Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục

Chương 47


Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 47


Cô Tô.

Trấn Thải Y.

Kim Lăng và Giang Trừng cùng đến Cô Tô tham gia lễ Đầy tháng của tiểu Lam Giản, một đường bôn ba mệt nhọc, đến được trấn Thải Y, hai người tạm thời dừng ở một quán trọ nghỉ ngơi, sửa soạn trước khi lên núi.

Giang Trừng men theo kí ức dẫn Kim Lăng tới một gian khách phòng, mở cửa, chậm rãi bước vào bên trong, nhìn ngắm xung quanh một lượt.

Kim Lăng nhìn cậu mình hơi khác lạ, trong lòng nghi hoặc, hỏi:
“Cậu, người đang nhìn gì vậy?”
Giang Trừng thở dài, chậm rãi đến bên giường, hạ người quỳ xuống nhìn lên giường, rõ ràng trên đó chẳng có thứ gì mà ánh mắt hắn lại ánh lên vẻ ôn hòa Kim Lăng chưa từng thấy bao giờ.

“Nơi này, là nơi cha con và mẹ con gặp nhau lần đầu……”
(???????? Trừng của tui…..)
“Sao ạ!”
Kim Lăng khựng người, hai ba bước chạy tới cạnh Giang Trừng, túm lấy cánh tay hắn giọng nói run rẩy:
“Cậu, cậu nói…..”
Giang Trừng lại thở dài nhấc tay khẽ vuốt đầu Kim Lăng, cười khổ:
“Mười sáu năm trước……!À không đúng, qua một năm nữa rồi, mười bảy năm trước, ta và mẹ con, còn có Ngụy Vô Tiện đến Cô Tô nghe giảng, chính tại gian khách phòng này, mẹ con từng ở chính gian phòng này.”
Trong kí ức của Kim Lăng, hình bóng của cha và mẹ đã hoàn toàn mờ nhạt, thậm chí đến dáng vẻ, tính cách,….!của hai người nó đều không biết, mười sáu năm qua đi, dù ở Kim gia hay ở Giang gia, chuyện của cha mẹ nó luôn là chủ đề đau thương không ai muốn nhắc lại, chưa từng có ai kể cho nó nghe tường tận, nay qua chốn cũ, nút thắt trong lòng Giang Trừng cũng đã được tháo gỡ, cuối cùng cũng chịu mở lòng kể cho nó……..!
“Hôm đó, ta, mẹ con, Ngụy Vô Tiện, ba người chúng ta vừa tới quán trọ này thì cha con tới, vô cùng kiêu căng ngạo mạn bao trọn cả quán trọ này, không cho chúng ta vào nghỉ cùng.

Vẫn nhờ Ngụy Vô Tiện vác cái da mặt vừa dày vừa dai như keo dính đi kì kèo với một vị nữ tu của Kim gia, họ mới miễn cưỡng để chúng ta vào trọ.”
“Sau đó ạ?”
“Mẹ con ở chính căn phòng này, sau đó, cha ngươi đi nhầm vào phòng này, một trận hiểu nhầm xảy ra, ba người chúng ta rời đi, hừ, lại không ngờ bỏ quên mất bái thiếp của Lam gia, đến sơn môn lại không vào được…….”
“A? Hàm Quang Quân không phải là bạn tốt của cậu lớn sao ạ? Sao lại không cho mọi người vào?”
“Nào có, ở sơn môn lúc đó hai người họ mới là lần đầu gặp nhau, Ngụy Vô Tiện còn bị Lam nhị công tử cấm ngôn, sau đó Ngụy Vô Tiện còn trèo tường, uống rượu trước mặt y, đánh nhau một trận nữa.”
“Ồ…..”
Cả buổi tối, Giang Trừng lảm nhảm cho Kim Lăng nghe rất nhiều chuyện khi xưa, rắc rối tình cảm giữa Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên, Ngụy Vô Tiện thời trẻ càn quấy ra sao, về nhữnh lần thi bắn diều của Liên Hoa Ổ, kể về Giang Yếm Ly vui mừng biết bao khi khoác giá y rực rỡ……!
Hôm sau
Vân Thâm Bất Tri Xứ
Trong Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đang mặc đồ cho tiểu Lam Giản, bé con ăn uống no nê rồi vô cùng ngoan ngoãn, tự mút nắm tay nho nhỏ, giữa đôi mắt hoa đào, đồng tử nhạt màu hiếu động đong đưa qua lại, hai má mũm mĩm hồng hào khiến người ta yêu thích vô cùng.

Ngụy Vô Tiện niết nhẹ má bé con, đôi mắt hoa đào cười vui vẻ.

“Cún con ơi ~ Hôm nay Đầy tháng rồi nè, đợi lát nữa cha đưa con ra tiền sơn gặp Giang thúc thúc, A Lăng ca ca, được không?”
Ngoài Tĩnh thất, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi vội vàng chạy vào, sắc mặt vô cùng căng thẳng.


Lam Cảnh Nghi phẫn nộ bất bình hất mặt về hướng sơn môn, mắng:
“Bình Dương Diêu thị là cái cọng hành nào chứ! Dám hạ thấp Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối!! Hàm Quang Quân đã lệnh trong vòng ba năm không cho họ đặt chân tới Cô Tô, thế mà vẫn vác mặt đến!?”
Lam Tư Truy kéo cánh tay cậu, khuyên bảo:
“Được rồi Cảnh Nghi, đừng nói nữa, chúng ta đi tìm phụ thân đã.”
Tới cửa Tĩnh thất, Lam Tư Truy khẽ gõ cửa:
“Phụ thân, cha, Tư Truy có việc cầu kiến.”
Lam Vong Cơ mở cửa ra hiệu cho hai người vào phòng rồi trở về cạnh Ngụy Vô Tiện, tiếp tục bón sữa dê cho tiểu Lam Giản.

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn hai người, hỏi:
“Tư Truy, sao rồi?”
Lam Cảnh Nghi không nhịn được mà đáp:
“Diêu Tông chủ của Bình Dương Diêu thị đem người tới quấy rối trước sơn môn ạ!”
Lam Vong Cơ tựa hồ không có chút phản ứng gì, Ngụy Vô Tiện nhếch mi, cười khẩy hỏi:
“Diêu thị? Họ tới quấy cái gì?”
Lam Cảnh Nghi mím mím môi, giọng nói pha chút kinh bỉ:
“Hừ! Diêu Tông chủ đó dám nói Hàm Quang Quân vì lợi riêng mà nhập Ma đạo, không xứng làm Tiên đốc!”
Ngụy Vô Tiện nhất thời nóng nảy:
“Cái rắm!”
Lam Vong Cơ cuối cùng cũng có chút phản ứng, y nhìn Ngụy Vô Tiện, lại nhìn Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi, trầm giọng nói:
“Tư Truy, con nói.”
Lam Tư Truy gật đầu, đáp lời:
“Vừa rồi đệ tử canh gác ngoài sơn môn báo về, nói Diêu Tông chủ của Bình Dương Diêu thị mang theo tu sĩ Diêu gia đến chặn những vị gia chủ đến tham dự lễ Đầy tháng hôm nay, nói…….!phụ thân giấu riêng Âm Hổ Phù……….”
Ngụy Vô Tiện nghe xong sắc mặt trầm xuống, suy nghĩ trong chốc lát, Âm Hổ Phù…..!hắn thực sự có nghe Giang Trừng nhắc tới, là Lam Vong Cơ cưỡng chế lấy Âm Hổ Phù mới cứu về cho hắn một mạng.

Sau khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, Lam Vong Cơ không hề nhắc một lời tới việc này, Ngụy Vô Tiện cũng không biết Âm Hổ Phù hiện ở đâu, vốn lo sợ Lam Vong Cơ sẽ bị tà khí của Âm Hổ Phù xâm nhập vào cơ thể, sau lại phát hiện y không hề bị ảnh hưởng chút nào, cứ như vậy liền không nhắc tới nữa…….!
“Lam Trạm…….”
Lam Vong Cơ sắc mặt bình thản vỗ nhẹ tay Ngụy Vô Tiện, ôn nhu nói:
“Ngụy Anh, ngươi và Tư Truy đưa Giản Giản tới Lan thất trước, ta đi một lát rồi về.”
Ngụy Vô Tiện lập tức phản đối:
“Không, cho dù phát sinh chuyện gì, chúng ta cùng đối mặt.”
Ánh mắt hắn kiên định không rời nhìn Lam Vong Cơ, y khẽ gật đầu:
“Được.”
Nói rồi quay lại dặn Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi:
“Tư Truy, đưa Giản Giản tới Lan thất.”
Vân Thâm Bất Tri Xứ
Trước sơn môn
Khi Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ tới, đúng lúc Diêu Tông chủ kia đang nói xằng nói bậy đến hăng hái.


“Chư vị đừng để Cô Tô Lam thị nhà y lừa! Hôm đó ở thành Vân Bình, nửa khối Âm Hổ Phù đó của Kim Quang Dao tiên môn bách gia vẫn mãi chưa tìm thấy, Lam gia nhà y còn nói không biết tung tích ở đâu, quanh đi quẩn lại đã tơi vào tay Lam gia rồi!”
“Ngươi nói ở trong tay Hàm Quang Quân, có chứng cứ gì?”
Diêu Tông chủ đáp ngay:
“Lúc Thanh Hà tổ chức vây săn, ở dãy Hành Lộ, ta tận tai nghe Đại đồ đệ của Nhiếp thị Nhiếp Phong Tôn nói đó!”
“Hàm Quang Quân là người quân tử đường hoàng chính trực, trạch thế minh châu, y dòm ngó loại tà vật như Âm Hổ Phù làm gì?”
Diêu Tông chủ cãi:
“Quân tử? Ha ha ha ha, chưa vị không biết sao? Di Lăng lão tổ là kẻ tà nhất trên đời này, chẳng phải được y nuôi ngay cạnh bên đó sao! Cái gì mà trạch thế minh châu, diễn đoạn tụ với một tên nam nhân, không biết liêm sỉ! Nay còn huênh hoang làm tiệc Đầy tháng long trọng, ai biết được đứa con đó của Tiên đốc ở đâu ra, sợ rằng cũng là loại tà vật gì đó cũng nên!”
“Tiên đốc tới!”
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đứng trước tiên môn, đệ tử Lam thị và tu sĩ, gia chủ các nhà đều lần lượt hành lễ, chỉ riêng người của Bình Dương Diêu thị vẫn hếch mặt bất mãn đứng một bên.

Lam Vong Cơ không nói một lời, lẳng lặng đứng nhìn.

Đám người vốn là bàn tán ầm ĩ cũng dần yên lặng.

Ngụy Vô Tiện nhìn mọi người một chút lại nhìn sang Diêu tông chủ, cười nhạo một tiếng, nói:
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là họ Diêu các ngươi, mấy kẻ đi vào cấm địa, lấy trộm bội đao của Nhiếp thị.”
Diêu Tông chủ bị đâm trúng tim đen, tức giận giậm chân.

“Ngụy Vô Tiện! Loại như ngươi bị tiên môn Bách gia diệt trừ, thứ dùng tà ma ngoại đạo đoạt xác sống dậy, đừng hòng ngậm màu phun người!”
Lam Vong Cơ ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn, Ngụy Vô Tiện hay tay khoanh trước ngực, khinh bỉ nhìn về phía Diêu thị kia:
“Ngậm máu phun người, chính là ngươi.”
Diêu Tông chủ cả giận cãi lại:
“Ta ngậm máu phun người sao? Hôm nay các vị gia chủ tiên môn Bách gia đều ở đây, Diêu mỗ có vấn đề cần hỏi thẳng Tiên đốc, không biết Tiên đốc có dám thừa nhận sự thật trước mặt chúng ta hay không?”
Ngụy Vô Tiện hừ lạnh:
“Ha! Ngươi lấy tư cách gì?”
Ngụy Vô Tiện cho rằng Lam Vong Cơ sẽ không để ý đến gã Diêu tông chủ kia, nhưng không ngờ Lam Vong Cơ đột nhiên nói:
“Được.”
“Lam Trạm…”
Diêu tông chủ hất cằm, ra vẻ trong lòng đã có tính toán sẵn, hỏi:
“Âm hổ phù ở trong tay ngươi phải không?”
Lam Vong Cơ trầm giọng:
“Ừ”
Đám người trước sơn môn đều vô cùng bất ngờ, khó tin nhìn về phía Lam Vong Cơ, nhỏ giọng bàn tán.

Diêu tông chủ:

“Ngươi đã dùng Âm hổ phù đúng không!”
Lam Vong Cơ:
“Ừ.”
Diêu tông chủ:
“Vì công hay tư!”
Lam Vong Cơ:
“Tư.”
“Vì cái gì!”
“Cứu người.”
“Cứu ai?”
“Đạo lữ”
“Ha! Đường đường Tiên đốc lại bị một kẻ tà ma ngoại đạo dụ dỗ, còn tưởng Di Lăng lão tổ thế nào, hóa ra cũng chỉ là lấy sắc hầu hạ Thỏ gia* nhà ngươi mà thôi!”
*Thỏ gia: “Thỏ” chỉ “tướng công”, cũng để chỉ luyến đồng, chỉ người bao nuôi nam kỹ.

Nam phong sớm đã tồn tại ở TQ, đặc biệt thịnh hành vào giai đoạn Minh – Thanh, đặc biệt vào những năm Càn Long của triều Thanh cấm hoạt động phiêu kỹ nữ, lại vô tình khiến người ham kỹ nam càng nhiều, lúc đó những đào kép nam thế vai nữ thường khiêm những việc sắc tình, gọi chủ là “tướng công” hoặc “Thỏ gia”, sau này từ này bị dùng để mắng người.

Lam Vong Cơ đột nhiên vận công, ống tay áo vung lên một chưởng đánh bay gã Diêu Tông chủ ra ngoài.

Ngay sau đó một vệt sáng màu tím phóng qua, Giang Trừng cùng Kim Lăng vừa mới tới bên ngoài sơn môn đã nghe Diêu tông chủ đang to tiếng làm nhục Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng lập tức vung Tử điện đánh lên.

Giang Trừng mặt mày sắc lạnh, cắn răng nghiến lợi nói:
“Diêu tông chủ, cẩn thận mồm mép.”
Diêu tông chủ bất ngờ bị Lam Vong Cơ đánh một chưởng, tiếp đó lại ăn một roi Tử điện, phun ra một hớp máu, nằm trên đất không ngóc dậy nổi, đám môn sinh Diêu thị vội vàng chạy tới.

“Tông chủ!”
“Các ngươi, các ngươi dám đánh Tông chủ của chúng ta!”
Giang Trừng từ từ thu lại Tử điện, liếc nhìn đám đệ Diêu thị một cái, đáy mắt tràn đầy sự khinh bỉ, chậm rãi nói:
“Động tay động chân đấy, vậy thì thế nào?”
“Ngươi!…”
Tiên môn Bách gia hiện giờ lấy thế lực lớn của Cô Tô Lam thị, tiếp theo là Vân Mộng Giang thị, hơn nữa Lan Lăng Kim thị lại cùng Giang thị có quan hệ thông gia, mà Nhiếp thị ngày càng xuống dốc, mới đây Ba Lăng Âu Dương thị lại cùng Lam thị có giao hảo, mấy nhà còn lại xem xét thời thế, nhất thời không một ai dám lên tiếng.

Lam Vong Cơ nhìn người của Diêu thị, sắc mặt lãnh đạm nhưng bình thản, trầm giọng nói:
“Ngụy Anh đã vào gia phả Lam thị, tức đạo lữ của ta, không cho phép người khác nhục mạ.”
Hà thị gia chủ đột nhiên lên tiếng:
“Vậy…còn Âm hổ phù…”
“Đã bị phong ấn.”
Giang Trừng cùng Kim Lăng đến bên người Ngụy Vô Tiện
“Âm hổ phù do Tiên đốc phong ấn cất giữ, là chuyện đương nhiên, Vân Mộng Giang thị chúng ta cùng Lan Lăng Kim thị không có dị nghị.”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, đồng loạt chắp tay đáp:
“Bọn ta cũng không có dị nghị.”
Lam Vong Cơ đứng chắp tay, hạ mắt nhìn xuống Diêu tông chủ ngồi liệt dưới đất, trầm giọng nói:
“Diêu thị đổi gia chủ, nếu không địa giới Bình Dương đổi tiên môn mới.”
Dứt lời, mang theo Ngụy Vô Tiện xoay người rời đi, Giang Trừng hung hăng trợn mắt lườm Diêu tông chủ một cái, rồi cùng Kim Lăng đi vào sơn môn.


Lan thất
Lam Hi Thần và Lam Tư Truy đang chơi cùng tiểu Lam Giản, thấy Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ trở lại, Lam Hi Thần hỏi:
“Xử lý xong rồi?”
Lam Vong Cơ gật đầu đáp lời.

“Vâng.”
Giang Trừng và Kim Lăng cũng tới cạnh trêu đùa bé con, đợi khách nhân đã yên vị, lễ Đầy tháng của tiểu Lam Giản chính thức bắt đầu.

Tất cả mọi người đều vô cùng ăn ý không nhắc tới việc vừa rồi, trên bàn tiệc chỉ còn tiếng cười nói vui vẻ cùng lời các gia chủ khen ngợi tiểu Lam Giản.

Tiệc tàn, Ngụy Vô Tiện ôm tiểu Lam Giản về Tĩnh thất, Giang Trừng, Kim Lăng và Lam Tư Truy cũng đi cùng.

Kim Lăng vô cùng yêu quý tiểu đệ nhỏ hơn nó mười sáu tuổi này, cười híp mí nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, Giang Trừng cũng thích bé con lắm, hắn lấy ra một khối ngọc bội, cúi người đặt xuống bên cạnh tiểu Lam Giản.

“Giang Trừng, đây là………!”
Giang Trừng vuốt nhẹ má bé con, ánh mắt nhu hòa hiếm thấy:
“Đây là ngọc bội gia truyền của Giang gia, năm đó cha đưa cho ngươi, ta và A tỷ mỗi người một khối, A tỷ để lại cho Kim Lăng, của ngươi………!ngọc bội của ngươi có khi mất rồi, ta làm lại một cái khác.”
Sống mũi Ngụy Vô Tiện cay cay, hắn hít hít mũi, thấp giọng nói:
“Giang Trừng……..!cảm ơn ngươi.”
Giang Trừng đứng thẳng dậy, khẽ huých lên vai Ngụy Vô Tiện.

“Đợi bé con lớn hơn chút, nhớ dắt về Liên Hoa Ổ cho cha mẹ ta với a tỷ nhìn xem.

Ngụy Vô Tiện ra sức gật đầu:
“Được!”
Lam Tư Truy tiễn Giang Trừng và Kim Lăng về rồi, Lam Vong Cơ mới về đến Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện đang “i a i nha” trò chuyện cùng tiểu Lam Giản.

Y nhẹ nhàng tới sau lưng hắn, rút ra một vòng khóa trường mệnh bằng ngọc đeo lên cho Ngụy Vô Tiện.

“Lam Trạm!”
Ngụy Vô Tiện nâng khóa ngọc trong lòng bàn tay, ngoảnh đầu lại nhìn y:
“Đây là……..!khóa trường mệnh?”
“Ừ.”
“Không phải nên cho cún con đeo sao? Đưa ta làm gì?”
“Của Giản Giản, huynh trưởng tặng.”
“Thế còn khối này?”
“Của ta.”
___
Phi quên mất, chương này phải gửi lời cảm ơn tới c ibilespham95 đã giúp e cân 1 phần truyện!!!
Thankssss c nhiều nhiều nhiều lắm, nếu không có c ấy chắc mai mới có chương cho mn mất!!!!!!
Vậy nên, một lần nữa cảm ơn chị!!!!
❤️❤️❤️.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.