Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục

Chương 48


Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 48


Vân Mộng.

Liên Hoa Ổ.

Hôm nay là ngày giỗ Giang Yếm Ly, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ dắt theo tiểu Lam Giản về lễ bái.

Trong Từ đường Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ sánh vai quỳ trên tấm nệm, giữa hai người là bé con tiểu Lam Giản nhỏ nhắn vừa tròn ba tuổi.

Một nhà ba người thắp hương cho Giang Phong Miên, Ngu Tử Diên và Giang Yếm Ly, khấn bái xong, Ngụy Vô Tiện quỳ trên nệm nhìn sang tiểu Lam Giản bên cạnh, lại ngẩng đầu nhìn bài vị Giang Yếm Ly, ánh mắt tràn đầy thương nhớ, nhẹ nhàng nói:
“Sư tỷ, hôm nay là ngày giỗ của người, đệ mang Lam Trạm và Giản Giản về thăm tỷ đây.”
Bé con đã ba tuổi, chỉ ngoài đôi mắt hoa đào giống Ngụy Vô Tiện, cả khuôn mặt giống Lam Vong Cơ như đúc, đầu nhỏ đeo mạt ngạch vân mây Lam gia, lúc ra vẻ nghiêm túc lại càng giống.

Tiểu Lam Giản ngẩng đầu nhìn cha và phụ thân, ngoan ngoãn duỗi cánh tay nhỏ áp người xuống đất, nghiêm túc kính cẩn lạy ba lạy, giọng sữa non nớt cất tiếng:
“Ly cô cô, Giản Giản và A cha, cả phụ thân cùng về thăm người ạ.”
Ngụy Vô Tiện cong môi mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu bé con, đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ:
“Lam Trạm, chúng ta ở lại Liên Hoa Ổ thêm vài ngày được không? Ta muốn đưa Cún con dạo quanh Vân Mộng vài vòng.”
Lam Vong Cơ khẽ cười:
“Được.”
Trên đường phố bên ngoài Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ một phải một trái dắt tay tiểu Lam Giản ở giữa, một nhà ba người cùng dạo phố.

Ngụy Vô Tiện chỉ khắp các sạp hàng bên đường, vô cùng hào hứng giới thiệu cho bé con nghe.

Đi qua một sạp hàng, Ngụy Vô Tiện cầm món đồ chơi lên, hỏi bé con:
“Cún con xem này, đây là bướm tết bằng cỏ, đẹp không? Đây là thứ Tư Truy ca ca của con hồi nhỏ thích chơi nhất đấy, có thích không?”
Tiểu Lam Giản háo hức gật đầu:
“Thích ạ!”
Ngụy Vô Tiện đung đưa chú bướm cỏ trong tay:
“Vậy có muốn không?”
Tiểu Lam Giản ra sức gật đầu:
“Muốn!”
Ngụy Vô Tiện nhếch mi cười vui vẻ, đặt lại chú bướm về sạp hàng, cứ thế dắt tay tiểu Lam Giản đi thẳng, khuôn mặt đang cười tươi của bé con phút chốc sụp đổ, đáng thương hề hề nhìn về chú bướm trên sạp hàng nọ.


Lam Vong Cơ khẽ cười, bất lực lắc đầu, kéo tay Ngụy Vô Tiện dừng lại, lấy hà bao trong ngực ra mua thêm vài món đồ chơi đặt vào tay tiểu Lam Giản, bé con bấy giờ mới vui vẻ trở lại, hiếm được lúc cười híp mắt háo hức với Lam Vong Cơ, giọng non nớt giòn giã:
“Cảm ơn phụ thân!”
Ngụy Vô Tiện ngểnh mặt cười lớn:
“Ha ha ha ha, Lam Trạm, có thấy giống lần đó ngươi tới Di Lăng gặp ta với A Uyển không ~”
“Ừ.”
“Ta còn nhớ, khi đó A Uyển lạc mất ta lại gặp ngươi, ôm chân ngươi vừa khóc vừa gọi cha, ha ha ha ha, đó cũng là lần đầu tiên ta thấy Hàm Quang Quân khó xử đến vậy.”
“……”
Ngụy Vô Tiện vừa nhắc lại chuyện thú vị khi xưa, vừa nhìn ngắm phố xá xung quanh, Lam Vong Cơ vẫn luôn mỉm cười yên lặng nghe, đột nhiên, Ngụy Vô Tiện đứng khựng lại, ngơ ngác tại chỗ.

Lam Vong Cơ khó hiểu nhìn hắn:
“Sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt giương hai tay lên, mắt nhìn hai bàn tay trống không, lại kéo cánh tay Lam Vong Cơ, nhìn một lượt hai tay y, sắc mặt đại biến hỏi:
“Cún con đâu!?”
Lam Vong Cơ trước giờ vẫn luôn bình tĩnh lúc này cũng hoảng rồi, hai người thân làm cha mà chỉ mải dạo phố, để bé con lạc rồi……………!
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ đầu mình, lại lắc đầu liên tục, vội vã chạy về đường cũ, vừa chạy vừa gọi lớn:
“Cún con! Giản Giản!!”
Lam Vong Cơ cũng lo lắng ra mặt, không còn lòng dạ nào để ý nhã chính đoan trang gì nữa mà vội vã chạy theo Ngụy Vô Tiện, hai người nhanh chóng chạy lại sạp nhỏ bán đồ chơi khi nãy cũng không thấy bóng dáng tiểu Lam Giản đâu, Ngụy Vô Tiện túm vội lấy người bán hàng gấp gáp hỏi:
“Chủ tiệm có trông thấy đứa bé lúc nãy đứng đây đi đâu không?”
Chủ sạp gật gật đầu:
“Có có có, vị tiểu công tử khi nãy đi chưa được bao xa đã quay trở lại, nói rằng không tìm thấy cha, muốn đứng đây đợi.”
(Thông minh huhu!!!!)
Ngụy Vô Tiện vội hỏi:
“Vậy người đâu rồi?|
Chủ tiệm lại nói:
“Vừa khéo đại tiểu thư nhà Thẩm viên ngoại ở thành đông đi qua, dắt vị tiểu công tử đó tới quán trọ đối diện ăn chút gì đó rồi, đó đó, nha hoàn trước cửa quán trọ đối diện là người Thẩm gia đó.”
Ngụy Vô tiện và Lam Vong Cơ đuổi tới cửa quán trọ đã thấy tiểu Lam Giản ngồi trên ghế nhỏ nhìn ra cửa, hai chân ngắn tũn không chạm tới đất đong đưa qua lại, hai tay nhỏ mỗi tay cầm một khối bánh ngọt thong thả đưa lên miệng, má nhỏ mũm mĩm phồng phồng đầy bánh.

Vừa trông thấy Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, hai mắt liền sáng lên, lúng búng gọi:
“Cha!”
Ngồi đối diện bé con là một vị cô nương, nhìn y phục trang sức trên người xem chừng là vị Thẩm đại tiểu thư mà chủ tiệm kia nhắc tới.

Ngụy Vô Tiện vội bước đã vào tới đại sảnh, chạy tới cạnh tiểu Lam Giản, ngồi xổm xuống ôm lấy bé con:

“Cún con! Cuối cùng cũng tìm được rồi, sao con lại lạc mất thế………”
Bé con gắng sức nuốt xuống điểm tâm trong miệng rồi mới nhỏ giọng đáp:
“Bước chân cha lớn quá, con không theo kịp……..”
Ngụy Vô Tiện ôm bé con vào lòng, lúc này mới nhớ ra quay người lại cảm tạ vị Thẩm tiểu thư kia.

“Đa tạ cô nương………..”
Vừa ngẩng đầu đã ngơ ngẩn cả người, ánh mắt như khóa chặt vào vị cô nương kia, sắc mặt kinh ngạc vô cùng, đến hô hấp cũng như dừng lại, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, khẽ gọi:
“Sư……..!sư tỷ……..!”
Lam Vong Cơ cũng có vài phần kinh ngạc, dung mạo cùng khí chất của vị Thẩm tiểu thư này giống hệt với Giang Yếm Ly……….!
Vị cô nương kia bị nhìn chằm chằm cũng hơi khó xử, cúi đầu xuống tránh đi, Ngụy Vô Tiện mới tỉnh táo lại.

“Thẩm……..!Thẩm cô nương, đa tạ Thẩm cô nương.”
Thẩm tiểu thư mỉm cười, đáp:
“Không cần cảm ơn, tiểu công tử ngoan ngoãn đáng yêu, ta vừa gặp đã như quen biết, cũng coi là có duyên.”
Ngụy Vô Tiện sống mũi cay cay, khóe mắt hồng hồng, giọng nói có chút nghẹn ngào:
“Đúng……..!vừa gặp……….!như quen……..!”
Thẩm tiểu thư lại hỏi:
“Mạo muội xin hỏi, tên của tiểu công tử là gì vậy?”
Tiểu Lam Giản ngóc đầu dậy từ trong lòng Ngụy Vô Tiện cất giọng sữa đáp lại:
“Con là Giản Giản!”
“Giản Giản! Vậy có thể nói cho cô, Giản Giản năm nay mấy tuổi rồi?”
Tiểu Giản Giản cười híp mắt, đáp rành mạch:
“Ba tuổi! Giản Giản ba tuổi rồi!”
Thẩm tiểu thư đáy mắt đong đầy ý cười, cúi người sờ nhẹ mái đầu bé con rồi lùi lại mấy bước bái biệt Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ:
“Hai vị công tử đã tìm được rồi, vậy ta xin cáo từ trước.”
Lam Vong Cơ hơi cúi người đáp lễ, Ngụy Vô Tiện ngơ ngẩn gật đầu nhìn theo bóng lưng người rời đi, thật lâu sau vẫn không thu lại ánh mắt.

Đợi tỉnh táo lại, Ngụy Vô Tiện đến bên quầy hàng hỏi thăm:
“Chưởng quỷ, hỏi thăm ngươi một chuyện!”
Chưởng quỹ vuốt vuốt râu bày ra vẻ giữ kín như bưng, hỏi:
“Việc công tử muốn hỏi, là có liên quan tới vị Thẩm đại tiểu thư vừa đi khỏi?”

“Đúng vậy!”
Vị chưởng quỹ đó lắc lắc đầu:
“Công tử nghe ta khuyên, chết tâm đi, vị Thẩm tiểu thư đó đã định hôn rồi!”
Ngụy Vô Tiện mím mím môi, tiếp tục hỏi:
“Ta…….!ta không có ý đó………”
“Ý gì thì mặc kệ ngươi, Thẩm viên ngoại đã định hôn sự cho Thẩm đại tiểu thư từ lâu rồi, chính là Liễu thiếu gia của Liễu gia trang ở thành Nam đó, năm ngày sau là gả sang đó rồi!”
Ngụy Vô Tiện lặp lại:
“Liễu gia trang?”
Chưởng quỹ đáp:
“Chứ sao! Nghe nói năm năm trước Liễu thiếu gia và Thẩm tiểu thư vừa gặp đã yêu, về tới nhà liền cầu xin phụ mẫu tới Thẩm gia hỏi cưới, đến năm nay Thẩm tiểu thư vừa tròn mười sáu, hai nhà cử hành Lục lễ* xong là sắp Thành thân rồi!”
*Lục lễ: 6 loại nghi thức khi kết hôn từ khi bắt đầu hỏi cưới đến khi thành thân.

Lục lễ gồm: Nạp Thái (nhà trai nhờ bà mối tới nhà gái xin hôn sự, nhà gái đồng ý, nhà trai liền chuẩn bị lễ vật tới cầu hôn), Vấn Danh (nhà trai nhờ bà mối hỏi tên và ngày tháng năm sinh của cô gái), Nạp Cát (nhà trai xin tên và bát tự của cô gái về cử hành lễ bói trước Tổ miếu), Nạp Trưng (cũng gọi là Nạp Tệ, nhà trai đưa sính lễ tới nhà gái), Thỉnh Kì (nhà trai chọn ngày Thành hôn, chuẩn bị đầy đủ lễ vật cần cho đám cưới rồi báo cho nhà gái đợi nhà gái đồng ý), Thân Nghênh (trước ngày Thành hôn một đến hai ngày, nhà gái sẽ đưa Giá trang – trang phục mặc khi Thành hôn, chăn gối trải giường, cách ngày sau Tân lang sẽ đích thân tới nhà gái rước dâu).

Lam Vong Cơ một tay ôm tiểu Lam Giản, một tay kéo Ngụy Vô Tiện vẫn đang hồn phách lên mây về Liên Hoa Ổ, cả một đường Ngụy Vô Tiện đều lẩm bẩm:
“Mười sáu năm……!mười sáu………!”
Đến trước của Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện mới tỉnh táo lại, túm lấy cánh tay Long Cơ:
“Lam Trạm, ngươi nói…….!vị Thẩm cô nương đó liệu có phải là………..”
Lam Vong Cơ nhìn vào mắt hắn, trầm giọng đáp:
“Không biết, có lẽ.”
Việc sinh tử luân hồi, ai cũng không rõ ràng được, chỉ là vừa nghĩ tới diện mạo và tuổi tác của vị cô nương đó, Ngụy Vô Tiện vẫn luôn không kìm được mà liên tưởng tới Giang Yếm Ly.

Có lẽ……….!Thật sự là sư tỷ rồi………!
Năm ngày sau
Vừa sáng sớm đã bị Ngụy Vô Tiện lôi ra khỏi Liên Hoa Ổ, Giang Trừng giật tay hắn ra, lườm hắn một cái trắng mắt:
“Ngụy Vô Tiện ngươi làm cái gì! Vừa sáng sớm đã muốn đi đâu!”
Ngụy Vô Tiện lại túm lấy tay hắn lôi về hướng đông thành, vừa đi vừa nói:
“Mau lên, ta đưa ngươi đi gặp một người!”
“Gặp ai? Vừa sáng ra đã chạy ra ngoài, Lam Vong Cơ với con trai ngươi thì sao? Không cần nữa hả?”
“Ây da…….!đi thôi! Đến rồi ngươi khác biết!”
Vật vã mãi mới tới được thành đông, tìm tới nhà Thẩm viên ngoại dán chữ Hỉ to đùng rực rỡ trước cửa.

Tiểu tư Thẩm gia nhận ra Giang Trừng, vội vàng tới chào:
“Giang Tông chủ! Giang Tông chủ sao lại tới ạ, mời vào trong, mời vào trong, tiểu nhân mời lão gia ra ngay ạ!”
Ngụy Vô Tiện hất tay Giang Trừng rồi đi vào, Thẩm viên ngoại cũng hồn hởi ra nghênh đón:
“Giang Tông chủ! Hôm nay tiểu nữ xuất giá, Giang Tông chủ vừa khéo tới cùng uống chén rượu mừng nhé!”
Giang Trừng một bên đáp lại, một bên liếc nhìn Ngụy Vô Tiện, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Ngụy Vô Tiện tươi cười vui vẻ nói với Thẩm viên ngoại:
“Thẩm viên ngoại, ta và Giang Tông chủ có một thỉnh cầu hơi khó nói, vẫn mong Thẩm viên ngoại đồng ý.”
Thẩm viên ngoại đáp:
“Giang Tông chủ có việc gì, cứ nói thẳng đừng ngại.”
Ngụy Vô Tiện đáp:
“Mời Thẩm đại tiểu thư tới tiền sảnh chúng ta muốn gặp một chút.”
Giang Trừng vội cản:
“Ngươi!……….!”
Sắc mặt Thẩm viên ngoại hơi khó xử, suy nghĩ chốc lát rồi hỏi:
“Đây là vì sao?”
Ngụy Vô Tiện chắp tay thi lễ:
“Mấy ngày trước, Thẩm tiểu thư có ơn cứu ấu tử, chúng ta đặc biệt tới cảm tạ.”
Giang Trừng không biết nguyên do bên trong, một mặt nghi hoặc khó hiểu, Thẩm viên ngoại lại vui vẻ đồng ý cho người mời Thẩm tiểu thư tới tiền sảnh, một lát sau Thẩm tiểu thư thân khoác Giá y đỏ, đầu gài trâm phượng hoàng tới tiền sảnh.

Giang Trừng vốn vẫn đang hậm hực Ngụy Vô Tiện hồ đồ vô lễ, nhưng ngay khoảnh khắc trông thấy Thẩm tiểu thư, hắn như bị sấm đánh ngang đầu mà đứng ngây ra.

“A……!tỷ………..”
Vị Thẩm tiểu thư nhìn thấy Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng, hơi cúi người hành lễ, Ngụy Vô Tiện cười, nói:
“Biết tin Thẩm tiểu thư hôm nay xuất giá nên đặc biệt tới chúc mừng, để báo ơn tiểu thư cứu con trai ta.”
Thẩm tiểu thư đáp:
“Là việc động tay giúp đỡ mà thôi, công tử khách khí rồi.”
Ngụy Vô Tiện lại đáp:
“Để báo ân tình, ngày sau Thẩm tiểu thư nếu gặp khó khăn, bất cứ lúc nào cũng có thể tới Liên Hoa Ổ tìm Giang Tông chủ!”
Giang Trừng cũng gật đầu liên tiếp:
“Đúng đúng đúng! A…..!À, Thẩm cô nương bất cứ lúc nào đều có thể tự do ra vào Liên Hoa Ổ!”
Vừa khéo, sảnh ngoài truyền đến tiếng tiểu tư:
“Lao gia! Lão gia! Người rước dâu Liễu gia tới rồi!”
Thảm viên ngoại vội vàng hối người đội khăn trùm đầu lên cho Thẩm tiểu thư, cả đám người vội vã tay chân tiễn Tân lang Tân nương ra cửa.

Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng cũng theo ra bên ngoài, xuyên qua đám người nhìn thấy Tân lang tới rước dâu.

Vị thiếu gia của Liễu gia trang đó anh tuấn ngời ngời, giống Kim Tử Hiên mười sáu năm trước đến bảy tám phần nhưng lại không mang vẻ kiêu căng ngạo mạn như Kim Tử Hiên.

“Giang Trừng……”
“Ngụy Vô Tiện, A tỷ……!Bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc chứ…….”
“Ừ! Sẽ, Nhất định sẽ!!!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.