Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục

Chương 54: Ngoại Truyện 4 Là Cữu Cữu!


Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 54: Ngoại Truyện 4 Là Cữu Cữu!


Ngày tháng trong núi nhanh qua, xuân đi thu đến, sau tiết Sương Giáng, thời tiết dần trở lạnh, nghỉ ngơi tu dưỡng gần một năm, công lực của Ngụy Vô Tiện cũng đã khôi phục hoàn toàn, thân thể cũng tốt hơn trước kia rất nhiều, công sức Lam Vong Cơ ngày ngày bồi dưỡng, tẩm bổ cho hắn.

Lam Giản, tiểu công tử Cô Tô Lam gia, nay cũng đầy mười tháng tuổi, dù là những lần họp mặt tông tộc Lam thị, hay tu sĩ bách gia tới dự Thanh Đàm hội, chỉ cần gặp qua vị tiểu công tử này, ai nấy cũng không ngớt lời khen ngợi.

Chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy bé con linh khí hơn người, lại quan sát dung mạo bề ngoài, nếu nói không phải con của Lam Vong Cơ chắc chắn chẳng ai tin.

Nếu nhìn kĩ thêm chút nữa, khi bé con cười lên, đôi mắt cong cong giống hệt Ngụy Vô Tiện.

Quần chúng chỉ biết lặng lẽ cảm thán, không hổ là Di Lăng lão tổ và Hàm Quang Quân, những việc người thường không làm nổi không áp dụng lên hai người họ.

Vân Thâm Bất Tri Xứ
Trong Tĩnh thất,
Hôm đó, Lam Vong Cơ tỉnh dậy, tuy chịu nề nếp của Lam gia ảnh hưởng, vừa tới giờ Thìn đã tỉnh nhưng cũng không vội rời giường.

Ngụy Vô Tiện nằm phía trong vẫn đang gối đầu trên ngực y ngủ say sưa, tay gác lên vai y, chân đè lên chân y.

Làm Vong Cơ nhấc cánh tay bị đè lên, kéo chăn đắp lại hẳn hoi cho hai người.

Tiểu Lam Giản đã dậy từ sớm, ngoan ngoãn không quấy khóc mà tự ngọ nguậy lật mình, nằm bò trong ổ chăn ngóc chiếc đầu nhỏ nhắn lên nhìn hai cha, từ lúc bé được năm tháng tuổi, Lam Vong Cơ đã đổi bé từ nôi chuyển lên chiếc giường nhỏ đặt bên cạnh giường hai người, cũng tiện cho việc chăm sóc hơn.

Lam Vong Cơ nhạy bén phát hiện tiểu Lam Giản lật người tỉnh dậy, quay đầu nhìn sang liền thấy bé con đang bò trong ổ chăn, chỉ lộ ra chiếc đầu nhỏ nhắn, mắt long lanh nhìn y, bàn tay nhỏ nắm thành nắm nhỏ tròn xoe đặt bên miệng, đang say sưa gặm ngón cái.

Lam Vong Cơ hơi cong môi khẽ cười thành tiếng, chỉ cảm thấy bộ dáng tiểu Giản Giản vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.

Bé con thấy phụ thân phát hiện ra mình liền rút tay trong miệng ra, hai cánh ty mũm mĩm như củ sen chống lên chiếc giường mềm mại, thò nửa người ra khỏi chăn, há chiếc miệng tròn xoe bé xíu bi bô gọi:
“Cha.”
Ngụy Vô Tiện vẫn không quen dậy sớm, dù nay đã có tiểu Giản Giản như mỗi sáng sớm vẫn mắt nhắm mắt mở không dậy nổi.

Lam Vong Cơ không nỡ gọi hắn dậy, nghe bé con gọi, y vội vàng đặt ngón trỏ lên môi.


“Suỵt.”
Rồi quay lại nhìn Ngụy Vô Tiện đang gác lên ngực mình, thấy hắn vẫn say ngủ, khóe môi y tràn ngập ý cười ấm áp.

Khẽ rút cánh tay đang bị gác lên ra, cẩn thận nhẹ nhàng nhấc tay hắn dậy, lui người lặng lẽ rời giường.

Tiết thu đã muộn, trời lạnh dần.

Lam Vong Cơ giém chăn cẩn thận cho Ngụy Vô Tiện xong, y chỉ mặc trung y ngồi bên giường, chăm chú nhìn dáng ngủ của Ngụy Vô Tiện, chầm chậm cúi đầu xuống trước mặt hắn, nhẹ ấn lên môi hắn một nụ hôn.

Tiểu Lam Giản nằm trong ổ chăn trên giường nhỏ, nghiêng nghiêng đầu nhìn hai người cha nhà mình.

Lam Vong Cơ hôn Ngụy Vô Tiện một hồi mới rời giường, cầm quần áo của bé con lại bên giường nhỏ.

“Giản Giản, dậy thôi.”
Tiểu Giản Giản cười toe nhìn phụ thân, bi bô cất giọng:
“Phụ thân, A Lương.”
Vừa nói vừa nghếch đầu về phía Ngụy Vô Tiện
Lam Vong Cơ nhìn con trai nằm trong ổ chăn, lại quay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện vẫn đang say ngủ, nghĩ ngợi chốc lát rồi cong lưng nhấc tiểu Lam Giản cùng cả ổ chăn của bé lên bế sang chỗ Ngụy Vô Tiện.

Hai cha con ngồi bên giường, Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn bé con trong lòng rồi nhấc ngón trỏ đặt bên môi.

“Suỵt, A Nương còn chưa dậy.”
Tiểu Lam Giản như hiểu như không nhìn y, cũng bắt chước đưa ngón trỏ bé xíu đặt ngang bên miệng, bôk dáng ngốc nghếch mà đáng yêu đến nỗi khiến Lam Vong Cơ bật cười.

Lam Vong Cơ nhấc góc chăn lên, đặt tiểu Lam Giản nằm xuống cạnh Ngụy Vô Tiện, bé con chui vào chăn được một lúc liền bắt đầu ngọ nguậy không chịu nằm im, đôi chân nhỏ nhắn đạp tới đạp lui trong chăn, chẳng mấy chốc đã khiến Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy.

Lam Vong Cơ bất lực lắc đầu, đề cao con trai mình quá rồi…..!
Ngụy Vô Tiện vừa mở mắt đã trông thấy tiểu Giản Giản đang vui tươi hớn hở nằm cạnh mình còn Lam Vong Cơ chỉ mặc trung y đứng bên giường, vô thức hỏi:
“Lam Trạm, ngươi không lạnh sao? Mau nằm xuống đi.”

Nói rồi nhích người vào trong, ôm cả tiểu Giản Giản cũng nằm lui vào trong một chút.

Ý cười trên khóe miệng Lam Vong Cơ càng sâu, y cũng thật sự cởi giày nằm xuống giường, một người nằm trong một người nằm ngoài ôm tiểu Lam Giản ở giữa.

Ngụy Vô Tiện nắm lấy một tay của bé con, nắm tay của bé nhỏ xíu lại mũm mĩm, mềm mại, chơi rất vui.

Ngụy Vô Tiện vừa lắc lư tay bé vừa trò chuyện với Lam Vong Cơ.

“Lam Trạm, khi nào ngươi rảnh, chúng ta đưa Cún con về Vân Mộng một chuyến đi, Cún con lớn thế này rồi còn chưa về Liên Hoa Ổ lần nào.”
“Được.”
“Đưa Cún con về để Giang thúc thúc, cả sư tỷ nhìn xem, đây là con trai của Ngụy Vô Tiện ta này!”
“Ừ.”
Ngụy Vô Tiện lại lắc lắc tay tiểu Lam Giản, ôn nhu nói với bé.

“Cún con, cha đưa con về Liên Hoa Ổ nha! Về thăm Giang thúc thúc của cha, cũng đi gặp Giang thúc thúc của con!”
Lam Vong Cơ đột nhiên lên tiếng:
“Là cữu cữu.”
Ngụy Vô Tiện hơi ngơ ngác:
“Hả?”
“Giang Vãn Ngâm, cữu cữu.”
“Lam Trạm! Cữu cái gì mà cữu! Không cho dạy hư Cún con……”
Tiểu Lam Giản vốn đang nằm ngửa trên giường, bé rất nhanh đã lật người lại bò dậy, Ngụy Vô Tiện bị dáng vẻ của bé con chọc cho vui vẻ, đưa tay bẹo nhẹ má mũm mĩm của tiểu Lam Giản.

“Cún con! Gọi cha nào?”
Tiểu Lam Giản vừa nghe thấy gọi cha liền lập tức ngoảnh lại nhìn Lam Vong Cơ, nhấc tay nắm lấy vạt áo y, ngọ nguậy muốn bò lên người y, học theo dáng vẻ lúc trước của Ngụy Vô Tiện, áp khuôn mặt nhỏ nhắn lên lồng ngực y.

Ngụy Vô Tiện cười thành tiếng:
“Ha ha ha ha ha, Lam Trạm, con trai ngươi nhìn ngốc quá đi mất!”

Lam Vong Cơ vừa vỗ nhẹ lưng tiểu Lam Giản vừa ngoảnh sang nhìn Ngụy Vô Tiện, trêu chọc hắn:
“Học mẹ nó thôi.”
Ngụy Vô Tiện tỏ ra tức giận bĩu môi với y:
“Còn nói! Tại ngươi dạy hết đấy!”
Tiểu Lam Giản nằm trên lồng ngực Lam Vong Cơ một hồi rồi vươn người dậy, đưa hai tay về phía Ngụy Vô Tiện muốn được ôm, Ngụy Vô Tiện dụ dỗ:
“Cún con à! Gọi cha nghe cái nào!”
Bé con vươn hai tay đáng thương nhìn hắn:
“A Lương, ôm ~”
Khóe miệng Lam Vong Cơ vẫn tràn ngập ý cười, mặt Ngụy Vô Tiện thì sắp tít nhăn thành cái bánh bao, ra vẻ tức giận.

“Lam Trạm ngươi còn cười! Cún con bị ngươi dạy cho không biết đâu là đực đâu là cái rồi đây này!”
“Không sao, lớn chút nữa sẽ hiểu.”
“……”
Tiểu Lam Giản vẫn giương đôi tay nhỏ đòi Ngụy Vô Tiện ôm, Ngụy Vô Tiện thấy ngày một ngày hai cũng không thể sửa được cho con trai nhà mình, đành bất lực ôm bé con qua, để bé con dựa trên lồng ngực mình.

Bé con lại không hề ngoan ngoãn nằm im dán mặt lên ngực Ngụy Vô Tiện như với Lam Vong Cơ mà cố gắng vươn đầu nhỏ, hai tay hai chân ra sức đẩy lên.

Ngụy Vô Tiện nghi hoặc nhìn sang Lam Vong Cơ.

“Lam Trạm, Cún con định làm gì đây?”
Lam Vong Cơ lặng im không đáp nhìn bé xíu xiu nhà mình, mắt trông thấy bé con chật vật với tới trước mặt Ngụy Vô Tiện, miệng nhỏ chu lên hôn chụt lên môi Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện không kịp phản ứng, Cún con vừa rồi hôn hắn á?
Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt nhấc bống tiểu Lam Giản ra khỏi Ngụy Vô Tiện, vậy nên là, bé con vừa sáng sớm thức dậy trông thấy Ngụy Vô Tiện nằm trên ngực y? Lại thấy y hôn Ngụy Vô Tiện nên có gì học nấy? Thực hiện luôn?
……!
Lam Vong Cơ im lặng một hồi, đột nhiên vùng dậy, Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn y:
“Lam Trạm?”
Chỉ thấy Lam Vong Cơ thuần thục ôm cả chăn lẫn tiểu Lam Giản về lại giường của bé rồi lấy đồ mặc lên cho bé con, vừa mặc vừa nói:
“Ngụy Anh, nên dậy rồi.”
Ngụy Vô Tiện lúc này cũng tỉnh táo rồi, hắn vươn cái eo lười vuqaf ngáp vừa ngồi dậy.

Còn tiểu Lam Giản đang bị Lam Vong Cơ dùng bóng lưng che khuất vẫn ngốc nghếch không hiểu tại sao phụ thân đột ngột bế bé về giường.

Lam Vong Cơ vừa thắt đai lưng cho bé vừa hạ giọng nói:

“Của ta, không cho.”
Mấy ngày sau
Trước cửa núi Vân Thâm Bất Tri Xứ
Lam Vong Cơ ôm tiểu Lam Giản đứng trước tảng đá khắc gia quy, Ngụy Vô Tiện dắt dây thừng Tiểu Bình Quả, cho nó ăn táo.

“Ngụy Anh, thật sự không ngự kiếm?”
Ngụy Vô Tiện gật đầu.

“Ừ! Có huynh trưởng giúp ngươi xử lý công vụ, khó được dịp rảnh rỗi, chúng ta cưỡi Tiểu Bình Quả về Vân Mộng thôi! Cũng không gấp ngày đến mà, trên đường rong ruổi chút được không?”
“Được.”
Ngụy Vô Tiện cho Tiểu Bình Quả ăn no rồi vỗ vỗ chiếc yên mềm mại trên lưng nó, quay lại nhìn Lam Vong Cơ và tiểu Lam Giản trong lòng y.

Bé con mặc áo bông thật dày, trên đầu đội chiếc mũ thỏ Lam Tư Truy mua cho, hai cái tai xù xù đáng yêu vô cùng.

Ngụy Vô Tiện cất bước đến bên ôm bé con vào lòng.

“Cún con, cha bế con lên cưỡi lừa nhé!”
Bé con lần đầu tiên được đi xa, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loài vật như Tiểu Bình Quả nên vô cùng kích động, không ngừng vỗ tay hớn hở.

Ban đầu Lam Vong Cơ dắt dây thừng, Ngụy Vô Tiện ôm tiểu Lam Giản cưỡi trên lừng Tiểu Bình Quả.

Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện dường như nhớ ra gì đó, hắn khẽ đảo mắt cười trộm rồi hắng giọng ra hiệu Lam Vong Cơ dừng lại.

“Lam Trạm!”
Lam Vong Cơ dừng bước quay đầu lại nhìn, Ngụy Vô Tiện thoắt cái xuống lừa đi đến trước mặt Lam Vong Cơ, đưa tiểu Lam Giản cho y.

“Lam Trạm, để ta dắt, cho Cún con tự ngồi phía sau đi, ngươi đi bên cạnh đỡ Cún con được không?”
Lam Vong Cơ gật đầu đồng ý rồi bế tiểu Lam Giản để bé ngồi lên lưng Tiểu Bình Quả, cẩn thận đỡ cho bé khỏi ngả nghiêng, Ngụy Vô Tiện cười tươi hớn hở như ăn vụng được kẹo ngọt.

“Ha ha ha ha, Lam Trạm, ta nhớ lúc còn nhỏ cũng như thế này, ta ngồi trên lưng lừa, cha dắt dây thừng đi phía trước, mẹ đi bên cạnh đỡ ta.”
Đáy mắt Lam Vong Cơ tràn ngập yêu chiều gật gật đầu, đôi tay vững vàng đỡ lấy tiểu Lam Giản, bé con có hai người cha bên cạnh liền không ngại ngùng sợ hãi mà luôn vui vẻ vung vẩy hai tay nhỏ xíu.

Một nhà ba người cùng cất bước, đầu mi khóe mắt đều đọng ý cười xuất phát từ tận đáy tim..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.