Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 52: Ngoại Truyện 2 Mộng Trang Sinh
*Trang sinh: Chỉ Trang Chu, một nhân vật trong sách Trang tử, theo bản dịch của Nguyễn Hiến Lê:”Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa thành bướm vui vẻ bay lượn mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng chốc tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu.
Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.”
Vân Thâm Bất Tri Xứ
Tiểu Lam Giản vốn thoát thai từ bảo thạch, trước khi thành hình đã hấp thu linh khí của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, chưa đầy một tuổi đã toát ra khí vận thiên tư khác hẳn người thường.
Các trưởng lão Lam thị truyền lời đến Lam Vong Cơ bảo hắn tới Cấm thất tìm những ghi chép của tổ tiên xem có tìm được nội dung liên quan đến kì thạch hay không, biết đâu tìm được cách nuôi dạy phù hợp, Lam Giản sau này có lẽ sẽ làm nên việc lớn.
Lam Vong Cơ vốn định một mình tới Cấm thất tìm hiểu nhưng không nhẫn tâm từ chối được ánh mắt long lanh của Ngụy Vô Tiện và tiểu Lam Giản.
Một lớn một nhỏ nắm lấy góc áo hắn.
Ngụy Vô Tiện ngồi trên đất, hai tay nắm lấy ống áo vừa rộng vừa dài của Lam Vong Cơ, còn nháy mắt với tiểu Lam Giản, gắng sức ra hiệu:
“Cún con, mau, xin cha con đi, dắt chúng ta cùng đi với!”
Tiểu Lam Giản bị Ngụy Vô Tiện đặt trên đất, bé học theo động tác Ngụy Vô Tiện, cũng nắm lấy một bên ống tay khác của Lam Vong Cơ, ngẩng đầu nhìn vị phụ thân nghiêm túc nhà mình, giọng sữa non nớt không ngừng bi bô gọi cha.
Ngụy Vô Tiện lắc lư ống tay áo Lam Vong Cơ, cố ý làm nũng:
“Lam Trạm tốt, dắt chúng ta theo đi mà!”
Lam Vong Cơ nhè nhẹ thở ra một hơi, ánh mắt ngập tràn chiều chuộng cùng bất lực, y cất giọng ôn nhu:
“Được, đứng dậy đi.”
Ngụy Vô Tiện ôm bổng tiểu Lam Giản dậy, bé con tuy không hiểu gì nhưng nhìn cha mình tươi cười vui vẻ cũng híp mí cười theo.
Cấm thất.
Lam Vong Cơ tập trung lần giở những ghi chép của tổ tiên Lam thị, Ngụy Vô Tiện ôm tiểu Lam Giản đi dạo khắp xung quanh, trong Cấm thất, ngoài vô vàn những thư tịch tuyệt thế của Lam gia, còn có rất nhiều kì trân dị bảo, các loại linh kiếm, linh khí nổi danh.
Ngụy Vô Tiện vừa dạo xung quanh vừa thuyết minh cho tiểu Lam Giản nghe thứ này là gì, thứ kia là gì.
Bé con rõ ràng không hiểu gì nhưng vẫn chăm chú nghe, thi thoảng còn cất tiếng bi bô đáp lại.
Đột nhiên ánh mắt Ngụy Vô Tiện lướt qua một vật hoàn toàn nổi bật, nghĩa là vật này đáng ra không nên có mặt trong Cấm thất Lam gia, Ngụy Vô Tiện lại gần nhìn vật mang hình dạng vò rượu đó, trên thân vò còn dán ba chữ “Trang Sinh mộng”.
Ngụy Vô Tiện tò mò nhấc vò lên, thấy nặng trình trịch, hắn lại đưa lên tai lắc lắc nghe thử, lẽ nào thật sự là rượu!?
Chiếc vò này được đặt cùng bao nhiêu kì trân dị bảo như vậy, không biết bên trong, có tác dụng ra sao……!
Ngụy Vô Tiện xách chiếc vò đến đặt xuống chiếc bàn Lam Vong Cơ đang ngồi lật sách, đẩy tới trước mặt y, hỏi:
“Lam Trạm, đây là gì?”
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn lên, y đưa tay nhấc chiếc vò lại xem tỉ mỉ một lượt.
“Không biết.”
Ngụy Vô Tiện đưa tiểu Lam Giản sang để Lam Vong Cơ bế, bản thân thì bò nửa người lên bàn, ôm chiếc vò trong tay, nhìn hết một lượt.
“Đây……!Đừng bảo là rượu thật nhá?”
Lam Vong Cơ khựng người, lại đáp:
“Không biết.”
Ngụy Vô Tiện đảo mắt, ngẩng lên nhìn Lam Vong Cơ, khóe miệng nhếch lên khẽ cười:
“Hay là…….!Ta mở ra xem nhé?”
“…….”
“Lam Trạm, ngươi không nói gì là ta coi như đồng ý rồi nhé!”
Ngụy Vô Tiện nói rồi mở nắp bình, còn sợ bị Lam Vong Cơ ngăn lại, vừa mở nắp, hương rượu nồng đậm cũng theo đó mà lan tỏa.
Mùi rượu đánh thức con sâu rượu trong lòng Ngụy Vô Tiện, hắn nuốt nước miếng.
“Lam Trạm, rượu thật! Xòn thơm hơn cả Thiên Tử Tiếu nữa này!”
Ngụy Vô Tiện hít mấy hơi rượu thật sâu, không nhịn được thầm khen ngợi, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Lam Vong Cơ:
“Lam Trạm, thơm quá! Rượu thơm thế này đặt không trong Cấm thất cũng phí, hay để ta uống nhé! Được không!?”
Lam Vong Cơ biết Ngụy Vô Tiện rất thích rượu, lại nghĩ nếu rượu có hại chắc chắn xũng không được đặt trong Cấm thất nên cũng gật đầu đồng ý Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện ôm lấy vò rượu, chậm rãi đưa lên miệng, khẽ nghiêng vò uống một hớp nhỏ.
Vị rượu thanh mát, nuốt xuống rồi còn đọng lại hương thơm êm dịu.
Ngụy Vô Tiện không kìm được mà uống một ngụm lớn.
“Rượu ngon!”
Tĩnh thất
Đêm, tiểu Lam Giản ngoan ngoãn ngủ trên chiếc giường nhỏ của mình, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ hôm nào cũng thân mật ôm hôn trước khi ngủ, vị rượu Trang Sinh Mộng vương vấn đầu môi, hôn môi một lúc thật lâu, hai người mới chịu nằm dựa vào nhau mà ngủ.
Trong lúc mơ màng, Ngụy Vô Tiện phát hiện bản thân đang ở trong một sơn động, bốn phía tối tăm mờ mịt.
“Đây là đâu…..”
Ngụy Vô Tiện nhìn quanh một lượt, thế nào cũng thấy quen mắt.
Lại đi thêm một đoạn, đập vào mắt là Lam Vong Cơ đang ngồi dựa vào bức tường đá, hơn nữa lại vẫn là dáng vẻ khi còn niên thiếu.
Ngụy Vô Tiện ngây người, đây hóa ra lại là…….động Đồ Lục Huyền Vũ!
Chân Lam Vong Cơ vẫn đang bị thương.
Ngụy Vô Tiện thử vận khí, quả nhiên kim đan vẫn còn! Hắn đang…….!nằm mơ sao?!
Nhìn vết thương trên chân Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nhớ lại, lúc này có lẽ bản thân đang đi kiếm củi về nhóm lửa, hắn tìm kiếm một hồi cuối cùng cũng gom được vài cành cây khô ôm về bên cạnh Lam Vong Cơ, bẻ mấy ngánh củi thành thanh nẹp nhỏ rồi cẩn thận cố định chân Lam Vong Cơ lại.
“Ây, ngươi có dây buộc không?”
Vừa ngẩng đầu liền trông thấy đai trán của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện liền tiện tay kéo luôn xuống.
“Ồ, ta thấy đai trán của ngươi được đó.”
Lam Vong Cơ giật mình.
“Ngươi!”
Ngụy Vô Tiện vừa cố định vết thương cho y, vừa nhẹ nhàng dỗ dành:
“Ta cái gì mà ta, lúc cấp bách thế này đừng giữ khư khư mấy thứ đó làm gì, có quan trọng hơn chân của ngươi sao, con người ngươi cũng thật là! Nhịn chút nhé!”
Vết thương trên chân Lam Vong Cơ rất nặng, trán y lấm tấm mồ hôi, động tác của Ngụy Vô Tiện lỡ động phải vết thương trên ngực mình khiến hắn đau đến nỗi hít vào một hơi khí lạnh, đột nhiên nghĩ tới trong ngực vẫn còn thuốc Ôn Ninh đưa cho liền vội vàng lôi ra đắp cho Lam Vong Cơ.
Lại nhớ tới Lam Vong Cơ vẫn còn máu đọng trong người, phải giúp y nôn máu ra ngoài.
Giống hệt năm đó, Ngụy Vô Tiện cởi áo ngoài ra rồi vươn tay kéo vạt áo Lam Vong Cơ.
“Nào! Cởi áo ra!”
Lam Vong Cơ như bị tức đến nghẹn tim, phun mạnh ra một ngụm máu đông, Ngụy Vô Tiện lúc này mới yên tâm đắp thuốc cho y.
“Gắng nhịn một chút…..!Sao rồi? Có đau không? Nhịn chút nhé, được không!”
Lam Vong Cơ nhón một nắm thuốc ấn thẳng lên vết bỏng trên ngực hắn.
Rõ ràng đang trong mơ nhưng cảm giác lại vô cùng chân thực.
Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà thốt lên:
“Đau! Đau đó! Lam Trạm!”
Lam Vong Cơ mặt mang nét giận, trầm giọng nói:
“Nếu đã biết đau, lần sau đừng có lỗ mãng như thế.”
Ngụy Vô Tiện nhớ lại bản thân do cứu cô gái tên Miên Miên đó nên mới bị Vương Linh Kiều dí phải, lại nghĩ đến mười sáu năm sau Lam Vong Cơ vẫn ăn giấm vì việc này, không nhịn được mà muốn trêu chọc một phen, dù sao cũng là trong mộng, hắn liền cố ý cười cợt:
“Sao lại coi là lỗ mãng được! Ta đấy là anh hùng cứu mĩ nhân, Miên Miên xinh đẹp như vậy, lần này ta cứu cô ấy, cô ấy cả đời này nhất định sẽ không quên được ta!”
Sắc mặt Lam Vong Cơ chợt lạnh, lời nói mang theo cảm giác rét lạnh:
“Ngươi cũng biết cô ấy cả đời sẽ không quên được ngươi!”
Ngụy Vô Tiện nhướn mi, ngếch mặt lên nhìn y:
“Lam nhị công tử vì sao phải tức giận như vậy?”
Lam Vong Cơ ngoảnh mặt đi không muốn nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng:
“Nếu ngươi không có ý đó thì đừng tùy tiện trêu chọc người ta.”
Ngụy Vô Tiện nghiêng người ghé sát lại, sáp tới gần y, hỏi:
“Ta cũng chẳng trêu chọc ngươi, trừ khi…..”
Lam Vong Cơ đột nhiên căng thẳng, giọng nói cũng mang theo chút run rẩy
“Trừ khi cái gì?”
Ngụy Vô Tiện dựa lại càng gần, nhìn thẳng vào đôi đồng tử nhạt màu của y, dùng tốc độ cực kì chậm rãi nhả tùng chữ:
“Trừ khi…..!Lam Trạm, ngươi thích ta.”
Lam Vong Cơ trợn tròn mắt kinh ngạc, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng lên xuống, mảng hồng vụt kéo từ cổ lên đến tai rồi kéo đến cả khuôn mặt.
Đôi đồng tử nhạt màu ghim chặt lấy Ngụy Vô Tiện, đáy mắt ngập tràn tâm sự cùng cảm giác không biết làm sao cho phải, lại pha thêm mấy phần mong mỏi khát vọng được hồi đáp.
Ngụy Vô Tiện nép người qua, quỳ nửa người giữa hai chân Lam Vong Cơ, hai tay giữ lấy vai y, ghé sát mặt tới trước mặt Lam Vong Cơ, dường như khoảng cách giữa hay người chỉ chừng một ngón tay.
Ngụy Vô Tiện chăm chú nhìn vào đôi mắt y, ánh nhìn kiên định mà chắc chắn, lời nói ra lại pha chút trêu chọc:
“Lam nhị công tử, nếu ta nói, ta đúng là có ý đó với ngươi, lúc này đang muốn trêu ghẹo ngươi đấy, thì ngươi định làm thế nào hử?”
“Ngươi!”
Dưới ánh mắt chăm chú đầy hoang mang của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đưa tay ôm lấy cổ y, mạnh mẽ vọt lên áp lên môi y, ngông nghênh đưa lưỡi sang đẩy mở hàm răng Lam Vong Cơ, tìm đến lưỡi y, quấn quýt trêu chọc.
Lam Vong Cơ ngơ ngác như trời trồng, cả người cứng ngắc, hai mắt vì kích động mà mở thật lớn.
Ngụy Vô Tiện gắng sức càn quấy trong miệng y, cảm nhận được sự cứng ngắc của y.
Nghĩ tới hiện tại Lam Vong Cơ mới chỉ là một cậu chàng chưa trải sự đời lại càng hăng hái dằn vặt một lúc lâu mới chịu nhả ra.
Hai tay Ngụy Vô Tiện bưng lấy khuôn mặt Lam Vong Cơ, hắn thu lại nét đùa cợt, thay vào đó là vẻ nghiêm túc trịnh trọng:
“Lam Trạm, ngươi nghe rõ đây, Ngụy Vô Tiện ta thích ngươi, tim ta thương ngươi, yêu ngươi, chỉ một mình ngươi, không còn ai khác.
Ta muốn cùng ngươi mặc hỉ bào, bái thiên địa, viết thiệp mừng, ta còn muốn cùng ngươi động phòng, chúng ta phải sống cùng nhau thật lâu, bạch đầu giai lão!”
Mỗi câu Ngụy Vô Tiện nói ra, hô hấp của Lam Vong Cơ càng nặng nề.
Nghe đến cuối cùng, cả người y như khựng lại, hai tay túm chặt lấy eo Ngụy Vô Tiện, kéo hắn vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ hắn, cố gắng kìm nén hơi thở của mình.
Ngụy Vô Tiện dựa đầu vào vai Lam Vong Cơ nghiêng mặt nhìn y, mùi đàn hương thanh lạnh vấn vương đầu mũi, hắn vô thức ghé lại gần hơn, đôi môi mỏng lại mơn trớn lên hốc cổ Lam Vong Cơ, hai tay trượt từ đầu vai y kéo xuống bên ao, dù sao cũng là nằm mơ, nhân lúc Lam Trạm còn chưa hiểu, có khi lại…….!
Đây mới là Lam Trạm của mười bảy năm trước, chỉ là cậu trai da mặt vừa non vừa mỏng, đùa chút đã đỏ ửng hết lên.
Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà tưởng tượng, lần này hắn dù cho nằm mộng cũng phải ở trên một lần!
Trong đầu ngập tràn viễn cảnh tươi đẹp, Ngụy Vô Tiện cực kì chủ động trêu chọc Lam Vong Cơ, hôn thế nào, làm thế nào gợi lên dục vọng của y, hắn là người rõ nhất.
Vừa nghĩ tới những chuyện thường nhật của y vừa vùi đầu gặm cắn hầu kết cùng xương quai xanh của Lam Vong Cơ, đồng thời đưa tay mò mẫm che lên nơi đã cứng ngắc đó, bàn tay thành thục vỗ về, còn cố tình thổi hơi bên tai y, cất giọng khàn khàn trêu chọc:
“Không ngờ Hàm Quang Quân quân tử ngời ngời cũng có lúc gấp gáp thế này! Lam nhị công tử, tuổi còn nhỏ mà chỗ này…….!lại không nhỏ chút nào nha!”
Ngụy Vô Tiện mải vùi đầu vào xương quai xanh của Lam Vong Cơ mà không biết tia sáng vụt qua trong đôi mắt nhạt màu kia, ánh mắt cũng trở nên dữ dội hơn.
Y khẽ híp mi siết chặt tay thêm vài phần.
Đợi đến khi Ngụy Vô Tiện lột hết áo ngoài của hai người ném trên đất, muốn dụ dỗ y nằm xuống, Lam Vong Cơ liền siết chặt hai tay dùng sức ôm bổng hẳn dậy, tách hai chân hắn ra để hắn ngồi lên trên người mình, phần cứng rắn phía dưới vừa vặn chống lên eo Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện hoảng hốt vội vàng giữ chặt vai Lam Vong Cơ, cố gắng ngồi vững lại, đang định đứng dậy thì bị Lam Vong Cơ ôm chặt lấy, vừa bị kéo xuống lại chạm phải vật cứng kia, hắn chỉ đành vịn lấy vai y, dùng sức cứng eo để cố định bản thân.
Ngụy Vô Tiện giãy giụa:
“Lam Trạm, Lam Trạm! Ngươi bỏ ta ra!”
Lam Vong Cơ không hề động đậy, đáp:
“Không.”
Ngụy Vô Tiện vẫn không ngừng gắng gượng:
“Lam Trạm, chân ngươi còn bị thương mà, hơn nữa việc này ngươi cũng không hiểu, hay để ta đến đi, được không?”
Lam Vong Cơ ấn eo hắn xuống một cái, trầm giọng nói:
“Ai nói ta không hiểu!”
Vừa nói xong liền lập tức bịt lấy đôi môi Ngụy Vô Tiện, hai tay trượt thẳng xuống dưới, kéo quần hắn xuống, dù biết là mộng nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn lo lắng cho vết thương trên chân Lam Vong Cơ, hắn không dám dùng sức, giãy giụa một hồi rồi cũng bỏ cuộc mặc y lộng hành.
Lam Vong Cơ thuận đà ấn hắn ngồi lên người, một tay đỡ sau lưng hắn, một tay lần xuống nơi nào đó……!
Ngụy Vô Tiện trong mộng cũng vẫn mang thân thể của mười bảy năm trước, vừa vặn là lúc thân thể vẫn mềm mại non nớt, lại đang dần cường tráng.
Lam Vong Cơ đưa một ngón tay vào, chậm rãi khuếch trương, Ngụy Vô Tiện vô cùng phối hợp thả lỏng bản thân, hai tay cũng không chịu yên mà trêu ghẹo thân thể Lam Vong Cơ.
Đợi đến lúc vừa vặn ba ngón tay, Ngụy Vô Tiện đã khó lòng nhịn được nữa, phần cứng rắn của hắn đâm vào cơ bụng săn chắc của Lam Vong Cơ, hơi thở càng gấp gáp.
“Lam Trạm, Lam Trạm tốt nhất, nhanh chút…..!Tiến vào đi…..”
Hô hấp của Lam Vong Cơ cũng nặng nề, hơi thở nóng hổi quẩn quanh hõm cổ Ngụy Vô Tiện, hai tay y hơi nhấc eo Ngụy Vô Tiện dậy, tìm kiếm nơi bia mật nào đó, đẩy vào, khiến Ngụy Vô Tiện kích động đến ngửa đầu, lộ ra cần cổ thon dài cùng yết hầu quyến rũ.
Bên trong chặt chẽ khó động, Lam Vong Cơ chậm rãi đưa dào, từng chút, từng chút không cho phép trốn chạy, Ngụy Vô Tiện vịn lấy vai y, há miệng thở dốc, buông thả mặc kệ bản thân.
“Lam Trạm……!Ưm! Sâu quá……”
Thẳng đến lúc đưa vào toàn bộ, hai người mới thoải mái phần nào, hai người ôm chặt nhau thở dốc, Ngụy Vô Tiện nghỉ một lát lại cảm thấy không nhịn được nữa, hơi động eo thúc giục:
“Lam Trạm…..!Ngươi, ngươi động đi……”
Lam Vong Cơ hít vào một hơi, một tay giữ lấy eo hắn, một tay đỡ sau lưng Ngụy Vô Tiện, bắt đầu lên xuống hung hăng hết lượt này đến lượt khác, càng đẩy càng sâu.
Ngụy Vô Tiện cũng điên cuồng lên xuống theo tiết tấu của y, chỉ cảm giác bản thân nghiêng ngả sắp đổ, hắn vội vàng chống tay lên bức tường đá sau lưng Lam Vong Cơ, đôi môi mỏng hơi sưng tấy thốt ra tiếng ngâm nga vụn vặt:
“Ưm…..Lam….Lam nhị ca ca……!A…..!Nhẹ chút! Chậm chút……”
Lam Vong Cơ hung hăng vận động một hồi, thật sự nghe lời hắn thả chậm tốc độ, gặm nhấm yết hầu Ngụy Vô Tiện, lưu lại giấu răng nhàn nhạt, trêu chọc xương quai xanh của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện thở gấp hỏi:
” Lam nhị công tử……!Có phải ngươi…..!Ân….!Xem trộm Xuân cung đồ…..!sao?”
“Chưa từng.”
“Vậy…..!Hàm Quang Quân đúng là…..!Ân….!Thiên tư hơn người, không dạy mà biết.”
Lam Vong Cơ im lặng một lát rồi ghé bên tai Ngụy Vô Tiện, dùng thanh âm trầm khàn nói cho hắn:
“Ngụy Anh, ta thích ngươi, thương ngươi, yêu ngươi, cùng ngươi mặc hỉ bào, bái thiên địa, viết thiếp mừng, nắm tay người, cùng người giai lão.”
Ngụy Vô Tiện đột nhiên bừng tỉnh, Lam Trạm trong mộng cũng là Lam Trạm của mười bảy năm sau!
“Lam Trạm!…..!Á! Nhẹ chút……!Ngươi cũng…..!Thế là thế nào?”
Lam Vong Cơ gật đầu, động tác dưới thân vẫn không dừng lại:
“Có lẽ do vò rượu đó.”
“Trang Sinh Mộng?”
“Ừ.”
“Rượu thần kỳ như vậy….”
“Ngụy Anh.”
“Hả?”
Lam Vong Cơ có chút bất mãn hắn lơ đãng.
Lại đẩy vào càng sâu:
“Tập trung vào.”
“Á! Ta có…..!không tập trung…..!đâu….!Ta……!Ân!”
Lam Vong Cơ chặn lại đôi môi líu lo không ngừng của hắn, động tác thêm càng mạnh mẽ, lôi người trong lòng vào vòng xoáy tình triều ào ạt mới..