Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 46
Trừ tịch.
Trong kí ức của Ngụy Vô Tiện, Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn luôn là một nơi thanh tao nhã nhặn, người ở đây cũng không ăn những thứ cơm gạo phàm tục, từ trong ra ngoài, chẳng nhiễm chút khói lửa nhân gian.
Không ngờ đến năm mới, những phong tục cần có vẫn không thiếu một loại nào, Lam gia cực kì coi trọng lễ nghĩa nên quy củ, lễ tiết cũng nhiều gấp mấy lần so với Liên Hoa Ổ.
Ngụy Vô Tiện vừa sáng sớm đã bị Lam Vong Cơ gọi dậy, mắt mũi nhập nhèm đón lấy y phục mới Lam Vong Cơ đưa cho rồi mặc vào, ngáp dài mấy cái, hỏi:
“Lam Trạm, hôm nay lại phải mặc bạch y của Lam gia sao?”
Lam Vong Cơ chậm rãi chỉnh lại vạt áo cho hắn, thắt chặt đai lưng, ôn nhu đáp:
“Ừ, cần tế tổ.”
Ngụy Vô Tiện xoay xoay đầu để tỉnh táo hơn, hắn đến bên giường tiểu Lam Giản, bé con đã tỉnh rồi, đang giương đôi mắt to tròn nhìn khắp xung quanh, nắm tay nhỏ nhắn đặt bên miệng khẽ gặm.
Lam Vong Cơ lại lấy ra một bộ quần áo mới cho bé con, phủ nóng xong mới mặc cho tiểu Lam Giản, Ngụy Vô Tiện cười vui vẻ ôm bé dậy, hôn nhẹ lên khuôn mặt non nớt mũm mĩm hồng hào:
“Cún con! Dậy thôi nào, cha mặc y phục mới cho con nha!”
Hai người thuần thục mặc đồ cho tiểu Lam Giản xong, Ngụy Vô Tiện khẽ hỏi:
“Lam Trạm, ngoài tế tổ ra còn phải làm gì nữa không?”
Lam Trạm gật gật đầu:
“Ừ, tế tổ, lễ cầu mát, đón Giao thừa.”
“Ây? Phong tục của Cô Tô và Vân Mộng khác nhau nhỉ, tế tổ và đón Giao thừa ta đều biết, nhưng còn lễ cầu mát?”
Lam Vong Cơ đặt tiểu Lam Giản đã mặc đồ hẳn hoi xong vào chiếc nệm bông, đặt vào lòng Ngụy Vô Tiện, còn mình thì tới bên bàn mang sữa dê đã được hâm nóng lại, vừa bón cho bé con vừa giải thích.
“Lễ cầu mát, đánh trống xua bệnh, xua tà, xua quỷ.” (*)
(*) Nguyên văn là lễ Chạp cổ (đánh trống tháng chạp), một phong tục từ thời cổ của TQ, trước thềm năm mới sẽ tổ chức lễ đánh trống xua đuổi bệnh tật, ma quỷ, tà túy.
“À ~~!”
Ngụy Vô Tiện gật đầu liên tiếp.
Lam Vong Cơ đặt xuống chén sữa còn thừa lại, khẽ lau miệng cho tiểu Lam Giản.
“Đi thôi, chúng ta tới Từ đường.”
Khi hai người mang theo bé con tới Từ đường, Lam Khải Nhân, Lam Hi Thần và đám tiểu bối Lam Tư Truy đã đến, con cháu nội tộc Lam thị cũng có mặt đông đủ.
“Thiên địa tự nhiên, phương thù chi đại tông, Lam thị tông giáo, khai tông minh nghĩa, niên quan tương chí, khứ cựu khải tân, Lam thị hậu nhân bái liệt tổ liệt tông.”
“Thiên địa tự nhiên, tông tộc lớn lao, tông giáo Lam thị, lấy nghĩa làm đầu, năm mới sắp tới, tiễn cựu nghênh tân, hậu nhân Lam thị kính bái liệt tổ liệt tông.”
“Quỳ.”
Tế tổ kết thúc, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi mỗi người cầm một chiếc dùi trống, lần lượt đi về hai phía tiền sơn và hậu sơn, gõ trống cầu mát.
Muộn hơn chút nữa, mọi người đều tập trung về Lan thất ăn tất niên, cơm canh của Lam thị vẫn luôn thanh đạm nhưng trong bữa tất niên cũng có thêm chút sắc màu, thậm chí còn có cả một bầu rượu.
Ngụy Vô Tiện lặng lẽ nhón lấy ly rượu trước mặt lên ngửi thử, đúng thật là rượu! Hắn thấp giọng thì thầm bên tai Lam Vong Cơ:
“Lam Trạm, Vân Thâm Bất Tri Xứ không phải cấm rượu sao? Hôm nay sao lại phá giới rồi?”
Lam Vong Cơ hơi nghiêng đầu đáp lại:
“Đây là rượu Đồ Tô, uống đêm Trừ tịch để cầu an khang.”
Ngụy Vô Tiện nghe thấy liền nhếch mi:
“Rượu này uống không say?”
“Không say.”
Tròng mắt Ngụy Vô Tiện đảo tới đảo lui, thấy trên bàn tiệc không ai để ý liền vội dùng đầu ngón tay chấm nhẹ vào ly rượu, nhân lúc Lam Vong Cơ chưa kịp phản ứng, vù một cái chấm lên miệng tiểu Lam Giản.
(=….=”)
Hương rượu mát lạnh phút chốc lan tỏa, bé con bị cay đến nhăn cả mặt, đầu lưỡi hồng hồng liếm tới liếm lui đôi môi nhỏ.
(Giản nhi về dì thương!!! Không ở với thằng bố mất nết này nữa!)
Ngụy Vô Tiện bịt miệng cười trộm, nhẹ giọng thì thầm:
“Há há há há, Lam Trạm mau xem mặt cún con kìa, ha ha ha ha.”
Lam Vong Cơ thở dài một hơi, bất lực lắc đầu, thấp giọng nhắc:
“Ngụy Anh……….”
Ngụy Vô Tiện cười:
“Ây da, tửu lượng phải luyện từ khi còn trong nôi, nếu không trưởng thành rồi lại giống ngươi, một ly đã gục sao được! Con trai Ngụy Vô Tiện ta, phải ngàn chén không say mới được!”
Lam Vong Cơ im lặng, thật lâu sau mới nói:
“Ngụy Anh, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu.”
Ngụy Vô Tiện sờ đầu mũi, mặt đầy vô tội nhìn Lam Vong Cơ, đáp:
“Thật sao? Vậy…….!mấy bình Thiên Tử Tiếu trong phòng chúng ta là sao? Hơn nữa, chẳng bấy lâu nữa ta sẽ dẫn cún con trèo lên tường rồi uống, không tính là phạm cấm chứ?”
“…….”
Lam Vong Cơ không nhịn được mà nảy lên ý nghĩ, hay là đổi gia quy thành “Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, trừ Tĩnh thất”? Nếu không sau này có lẽ phải thường xuyên canh bờ tường đón nhi tử về…………!
Gia yến kết thúc, Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân về Hàn thất đón Giao thừa, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ dắt Lam Tư Truy, tiểu Lam Giản về tiểu viện Long Đảm.
Sắc đêm đã muộn, trên con đường trải đầy sỏi trắng đèn giăng lấp lánh, Lam Tư Truy nâng đèn lồng đi trước soi đường, Ngụy Vô Tiện vừa trêu đùa tiểu Lam Giản trong lòng Lam Vong Cơ, vừa hỏi:
“Tư Truy, những năm này con được Lam Trạm dắt về cũng đón Trừ tịch như vậy sao?”
Lam Tư Truy đáp lời:
“Vâng, phần đa là như vậy, nhưng trước kia mỗi khi đón Giao thừa con đều đến Hàn thất cùng Trạch Vu Quân.”
Ngụy Vô Tiện lại hỏi:
“Ồ? Vậy Lam Trạm thì sao?”
Lam Tư Truy nhìn Lam Vong Cơ, không đáp lời, trong kí ức của cậu, Lam Vong Cơ chưa từng cùng mọi người đón Giao thừa, mỗi năm tế tổ xong đều yên lặng trở về Tĩnh thất, một mình cô đơn qua Giao thừa.
Mỗi năm cậu đều tìm cơ hội lủi khỏi Hàn thất chạy đến tiểu viện Long Đảm, lúc đến nơi luôn nghe thấy tiếng sáo từ Tĩnh thất vọng tới, âm thanh vang vọng luẩn quẩn, tương tư đong đầy…….!
Giờ đây nghĩ lại giống hệt giai điệu ngày đó nghe thấy ở Mạc gia trang, khó trách cậu cảm thấy quen thuộc như vậy.
Một nhà bốn người trở về Tĩnh thất, Lam vong Cơ đặt tiểu Lam Giản vào nôi nhỏ, Ngụy Vô Tiện đi thẳng vào phòng trong, mở ngăn ngầm dưới giá sách, lấy ra mấy bình Thiên Tử Tiếu.
Ba cha con ngồi quây quần bên nôi của tiểu Lam Giản, cả nhà cùng đón Giao thừa, Ngụy Vô Tiện đưa một vò rượu cho Lam Tư Truy, trêu chọc:
“Tư Truy, có muốn một vò không?”
Lam Tư Truy cười khổ, liên tục xua tay:
“Cha……..!năm hết Tết đến, con không muốn chép gia quy đâu……….”
Ngụy Vô Tiện lại quay sang Lam Vong Cơ:
“Tư Truy chẳng ngoan chút nào! Vậy……..!Lam Trạm, ngươi uống cùng ta?”
Lam Vong Cơ cong miệng cười nhẹ, đón lấy vò rượu đặt sang một bên, lại đón lấy một vò rượu khác, đến bên bàn trà hâm nóng cho hắn.
Ngụy Vô Tiện nghẹo cổ nhìn y:
“Lam Trạm, không cần hâm nóng, rắc rối chết đi được!”
Lam Vong Cơ trầm giọng:
“Rượu lạnh hại thân.”
Lam Tư Truy cũng đáp:
“Đúng vậy ạ, hiện tại công lực của cha còn chưa hồi phục, uống rượu lạnh không tốt cho thân thể!”
Ngụy Vô Tiện mặt đầy bất lực chỉ đành ngồi yên, một tay trêu chọc tiểu Lam Giản trong nôi, đưa ngón tay chạm nhẹ lên đầu mũi bé con, phụng phịu:
“A Uyển lúc nhỏ ngoan biết bao, giờ bị Lam Trạm dạy thành cứng ngắc như vậy mất rồi……….”
“I nha………”
Ngụy Vô Tiện hơi sửng sốt, lại nói:
“Cún con, sau này phải nghe lời cha biết chưa, không học phụ thân với ca ca con!”
“I nha………”
“Lớn rồi phải cùng ta uống Thiên Tử Tiếu nhé!”
“I nha……….”
“Cha dắt con về Vân Mộng hái đài sen, bắt gà núi, đi ngắm tỉ tỉ xinh đẹp, được không?”
“I nha…….”
“Ngụy Anh.”
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ, đón lấy vò rượu đã được hâm nóng từ tay y, cười:
“He he, Lam Trạm ngươi có nghe thấy không? Cún con vừa rồi nói chuyện với ta đó.”
Lam Vong Cơ nhìn một Tiện Tiện lớn, một Giản Giản nhỏ trước mắt, ôn nhu đáp:
“Ừ.”
Lam Tư Truy há miệng muốn nói lại thôi, thôi bỏ đi, vẫn không nên nói, tiểu Giản Giản ngoại trừ “i a i nha” mấy tiếng, bé đã biết nói gì khác đâu, sao cha lại gán theo ý mình chứ…….!
Cơ mà, đến phụ thân cũng không phản đối, đương nhiên là tiểu Giản Giản đồng ý thật rồi.
Ngụy Vô Tiện uống Thiên Tử Tiếu hết ngụm này qua ngụm khác, Lam Tư Truy và Lam Vong Cơ nhẹ giọng cười nói, tiểu Lam Giản “i nha i a”, đêm Trừ tịch dài đằng đẵng cũng dần trôi qua.
Ngụy Vô Tiện vừa say rượu vừa buồn ngủ sắp đổ gục đến nơi, trong lúc mơ màng chỉ cảm giác mình được ôm ngang lên, đặt xuống giường, mùi gỗ đàn hương mát lạnh quấn quýt.
Hắn lơ mơ nắm lấy vạt áo Lam Vong Cơ, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Lam Trạm……..!đừng quên mừng tuổi A Uyển và Giản Giản……….”
Lam Vong Cơ khẽ cong miệng cười, ôn nhu đáp:
“Ừ, mừng rồi, đều có.”
Ngụy Vô Tiện gục đầu ngủ mất, Lam Vong Cơ cởi áo ngoài ra giúp hắn, giém chăn cẩn thận, ánh mắt ngập tràn ôn nhu cùng lưu luyến ngắm nhìn dáng vẻ khi ngủ của hắn.
Lam Vong Cơ đời này trải qua hơn ba mươi lần Trừ tịch, song, lúc nhỏ không thể cùng phụ mẫu qua Giao thừa, niên thiếu tuy cùng thúc phụ và huynh trưởng nhưng không cảm nhận được gì trong đó, sau khi tâm động, một mình chống chọi mười sáu năm, đên Trừ tịch cũng trở thành đêm khó qua nhất của y.
May mắn, Ngụy Anh của y trở lại.
Trăng ngả về tây, ánh dương sắp đến, trong lòng Lam Tư Truy đã trở về phòng, Tĩnh thất, bên cạnh tiểu Lam Giản đang nằm trong nôi, còn có bên gối của Ngụy Vô Tiện đang say giấc trong vòng tay Lam Vong Cơ, đều có một hà bao màu trắng giống nhau như đúc.
Quả nhiên, tiền mừng tuổi, A Uyển, Tiện Tiện lớn, Giản Giản nhỏ, đều có..