ra là sư phụ chúng ta chủ động chia tay với Diệp Lan sư thúc trước.”
Ôn Noãn ngạc nhiên: “Sư phụ chia tay trước? Tại sao vậy?”
“Chuyện này có tới mấy phiên bản lận. Phiên bản thứ nhất là do sư phụ dị ứng với lông mèo mà Diệp Lan sư thúc lại cực kỳ thích nuôi mèo cho nên hai người không thể sống chung được. Thế là chia tay!”
Ôn Noãn gật đầu, phiên bản này là phiên bản được lan truyền rộng rãi nhất ở Nam Sơn Môn.
“Phiên bản thứ hai là do Diệp Lan sư thúc giấu giếm chuyện ông ấy nhiều tiền, điều này khiến sư phụ cảm thấy không được tin tưởng.”
“Không phải đâu.” Ôn Noãn đặc biệt không tin, cô cảm thấy với cái đức hạnh của sư phụ mình nếu mà biết bạn trai là một tổng giám đốc ngầm thì làm sao có thể dễ dàng đá xuống núi được!
“Còn có phiên bản khác nữa. Nghe nói là do Diệp Lan sư thúc quá hoa tâm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chuyện này cũng có thể, dù sao chúng ta không biết chân tướng nên cũng không dám nói ra.”
Suốt bữa sáng hai người cứ nhỏ giọng thì thầm bát quái chuyện cũ năm đó ở Nam Sơn Môn.
Tạ Tu và Diệp Lan ngồi ăn ở bàn đối diện, tác phong của Diệp Lan khéo léo, thanh lịch. Ngược lại tướng ngồi của Tạ Tu lại cởi mở thoải mái hơn chứ không đoan chính như Diệp Lan.
Hơn hết là giá trị nhan sắc của hai người rất cao, ngồi ăn sáng cùng nhau như vậy quả là một cảnh tượng hiếm có trên đời.
Diệp Thanh không nhịn được rút sổ vẽ ra định vẽ lại hình ảnh hai người đang ăn sáng.
Hai người không nói một lời cứ như những người xa lạ.
Dù vậy, đám người Ôn Noãn vẫn có thể phát hiện rõ ràng khí tràng đang ngầm dâng lên xung quanh bọn họ, tuyệt đối không giống hai người xa lạ bình thường chút nào.
Ngay cả con vẹt yến phụng lắm mồm Tra Tra trên vai Tạ Tu cũng không dám lên tiếng lúc này.
Cuối cùng, ăn sáng xong, Diệp Lan dẫn đầu đặt đũa xuống nói với Ôn Noãn: “Tiểu Noãn, sau này con chính là đồ đệ của ta. Nếu như có gì cần giúp đỡ thì cứ việc đến tìm ta.”
“A, vâng cảm ơn Diệp…”
Cô còn chưa kịp nói hết thì Tạ Tu đã ngắt lời cô, bất mãn nhìn Diệp Lan: “Ai nói con bé là đồ đệ của ông?”
Diệp Lan ngẩng đầu lên, con mắt đen nhánh như mặt hồ phẳng lặng: “Quên nhanh vậy sao? Trong thư không phải ông là người đau khổ cầu xin tôi chỉ dẫn cho con bé à?”
Tạ Tu tức giận thở hổn hển nói: “Tôi đau khổ cầu xin ông lúc nào? Hơn nữa, cho dù ông có chỉ dạy con bé thì nó cũng không phải là đồ đệ của ông! Con bé chỉ có một sư phụ duy nhất là Tạ Tu mà thôi!”
“Có khác biệt sao? Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà.”
“Ai muốn làm người một nhà với ông, không biết xấu hổ!”
Diệp Lan cười nhạt, liếc mắt nhìn Giang Trác bên cạnh Diệp Thanh: “Năm đó tôi muốn miếng ngọc Lãnh Hương, ông lại luyến tiếc không nỡ cho, nói là muốn để cho đồ đệ ông yêu thương nhất. Hiện tại ngọc bội này lại đeo trên người đồ đệ tôi, ông nói xem, chúng ta còn không phải sẽ thành người một nhà sao?”
Tạ Tu tức gần chết nhưng hết lần này đến lần khác lại không thể phản bác lại.
Thằng nhóc Giang Trác đó là do chính đồ đệ bảo bối của ông lựa chọn.
Mặc dù mái tóc trắng của cậu ta trông rất kỳ dị nhưng từ đôi mắt siêu cấp nhan khống của Tạ Tu thì ngũ quan của thằng nhóc này tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm.
Cho nên ông chỉ có thể đồng ý thôi.
Trước khi đi, Giang Trác ngậm cây kẹo Pim Pom, đi tới bên cạnh bậc thềm, thờ ơ hỏi: “Lần sau khi nào mới gặp lại?”
Ôn Noãn mím môi, cố ý hỏi: “Sao vậy? Không nỡ xa tôi sao?”
Cây kẹo trong miệng cậu trượt chuyển sang phải, hai má phồng lên, không chịu thừa nhận: “Không nỡ xa ông nội cậu…”
Còn chưa kịp dứt lời, cô gái đột nhiên đưa tay vòng qua eo thon của Giang Trác, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Cô hít sâu ngửi mùi tùng hương độc đáo trên người cậu: “Tôi… rất không nỡ.”
Đầu óc Giang Trác nổ tung, cậu không biết nên để tay ở chỗ nào, chỉ có thể cứng ngắc giơ lên.
Cách đó không xa, Diệp Thanh không nhịn được ra hiệu cho cậu: “Đồ ngốc! Ôm! Ôm ôm đi!”
Giang Trác vò tóc mình, ngay khoảnh khắc cậu quyết định nhất định phải ôm lấy cô thì Ôn Noãn lại buông ra, xoay người cười: “Rất nhanh! Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi!”
Hai tay Giang Trác trống không, bàn tay đang đưa ra lập tức thu lại, mất tự nhiên sờ sờ lỗ tai.
Phải rồi, họ sẽ gặp lại nhau sớm thôi, danh chính ngôn thuận…
Cậu nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ rời đi, lần đầu tiên trong đời cậu có chút mong chờ tương lai sắp tới.
Hai giờ sau, tàu cao tốc đến ga cao tốc Bắc Thành. Tạ Tu và Lục Tư Yến xuống xe giữa đường để trở về Nam Sơn.
Lúc xuống xe, Ôn Noãn lục tìm thẻ căn cước trong túi xách thì bỗng nhiên phát hiện sợi dây thun đã mất tích mấy ngày nay.
Cô đem sợi dây ra dưới ánh nắng mặt trời, híp mắt vui vẻ nhìn nó.
Quả thực là may mắn đến chung với nhau! Mọi chuyện đều càng ngày càng tốt lên rồi!
Sau khi rời khỏi nhà ga, điện thoại Ôn Noãn đổ chuông. Trong điện thoại truyền đến giọng nói của mẹ cô, Diêu Mạn Chi.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Giọng Diêu Mạn Chi có chút gấp gáp: “Noãn Noãn con mau đến bệnh viện đi!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh trai con tỉnh lại rồi.”
…
Ôn Noãn vừa bước xuống xe liền không ngừng chạy như bay đến viện điều dưỡng. Đến nơi cô nhìn thấy mẹ mình đang trong phòng ICU.
Phòng bệnh rộng rãi, sáng sủa, ga giường trắng tinh gọn gàng, sạch sẽ, nhưng trong phòng lại chỉ có một mình Diêu Mạn Chi.
“Mẹ, anh con đâu?” Ôn Noãn gần như chạy ào vào phòng bệnh.
Diêu Mạn Chi lắc đầu: “Anh trai con đi rồi, nó có để lại một bức thư cho con.”
“Đi?” Ôn Noãn đến sức thở gấp cũng không còn, nghe vậy thì kinh hãi nói: “Anh ấy đi đâu được chứ, sức khỏe hồi phục hết rồi sao?”
“Nó đã tỉnh lại mấy ngày nay rồi, mẹ có gọi điện thoại cho con nhưng lại không có ai bắt máy.” Diêu Mạn Chi thở dài: “Ai biết hôm nay mẹ tới thì đã không thấy nó nữa rồi…”
“Anh ấy đi đâu?”
“Đây là thư nó để lại cho con, con đọc thử xem!”
Ôn Noãn nhận lấy bức thư, tay run rẩy nhanh chóng mở phong thư ra.
Chữ viết ngoằn ngoèo trong lá thư Ôn Noãn vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là nét chữ gà bới của anh trai cô…
“Em gái, trong khoảng thời gian này em cos [1] anh trai em chơi có vui không? Nghe mẹ nói, em đã giúp anh thi được hạng nhất. Không tệ, cứ tiếp tục phát huy như vậy, để cho anh trai em lúc trở về được học ở một trường đại học trọng điểm! Hehe!”
[1] cos: cosplay, hóa trang, đóng giả…
“Không đùa em nữa! Bây giờ anh có một việc rất quan trọng cần phải xử lý, chuyện này cực kỳ cực kỳ quan trọng. Nếu như có thể thành công… Mà thôi, trước không nói em biết, hai người cứ yên tâm chờ tin tốt của anh đi!”
“Nhân tiện, trong khoảng thời gian này anh cần em tiếp tục cos anh, nhưng nhớ là tuyệt đối đừng để bị lộ. Nếu như em bị bại lộ thân phận thì tất cả công sức của anh trai em sẽ đổ sông đổ biển hết!”
Ôn Noãn đọc xong bức thư thực sự chỉ muốn đè anh cô xuống đất đánh cho một trận!
Cô sắp bị anh ấy làm cho tức chết! Cô phải mất bao nhiêu công sức mới lấy được bí thuốc cải tử hồi sinh cho anh ấy. Ai ngờ, tên này tự mình tỉnh dậy rồi bỏ chạy mất!
Mới qua cơn nguy hiểm được mấy ngày đã chạy ra ngoài!
Làm gì mà có chuyện gì quan trọng như vậy hả?
Đối với Ôn Noãn bây giờ thì không có chuyện gì quan trọng bằng tính mạng của Ôn Hàn.
Diêu Mẫn Chi bắt tay ấm áp an ủi: “Mẹ đã thuê thám tử tư điều tra tung tích của anh con, khi nào có tin tức mẹ sẽ báo cho con ngay. Nhưng mà mẹ nghĩ tình cảm anh em tụi con tốt như vậy thì có lẽ nó sẽ liên lạc với con thôi.”
Ôn Noãn hít sâu để bình tĩnh lại, rồi nói với Diêu Mạn Chi: “Mẹ nói với thám tử tư là phải hết sức cẩn thận. Nếu tìm thấy tung tích của anh ấy cũng đừng đánh rắn động cỏ, phải nói cho con biết trước. Chuyện này mẹ tiếp tục giữ bí mật, tuyệt đối không được để cho người khác.”
“Đương nhiên.”
Ôn Noãn quay đầu lại nhìn giường bệnh trống trơn, biết rõ sự nghiệp giả trai của cô sẽ còn phải tiếp tục một thời gian nữa.
…
Hai ngày sau, ở trường học, khi Giang Trác lại nhìn thấy một “Ôn Hàn” tóc ngắn đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng nam nhẹ nhàng khoan khoái bước vào phòng học dưới sự chú ý của các nữ sinh trong lớp thì sững người trong giây lát.
Ôn Noãn ngồi xuống, nhét cặp sách vào trong ngăn bàn, hỏi: “Nhìn cái gì vậy, không biết anh Hàn của cậu sao?”
Giang Trác thu hồi ánh mắt, thản nhiên lẩm bẩm: “Không có gì.”
Cậu quay mặt lại quan sát cô. Ngũ quan thiếu niên hoàn mỹ, mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, vài sợi tóc mái che đi cặp lông mày, đôi mắt đào hoa đầy đặn.
Tầm mắt cậu di chuyển xuống, rơi vào xương quai xanh của cô và phần bằng phẳng bên dưới…
Ôn Noãn vươn tay quơ quơ trước mắt cậu: “Sao vậy, mới Thanh Minh không gặp mà quên tôi rồi sao?”
Giang Trác nghiêm túc hỏi: “Cậu là ai?”
Ôn Noãn tưởng cậu đang nói giỡn, xoay người lại, khóe môi cong lên: “Thật không dám giấu giếm… tôi là người kiếp trước đã được định sẵn kiếp này làm… ba cậu.”
Giang Trác liếc mắt, gần như cậu đã chắc chắn là cái tên trước mặt này chính là cô giả trang.
Ngũ quan có thể giống hệt nhau, động tác có thể được bắt chước được, nhưng khí chất và thần sắc của cô là độc nhất vô nhị.
Bản thân Ôn Hàn… cho nên không có gì ngạc nhiên khi cô đẹp như vậy.
Còn về chuyện của Ôn Hàn, Giang Trác không hỏi nhiều.
Cậu luôn thích thuận theo tự nhiên, nếu Ôn Noãn vẫn tiếp tục phải chơi trò này thì tất nhiên cậu sẽ theo tới cùng.
Giang Trác tiếp tục nằm trên bàn, lười biếng ngáp một cái, nhắm mắt lại: “Tôi ngủ một lát, cậu để ý giúp tôi.”
Đầu ngón tay Ôn Noãn xoay bút, cười nói: “Được rồi, cậu yên tâm ngủ đi. Ba hộ giá cho cậu.”
Năm phút đồng hồ sau, Giang Trác dường như đã thực sự ngủ say.
Nắng sớm xuyên qua những ngọn cây chiếu vào khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt cậu, làn da trắng đến mức như phát sáng.
Cô lén lút đưa tay ra, tò mò sờ sờ tóc của Giang Trác.
Đương nhiên, cô cũng chỉ dám chạm vào đuôi tóc, dù sao bình thường tên này nâng niu mái tóc trắng của mình nhất, ai cũng không được phép chạm vào.
Nó mềm mại và mượt mà hơn trong tưởng tượng của cô, tất nhiên nếu kiểu tóc được cắt tỉa phù hợp thì nó có thể trở thành một xu hướng minh tinh.
Cậu không giống người thường, Giang Trác giống như nắng gắt giữa trưa, nóng như thiêu như đốt và chói mắt.
Ôn Noãn nhớ khi cô mười ba, mười bốn tuổi, cô cũng đắm chìm trong mấy câu chuyện ngôn tình như hàng ngàn thiếu nữ khác, cô từng khoa trương nói rằng cô muốn có một tình yêu oanh oanh liệt liệt, dù xuống núi đao biển lửa cũng nguyện sống nguyện chết vì đối phương.
Các sư huynh đệ đều nói là cô bị mắc chứng hoang tưởng tuổi dậy thì, khuyên cô nên thực tế một chút. Trên đời này làm gì có tình yêu núi đao biển lửa, làm sao có người yêu ngươi tận xương tủy, giao cả trái tim và tính mạng cho em. Em nghĩ em là Tây Thi, Điêu Thuyền, Triệu Phi Yến hay là Dương Ngọc Hoàn?
Ôn Noãn nhìn khuôn mặt sạch sẽ của chàng trai trước mặt, đột nhiên cảm thấy rằng mình nhất định sẽ không nỡ lấy mạng cậu, cô nhất định sẽ chạy đến để ngăn cậu lại trước khi cậu đi lên núi đao.
Thích một người không hề dễ dàng, chỉ là trong lòng cô đã xác quyết cô nhất định phải bảo vệ tên tóc trắng này thật tốt.
Ôn Noãn vuốt tóc cậu, giống như một tên trộm chó, vừa sờ vừa cười khúc khích.
Phía sau truyền đến tiếng ho khan của bệnh nhân lao Diệp Thanh: “Khụ, khụ, khụ!”
Ôn Noãn nhíu mày, quay đầu lại định mắng Diệp Thanh là có bệnh thì uống thuốc đi, nhưng lại không nghĩ tới, phía trước là khuôn mặt người chết của chủ nhiệm Trương Chí Minh, nở nụ cười xấu xa giống như quản đốc Đông xưởng [2].
[2]: Đông xưởng: cơ quan đặc vụ của hoạn quan thời Thanh.
“Học sinh Ôn Hàn, tóc của học sinh Giang Trác sờ thích không?”
Ôn Noãn: …
Trước đây, bởi vì mối quan hệ ám muội giữa Giang Trác và“ Ôn Hàn” nên số lần Giang Trác bị mời đến văn phòng uống trà đã vượt xa Ôn Noãn.
Càng ngày càng thường xuyên hơn, trên thực tế, cậu vẫn luôn “bảo vệ” cô.
Tất nhiên, người cậu bảo vệ vẫn luôn là “Ôn Hàn”. Giang Trác coi Ôn Hàn là bạn tri kỷ, hoặc là có lẽ còn hơn thế nữa…
Phi phi, tự mình đa tình.
“Ôn Hàn, rốt cuộc em có nghe tôi nói không hả?”
Giọng nói nghiêm nghị của giáo viên chủ nhiệm Trương Chí Minh kéo suy nghĩ của cô lại, cô gật đầu liên tục, ngoan ngoãn nói: “Em đang nghe đây ạ, thầy Trương, thầy đang nói về mối quan hệ giữa nam sinh và nam sinh phải có chừng mực.”
“Vốn dĩ, thầy tin rằng em và Giang Trác chỉ là tình cảm anh em đơn thuần, không có thành phần khác. Mà bây giờ lại như vậy, cuối giờ em đổi chỗ đi.”
Ôn Noãn bất đắc dĩ nói: “Thầy Trương, chuyện đổi chỗ này em thật sự không quyết định được. Thầy nói với Giang Trác đi. Nếu cậu ấy đồng ý đổi, em sẽ đổi ngay!”
Trương Chí Minh đương nhiên biết muốn để Giang Trác đồng ý đổi chỗ tuyệt đối còn khó hơn Ngu Công dời núi.
Thằng nhóc này rất cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì thì nhất định không thay đổi.
“E hèm, tạm thời tôi sẽ không đề cập đến chuyện này nữa. Thay vào đó, mấy ngày nữa là đại hội thể thao, tôi sẽ yêu cầu ủy viên thể dục báo tên em để em lấy công chuộc tội. Vinh dự của lớp chúng ta đều phụ thuộc vào em.”
Ôn Noãn thoải mái cười cười: “Thầy Trương đừng lo, chuyện này cứ giao cho em.”
Đại hội thể thao hay gì đó, đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Ôn Noãn bước ra khỏi phòng làm việc, đến trước bồn hoa của trên lầu, Giang Trác đang đứng ở mép cầu thang ngậm cây kẹo mút nhảy xuống.
Ánh mặt trời chiếu vào người cậu, như một mảng trắng tinh khiết bao chùm lấy cậu.
Trong ấn tượng của Ôn Noãn cậu vẫn luôn là một thiếu niên sạch sẽ.
“Cậu làm gì ở đây?” Ôn Noãn bước tới, chắp tay sau lưng hỏi cậu.
Giang Trác đứng trên bậc cầu thang từ trên cao nhìn cô, cau mày hỏi: “Lão Trương kêu cậu đổi chỗ?”
“Ừ.”
“Đừng có mơ!”
Ôn Noãn biết cậu sẽ không đồng ý, nói: “Được rồi. Dù sao thì lão Trương đã nói trong đại hội thể thao vào tuần tới nếu tôi có thành tích tốt sẽ miễn cưỡng bỏ qua cho chúng ta.”
Vừa dứt lời, hai người đều cảm thấy có gì đó kỳ quái. Giống như… hai người bọn họ thật sự có cái gì đó…
Giang Trác bước xuống một bậc, hỏi: “Tiết đọc sách sáng sớm, cậu không tập trung đọc sách, sờ tóc tôi làm gì?”
Ôn Noãn kiễng chân định sờ tóc cậu lần nữa, nhưng lại bị cậu quay đầu tránh đi…
“Tóc của cậu thoải mái. Tôi thích nhất là tóc mềm mềm như vậy.”
Giang Trác có vẻ hơi tự đắc: “Trước đây chất tóc tôi còn đẹp hơn, nhưng nhuộm xong thì bị hư tổn rồi.”
“Vậy thì tại sao cậu lại muốn nhuộm?”
Giang Trác tự nhiên trả lời: “Đẹp trai.”
Khoé miệng Ôn Noãn giật giật: “Khiếu thẩm mỹ của cậu cũng đặc biệt thất đấy.”
“Nếu không ông đây cũng sẽ không…” Chưa kịp dứt lời, cậu đột nhiên dừng lại.
Ôn Noãn vẫn đang chờ cậu nói tiếp, nhưng Giang Trác lại thôi không nhắc tới đề tài này nữa, trầm mặc đi xuống hai bậc thang, sau đó đem đầu hướng về phía cô.
Ôn Noãn: “Làm gì vậy?”
Giang Trác nắm lấy tay cô để lên đỉnh đầu mình…
“Không phải nói là rất thoải mái sao, cho cậu thoải mái thêm một chút nữa.”