Gia Tộc Ma Cà Rồng (Tập 3: Hé Lộ)

Chương 10


Đọc truyện Gia Tộc Ma Cà Rồng (Tập 3: Hé Lộ) – Chương 10

CHƯƠNG 16
Năm ngoái, trong suốt mùa thu, Rolf Morgan đã làm khán giả đi bộ xuống đường băng trong khi các người mẫu ngồi ở hàng ghế trước và giả vờ ghi chép. Mánh khóe này đã quyến rũ báo chí thời trang nhiều đến nỗi ông hăng hái thử một mánh khóe thú vị khác. Năm nay chương trình sẽ làm ngược lai, nó sẽ bắt đầu với cây cung của người thiết kế, và những chiếc váy trong các dịp lễ hội và kết thúc.
Khi ban nhạc chơi bản “Không gian kỳ lạ”, Rolf chạy lên sân khấu với tiếng vỗ tay như sấm. Ông trở lại mang một bó hoa hồng, tươi cười rạng rỡ vầ tràn đầy sinh lực. Schuyler trông như Cyrus, dẫn đầu là Bliss. Schuyler vẫy tay Bliss một cách khích lệ. Cô biết người bạn của mình vẫn còn hơi bị đe dọa bởi sàn diễn, và Bliss nhìn giống như một con ngựa non lo lắng, tay chân hơi run rẩy khi người cưỡi trên lưng cô.
Bliss trở lại sau vài phút, một nụ cười nhẹ nhõm trên mặt cô. – Ngòai kia thật điên rồ.
Cô phun ra với Schuyler trước khi bị đưa đi một cách nhanh chóng để thay bộ trang phục thứ hai.
Schuyler cười đáp trả Bliss, nghĩ rằng cô sẽ vui mừng khi buổi diễn kết thúc, khi cuối cùng cô có thể mặc lại trang phục của chính mình – một cái áo sơ mi chắc chắn là của đàn ông Oxford là chiếc áo ưa thích hiện tại cô ưa thích, với một đôi vớ đen và đôi giày móng chẻ mà cô vớ được tại một cửa hàng đồ cũ.
Các cô gái trong trang phục vũ hội gothic đã ra khỏi sàn diễn, và Cyrus ra hiệu cho cô bước về phía trước. Cô là người tiếp theo. “Hãy nhớ rằng, khi cô bước đến cuối sàn diễn, một bức ảnh, hai bức ảnh, BAM! Và cô quay lại.”.
Schyler gật đầu. Cô hít một hơi thật sâu và bước đi trên sân khấu. Bước lên sàn diễn ra giống như bước trên mặt trăng vậy. Bạn từ hậu trường thực, bị bao quanh bởi sự huyên náo và kim băng và tình trạng lộn xộn của giá để quần áo và phụ kiện để bước vào ánh đèn trắng sáng của sân khấu và đèn plash của hàng trăm máy ảnh.
Bầu không khí thật náo động, âm thanh ồn ào chói tai cho các buổi hòa nhạc rock hay nhất – tiếng huýt sáo và cổ vũ từ những dãy ghế đằng sau tiếp thêm sinh lực cho ban nhạc chơi nhanh hơn và to hơn, và các người mẫu khoác lấy những bộ mặt kiêu ngạo nhất. Schuyler thậm chí không nhận thấy những bộ mặt dữ tợn của các biên tập viên hay những bộ mặt cáu gắt của những người nổi tiếng ở hàng ghế đầu, cô quá bận rộn tập trung vào việc đưa một chân lên phía trước và không làm trò ngớ ngẩn nào.
Cô tìm thấy vị trí đánh dấu ở cuối đường băng và nắm lấy yêu cầu được đặt ra, quay trái và xoay hông về phía trước, và rẽ phải ngay sau đó. Và ngay khi cô sắp quay lại, thì tâm trí cô mở ra với một khẩn cấp, một lời gửi đầy vũ lực. Đó là lòng căm thù man dại, không mạch lạc. Cảm xúa mãnh liệt không mong đợi này đủ để ngăn Schuyler bước vào giữa, và cô bị loạng choạng, vướng vào giày cao gót và các thành viên ở hàng ghế đầu đều thở hổn hển thành tiếng.
Schuyler cảm thấy mất phương hướng và bị gián đoạn. Một người nào đó hoặc cái gì đó đã thâm nhập một cách man rợ vào tâm trí cô. Cô nhận ra điều đó ngay lập tức như một thao tác, nhưng điều này thậm chí còn mạnh hơn và xấu xa hơn nhưng kinh nghiệm cô có từ Dylan. Đó là một sự xâm phạm không thể tha thứ, và cô cảm thấy bị xâm phạm, trần truồng và sợ hãi khủng khiếp. Cô phải ra khỏi đó.
Không có thời gian để làm một lối ra thích hợp. Schuyler nhảy từ sân khấu xuống, hạ cánh giữa đám nhiếp ảnh gia. Cô biết chính xác cô phải đi đâu ngay bây giờ.
– Xin lỗi. – Cô nói với người không may mắn đứng ở cửa sập bị cô nghiến chân.
Cô lướt qua đám đông, để lại sự bối rối và sự vui thích cho những người nghĩ rằng tất cả chuyện này là một phần của chương trình. Từ hậu trường, cô nghe tiếng gọi – Này! Cô nghĩ cô đang đi đâu chứ. Quay lại đây.
Ngày mai sẽ có một câu chuyện lá cải về người mẫu đã chạy ra khỏi sàn diễn thời trang của Rolf Morgan, nhưng Schuyler không lo lắng về giới truyền thông hay người quản lý của cô hay Rolf đứng ngay sau đó.
Đó là cái gì vậy? Cô nghĩ, tim cô cảm thấy như thể sẽ phát nổ vì sự sợ hãi khi cô chạy lên xa lộ West Side, di chuyển nhanh hơn giao thông cho phép. Đó là ai? Cảm giác ốm yếu, nhơ bẩn giảm bớt chút ít khi cô đến được khu nhà ở tồi tàn trên đường Riverside Drive. Khu nhà trông có vẻ không còn xập xệ như trước đây nữa, nhờ vào sự cải tiến mới đây của Lawrence. Các bậc thang đá mới được quét lại, những hình vẽ trên cửa đã được sơn đè lên và những chiếc máng xối đã khôi phục lại giá trị cũ. Khi cô bước vào phòng làm việc của ông cô, ông đang cúi người xuống, đóng gói một xấp giấy tờ vào trong va li làm bằng da của ông. Schuyler nhận thấy tuổi ông đã cao trong cái tháng mà họ bị chia cắt. Mái tóc sư tử của ông có những vệt tóc xám, và có những nếp nhăn mới quanh mắt ông.
Lawrence là một Enmortal, một trong số ma cà rồng hiếm có đã không nghỉ ngơi, không đi qua các chu kì luân hồi bình thường. Ông đã giữ vỏ ngoài của mình trong hàng thế kỉ. Ông có khả năng trẻ trung như Schuyler, nhưng tối nay, ông trông như thể mình đang mang trọng lượng của một nghìn năm. Ông trông có vẻ, lần đầu tiên kể từ Schuyler biết ông, cổ xưa. Ông không giống như một người đàn ông của thế kỷ Hai mươi mốt. Ông trông như thể ông từng ở cái thời mà Moses đã được đặt vào trong một cái giỏ và thả xuống dòng sông.
– Schuyler, thật là một ngạc nhiên thú vị. – Ông nói, mặc dù ông ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.
– Ông địng đi đâu vậy? – Cô hỏi lại, khi nhìn thấy chiếc va li mòn vẹt được đóng gói và buộc bằng dây da, nằm cạnh bàn.

– Rio. – Ông đáp.
– Có một trận động đất lớn ở đó; cháu xem tin tức chưa?
Lawrence hỏi, chỉ vào cái ti vi được đặt ở văn phòng ông dạo gần đây. Máy ảnh đã quay một thành phố bị chìm trong lửa, toàn bộ những tòa nhà bị đổ sập xuống thành những đống gạch vỡ.
Schuyler nói một lời cầu nguyện nhanh chóng khi nhìn thấy sự tàn phá này.
– Ông ơi, có chuyện gì đó đã xảy ra với cháu. Chỉ mới cách đây vài phút thôi.
Cô miêu tả cảm giác rằng cô cảm thấy có sự hiện diện của một mối ác tâm không thể tin được. Đó chỉ lá khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cũng đủ cảm thấy bị ô uế trong từng lỗ chân lông của cô.
– Vậy là cháu cũng cảm thấy điều đó.
– Đó là gì vậy? – Schuyler rùng mình. – Thật… ghê tởm.
Cô nói, mặc dù từ ghê tởm còn quá yếu để diễn tả sự thù địch vừa mới bắt đầu này.
Lawrence ra hiệu cho cô ngồi xuống trong khi ông vẫn tiếp tục xem xét đống giấy tờ của mình.
– Trong bài đọc của cháu, cháu có đọc chương về Corcovado chưa?
– Cháu biết nó ở Rio… Thuộc Braxin.
Cô ngập ngừng nói. Cô không tiến bộ nhiều lắm trong nhiệm vụ của Lawrence giao cho. Cô thật ngớ ngẩn, nhưng cô cảm thấy ông cô là một phần để đổ lỗi cho hoàn cảnh này, và vì hờn dỗi cô đã bác bỏ đề nghị của ông về việc xem lại lịch sử Máu Xanh. Ông đã ép cô đọc những bản sao cổ xưa, các văn bản mà trước đây bị cấm – cho đến bây giờ, lịch sử của Croatan đã bị xoá bỏ từ các hồ sơ chính thức.
Nếu Lawrence cảm thấy khó chịu thì ông cũng không thể hiện ra ngoài. Thay vào đó, ông kiên nhẫn giải thích, giống như một giáo sư đại học mà có lần ông đã làm.
– Corcovado là một địa điểm của sức mạnh, của một nguồn năng lượng, là một sức mạnh nguyên thủy, mà chúng ta, những ma cà rồng đã rút năng lượng từ Trái Đất. Sự bất tử của chúng ta xuất phát từ sự kết nối hài hòa với bản chất nguyên thủy của cuộc sống, một món quà mà chúng ta được giữ lại ngay cả sau khi chúng ta bị xua đuổi.
Trên màn hình, máy ảnh đang quay bức tượng nổi tiếng của Chúa Cứu Thế được đặt trên bệ của ngọn núi Corcovado hiện ra lờ mờ trên thành phố. Schuyler ngạc nhiên rằng bức tượng vẫn còn đứng vững trong khi các tòa nhà xung quanh thành phố đã bị sụm xuống thành đống đổ nát.
– Trận động đất. Tín hiệu mà cháu nhận được. Đó là kết nối, phải không? Đó có phải là lý do tại sao ông đi không? – Cô hỏi, biết rằng mình đã đúng.
Ông cô gật đầu nhưng không nói thêm gì cả.
– Sẽ tốt hơn nếu cháu không biết chính xác làm thế nào.

– Tối nay ông đi à? – Schuyler hỏi.
Lawrence gật đầu. – Trước hết, ta sẽ gặp nhóm của Kingsley ở Sao Paolo. Sau đó, chúng ta sẽ cùng nhau đến Corcovado.
– Còn Hội đồng thì sao?
– Họ có thể biết được. Nhưng sẽ tốt hơn nếu họ không biết quá nhiều chi tiết về chuyến đi của ta. Cháu biết những nghi ngờ của ta về Hội đồng mà, về những gì mà Cordelia và ta đã nghi ngờ.
– Rằng có một gia tộc lớn đã phản bội chúng ta. – Schuyler nói vừa quan sát ông đang thắt cà vạt một cách tỉ mỉ. Lawrence luôn ăn mặc trang trọng cho mọi dịp.
– Đúng rồi. Nhưng ta không biết bằng cách nào. Và ta cũng không biết tại sao. Dĩ nhiên, mối nghi ngại của chúng ta chưa bao giờ được chứng thực, và chắc chắn là chúng ta chưa có bất kỳ bằng chứng nào về sự phản bội như vậy. Tuy nhiên, các cuộc tấn công mới nhất khẳng định rằng bằng cách nào đó, một hoặc nhiều Máu Bạc đã sống sót và quay trở lại để săn chúng ta. Đó có lẽ là Hoàng tử bóng tối vẫn còn trên trái đất này.
Schuyler rùng mình. Bất cứ khi nào Lawrence nói về Lucifer, cô cảm thấy như thể máu của mình bị biến thành đá. Thậm chí tên ông ta nghe đã xấu xa rồi.
– Bây giờ, Schuyler, ta phải tạm biệt con rồi.
– Không! Hãy cho cháu đi với ông. – Schuyler nói, vừa lật đật đứng dậy. Bóng tối, sự khủng khiếp, lòng hận thù. Ông cô không thể đối mặt với điều này – cho dù nó là gì – một mình.
– Ta rất tiếc. – Lawrence lắc đầu và thả ví vào túi áo khoác của ông.
– Cháu phải ở lại đây. Cháu mạnh mẽ, Schuyler, nhưng cháu còn rất trẻ. Và cháu vẫn còn nằm dưới sự chăm sóc của ta. – Ông kéo bức rèm và mặc vào chiếc áo mưa cũ. Anderson, Conduit của ông, xuất hiện ở cửa trước. – Sẵn sàng chưa, thưa ngài?
Lawrence nhấc va li lên. – Đừng thất vọng, cháu gái. Không vì lợi ích của cháu mà cháu phải ở lại New York đâu. Nếu có điều gì ta làm được cho mẹ cháu, thì đó là giữ cho cháu an toàn khỏi Corcovado càng xa càng tốt.
BẢN GHI ÂM LƯU TRỮ:
Kho lưu giữ lịch sử.
TÀI LIỆU ĐÃ ĐƯỢC PHÂN LỌAI
Bản báo cáo của Venator filed 2/28.
“ Bản ghi âm bị nghẹt. Nghe được hai giọng nói khác nhau: Venator Martin và Charles Force, Regis”.

Venator Martin: Cô ta đã mắc bẫy.
Charles Force: Cậu hoàn toàn chắc chắn chứ?
VM: Có. Không nghi ngờ rằng cô ta sẽ cố gắng để thực hiện câu thần chú Demonata. CF: Nhưng một đứa trẻ chỉ học đòi với ma thuật đen tối đó thôi. Có lẽ nếu cậu có thể tiết lộ cô ta cho tôi…
VM: Ông biết tôi không thể nói tên cô ta được cho đến khi nó được xác nhận tại phiên tòa, Regis. Nhưng đừng lo, tôi sẽ không cho phép cô ta hoàn thành câu thần chú đâu.
CF: Nhưng cậu phải.
VM: Xin lỗi, Regis? Tôi không hiểu.
CF: Đây là một thử nghiệm, Venator. Câu thần chú này phải được thực hiện. Nếu cô ta thất bại, cậu phải cầm lấy con dao và lấy máu của chính cậu.
VM: Ủy ban có biết về điều này không? Hội đồng có phê duyệt chưa?
CF: Đừng lo lắng về hội nghị này. Đây là việc của tôi. Các Venators trung thành với tôi, phải không?
VM: Nhưng Regis – câu thần chú. Ông có chắc không?
CF: Có. Khi thời gian đến, hãy làm điều đó. Theo lệnh của tôi.
CHƯƠNG 17
Bliss khi lớn lên, gia đình cô sống ở một trong những tòa lâu đài khổng lồ phổ biến ở River Oaks, một khu ngoại ô Houston giàu có. Nhà của họ là hình ảnh thu nhỏ của “Texas Excess” với 28.000 mét vuông. Bliss đã từng đùa rằng ngôi nhà này chắc hẳn phải có mã vùng riêng. Cô chưa bao giờ cảm thấy thoải mái trong ngôi nhà đó và yêu thích trang trại của ông bà cô tại một vùng hoang dã phía Tây Texas hơn. Mặc dù nguồn gốc của họ là người Yankee, gia đình cô được coi là tầng lớp quý tộc Lone Star – tiền của họ được dùng vào dầu ăn, gia súc, dầu… và chủ yếu là dầu.
Câu chuyện mà nhà Llewellyns thích kể là các tộc trưởng gia đình đã xúc phạm đến gia đình của các tầng lớp thượng lưu bằng cách để cho Yale làm việc tại một mỏ dầu. Ông đã nhanh chóng học được bản chất của việc nước đặc quánh lại, mua lại hàng ngàn mẫu đất dầu để trở thành ông trùm dầu mỏ may mắn nhất trên toàn tiểu bang. Có phải là may mắn hay do khả năng ma cà rồng, bây giờ thì Bliss thắc mắc điều đó.
Forsyth là con trai út của người con trai út. Ông nội cô là một người nổi loạn sống tại miền Đông sau khi bỏ học, kết hôn với người yêu của ông là Andover, một Connecticut khéo léo, và nuôi nấng con trai của họ trong căn hộ của gia đình bà trên đại lộ Fifth, cho đến khi không gặp may mắn trên thị trường chứng khoán, gia đình đã trở lại trang trại ở Texas.
Ông nội cô là một trong những người mà cô yêu thích. Ông vẫn còn giữ được giọng nói Texas của ông thậm chí sau nhiều năm sống ở vùng Đông Bắc, và ông sự khuynh hướng hài hước, châm biếm. [HT1] Ông thích nói ông không thuộc về bất cứ nơi nào và do đó thuộc về khắp mọi nơi. Ông hoài niệm về cuộc sống của mình ở New York, nhưng ông chôn vùi và và tiếp quản sự nghiệp của gia đình khi không có ai khác muốn trang trại, thích chuyển đến các đô thị ở Dallas hay San Antonio hơn là nông trại. Cô ước gì Pap-Pap quanh quẩn gần đây; vấn đề của việc là một ma cà rồng là gì nếu bạn sống một cuộc đời con người, và sau đó phải chờ đợi để được gọi lên một lần nữa cho chu kỳ tiếp theo?
Bliss lớn lên giữa vô số anh em họ, và cho đến khi cô chuyển tới New York và đến tuổi mười lăm, cô luôn cho rằng không có gì đặc biệt hoặc thú vị về cô. Có lẽ đó là một sự thiếu hiểu biết cố ý. Đã có nhiều dấu hiệu, sau này cô đã nhận ra: những anh chị họ của cô đã ám chỉ “thay đổi”, trộm cười khúc khích từ khi làm lễ kết nạp xong, những cô thư ký luân phiên của cha cô, giờ thì cô đã hiểu, phục vụ như là Thần linh quen thuộc của ông. Gần đây Bliss mới phát hiện ra cách kỳ lạ đó là không ai nói về người mẹ ruột của cô.
Bobi Anne là mẹ duy nhất mà cô từng biết đến. Bliss đã có một mối quan hệ không thoải mái với mẹ kế tồi, người tắm rửa cho Bliss với tình cảm trong khi phớt lờ con mình, em gái cùng cha của Bliss, Jordan. Bobi Anne, với lông thú và kim cương và lối trang trí lố bịch của bà, đã cố gắng để thay thế người mẹ mà Bliss chưa bao giờ được biết đến, và Bliss không ghét bà vì việc đó. Mặt khác, cô cũng không thể yêu bà vì điều đó.
Forsyth kết hôn với Bobi Anne trong khi Bliss vẫn còn nằm trong nôi, và Jordan đã được sinh ra bốn năm sau đó. Một đứa trẻ im lặng và xa lạ, một đứa trẻ mập lùn khi so với hình dáng thướt tha của Bliss, nhợt nhạt khi so với nước da màu ngà của Bliss, và khó khăn so với tính khí dễ chịu của Bliss. Tuy nhiên, Bliss không thể tưởng tượng một cuộc sống mà không có em gái cô, và bày tỏ một sự bảo vệ mãnh liệt bất cứ khi nào Bobi Anne sẽ trêu chọc hay xúc phạm con gái của bà. Về phần mình, Jordan yêu mến chị gái khi cô không chế giễu mình. Đó là mối quan hệ chị em bình thường – có đủ những cuộc cãi vã vặt vãnh, và bênh vực nhau bởi lòng trung thành không thay đổi.
Một người luôn lấy những điều quan trọng nhất trong cuộc sống để ban ơn, Bliss nghĩ, khi một vài ngày sau buổi trình diễn thời trang, cô bắt xe taxi đến địa điểm cao nhất của vùng Manhattan. Cô chỉ người tài xế đến bệnh viện Columbia – Presbyterian.
– Cô là người nhà à? – Nhân viên bảo vệ tại bàn tiếp tân hỏi, đẩy tới một tờ phiếu thăm bệnh cho cô kí.
Bliss do dự. Cô chạm vào bức ảnh giấu trong túi áo khoác của mình cho may mắn. Nó giống với bức hình mà cha cô giữ trong ví của ông, đây là bản sao cô tìm thấy trong một va li đồ trang sức và bây giờ đang nằm trong tay cô.

– Vâng.
– Tầng trên. Căn phòng cuối ở cuối hành lang.
Cô ước có một người nào đó đi cùng cô, nhưng cô không thể nghĩ đến bất kì ai mà cô có thể hỏi. Schuyler chắc chắn sẽ yêu cầu một lời giải thích, và Bliss sẽ không thể đưa ra một lý do hợp lý. – Um, mình nghĩ rằng cậu và mình có thể là chị em? – Nghe có vẻ phi lý quá.
Đối với Dylan, Bliss đã đẩy tất cả những suy nghĩ của anh ra khỏi tâm trí cô. Cô biết cô nên kiểm tra anh, đặc biệt là bây giờ anh đã ngừng cố gắng liên lạc với cô, nhưng cô quá tức giận và bẽ mặt khi quay lại căn phòng khủng khiếp đó ở khách sạn Chelsea. Những tật lạ lùng mà cô quan sát thấy: cách nói bằng yết hầu, tiếng cười có âm vực cao, lảm nhảm những ngôn ngữ kỳ lạ chỉ làm cho cô sợ hãi anh hơn. Bliss biết đó là mơ tưởng, nhưng cô không thể không hy vọng rằng có thể mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Cô đã hứa với Schuyler và Oliver rằng cô sẽ đối phó với nó, trả anh lại với Uỷ ban và Hội đồng, nhưng cho đến nay cô vẫn giữ lý do tìm kiếm để không làm vậy. Ngay cả khi cô quyết định không bị anh thu hút nữa, cô không thể tìm thấy trong tim cô lý do nào để bỏ rơi anh cả.
Cô đã có những thứ khác phải lo lắng, mặc dù cô biết cô sẽ không tìm thấy bất kỳ câu trả lời tại bệnh viện. Allegra đã hôn mê, sau tất cả. Và thật là vô ích để cố gắng đưa ra đối tượng với cha cô.
Trong cuộc sống của cô, Bliss đã được nói rằng mẹ cô đã qua đời khi cô còn nhỏ. Đó là “Charlotte Potter” một cô giáo mà cha cô đã gặp trong cuộc vận động chính trị đầu tiên của ông, khi ông chạy đua cho chức nghị sĩ tiểu bang.
Giờ thì Bliss thắc mắc liệu Charlotte Bliss Potter có từng tồn tại không. Chắc chắn không có album cưới, không có nữ trang, không có đồ nữ trang, không có vật gia truyền để chỉ bất kỳ người phụ nữ như vậy đã từng kết hôn với cha cô. Trong một thời gian dài cô cho rằng đó là vì Bobi Anne không muốn nhắc nhở đến cựu bà Llewellyn.
Cô không biết gì về gia đình người mẹ thực sự của mình, và với trí nhớ sắc bén ma cà rồng của cô, có thể quay trở lại thời gian khi lần đầu tiên cô hỏi tên mẹ ruột cô là gì. Cô được năm tuổi, và cha cô vừa mới đọc một câu chuyện đi ngủ cho cô.
– Charlotte Potter, – Ông vui vẻ nói với cô. – mẹ của con tên là Charlotte Potter.
Bliss đã bị mê hoặc. – Giống như trang web của Charlotte! – Cô ré lên. Và họ của cô giống tên người phụ nữ giống đã viết tất cả những cuốn sách trên giá sách của cô, Beatrix Potter.
Bliss ngày càng có nhiều nghi ngờ rằng cha cô đã hoàn toàn bịa đặt. Vào một ngày khác khi cô đề cập đến tên với Forsyth, ông đơn giản là nhìn có vẻ bối rối.
Bliss đi đến cuối hành lang và thấy căn phòng. Cô đẩy cửa và lướt vào bên trong.
Căn phòng của Allegra Van Alen lạnh như một kho chứa thịt. Người phụ nữ say ngủ trên giường không di chuyển. Bliss thử bước ​​đến gần đầu giường, cảm thấy như một kẻ xâm nhập. Allegra trông thanh thản, trẻ đẹp, mặt cô không có một nếp nhăn. Cô ấy giống như một nàng công chúa trong một quan tài thủy tinh: xinh đẹp và vẫn còn thở.
Cô nghĩ rằng cuối cùng khi nhìn thấy Allegra cô sẽ có cảm giác gì đó, để biết chắc liệu cô ấy có liên quan đến cô hay không. Nhưng không có gì. Bliss chạm vào vòng cổ nằm ẩn dưới áo sơ mi của cô để cho thoải mái, sau đó rướn tới để nắm bàn tay của Allegra, cảm thấy làn da mỏng như giấy của cô ấy. Cô nhắm mắt lại và cố gắng để xâm nhập vào cuộc sống trong quá khứ của cô ấy, những kỷ niệm của cô, để xem cô có bất kỳ kiến ​​thức nào về Gabrielle.
Trong một thoáng, cô đã bắt được hình dáng thoáng qua của một người trông rất quen, người có thể là cô, nhưng Bliss không chắc lắm. Cuối cùng, người phụ nữ nằm trên giường cũng xa lạ như người y tá ở hành lang vậy.
– Allegra? – Bliss thì thầm. Dường như quá tự tin khi gọi bà là “mẹ”.
– Là tôi. Tôi là… Bliss. Tôi không biết bà có nhớ tôi không, nhưng tôi nghĩ có thể…
Bliss đột nhiên dừng lại. Cô cảm thấy một nỗi đau trong ngực, như thể cô không thể thở được. Cô đã làm gì ở đây vậy? Cô phải đi. Cô phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Cô đã đúng, cô sẽ không tìm thấy câu trả lời ở đây. Cô sẽ không bao giờ biết được sự thật. Cha cô sẽ không bao giờ nói với cô, và Allegra thì không phải.
Bliss bỏ đi, cảm thấy lo lắng và bối rối, vẫn đang tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi mà cô vẫn giữ trong tim.
Cô không biết rằng khi cô rời khỏi phòng, Allegra Van Alen bắt đầu la hét.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.