Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 53: Ngoại Truyện 3 A Lương
*Lương: Nguyên tác là 凉 – (liáng – lạnh), đồng âm với 娘 (Niáng – Nương – Mẹ)
Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Trước đây phần lớn thời gian của Ngụy Vô Tiện là những chuỗi ngày dài nối tiếp nhau, hết ngày này qua ngày khác không biết sớm tối lúc nào, cứ rảnh rang là cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng, từ khi có tiểu Lam Giản, những ngày hạ nóng nực đằng đẵng cũng trở nên vô cùng thú vị.
Lam Giản, tiểu công tử tập trung mọi sự thương yêu của toàn thể Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau khi đón dịp Tết Trung Thu đầu tiên trong đời, cuối cùng cũng không cần bám thành giường mới đi được nữa, bé con chập chững được vài bước ngắn liền ngồi bịch xuống đất, bé xíu xiu như nắm bột nhỏ vật lộn mãi không đứng lên được.
Ngụy Vô Tiện mỗi lần nhìn thấy bộ dạng này của bé lại cười không khép được miệng.
Tiểu Lam Giản tuy chưa đầy một tuổi nhưng giống Lam gia đến nỗi thở ra thôi cũng đặc mùi Lam gia, dần dần như cùng ngủ cùng giờ, dậy cùng lúc với Lam Vong Cơ.
Vậy nên sau này, mỗi sớm khi Ngụy Vô Tiện còn đang ngủ li bì, tiểu Lam Giản ngủ dậy đã được Lam Vong Cơ chuẩn bị lên lớp buổi sáng ôm theo cùng.
Cũng vì thế, trên vị trí chủ giảng xuất hiện thêm một chiếc nôi của bé con.
Giờ lên lớp, Lam Vong Cơ có lúc sẽ ôm tiểu Lam Giản ngồi trong lòng, một tay giữ bé, bé con ngoan ngoãn ngồi mài ngón tay trên miệng, đôi đồng tử nhạt màu đưa qua liếc lại nhìn khắp mọi người trong Lan thất, không quấy không khóc, yên lặng nghe phụ thân giảng bài cho môn sinh Lam thị.
Nhìn hai người một lớn một nhỏ trên ghế chủ giảng, ngoài đôi mắt hoa đào, ngũ quan của bé con giống hệt Lam Vong Cơ, môn sinh Lam thị vừa sợ Hàm Quang Quân không giận mà uy, lại vừa bị vẻ đáng yêu của bé con phấn điêu ngọc mài trước mắt làm cho tim can run rẩy hết cả, lú họ bài cũng cố gắng nỗ lực thêm rất nhiều, sợ không thuộc bài sẽ mất mặt trước bé con.
Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy, Lam Vong Cơ theo nếp thường đã mang tiểu Lam Giản và bữa sáng về Tĩnh thất, trong lúc mơ hồ sắp tỉnh, hắn thường trông thấy bóng lưng Lam Vong Cơ, bé con được y ôm trong lòng, hai cha con đứng cạnh thư án, Lam Vong Cơ bế bé con đứng trước bức tranh vẽ hai người treo trên tường, dáng vẻ như đang thuyết minh gì đó.
Tiểu Lam Giản ngậm ngón cái của mình, đầu nhỏ lúc nhìn Lam Vong Cơ, lúc lại nhìn lên bức tranh trên tường, lại ngoảnh lại nhìn Ngụy Vô Tiện nằm trên giường, đôi mắt nhỏ ngập tràn nghi hoặc…….!
Mấy ngày trước, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi cùng Kim Lăng, Âu Dương Tử Chân và mấy vị tiểu bối khác đi săn đêm.
Vừa trở về đã nổi hứng chạy ngay tới Tĩnh thất, Lam Vong Cơ ngồi xem sách trước thư án, trên đất trải chiếc chiếu cói, Ngụy Vô Tiện nằm dưới chiếu vui đùa cùng tiểu Lam Giản.
Đang giữa mùa hè, cửa sổ trong Tĩnh thất đều được mở tung, gió lùa qua cửa mang theo hơi mát truyền vào xua bớt đi nóng nực oi bức trong phòng.
Lam Cảnh Nghi phi như mũi tên lao đến trước bậc thềm, lại vội vàng phanh lại, sửa soạn y phục cho đàng hoàng mới từ tốn tiến vào Tĩnh thất, Lam Tư Truy đi theo phía sau cậu bất lực lắc đầu rồi cũng bước vào theo.
Hai vị tiểu bối đến trước thư án cung kính hành lễ với Lam Vong Cơ, Lam Tư Truy báo cáo mọi chi tiết, tình huống xảy ra cùng phương án giải quyết trong quá trình săn đêm cho Lam Vong Cơ, lời lẽ đâu ra đó, căn cứ rõ ràng rành mạch.
Ngụy Vô Tiện ngồi một bên nghe cũng không kìm được mà tán thưởng:
“Không hổ là hài tử Lam Trạm tự tay nuôi nấng, Tư Truy, giỏi lắm!”
Lam Tư Truy được khen ngợi có chút ngại ngùng, không kìm được mà cúi đầu, mặt hơi hồng, Lam Vong Cơ cũng rất hài lòng gật đầu.
Hồi báo xong việc săn đêm, Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy liền đến bên chiếu chơi đùa cùng tiểu Lam Giản.
Hai anh bạn vô cùng yêu thương, chiều chuộng đệ đệ kém mình những mười sáu tuổi này.
Hai người ai nấy đều lấy ra mấy món đồ tặng cho tiểu Lam Giản, đặt trước mặt bé con.
Lam Tư Truy mua cho bé một chiếc mũ lông xù xù, trắng trắng, bé bé xinh xinh, đặc biệt hơn là mũ còn có hình thỏ con.
Bé con nhà khác đều đội mũ hổ, Lam Tư Truy lại mua cho em trai nhỏ nhà mình mũ thỏ con.
Lam Cảnh Nghi cầm hai chú thỏ đồ chơi trong tay, một đen một trắng sinh động như thật, tiểu Lam Giản lập tức bị thu hút, bé duỗi hai tay ngắn tũn ra muốn bắt lấy.
Lam Tư Truy đội mũ thỏ lên cho tiểu Lam Giản, cười híp mí nói:
“Đệ đệ tuổi thỏ, đội mũ lên lại càng giống thỏ! Con với Cảnh Nghi dạo mấy sạp hàng dưới núi, vừa nhìn đã chọn ngay về.”
Ngụy Vô Tiện gác chân ngồi một bên, hai tay bó gối, cằm gác lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn ba huynh đệ cười vui vẻ:
“Mua chiếc mũ này được đó, đợi đến mùa đông ngày nào cũng đội cho Cún con.”
Nhìn tiểu Lam Giản bắt lấy hai chú thỏ đồ chơi nắm chặt không buông, Ngụy Vô Tiện lại nghĩ ra ý tưởng, hắn nhấc bổng bé con lên đặt xuống một đầu chiếu, đem hai chú thỏ đặt ở một đầu khác, kéo Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi ra ngồi sau thỏ đồ chơi, vẫy tay gọi tiểu Lam Giản:
“Cún con, qua bên này, phải đi qua đây nhé!”
Lam Vong Cơ nghe tiếng cũng đặt quyển sách trong tay xuống, đứng dậy lặng lẽ nhìn sang bốn người đang vui đùa bên kia.
Bé con ngồi trên chiếu ngơ ngác nhìn ba người, hai tay mũm mĩm chống xuống định bò qua, Ngụy Vô Tiện liên tục xua tay:
“Cún con, không phải bò! Con biết đi rồi, đi!”
Tiểu Lam Giản ngây ra, mặt đầy nghi hoặc nhìn sang hắn, xoay người bò ngược về chỗ cũ rồi mới chống hai chân ngắn tũn gắng sức nhấc mông tròn đứng dậy, loạng choạng, chập chững nhào vào lòng Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười nhìn Lam Vong Cơ:
“Lam Trạm, con trai ngươi ngốc quá, sao phải bò trở lại rồi mới đứng lên chứ…..”
Lam Vong Cơ khẽ cong môi, cười nhẹ:
“Cũng là con ngươi.”
Ngụy Vô Tiện mím mím môi ôm lấy bé con nhà mình, chạm nhẹ đầu mũi bé.
Tiểu Lam Giản cúi đầu duỗi tay muốn với lấy hai chú thỏ nhỏ, Ngụy Vô Tiện đặt bé lên đùi, cầm lên một chú thỏ, trêu bé:
“Cún con xem, đây là gì?”
Bé con bi bô đáp:
“Thỏ thỏ.”
Ngụy Vô Tiện hí hửng cười:
“Ây da, bé xíu xiu nhà mình đã biết đây là gì rồi ha.”
Nói rồi lại chỉ Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi bên cạnh:
“Thế…..!Hai người này?”
Tiểu Lam Giản ngọng nghịu đáp:
“Ta ta (ca ca)”
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi vui mừng vỗ tay, bé con vậy mà đã nhận biết được hai đứa, còn biết gọi ca ca nữa!
Ngụy Vô Tiện vui vẻ giãn cả mặt chỉ Lam Vong Cơ:
“Cún con, thế kia là ai nào?”
“Tia tia (dìe dìe – cha)”
Ngụy Vô Tiện cười híp mí chỉ bản thân mình:
“Còn ta còn ta, Cún con gọi ta là gì?”
Ngụy Vô Tiện vốn nghĩ sẽ được nghe bé con non nớt ngọng nghịu gọi một tiếng “cha”, ai ngờ tiểu Lam Giản buột miệng thốt lên:
“A Liáng (Nương – mẹ)*
*Xem chú thích đầu chương.
“Phụt….”
Lam Cảnh Nghi gắng sức nhịn không cười thành tiếng, Lam Tư Truy cũng chúi đầu nhịn cười, nụ cười trên miệng Ngụy Vô Tiện cứng đờ, nghi ngờ bản thân có phải nghe sai rồi.
“Nó….!nó vừa rồi……!gọi ta là gì?!”
Tiểu Lam Giản lại hô lên lần nữa:
“A Liáng!”
Tuy vẫn còn bập bẹ nhưng âm thanh giòn giã vang vọng vô cùng……!
(Mau khen bé ????)
Ngụy Vô Tiện khó thể tin được nhìn con trai mình, hắn hít một hơi thật sâu khống chế cho giọng ôn hòa, nói:
“Cún con……!Ta là A Cha, không phải A Nương nghe chưa…….”
Tiểu Lam Giản giương mắt lên nhìn hắn, lại đưa ngón cái lên miệng, đôi mắt to tròn ngập nước khẽ chớp chớp giãy giụa khỏi lòng Ngụy Vô Tiện, loạng choạng đến trước thư án, nhìn bức tranh trên tường, ngoảnh lại nhìn Lam Vong Cơ gọi:
“Tia tia!”
Rồi quay sang Ngụy Vô Tiện, hô:
“A Liáng!”
Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhớ lại mấy buổi sớm, mỗi lần tỉnh dậy hình như đều thấy Lam Vong Cơ ôm Cún con đứng trước thư án, lẽ nào……!Lẽ nào do Lam Vong Cơ dạy?!”
Ngụy Vô Tiện híp mắt, hai tay chống đất đứng dậy đến bên thư án, ôm tiểu Lam Giản dậy, chỉ vào hình Lam Vong Cơ trên bức tranh, hỏi:
“Cún con, đây là ai?”
“Tia tia!”
Lại chỉ sang hình của mình, hỏi:
“Thế còn đây?”
“A Liáng!”
“……”
Ngụy Vô Tiện nhếch mép gượng cười ôm tiểu Lam Giản nhét vào lòng Lam Tư Truy.
“Tư Truy, đưa Cún Con đi chơi, ta có việc cần bàn bạc với Hàm Quang Quân, bàn bạc!”
“Ây……!Cha….”
Lam Tư Truy nhìn hai người cha một lượt rồi ngoan ngoãn đỡ lấy bé con, kéo theo Lam Cảnh Nghi ra khỏi Tĩnh thất.
Ngụy Vô Tiện tắt ngay nụ cười quay lại nhìn Lam Vong Cơ, từng bước từng bước lại gần, ép tới trước mặt y:
“Lam nhị công tử, là ngươi dạy Cún Con?”
Lam Vong Cơ không nhịn được đưa tay ôm lấy eo hắn, trầm giọng đáp:
“Phải.”
“Ngươi thừa nhận cũng sảng khoái ghê!”
“Ừ.”
Ngụy Vô Tiện nép sát tai y, khẽ thổi khí:
“Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện là trang nam nhi hàng thật giá thật, trên thế gian này Hàm Quang Quân nên hiểu rõ nhất chứ.”
Lam Vong Cơ hiếm khi trêu đùa hắn.
“Khi đó ở Di Lăng, ngươi nói, A Uyển, là ngươi sinh.”
“Ngươi…….!Đợi sáng mai ta dạy Cún Con gọi ngươi là mẹ cho biết!”
.