Đọc truyện Gia Tộc Ma Cà Rồng (Tập 3: Hé Lộ) – Chương 11
CHƯƠNG 18
Những cuộc họp của Ủy ban không bao giờ bắt đầu đúng giờ, vì thế Mimi đã không lo lắng khi hội nghị gọi báo cho cô biết kế hoạch hôn lễ của cô sẽ kéo dài lâu hơn một chút so với kế hoạch của cô. Kể từ khi Lawrence làm lễ nhậm chức Regis thì các cuộc họp ít hơn và ít lập kế hoạch xã hội và lập kế hoạch gây quỹ nhiều hơn nữa, theo ý kiến của cô, những bài học ma cà rồng hoàn toàn không cần thiết.
Edmund Oelrich, con dê già run lẩy bẩy của Hội đồng là thống đốc mới không điều hành chặt chẽ như bà Priscilla Dupont trước đây, và hoàn toàn không biết gì về thực tế là nếu họ muốn bảo đảm chiếc ghế danh dự bên phải cho vũ hội ba lê hàng năm vào tháng năm, họ đã phải gởi bản thăm dò cách đây vài tuần rồi. Vì nó là, tất cả các cựu đệ nhất phu nhân đã không có sẵn, và vợ của thống đốc đang vướng vào vụ bê bối gần đây nhất của chồng. Với tốc độ này họ sẽ phải bố trí cho bạn gái của thị trưởng, người có gu thời trang khác lạ hoặc tất cả việc quan tâm đến công tác xã hội làm quen với những người giàu sang.
Mimi bước vào phòng thư viện ở trường Duchesne, tìm được một chỗ ngồi ở phía sau, và rút ra thiết bị Bluetooth gắn vào tai mình như một cái cớ để không chào hỏi bạn bè. Cô nghĩ rằng những bài học của Ủy ban hoàn toàn phí thời gian. Cô đã tinh thông tất cả các kĩ năng của mình kể từ khi cô chuyển đổi và cô khó chịu khi những ma cà rồng khác quá chậm chạp. Hôm nay họ đã phải tìm hiểu thêm về sự hoán chuyển, khả năng thay đổi các yếu tố: lửa, nước, không khí. Mimi thở dài. Cô đã biến mất vào sương mù kể từ khi cô mười một tuổi. Cô đã “phát triển” sớm, như họ nói.
– Xin lỗi, cậu có thể lặp lại một lần nữa không? – Cô hỏi, vừa lắc tai nghe nhỏ xíu bằng bạc được dấn vào tai cô.
– Cậu nghĩ rằng chúng ta có thể tổ chức tại Nhà Trắng? Không à?
Công ty mà cô đã thuê, Sự kiện Elizabeth Tilton, dạo gần đây đã soạn cho dàn nhạc tác phẩm phóng túng năm ngày ở Cartagena, trong đó Don Alejandro Castañeda, anh chàng Máu Xanh đã thừa kế đường – và – nước giải khát từ cha mình, vừa mới làm lễ với người em gái ma cà rồng sinh đôi của anh ta, Danielle Russell, vừa mới tốt nghiệp. Mimi và Jack đại diện cho gia đình, và Mimi có chút phật ý khi cuộc nói chuyện tại bữa ăn tối là về mọi thứ sẽ đặc biệt như thế nào. Người đàn ông giỏi nhất đã thông báo rằng “hôn lễ tiếp theo sẽ được tổ chức trên mặt trăng, vì không ai khác sẽ làm điều này!”.
Mimi chắc chắn sẽ cố gắng.
– Cưng à. – Lizbet Tilton thủ thỉ. – Tôi xin lỗi, nhưng với sự cai trị mới, Vườn Hoa Hồng đã bị loại. Tôi không nghĩ chúng tôi đóng góp đủ cho chiến dịch. Nhưng sẽ phải có một nơi khác mà cô muốn.
– Thế Buckingham thì sao? Tôi chắc cha tôi sẽ giúp đỡ.
Lizbet cười một cách chân thành. – Ôi, cưng à, cưng đang sống trong thế kỉ nào vậy? Cưng có cuộc sống rắc rối à? Cho dù cưng là người của Hoàng gia đi nữa, mà chi nhánh của gia tộc không bao giờ tha thứ cho việc bỏ đi. Bên cạnh đó, những ngày này, họ nghiêm ngặt khủng khiếp. Ngay cả Charles và Camill đã phải kết hôn ở bên ngoài.
Mimi bĩu môi. – À, tôi đoán chúng tôi có thể tổ chức trên đảo. – Cô nói, nhận thấy rằng Schuyler và Bliss vừa bước vào phòng.
Mimi gửi một đề nghị nhanh chóng và vì Schuyler đột nhiên bị vấp. Ha. Có người chắc chắn không học occludo rồi. Tâm trí Schuyler mở toạc như một vết thương.
– Ý cô là nơi cha cô ở là Sandy Cay? – Lizbet hỏi. – Điều đó sẽ rất tuyệt vời.
Gia đình Forces sở hữu một hòn đảo riêng ở Bahamas.
– Mọi người có thể đáp máy bay phản lực vào cuối tuần, và nếu họ không có, chúng ta có thể thuê máy bay. Chúng tôi vừa mới làm vậy cho Alex và Dani ở Colombia.
Mimi không muốn hôn lễ của mình giống bất cứ ai khác.
– Ý thì sao? – Lizbet đề nghị. – Trong một trong những cung điện của tổ tiên? Một nơi như vậy ở Tuscany?
– Um, không. Không phải Ý. – Mimi khiển trách, rõ ràng cả nhóm đang nhìn chằm chằm vào cô. Thống đốc và phần còn lại của Ủy ban cấp cao cuối cùng đã đến, và bài học sắp bắt đầu.
– Phải. Xin lỗi.
– Cô biết đấy. – Lizbet nói với vẻ suy nghĩ. – Với việc tất cả mọi người thay phiên nhau tổ chức hôn lễ ở khắp nơi, chưa có ai từng tổ chức hôn lễ ở New York năm sao trong nhiều thập kỷ.
– Ở đây à? Chỉ việc ở nhà à? – Mimi cau mày. Điều này nghe chẳng có vẻ đặc biệt gì cả.
Ở phía trước, Edmund Oelrich đang lật tung giấy tờ tại bục giảng và chào mừng những người phụ nữ của ủy ban cấp cao.
– Nhà thờ Thánh Saint John the pine là một nhà thờ tuyệt vời được xây dựng theo kiến trúc gôtic. Cô có thể mặc chiếc váy có đuôi dài còn hơn cả của công chúa đi. Và chúng ta có thể mời nhóm Boys Choir ở Harlem. Buổi lễ sẽ giống như thiên đường vậy.
Mimi xem xét về lời gợi ý. Nó thực sự là một nhà thờ rất đẹp, cô nói với Lizbet, sau đó họ có thể chiêu đãi ở đền Dendur tại Bảo tàng Metropolitan. Charles là người quản lý bảo tàng và đặc biệt hào phóng. Cô vẫy tay chào Jack, người vừa mới bước vào cửa. Anh trai cô đã thấy cô và nở một nụ cười mỉm. – Em đang nói chuyện với ai vậy? – Anh nói to.
– Vậy là, chúng ta thống nhất là ở đây nhé? Nhà thờ Thánh Saint John? Và sau đó là Met? – Lizbet vẫn đang hỏi. – Và cô có nói rằng cô muốn mời cả bốn trăm người, phải không?
– Được! – Mimi nói với vẻ hài lòng. Cô cất điện thoại và mỉm cười với anh trai mình. Bây giờ cô đã biết bí mật của anh, cô nhận thấy rằng anh nhìn khắp mọi nơi trong phòng trừ góc phòng nơi Schuyler đang ngồi.
Người bạn nối khố của Schuyler, con người làm người khác khó chịu ngang cô ta, Oliver bước vào ngay sau đó. Thật là một trò hề khi để cho con người tham gia các cuộc họp riêng của họ. Charles sẽ không bao giờ cho phép điều này trong nhiệm kỳ của ông. Tuy nhiên, Lawrence đã nói rõ ông mong muốn các Conduits trải qua khóa huấn luyện của riêng họ, và cách tốt nhất để tìm hiểu về người chủ của họ hơn là tham gia vào Ủy ban.
Mimi cảm thấy Jack đang căng thẳng bên cạnh cô. Oliver đã hôn lên má Schuyler. Thật thú vị. Cô sử dụng cảm giác ma cà rồng của mình để quan sát cổ Oliver. Cô phát hiện dấu cắn lộ ra ngay lập tức. Dấu vết này không thể phát hiện được bằng mắt thường, nhưng rất rõ ràng với cái nhìn ma cà rồng. Vậy là, con máu lai nhỏ bé đó đã biến người bạn thân nhất của cô ta thành Thần Linh Quen Thuộc của mình.
Tốt.
Nó đã cho Mimi một ý tưởng. Nếu Schuyler không từ bỏ việc liên lạc ít ỏi với Jack, thì có lẽ cô ta sẽ bị buộc phải làm vậy.
Oliver có thể hữu ích.
Mimi sẽ phải hành động nhanh chóng. Cô sẽ nói với Lizbet cô muốn hôn lễ được sắp xếp để diễn ra ba tháng sau.
CHƯƠNG 19
Không giống như Mimi, Bliss rất thích thú với chương trình nghị sự mới của Ủy ban. Cô thích khám phá và sử dụng khả năng ma cà rồng của mình, thay vì chỉ đơn thuần là ghi nhớ những sự kiện nhàm chán về lịch sử của họ, hoặc nhồi nhét phong bì và phê bình những người cung cấp lương thực cho các sự kiện xa hoa mà cô không mong được tham dự. Những bài học khiến cho máu của cô được bơm lên. Cô vui mừng thấy mình thành thạo một số nhiệm vụ khó khăn, chẳng hạn như mutatio.
Ủy ban cấp cao đã yêu cầu các thành viên trẻ hơn tự sắp xếp thành các nhóm hai hoặc ba trong khi họ thực hành nghệ thuật tinh tế của sự biến hình.
– Tất cả ma cà rồng có thể biến thành khói, hoặc không khí, hoặc sương mù. Mặc dù hầu hết chúng ta cũng có thể biến thành lửa và nước. Như các bạn có thể được nhận thức được, The Conspiracy nhận thấy truyền thuyết sai lầm về con người của chúng ta sống mãi trong lịch sử của Máu Đỏ được dựa trên chút ít sự thật.
Dorothea Rockefeller, giảng viên khách mời của họ, cười khúc khích khi cô nói điều này. The Conspiracy là một nguồn vui chơi giải trí cho Uỷ ban.
– Họ cũng nghĩ rằng có thể sẽ phù hợp nếu được hướng dẫn để tin rằng loại người như chúng ta chỉ có thể biến thành dơi hay chuột hoặc những sinh vật khác của bóng đêm. Bằng cách đó, Máu Đỏ đã ru ngủ một cách sai lầm về sự an toàn trong suốt những giờ ban ngày. Và trong sự thật là những ai trong chúng ta có khả năng thay đổi hình dạng có thể chọn hình dạng vật lý ghê gớm hơn, nhưng hầu hết chúng ta thì không. Trong thực tế, người phụ nữ của chúng ta, Gabrielle, đã chọn một con chim bồ câu để biến đổi. Nếu các bạn là một trong số ít những người có thể biến đổi theo ý muốn, các bạn sẽ tìm thấy một hình dạng phù hợp với khả năng của mình. Đừng ngạc nhiên khi nó là một trong những mà bạn không mong đợi.
Bliss là một trong số ít may mắn. Cô thấy cô có thể chuyển đổi từ cô gái hút thuốc và ngược lại, và sau đó đã cố gắng biến thành các hình dạng khác – một con ngựa trắng, một con quạ đen, một con nhện khỉ trước khi kết thúc bằng hình dạng của một con sư tử cái vàng. Nhưng Schuyler chỉ đơn giản là đứng giữa phòng, nhận được nhiều hơn và nhiều hơn nữa nỗi thất vọng với mỗi lần thất bại.
– Có thể bởi vì mình là máu lai.
Cô thở dài khi thêm một lần thử nữa để thay đổi thành một cấu hình khác nhau dẫn đến chỉ đơn giản là cô rơi xuống sàn nhà, vẫn còn là chính bản thân mình.
– Này, có gì sai với việc được là người? – Oliver hỏi, vừa xem với niềm đam mê khi Mimi Force biến mình thành một con phượng hoàng, một cột lửa, và con rắn màu đỏ trong không gian trong vòng ba giây. – Wow, cô ấy giỏi thật.
– Đồ khoe mẽ. – Bliss rít lên. – Đừng bận tâm đến cô ta, và ngưng cười đi, Ollie. Cậu đang làm Schuyler mất tập trung đấy.
Bliss cố gắng không quá tự mãn về thành công của mình, nhưng thật thỏa mãn khi biết rằng Schuyler không giỏi về mọi thứ.
– Nhìn này, đây là những gì cậu phải làm. Cậu phải hình dung về mục tiêu của cậu. Bạn phải là sương mù. Hãy suy nghĩ như sương mù. Hãy để tâm trí cậu trống rỗng. Cậu có thể cảm thấy nó – một làn khói – nó bắt đầu trong ngóc ngách của làn da cậu, và sau đó…
Schuyler ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
– Được rồi, mình đang nghĩ đến sương mù. Golden Gate. San Francisco. Bàn chân của con mèo nhỏ. Mình không biết… nó không xảy ra.
– Sshhhh. – Bliss cảnh cáo. Cô đã có thể cảm thấy sự chuyển đổi bắt đầu, có thể cảm thấy tất cả các giác quan của mình thay đổi, có thể cảm thấy mình sắp biến mất vào một đám mây màu xám mềm mại. Cô vui vẻ tưởng tượng cô có thể sử dụng tài năng mới của mình như thế nào, khi cô đã có một tầm nhìn khác. Sự cứng đờ của hình ảnh giống như một cú đấm trong ruột.
Dylan.
Nếu trước đây anh chỉ đơn giản rối bời một chút, thì bây giờ anh trông tồi tệ hơn nhiếu. Quần áo của anh trong trạng bị phá huỷ, áo bị xé ra từng mảnh, quần jean bị rách toạc, và tóc anh rối bù xù. Trông giống như anh không ăn, không ngủ trong vài tuần. Anh đứng trước cửa lớp học, lắc lắc then cửa và gầm gừ như một người điên.
– Có chuyện gì thế? – Schuyler hỏi ngay lập tức khi Bliss bị sẩy chân. – Dylan. Anh ấy ở đây.
Đó là tất cả những gì cô cần nói.
Ba người họ chạy ra khỏi cuộc họp của Ủy ban, phớt lờ khuôn mặt tò mà của những thành viên khác, rời khỏi thư viện, và chạy xuống cầu thang.
Tốc độ ma cà rồng khiến Schuyler và Bliss lao đến cửa trước Oliver, đang thở hổn hển khi cậu cố gắng để theo kịp bọn họ.
Trường Duchesne tọa lạc trên một góc yên tĩnh của đường Chín sáu, trên dãy trường dự bị. Kể từ giữa buổi chiều, đường phố hầu như vắng tanh, chỉ trừ một hoặc hai chiếc xe được đẩy về phía công viên.
Có một chàng trai đang đứng giữa vỉa hè yên tĩnh lắc cánh cổng trông giống một giáo đồ đến từ thế kỉ trước, ngược lại thời gian của việc thuyết giáo và giáo hoàng, khi chàng trai rách rưới cảnh báo về Ngày Tận Cùng Của Thế Giới. Hầu như chẳng còn dấu hiệu gì của chàng thiếu niên với mong muống khi lớn lên sẽ trở thành dân đánh đàn guitar như Jimi Hendrix và đã từng là kẻ chủ mưu của vô số trò đùa nghịch.
– ĐỒ GHÊ TỞM! – Cậu gầm lên khi nhìn thấy họ.
– Lỗi của mình! – Bliss khóc, cô đã gần rơi nước mắt khi nhìn thấy Dylan.
– Mình biết mình đã hứa sẽ nói với Hội đồng về anh ấy, nhưng mình không thể. Và mình đã không kiểm tra anh ấy… Mình để anh ấy lại và phớt lờ anh… Mình chỉ muốn anh ấy biến đi… Tất cả là lỗi của mình.
– Không, đó là lỗi của mình. – Schuyler nói. – Mình đã định nói với Lawrence, nhưng…
– Đây là lỗi của tất cả chúng ta. – Oliver kiên quyết nói. – Chúng ta nên làm điều gì đó cho cậu ấy, nhưng chúng ta đã không làm. Xem này, chúng ta phải đưa cậu ấy ra khỏi đây. Mọi người sẽ bắt đầu đặt câu hỏi đấy.
Cậu nói khi một bà già dắt theo một chú chó xù đang băng qua đường và bắn một tia nhìn bối rối về hướng họ.
– Chúng ta không muốn dính dáng tới cảnh sát.
Dylan đột nhiên lao về phía họ, cào xé những vật cản và lảm nhảm thứ tiếng mà họ không hiểu được.
Schuyler chỉ vừa né được tầm với của cậu. – Chúng mình phải tóm được cậu ấy trước khi cậu ấy sử dụng glom với chúng ta.
Bliss ngay lập tức biến thành một con sư tử cái vàng. Cô có tầm nhìn – một sinh vật oai vệ, tàn nhẫn. Cô nhảy qua cửa và chồm tới Dylan, người đang nổi cơn thịnh nộ với cô.
– Đồ ác quỷ! Kẻ phản bội! – Cậu rít lên.
Bliss dồn cậu vào các thanh sắt và nhe răng ra. Cô chồm lên bằng hai chân sau và đẩy cậu với bàn chân khổng lồ màu vàng của cô. Dylan co rúm lại và rên rỉ, co mình lại với hai tay đặt lên đầu.
– Cậu ấy tóm được Dylan rồi. – Oliver hét lên, ra hiệu cho Schuyler di chuyển về phía bên phải Bliss.
Schuyler chạy đến bên Bliss. Cô nhìn vào mắt Dylan. Thấy cơn thịnh nộ, giận dữ, bối rối trong mắt cậu. Cô bị dao động. Đây không phải là quái vật. Đây là một động vật bị thương.
Tuy nhiên, Oliver đã không chút e sợ. – SCHUYLER! LÀM ĐI! NGAY BÂY GIỜ!
– Dormi! – Cô ra lệnh, và vẫy tay trước mặt Dylan.
Dylan sụm xuống và rơi xuống đất. Bliss quay trở lại chính mình và quỳ xuống bên cạnh.
– Cậu ấy sẽ ngủ cho đến khi được lệnh thức dậy. – Schuyler nói với họ.
Oliver quỳ xuống bên cạnh Bliss, và họ tạm thời dùng áo len của Dylan để trói tay chân cậu. Các nếp nhăn trên mặt cậu từ từ nhẵn lại. Khi ngủ, cậu nhìn ngoan ngoãn và thanh thản.
– Chúng mình phải giao cậu ấy cho Hội đồng thôi; chuyện này chần chừ đủ lâu rồi. – Oliver nói.
– Mình biết cậu không muốn, Bliss, nhưng đó là điều tốt nhất cho cậu ấy. Có thể họ có thể giúp cậu ấy.
– Họ không giúp Máu Bạc – họ tiêu diệt chúng. Cậu biết mà. – Bliss cay đắng nói.
– Nhưng có thể…
– Mình sẽ đưa cậu ấy đến chỗ cha mình. – Bliss quyết định. – Mình có thể bào chữa cho trường hợp của anh ấy với Forsyth. Để ông tỏ lòng thương xót với Dylan vì anh ấy là bạn mình. Cha mình sẽ biết phải làm gì.
Schuyler gật đầu. Forsyth sẽ có thể đối phó với Dylan.
Trong lúc đó, chiếc Rolls Royce của gia đình Llewellyn đỗ lại bên lề đường. Họ nhét Dylan vào hàng ghế sau và buộc cậu bên cạnh Bliss.
– Cậu ấy sẽ ổn thôi. – Schuyler đảm bảo.
– Đúng vậy. – Bliss nói, mặc dù cô biết rằng không ai trong số họ còn tin vào điều này nữa. Chiếc xe lăn bánh, và cô giơ tay chào tạm biệt. Oliver vẫy tay lại, trong khi Schuyler chỉ đơn giản nhìn theo. Cuối cùng chiếc xe biến mất ở chỗ ngoặt và cô không thể nhìn thấy họ nữa.
Khi Bliss đến được Penthouse des Reves, một căn hộ xa hoa nằm trên đỉnh của một trong những tòa nhà độc nhất ở đại lộ Park, Bobi Anne đã được tư vấn bởi nhà chiêm tinh về việc bố trí phòng khách. Mẹ kế của Bliss là một người Texas có giao thiệp rộng, người đeo đầy kim cương ngay cả vào đầu giờ chiều. Em gái cùng cha của Bliss, Jordan, đang làm bài tập ở nhà trên bàn cà phê gần đó. Cả hai người ngước lên nhìn một cách ngạc nhiên khi Bliss bước vào.
– Cái gì thế này! – BobiAnne thét lên, nhảy dựng trên ghế khi nhìn thấy con gái riêng của chồng và một cậu bé bất tỉnh bị trói tay chân.
– Đây là Dylan. – Bliss nói, như thể điều đó sẽ giải thích cho tất cả mọi thứ. Cô bình tĩnh khủng khiếp khi cô về đến nhà. Cô không biết họ phản ứng thế nào khi nhìn thấy anh, đặc biệt là khi trông anh rất bẩn. Bobi Anne bị đau tim khi có ai đó quên sử dụng cái lót cốc và để lại dấu tay đầy mồ hôi trên giấy dán tường kiểu Nhật.
– Chàng trai đã biến mất.
Jordan thì thào, đôi mắt đảo tròn sợ hãi.
– Đúng vậy. Có chuyện không ổn với anh ấy. Chị phải nói với cha.
Bliss thú nhận mọi chuyện – sự quay trở lại bất ngờ của Dylan, cô giấu anh ở khách sạn Chelsea như thế nào, và kể cho họ nghe về các cuộc tấn công trước đó của anh.
– Nhưng bọn chị ổn cả. – Cô quả quyết – Đừng lo lắng cho chị. Giúp anh ấy đi. – Cô nói, nhẹ nhàng đặt Dylan xuống chiếc ghế dài gần nhất.
– Con làm đúng đấy. – Bobi Anne nói, ấn Bliss vào ngực bà, và phủ kín cô bằng mùi nước hoa của bà.
– Cậu ấy sẽ an toàn ở đây.