Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 37
Lam Vong Cơ ra khỏi Từ đường, lòng thầm nghĩ thức ăn trong gia yến hôm nay quá thanh đạm, không hợp khẩu vị của Ngụy Vô Tiện, bèn tới nhà bếp làm vài món hắn thích ăn, đặt vào hộp đựng.
Lại nghĩ đến tính cách ưa náo nhiệt của Ngụy Vô Tiện, hắn chắc chắn sẽ không nhàn rỗi một mình trong phòng, gia yến hôm nay, cả Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng chỉ còn đám Kim Lăng ở lại, Ngụy Vô Tiện chắc hẳn đến đó rồi, nghĩ rồi liền đi về bên đó.
Ngụy Vô Tiện đang ở Tinh xá* cùng bọn Kim Lăng, từ xa đã nhìn thấy Lam Vong Cơ đang chầm chậm bước tới liền gạt đám người rồi chạy ra cửa, cười vui vẻ chạy ra đón, nhìn thấy hộp thức ăn trong tay Lam Vong Cơ khiến hắn càng hớn hở:
“Người hiểu ta chẳng ai hơn được Hàm Quang Quân, sắp đói chết ta mất, chúng ta mau về thôi!”
*Tinh xá: Nơi ở của môn sinh các nhà khi đẻ sn Lam thị học.
Tĩnh thất
Hai người ngồi đối diện nhau cạnh bàn, Ngụy Vô Tiện đã được lấp đầy bụng, đang nửa nằm nửa ngồi lười biếng, Lam Vong Cơ đặt hộp gỗ Trầm Hương lên bàn, đẩy về phía hắn.
Ngụy Vô Tiện hơi không hiểu, hỏi:
“Cho ta sao?”
Mở hộp, bên trong là một viên ngọc trắng trong được thắt dây đeo màu đỏ, Ngụy Vô Tiện đặt viên ngọc trong lòng bàn tay, cảm giác ấm áp dần dần lan tỏa từ lòng bàn tay tới tận đầu tim khiến hắn ngạc nhiên vô cùng, cất tiếng hỏi:
“Lam Trạm, đây là vật gì?”
Lam Vong Cơ bước tới phía sau hắn, nhấc lên noãn ngọc hắn đang đặt trong tay, nhẹ nhàng vén tóc hắn lên, đeo sợi dây màu đỏ lên cổ cho hắn, ôn nhu nói:
“Các trưởng lão tặng, có thể giúp ngươi điều dưỡng thân thể, cần đeo sát bên người, không được tháo xuống.”
Ngụy Vô Tiện nhìn noãn bảo treo trước ngực chốc lât rồi đem nó giấu vào ngực áo, để ngọc bội tiếp xúc với cơ thể, xong việc liền cười híp mí nhìn Lam Trạm, nói:
“Được! Đeo xong rồi! Lam Trạm, ta bàn với ngươi một việc nhé?”.
Đam Mỹ Sắc
“Ừ”
“Ngày mùng bốn tháng sau là hôn lễ của Ôn Ninh, chúng ta khởi hành trước vài ngày được không?”
“Tại sao?”
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu dựa vào vai Lam Vong Cơ, ánh mắt nhìn y tha thiết:
“Ta muốn về Vân Mộng một chuyến……”
Lam Vong Cơ ôm người vào lòng, để hắn nép sát vào ngực mình, khóe miệng khẽ cong:
“Được.”
Ngụy Vô Tiện từ khi đeo noãn ngọc, lại được Lam Vong Cơ nhắc nhở nên ngoan ngoãn đeo sát bên người, cả khi tắm khi ngủ cũng không tháo xuống.
Thấm thoát nửa tháng qua đi, ngoài việc lần đầu tiên tiếp xúc cảm thấy một luồng ấm áp chạy khắp cơ thể đó cũng không thấy có phản ứng gì thêm nữa mà ngược lại còn có vẻ ngày một nặng thêm.
Nhưng nói cho cùng cũng là một phần tâm ý của các trưởng lão Lam gia, cộng thêm Lam Vong Cơ vẫn luôn day dứt việc điều dưỡng thân thể cho mình nên Ngụy Vô Tiện cũng ngại không tháo xuống.
Mùng một tháng chín
Lam Vong Cơ đưa Ngụy Vô Tiện tới Hàn thất báo với Lam Hi Thần một tiếng rồi dắt theo Kim Lăng, Lam Tư Truy và đám tiểu bối cùng về Vân Mộng.
Tới Liên Hoa Ổ, Giang Trừng lượn một vòng xung quanh Ngụy Vô Tiện, lại đẩy nhẹ vai hắn, hung hăng lườm một cái trắng mắt đầy cục súc:
“Biết ngay mạng ngươi còn cứng hơn cả đá, tiếc quá cơ, ta còn chuẩn bị nhặt xác cho ngươi cả rồi!”
Ngụy Vô Tiện thụi trả một quyền, nhăn nhăn mũi:
“Thất vọng rồi chứ, Diêm vương còn không dám nhận ta đâu!”
Mọi người hàn huyên một hồi, Giang Trừng biết tin Ôn Ninh sắp thành thân, bọn họ đang chuẩn bị tới tham dự, Ngụy Vô Tiện bảo hắn đi cùng, Giang Trừng lắc đầu, thở dài một hơi:
“Bỏ đi….!Ta không đi đâu, đến lúc đó ta chuẩn bị chút lễ mọn nhờ ngươi thay ta tặng thôi.”
Ngụy Vô Tiện biết trong lòng Giang Trừng vẫn còn khúc mắc với Ôn Ninh, băng dày ba tấc cũng chẳng phải ngày một ngày hai mà thành được, muốn hóa giải hoàn toàn vẫn cần chút thời gian, không thể cưỡng cầu.
Dùng cơm xong, Ngụy Vô Tiện liền kéo Lam Vong Cơ cùng đi dạo phố xem nên sắm lễ vật gì cho Ôn Ninh, đợi hai người đi khỏi, đám Kim Lăng và Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi mới kéo nhau ra phố, cũng rủ nhau đi chọn quà mừng.
Âu Dương Tử Chân vặn vẹo khóe môi, nhíu mi hỏi cả đám:
“Tại sao bọn mình không đi cùng sư phụ và Hàm Quang Quân vậy?”
Kim Lăng lườm hắn một cái, đúng là đầu óc bã đậu!
Lam Tư Truy khẽ cong môi vừa cười vừa giải thích:
“Có lẽ phụ thân và cha càng muốn đi một mình hơn, hơn nữa, nếu đi cùng phụ thân, chúng ta cũng sẽ phải nghiêm chỉnh hơn nhiều, phải không nào?”
Âu Dương Tử Chân bừng tỉnh, vội gật gù:
“Đúng, quá đúng!”
Một bên khác, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ vẫn đang thong dong dạo phố.
Ngụy Vô Tiện nghịch Trần Tình trên tay, ngó nghiêng xung quanh, tìm cả nửa ngày cũng không vừa mắt món nào làm lễ vật, bất lực hỏi Lam Vong Cơ:
“Lam Trạm……!Chúng ta tặng gì cho Ôn Ninh bây giờ……”
Lam Vong Cơ nghĩ lại những lễ vật trước kia Lam Hi Thần chuẩn bị mỗi khi Cô Tô nhận được thiệp hỉ, đáp:
“Trước đây quà mừng lễ Thành thân mà huynh trưởng chuẩn bị đều là thư tịch của Lam thị, hoặc là các loại kì trân dị bảo.”
(Tui ngất Lam đại……..!Người ta thành thân huynh tặng sách gia truyền mần chi??? Để đêm động phòng lôi ra đọc hay gì……..)
Ngụy Vô Tiện lắc đầu.
“Ừm….!Trân bảo, sách vở, đặt ở Loạn Táng Cương thì không hợp lý chút nào…..”
Lam Vong Cơ nghĩ ngợi chốc lát, nói:
“Phu thê họ thu nhận mấy đứa trẻ, chi bằng chuẩn bị vài bộ đồ cho hài nhi?”
Ngụy Vô Tiện vừa nghe mắt đã sáng lên, cười đáp:
“Ý kiến hay! Mấy đứa trẻ đó đang tuổi ăn tuổi lớn, mua cho chúng mấy bộ đồ, chắc chắn cần dùng.”
Nói rồi lại nắm tay Lam Vong Cơ hướng về cửa tiệm bán quần áo quen thuộc.
Vừa bước vào tiệm, chủ tiệm đã vội bước ra chào đón, mặt như hoa chắp tay nói:
“Ây, hai vị mau vào, mau vào, muốn mua quần áo hay giày dép, tiệm chúng tôi có đủ cả đây!”
Ngụy Vô Tiện tươi cười gật đầu đáp lễ, nhìn quanh trong tiệm, mười sáu năm trước Ngu phu nhân và sư tỷ thích nhất là tới đây mua y phục, tiệm này cũng coi như gia truyền mấy đời ở Vân Mộng, đủ mọi kiểu dáng, nam nữ, tuổi tác, mũ nón giày dép, thứ gì cũng có.
Lượn một vòng quanh tiệm lại nhìn thấy mấy bộ hỉ bào* màu đỏ, Ngụy Vô Tiện không nén được mà liếc qua mấy lần, trong lòng thầm nghĩ, Ôn Ninh thành thân chắc chắn sẽ mặc hỉ bào, Ngụy Vô Tiện hắn lại vô duyên rồi, hơn nữa, Lam Trạm cũng chưa từng mặc…….!
*Hỉ bào: Lễ phục mặc khi thành thân.
Chủ tiệm thấy hắn đứng mãi trước bộ hỉ bào liền bước lên chúc mừng:
“Ây dô! Chúc mừng công tử có hỉ sự! Công tử có muốn thử bộ hỉ bào này không? Nhìn dáng người công tử, kích cỡ bộ này đúng là vừa vặn!”
Ngụy Vô Tiện tỉnh táo lại, khua khua tay:
“Không phải không phải, ông chủ à, tiệm của ông có y phục cho trẻ nhỏ không?”
Chủ tiệm vội đưa tay ra hiệu mời hắn vào gian trong:
“Có có có, ở bên này, không biết công tử muốn mua cho hài tử chừng mấy tuổi? Bé trai hay bé gái?”
Ngụy Vô Tiện đảo mắt nghĩ ngợi, lũ trẻ cô nhi trên Loạn Táng Cương tuổi tác không đồng đều, nam nữ có cả, nhỏ thì năm sáu tuổi, lớn chừng mười ba mười bốn tuổi, nghĩ rồi lại quay lại nhìn Lam Vong Cơ đang đứng bên cửa.
Trộm cười thầm nhủ:
“Dù sao Lam Trạm cũng mang tiền, chi bằng…..”
Ngụy Vô Tiện vẫy vẫy tay:
“Ông chủ, quần áo trẻ con trong tiệm của ông, gái trai lớn nhỏ, ta mua hết, ông gói lại rồi đưa đến Liên Hoa Ổ giúp ta.”
Chủ tiệm như vớ được miếng bánh từ trên trời rơi xuống, mừng không tả nổi, miệng cười tới tận mang tai đến nơi, không ngừng đáp ứng:
“Được được được!! Ta nhất định sẽ đưa tới, đảm bảo sẽ đưa tới tận nơi!”
Ngụy Vô Tiện nhếch mi, hai tay chắp sau lưng, ung dung đi tới cạnh Lam Vong Cơ, duỗi tay kẹp ống áo y:
“Lam nhị công tử, trả tiền kìa ~”
Lam Vong Cơ bất lực nhìn hắn, lấy từ trong hà bao một lá vàng ra đặt trên bàn, lại ngoảnh lại nhìn Ngụy Vô Tiện rồi thấp giọng nói gì đó với chủ tiệm, chủ tiệm cười đến giãn cả lông mày, hai tay bưng lá vàng, gật đầu liên tục.
Hai người ra khỏi tiệm bán đồ xong còn đi dạo trên phố một lúc lâu mới trở lại Liên Hoa Ổ, lúc về đến nơi, chủ tiệm đó đã phái người mang đồ đến cả rồi, xếp đầy một góc sân.
Giang Trừng lại lườm hắn trắng mắt:
“Ngụy Vô Tiện! Ngươi muốn mở sạp bán quần áo à? Rước về lắm thế làm gì!!!?”
Đám Kim Lăng và Lam Tư Truy cũng mua rất nhiều đồ chơi về khiến cả sân luyện kiếm bỗng chốc ngập tràn quà mừng…….