Giả trai bị hotboy trường nhìn trúng

Chương 31


Đọc truyện Giả trai bị hotboy trường nhìn trúng – Chương 31:

Sáng sớm hôm sau, ba sư huynh muội đến một con hẻm yên tĩnh để thăm hỏi người yêu cũ của sư phụ, Diệp Lan sư thúc.
 
Bọn họ sớm đã muốn đến gặp một lần xem người yêu cũ của sư phụ mình trông như thế nào. Dù sao nghe từ trong miệng sư phụ thì người đó soái đến mức thây phơi ngàn dặm.
 
Miêu tả người ta hung mãnh như vậy cũng chỉ có một mình đóa hoa kỳ lạ như sư phụ cô mới có thể nói ra được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Noãn mặc quần áo nữ, ngoan ngoãn đi theo hai vị sư huynh.
 
Nhìn những dãy nhà cổ kính tường trắng ngói xám xung quanh, nhà nào cũng trồng hoa cỏ, trên tường có dây leo xanh mướt.
 
Sau cơn mưa, con đường đá rực sáng, thấp thoáng rêu đá xanh, trong không khí thoang thoảng mùi cỏ dại.
 
Trong lòng Ôn Noãn có chút sợ hãi, những tòa nhà cổ kính ở khu vực này cô đã quá quen thuộc rồi. Không phải tứ hợp viện của Giang Trác và Diệp Thanh cũng ở khu vực này sao?
 
“Bạn trai cũ của sư phụ tên là gì vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi Văn Trạm.
 
Văn Trạm vừa đi vừa nói: “Sư phụ cả ngày đứng trên sườn núi chửi bới người ta như vậy hóa ra em lại không nghe thấy sao?”
 
“Hả?” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Văn Trạm đẩy Lục Tư Yến một cái, ngay lập tức anh ta học theo giọng điệu của sư phụ mình la lớn: “Diệp Lan, anh đúng là tên khốn kiếp… anh lại có thể để cho một con mèo phá vỡ lời thề ban đầu. Tốt nhất là anh hãy giấu con mèo bảo bối của anh cho kỹ, ngàn vạn lần đừng để nó rơi vào trong tay tôi. Nếu không, ông đây nhất định sẽ đem nó đi xào, đi hầm ăn sạch sẽ!”
 
Ôn Noãn run rẩy: “Như vậy là sư nương của chúng ta họ Diệp hả?”
 
Văn Trạm nói: “Sao em biết đó là sư nương?”
 
“Hả? Chẳng lẽ không phải sao?”
 
Lục Tư Yến thần bí cười: “Nói không chừng sư phụ chúng ta mới là người nằm dưới.”
 
Ôn Noãn che miệng lại: “Không phải vậy chứ?”
 
Về sau làm sao cô có thể đối mặt với sư phụ táo bạo của cô đây!
 
Chờ đã, bị họ cắt ngang nên Ôn Noãn gần như quên mất: “Người mà anh nói chúng ta sẽ tìm… họ Diệp à?”
 
“Đúng vậy.”
 
“Là Diệp trong lá cây hả?”
 
Văn Trạm: “Không phải sao?”
 
Ôn Noãn nhìn những làn đường quen thuộc chung quanh càng ngày càng cảm thấy thấp thỏm.
 
Chắc sẽ không trùng hợp như vậy đâu nhỉ!
 
Cô vẫn còn đang suy nghĩ thì Văn Trạm đã dừng lại trước cổng một tứ hợp viện tường trắng lát ngói xám.
 
Một con mèo trắng uy vũ ngồi xổm bên tường dáo dác nhìn người lạ đang đứng bên ngoài.
 
Ôn Noãn nhìn cánh cổng quen thuộc này, miệng há thành hình chữ “O” theo bản năng trốn ở phía sau đại sư huynh.

 
Đừng… đừng mà!
 
Không trùng hợp như thế chứ! Đây không phải là trước cửa nhà Giang Trác sao?
 
“Ủa, con mèo này chẳng phải là con mèo sư phụ chúng ta hận đến nghiến răng nghiến lợi sao?” Lục Tư Yến đưa chân cọ cọ mặt con mèo trắng. Nó ngửi được mùi trên người, lập tức xù lông hung hăng kêu “Meo meo”.
 
“Mày không thích tao à?”
 
Văn Trạm cười: “Chắc là không thích mùi đàn hương trên người cậu.”
 
“Tại sao?”
 
“Con mèo này từng ở Nam Sơn một thời gian, sư phụ bị dị ứng nên không thích nó. Mấy lần còn tống nó xuống núi cho người khác nuôi cho nên con mèo này hận sư phụ chúng ta đến nghiến răng tất nhiên là ghét cái mùi trên người cậu rồi.” 
 
Lục Tư Yến tự hít hà: “Sao em không ngửi được mùi gì vậy?”
 
Lúc này, cửa gỗ kêu một tiếng sau đó mở ra.
 
Thiếu niên vừa mở cửa vừa ngáp dài xoa đầu ngái ngủ nhìn Văn Trạm: “Anh đang tìm ai?”
 
Văn Trạm lễ phép hỏi: “Xin hỏi, Diệp Lan sư thúc có ở đây không?”
 
“Anh tìm chú tôi hả?” Diệp Thanh uể oải nói: “Chưa qua tháng giêng thì chú tôi không khám bệnh đâu.”
 
“Chúng tôi không phải đến để khám bệnh.” Văn Trạm lấy ra một lá thư từ trong túi: “Sư phụ của tôi có một tự tay viết một lá thư muốn gửi cho Diệp Lan sư thúc.”
 
“Ồ, chú tôi đang ở trên lầu. Anh đưa thư cho tôi đi tôi sẽ đưa cho chú ấy.”
 
Văn Trạm đưa phong thư cho Diệp Thanh. Anh ấy có để ý trên phong thư có ghi một dòng chữ.
 
“Gửi tra nam Diệp Lan thất tín bội bạc.”
 
Ở góc dưới bên trái của phong thư có vẽ một đầu mèo đang giận dữ.
 
Khóe miệng Diệp Thanh giật giật, không nhịn được hỏi: “Xin hỏi, sư phụ của anh…?”
 
Văn Trạm nói: “Cậu chỉ cần nói là đệ tử Nam Sơn Môn cầu kiến.”
 
Diệp Thanh “Ồ” lên một tiếng: “Hóa ra là một trong những người cũ của chú tôi, các anh vào trong chờ tôi một lát.”
 
Ba người đi theo Diệp Thanh vào trong viện. Ôn Noãn vẫn trốn sau lưng nhị sư huynh Lục Tư Yến, cố gắng làm cho mình trở nên vô hình không bị Diệp Thanh nhận ra.
 
Lục Tư Yến không nhịn được nhỏ giọng nói: “Thảo nào sư phụ luôn mắng ông ta là tra nam. Người cũ… lại còn một trong… Diệp Lan sư thúc có bản lĩnh gì mà dám coi sư phụ của chúng ta là lốp dự phòng như thế?”
 
Văn Trạm vứt cho Lục Tư Yến một ánh mắt kêu anh ta ngậm bớt miệng lại.
 
Vị Diệp Lan sư thúc này công phu còn cao hơn sư phụ bọn họ, nói không chừng những gì bọn họ nói ở góc hẻm ông ấy cũng đã nghe hết rồi.
 
Nếu ông ấy không có chút năng lực thì sư phụ cũng sẽ không mời ông ấy xuống núi hướng dẫn cho tiểu sư muội tham gia thi đấu.
 
Trong sân có rất nhiều cái giá bên trên còn có không ít cái thùng tròn đựng thuốc Đông y khô.
 
Ôn Noãn đã rất quen thuộc với cái viện này, nghiêng đầu nhìn bia ngắm trên tường, hồng tâm đã sớm bị xuyên thủng.

 
Ngàn vạn lần đừng đụng vào nó!
 
Lục Tư Yến và Văn Trạm đi vào còn Ôn Noãn suốt đường đi đều núp phía sau, nắm chặt góc áo Lục Tư Yến che che giấu giấu.
 
Diệp Thanh cũng chú ý đến cô gái trốn phía sau Lục Tư Yến.
 
Cô gái mặc một chiếc váy mùa đông nhỏ bằng vải lanh, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt đen láy trong vắt, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, hàng mi dài cong vút.
 
Ngũ quan của cô rất đặc biệt, không chỉ dễ thương đáng yêu mà còn mang theo phần nhiều vẻ đẹp trai khí phách.
 
Dễ thương đáng yêu không phải là trọng điểm, đẹp trai khí phách cũng không phải… Cô gái này sao lại giống người kia.
 
Nếu không phải cô đang mặc váy thì Diệp Thanh sẽ nghĩ cô chính là Ôn Hàn.
 
“Đây là?”
 
“Là tiểu sư muội của tôi.” Lục Tư Yến kéo Ôn Noãn ra: “Thấy soái ca nên ngượng ngùng sao? Trước đây anh chưa bao giờ thấy em e thẹn như vậy đấy.”
 
Ôn Noãn hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.
 
Diệp Thanh không khỏi nhìn Ôn Noãn thêm vài lần, nghi ngờ trong mắt càng nhiều.
 
Không chỉ các đường nét trên khuôn mặt giống Ôn Hàn mà ngay cả cái trừng mắt cũng giống hệt nhau.
 
Sau khi Diệp Thanh lên lầu, Lục Tư Yến thấp giọng hỏi: “Em có chuyện gì vậy?”
 
“Cậu ấy là bạn học của anh trai em cũng là bạn học của em. Trong khoảng thời gian này chúng em rất thân!” Ôn Noãn thì thầm: “Nếu như bị nhận ra thì chuyện của anh em sẽ không giấu được nữa.” 
 
Văn Trạm ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề lập tức nói: “Đã vậy em ra ngoài cửa đợi đi đừng vào nhà.”
 
“Vẫn là đại sư huynh cẩn thận!”
 
Ôn Noãn nhận được “đặc xá” nhanh chân chạy ra cổng, nhưng vừa ra khỏi nhà lại vô tình đâm vào xe của người ta.
 
Cũng không phải là tông xe bình thường mà cả người cô đều ngã vào vòng tay của người đó.
 
Văn Trạm và Lục Tư Yến che mắt lại không nhìn bọn họ.
 
May mắn của tiểu sư muội hai người thật là… không phải ai cũng được đâu. Nếu không thì làm sao em ấy lại có thể tông trúng cậu trai đẹp như vậy.
 
Ôn Noãn xoa đầu sau đó ngẩng lên thì khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Giang Trác ngay lập tức đập vào mắt cô.
 
Con mẹ nó… cô tiêu đời rồi!
 
Giang Trác vừa gội đầu xong thì đi tới đây.
 
Vì thế bây giờ cậu chỉ mặc quần tây đen để ngực trần. Vì vừa mới gội đầu nên mái tóc ngắn ướt đẫm, cơ thể cũng hơi ẩm, nước da màu lúa mì, cơ bắp cuồn cuộn đầy đặn.
 
Cậu nhìn Ôn Noãn một cái liền cau mày, trong mắt hiện lên một tia mơ hồ không thể giải thích được.
 

Ôn Noãn thấp thỏm trong lòng, tim đập thình thịch, đầu óc trống rỗng bị vẻ đẹp trai của Giang Trác làm cho mơ màng.
 
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?? Người đàn ông đẹp trai ướt át trước mặt này là chồng tương lai của tôi sao???
 
Văn Trạm vội vàng đi tới, che chở Ôn Noãn đang đỏ mặt ra phía sau lưng mình— “Tiểu sư muội hấp tấp đụng phải cậu rồi.”
 
Giang Trác liếc anh ấy một cái, sau đó lại nhìn Ôn Noãn đang trốn sau lưng Văn Trạm thì không khách khí nói: “Có mắt thì dùng để nhìn đường.”
 
Mặc dù tính tình của Văn Trạm không phải là tốt, nhưng anh ấy vẫn kiềm chế, nhẫn nhịn đối với người ngoài: “Tôi xin lỗi.”
 
“Là em gái của Ôn Hàn sao?”
 
Ôn Noãn vẫn còn đang mơ màng, vốn tưởng rằng mình sắp bị lộ rồi nhưng không ngờ Giang Trác lại nghĩ cô là em gái Ôn Hàn.
 
Như vậy cũng tốt.
 
Ôn Noãn đi tới cười với Giang Trác: “Anh Giang Trác, cậu vẫn còn nhận ra tôi nha.” 
 
Giang Trác nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
 
Làm sao cậu có thể không nhận ra khuôn mặt giống hệt người kia như vậy. Cả đời này cậu cũng sẽ không bao giờ quên được.
 
“Anh trai cậu đâu?”
 
“Anh ấy… anh ấy đi du lịch rồi.”
 
Vẻ mặt Giang Trác rõ ràng trầm xuống hẳn.
 
Trong khoảng thời gian này, cậu một chút cũng không thoải mái. Mỗi đêm yên tĩnh thì tim cậu lại đau như có dao cứa vào, còn Ôn Hàn lại như không có chuyện gì chạy ra ngoài du lịch.
 
Đúng vậy, nếu người ta đã không quan tâm thì làm sao có thể bận tâm chú ý chứ.
 
Hết thảy chỉ là cậu tự mình đa tình mà thôi.
 
Nhìn vẻ mặt bi thương của Giang Trác mà trong lòng Ôn Noãn cảm thấy rất tủi thân.
 
Rõ ràng là cô thích cậu ấy như vậy nhưng hết lần này đến lần khác cậu ấy lại chỉ thích anh trai cô… 
 
Cô có thể cảm thấy dễ chịu sao?
 
Giang Trác không để ý đến cô nữa, cậu đứng dưới gốc cây hòe hạ, lấy khăn lau tóc.
 
Mặc dù đang đứng dưới ánh mặt trời nhưng trên người cậu lại có một khí chất lạnh lùng.
 
Văn Trạm hỏi Giang Trác: “Cậu là đồ đệ của Diệp Lan sư thúc sao?”
    
“Đúng vậy.” 
 
“Vậy thì là anh em một nhà rồi, cậu tên là gì?”
 
Giang Trác liếc mắt nhìn Ôn Noãn đang được Văn Trạm che chở sau lưng. Nhìn bộ dạng của cô cậu có chút khó chịu không thể giải thích được, Giang Trác buông khăn xuống thản nhiên nói: “Ba anh.”
 
Văn Trạm: … 
 
Đúng là đồ ba gai mà!
 
Ôn Noãn và Lục Tư Yến đều cười nghiêng ngả. Trước kia ở Nam Sơn đại sư huynh Văn Trạm tuyệt đối là nhân vật lão đại nói một là một, không ai dám cãi lời, hôm nay đối mặt với Giang Trác quả thật giống như gặp phải kỳ phùng địch thủ vậy.
 
Văn Trạm buông Ôn Noãn ra đi tới bên cạnh Giang Trác cười hỏi: “Tiểu huynh đệ, sư phụ cậu dạy cậu lần đầu tiên gặp mặt liền chiếm tiện nghi của người khác như vậy sao?”
 
Giang Trác không một chút sợ hãi, mặt không cảm xúc nói: “Tôi cũng không dễ nhận người khác làm con đâu.”
 
Bây giờ, Lục Tư Yến và Ôn Noãn đều không thể cười được nữa.

 
Con mẹ nó! Khiêu khích như vậy mà đại sư huynh còn có thể chịu được mới là lạ đấy!
 
Quả nhiên Văn Trạm đã bắt đầu tấn công Giang Trác: “Nếu đã như vậy thì thử xem hôm nay ai là ba.”
 
“Đừng!” Ôn Noãn chạy lên chặn ở giữa Giang Trác và Văn Trạm, sau đó cô nhanh chóng tiếp hai chiêu của Văn Trạm, giúp Giang Trác chặn anh ấy lại–
 
“Sư huynh, không cho phép anh bắt nạt cậu ấy!”
 
Văn Trạm nhìn thấy Ôn Noãn che chở thiếu niên này như vậy, trong mắt đều là lo lắng cho cậu ta thì tính toán trong đầu sau đó thu tay lại. 
 
Giang Trác nheo mắt nhìn cô gái đứng trước mặt, không quan tâm đến những thứ khác, chỉ đơn thuần là nhìn bóng lưng của cô, không khác gì bóng lưng “Ôn Hàn” đã vô số lần chắn trước mặt cậu.
 
Giang Trác có chút bối rối.
 
Ôn Noãn quay đầu lại quên cái liếc mắt của Giang Trác chỉ thành khẩn nói: “Có tôi ở đây rồi sẽ không ai có thể làm ba của cậu được.”
 
Hầu kết của Giang Trác lên xuống, muốn nói là cậu không sợ… nhưng lại không nói ra được. Kìm nén một hồi lâu, cậu mới mất tự nhiên thốt ra một chữ: “Ừ.”
 
Cô gái nhỏ này là em gái của Ôn Hàn, cậu và cô đã từng gặp nhau một lần, nhưng cũng không quá quen thuộc nên tạm thời cứ khách khí với cô trước đã.
 
Lục Tư Yến ghé vào tai Văn Trạm nói nhỏ: “Đại sư huynh, khuỷu tay của tiểu sư muội chúng ta đã chỉa ra ngoài 270 độ, cái này vẫn có thể nhẫn nhịn sao?”
 
Khóe miệng Văn Trạm nhếch lên nói: “Hôm nay thật sự nhẫn nhịn được.”
 
“Tại sao?” Lục Tư Yến không hiểu.
 
Văn Trạm bĩu môi: “Cậu không nhìn ra con bé xem cậu ta là người nhà mà che chở sao?”
 
Cô gái nhỏ nhìn vào ánh mắt cậu ta như thể người đó là trăng là sao trong mắt cô vậy.
 
Lục Tư Yến nuốt nước bọt, đâu chỉ là người một nhà mà còn là tâm can bảo bối nữa kìa.
 
Lúc này, Diệp Thanh từ trong nhà đi ra, nói với Lục Tư Yến và Văn Trạm: “Nguyên văn chú tôi nói là: Trong giải đấu Wushu, nhà tôi cũng có đứa nhỏ muốn tham gia chơi một chút, thuận tiện đoạt chức vô địch, nên tôi không thể giúp người ngoài huấn luyện được.”
 
Lục Tư Yến sửng sốt: “Người nhà sư thúc cũng muốn tham gia? Ai vậy!”
 
Diệp Thanh: “Tôi.”
 
Lục Tư Yến: …
 
Là đại sư huynh Văn Trạm tự nhiên có khả năng co được duỗi được, chắp tay với Diệp Thanh nói: “Vẫn mong Diệp sư thúc xem xét giúp đỡ một tay. Chúng tôi thật sự rất cần bí thuốc.”
 
Diệp Thanh lạnh lùng nói: “Tôi cũng có việc quan trọng cần đến nó cho nên mới lên võ đài, dùng thực lực của mình đoạt lấy.”
 
Văn Trạm nhìn thấy đối phương thật sự không muốn giúp đỡ, tự nhiên cũng không muốn ép buộc, sau khi tạm biệt Diệp Thanh liền dẫn Lục Tư Yến và Ôn Noãn rời đi.
 
Diệp Thanh nhìn bọn họ rời đi lại nhìn về phía Giang Trác. Đúng lúc Giang Trác ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm bóng lưng biến mất của cô gái.
 
“Em gái đáng yêu này nhìn giống quá.”
 
Giang Trác lạnh lùng thu hồi ánh mắt, cầm dược liệu khô lên, không nói lời nào.
 
“Lông mày, cái mũi… Tôi đã vẽ cho đồ chó Ôn Hàn một bức chân dung quả thật giống nhau như đúc.”
 
Vẻ mặt của Giang Trác trở nên lạnh lẽo, dược liệu khô trong tay bị bóp thành bột phấn bay theo gió: “Cậu nói ai là đồ chó hả?”
 
Diệp Thanh rùng mình, liều mạng cố gắng sống sót: “Lục Vũ, tôi nói Lục Vũ là đồ chó!”
 
Tác giả có chuyện muốn nói:
 
Đồ chó đang tắm nắng ở Tam Á bỗng hắt xì hai cái: “Tên nào đang chửi ông đó?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.