Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 38
Mùng bốn tháng chín.
Loạn Táng Cương.
Điện Phục Ma.
Đại hôn của Ôn Ninh và Tần Miểu, Loạn Táng Cương như được đập đi xây lại.
Ôn Ninh dựng thêm rất nhiều phòng cho lũ trẻ, trên cửa lớn dán kín chữ Song Hỉ rực rỡ, dây trang trí đỏ tươi rủ xuống khắp nơi, trong điện trải thảm cát tường, trên bàn thắp nến đỏ hình Long Phượng lung linh.
Đám Ngụy Vô Tiện đến từ sớm liền bị mấy đứa trẻ vây thành một vòng, Lam Tư Truy cùng mọi người phát quà khiến chúng vui vẻ cười nói xôn xao ngoài điện.
Lam Cảnh Nghi và Âu Dương Tử Chân còn mang bánh pháo tới, một đám cả lớn lẫn bé quây quần đốt phảo, tiếng vang rền rã khắp nơi.
Ôn Ninh mặc một bộ đồ mới toanh, kiểu dáng đơn giản nhưng có thể nhìn ra người làm vô cùng dụng tâm, Ngụy Vô Tiện cười trêu:
“Ôn Ninh, hôm nay vui mừng phơi phới rồi nha!”
Ôn Ninh vốn đã không mau miệng, bị trêu chọc trước mặt nhiều người như vậy khiến cậu đỏ bừng cả mặt, lâp ba lắp bắp đáp:
“Công tử……!Công tử….!Đừng…!Đừng cười đệ…..!mà….”
Ngược lại, Tần Miểu lại vô cùng thoải mái tự nhiên, người đến dự đều là người quen, cô cũng không cần khách sáo nên mặc giá y ra tiếp đón mọi người.
Đồ cưới của Ôn Ninh và của mình đều do chính tay Tần Miểu may, chất liệu tuy giản dị như lại đong đầy tình cảm của nàng thiếu nữ.
Ngày thường Tần Miểu vốn không trang điểm, vẽ mi, nay trên đầu gài khuyên trang sức tua rua rủ xuống, lại trang điểm vô cùng kỹ càng, chút phấn tô điểm làm nổi bật lên dung mạo ngọc ngà khiến Ôn Ninh không kìm được mà đứng ngơ ra, chọc cho mọi người cười một trận vui vẻ.
Được phu thê Ôn Ninh nhờ vả, Ngụy Vô Tiện đứng ra làm chủ hôn cho hai người
Nhất bái thiên địa
Nhị báo cao đường
Phu thê giao bái
Lễ thành
Tiếng cười đùa của lũ trẻ càng khiến hôn lễ thêm phần náo nhiệt, người đến dự không nhiều, ngoài Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng chỉ có Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi, Kim Lăng, Âu Dương Tử Chân và Ngu Phong Hề thay mặt Giang Trừng tới đưa lễ mừng tiện thể tới chầu vui.
Thức ăn cũng do chính tay Tần Miểu nấu, hai vị tân lang tân nương ngồi cùng bàn với Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, đám tiểu bối và trẻ nhỏ ngồi thành hai bàn, nói cười không dứt, không khí náo nhiệt vô cùng.
Ngụy Vô Tiện được Lam Vong Cơ đồng ý, dẫn đầu chuốc rượu Ôn Ninh, đám Lam Tư Truy, Kim Lăng cũng lần lượt tiến công, thề phải chuốc cho Ôn Ninh say be bét.
Đêm buông xuống, Ôn Ninh đã say đến bất tỉnh nhân sự, bị Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi dìu vào phòng động phòng.
Ngụy Vô Tiện trộm cười hí hửng:
“He he, tiểu tử này hôm nay khỏi động phòng rồi.”
Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn, đáy mắt lấp lánh, lòng bàn tay nóng hầm hập phủ lên tay Ngụy Vô Tiện, trầm giọng nói:
“Ngụy Anh, chúng ta về Cô Tô.”
Ngụy Vô Tiện cảm giác lời nói có chút lạ lùng, sắc trời đã muộn, tại sao Lam Trạm lại nôn nóng muốn trở về như vậy? Bèn cất giọng hỏi lại:
“Bây giờ đi luôn sao? Có việc gấp xảy ra?”
Lam Vong Cơ siết chặt tay hắn thêm vài phần:
“Ừ”
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu đồng ý:
“Vậy được, để ta gọi bọn Tư Truy rồi chúng ta nhanh chóng trở về Cô Tô nhé.”
Lam Vong Cơ lại túm lấy tay hắn không cho đi.
“Không cần, chúng ta đi trước.”
Nghe giọng Lam Vong Cơ cứng rắn dứt khoát có vẻ không muốn bàn bạc gì thêm, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ có lẽ Lam Hi Thần truyền tin khẩn đến nên vội vàng từ biệt Tần Miểu, để đám Lam Tư Truy ngày mai về sau rồi cùng Lam Vong Cơ ngự kiếm rời đi.
Hôm sau.
Khi hai người về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, trời cũng vừa chập tối, vừa bước vào cửa, Ngụy Vô Tiện đã bảo Lam Vong Cơ:
“Ngươi mau tới Hàn thất tìm huynh trưởng đi, ta tự về Tĩnh thất được rồi.”
Lam Vong Cơ khó hiểu nhìn hắn, hỏi ngược lại:
“Tại sao phải đi tìm huynh trưởng?”
Ngụy Vô Tiện đáp:
“Không phải ngươi nói có việc gấp cần trở về sao? Không phải huynh trưởng gọi về gấp hả?”
“……”
Lam Vong Cơ im lặng hồi lâu, thở dài:
“Không phải.”
Ngụy Vô Tiện càng thêm ngu ngơ:
“Vậy chúng ta về vội thế làm gì?
Lam Vong Cơ kéo tay hắn về Tĩnh thất, cả một đoạn đường dù Ngụy Vô Tiện có hỏi gì, y cũng không hé răng nửa lời.
Về đến Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện ngồi xuống bên bàn, rót hai chén trà đầy, vừa uống vừa hỏi Lam Vong Cơ:
” Lam Trạm, về đến phòng cả rồi, ngươi cũng nên nói cho ta biết chứ…..!Rốt cuộc là việc gì gấp vậy?”
Lam Vong Cơ nửa ngồi nửa quỳ xuống ngay trước mặt hắn, đáp chả liên quan gì đến câu hỏi:
“Ngày năm tháng chín, là ngày tốt, hợp cưới gả.”
Ngụy Vô Tiện cảm giác bản thân không theo kịp mạch tư duy của Lam Vong Cơ nữa rồi.
“Ôn Ninh thành thân hôm qua, là ngày bốn tháng chín mà!”
Lam Vong Cơ lặp lại:
“Ngày năm tháng chín, hợp cưới gả.”
Ngụy Vô Tiện chỉ đành gật đầu thuận theo:
“Phải phải phải, vậy nên?”
Ánh mắt Lam Vong Cơ sáng ngời, nhìn chăm chăm Ngụy Vô Tiện, miệng nhả từng chữ:
“Hợp.
Cưới.
Gả.”
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ nhìn nhau, con ngươi nhạt màu của Lam Vong Cơ giờ đây lại như phát sáng, sáng đến nỗi khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy trái tim bỗng nhiên gia tốc, hợp cưới gả? Lẽ nào……!Lẽ nào Lam Trạm bị hôn lễ của Ôn Ninh kích thích, cũng muốn làm một đám với mình?
Ngụy Vô Tiện nuốt nước bọt, giọng khô khốc:
“Cái đó, Lam Trạm…..!Ngươi có phải…….!Muốn thành thân với ta?”
Lam Vong Cơ vẫn ghim chặt ánh mắt của hắn, thật lâu sau mới đáp:
“Phải.”
Ngụy Vô Tiện nhìn khuôn mặt nghiêm túc của y, cảm giác bộ dạng lúc này của y dễ thương quá thể, vừa buồn cười, khóe mũi lại hơi vương chú cay.
Đưa hai tay ôm cổ y, Ngụy Vô Tiện cong môi đùa cợt:
“Lam nhị công tử, chẳng phải chúng ta đã thành thân rồi sao…..!Là lúc uống rượu giao bôi đó, ngươi quên rồi sao?”
Lam Vong Cơ giữ lấy khuôn mặt hắn để hắn ngồi thẳng dậy, giọng nói có chút khàn:
“Chưa mặc hỉ bào.”
Ngụy Vô Tiện gục vào lòng y, cười thành tiếng:
“Vậy phải làm sao đây? Bây giờ xuống nui s mua thì không kịp nữa rồi.”
Lam Vong Cơ ngơ ngác phút chốc mới buông Ngụy Vô Tiện, lấy túi càn khôn, rút ra hai bộ đồ, chính là bộ hỉ bào hôm đó Ngụy Vô Tiện nhìn mãi trong tiệm bán đồ ở Vân Mộng, Ngụy Vô Tiện ngơ luôn rồi…..!
Đợi tỉnh táo lại, cần bộ y phục trên tay, hắn ngập ngừng:
“Lam Trạm……!Ngươi vậy mà mua nó về…….”
Lam Vong Cơ trực tiếp đưa tay cởi đai áo Ngụy Vô Tiện:
“Mặc lên.”
Ngụy Vô Tiện vội né sang một bên tránh đi, ôm y phục trốn sau bình phong, còn không quên nhắc Lam Vong Cơ:
“Ta tự thay, ngươi cũng mặc lên đi.”
Nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng y phục cọ sát, bộ hỉ bào đó phức tạp nhiều chi tiết, Ngụy Vô Tiện phải mât một lúc lâu mới mặc xong, sửa soạn lại vạt áo cùng đai lưng, hắn bỗng cảm thấy có chút căng thẳng.
Hôm đó khi trông thấy bộ hỉ bào này, hắn còn tiếc nuối vì bản thân và Lam Trạm đều không có cơ hội mặc, không biết sẽ là dáng vẻ ra sao…..!
Ngụy Vô Tiện khó được dịp chúi đầu cẩn thận bước ra, vừa bước ra khỏi bình phong hai bước đã thấy Lam Vong Cơ đứng trước mặt, mắt nhìn theo từng nếp y phục, nhìn từ eo, ngực, vai, cuối cùng dừng trên khuôn mặt Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ trước nay chủ yếu vẫn mặc đồ màu trắng, lãnh đạm thanh nhã, xuất trần tuyệt diễm, lúc này đây áo đỏ vừa vặn, vân mây điểm xuyết, dáng vẻ tuyệt đẹp vô ngần, khiến hắn nhìn đến không dời mắt, lòng thầm nghĩ, khó trách Ôn Ninh nhìn Tần Miểu đến đơ cả người, xem dáng vẻ khi mặc hỉ bào của Lam Trạm, hắn hận không thể khắc y vào tim mình…..!
Ngay khoảnh khắc Ngụy Vô Tiện bước khỏi bình phong, Lam Vong Cơ cũng nén chặt hơi thở, hỉ bào đỏ thẫm phản chiếu làn da trắng nõn của hắn, đai lưng mềm mại tôn lên vóc dáng mảnh mai thon dài, người trước mắt cúi đầu nhìn y, ngay cả đôi mi cong cong đều toát vẻ hấp dẫn lạ thường.
Lam Vong Cơ tiến lên mấy bước nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, kéo hắn đến bên bàn, lúc này Ngụy Vô Tiện mới phát hiện trên bàn đã đặt một tấm thiệp đỏ, Lam Vong Cơ ngồi bên bàn, cầm bút viết xuống:
“Nhất dương sơ động, nhị tính hòa hài, thỉnh tam đa, cụ tứ mỹ, ngũ thế kì xướng chinh phong bốc.
Lục lễ kí thành, thất hiền tất tập, tấu bát âm, ca cửu hòa, thập toàn vô khuyết uyên ương họa.
Lưỡng tính liên hôn, nhất đường đế ước, lương duyên vĩnh kết, phối ngẫu đồng xưng.
Cẩn dĩ bạch đầu chi ước, thư hướng hồng tiên, hảo tương hồng diệp chi minh, tải minh uyên phổ.
Thử chứng.”*
*Nôm na đây là lời viết trên hôn thư (giấy chứng nhận kết hôn) thời xưa, khi nào có thời gian mình tìm hiểu kĩ lại rồi dịch đoạn kia sau nha cả nhà!
Cuối cùng ở dòng kết còn viết thêm ba chữ” Lam Vong Cơ”, viết xong liền đưa bút trong tay cho Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện đón lấy bút, trịnh trọng viết tên mình xuống thiệp.
Lam Vong Cơ gấp gọn thiệp xong, đặt vào một chiếc hộp gấm, Ngụy Vô Tiện bước tới sau lưng ôm lấy eo y từ phía sau, tựa người lên lưng y, âm thanh có chút nghẹn ngào:
“Lam Trạm……!Sao ngươi lại tốt như vậy chứ……”
Lam Vong Cơ xoay người ôm hắn vào ngực thật chặt:
“Ngụy Anh, ngươi đã hứa cùng ta bạc đầu, lời nguyện thiệp hồng, không thể thất hứa.”
Ngụy Vô Tiện chôn mặt vào ngực y, siết chặt lấy eo y, trầm giọng đáp:
“Được.”
Lam Vong Cơ nhấc cằm hắn lên, dưới cái nhìn chăm chú của Ngụy Vô Tiện, y chầm chậm cúi đầu, chóp mũi chạm nhau, bốn mắt không dời, nhẹ nhàng phủ lên đôi môi mềm của hắn, nhẹ nhàng phác họa đôi môi mềm mại, một lượt, lại thêm một lượt.
Đầu lưỡi vươn ra, đôi môi ngoan ngoãn hé mở, hai bên giao triền quấn quýt, chậm chậm cọ sát, quét tới từng góc trong miệng hắn.
Hai tay Ngụy Vô Tiện ma sát trên lưu vực Lam Vong Cơ, hai người ghé sát vào nhau, vật dưới eo cũng dần cứng lên, tình nồng ý đậm, khát khao gọi mời…..!
Bờ môi Lam Vong Cơ men theo khóe miệng khéo xuống cằm Ngụy Vô Tiện, khẽ cắn yết hầu hắn, lại lưu luyến xương quai xanh tinh xảo.
Ngụy Vô Tiện chỉ cảm giác bị Lam Vong Cơ hôn đến nhũn cả chân rồi, thở dốc thì thào:
“Lam Trạm…..!Tới giường…..”
Lam Vong Cơ om ngang người dậy, bước vài bước tới đặt người xuống giường lại lập tức phủ người lên, vùi đầu gặm cắn xương quai xanh của hắn, động tác dưới tay cũng không thua kém, lần mò cởi đai áo Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện vội vã ngăn lại bàn tay kia:
“Đừng…..!Đừng cởi….!Ta muốn mặc làm…”
Lam Vong Cơ hơi ngẩng lên, từ trên cao nhìn vào mắt hắn, hơi thở nặng nề, giọng nói khàn khàn:
“Mặc làm?”
Ngụy Vô Tiện sờ soạng hỉ bào của Lam Vong Cơ, mi mắt hạ xuống, ngấp ngừng đáp:
“Ta…..!Ta thích hỉ bào này chúng ta cứ mặc…..!Mặc làm đi.”
Đáy mắt Lam Vong Cơ chốc lát vụt lướt qua tia đùa cợt, giọng nói cũng mang ý cười, cúi người thì thầm bên tai Ngụy Vô Tiện, khẽ thổi vành tai hắn:
“Được, mặc làm.”
Lam Vong Cơ kéo vạt áo hắn, ngậm hai điểm hồng trước ngực, tay cũng lần ra phía sau, lòng bàn tay ma sat bên eo Ngụy Vô Tiện, chậm rãi men theo khớp xương chạm tới phần đáy nhạy cảm, ngón tay tìm đến nơi quen thuộc nào đó, chậm rãi tiến vào trêu đùa.
Lam Vong Cơ y phục chỉnh tề, chỉ có đai lưng mới bị cởi ra, quỳ giữa hai chân Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện lại đã trở nên mơ màng, mái tóc tán loạn, y phục bị kéo mở một mảng lớn, swsc áo đỏ thẫm làm nổi bật lồng ngực trắng nõn của hắn, hai điểm hồng trước ngực ánh lên vết nước, quần cũng bị kéo ra, đôi chân thon dài bị lớp áo ngoài quấn quýt, nửa kín nửa hở……!
Ngụy Vô Tiện thấp giọng rên rỉ, không nhịn được khẽ giãy giụa eo, phía sau càng ngậm chặt ngón tay người nào đó.
Từ lần bị thương nặng trước, hai người đã rất lâu không thân mật, cảm nhận ngón tay đang đùa giỡn trong cơ thể mình khiến Ngụy Vô Tiện sắp chịu không nổi nữa mà chủ động ngậm lấy môi y, vừa hôn vừa thở dốc ngập ngừng:
“Lam Trạm…..!Vào….!Vào đi, ta muốn ngươi…….”
Lam Vong Cơ tách hai chân hắn, đem chính mình tiến vào nơi đã được khuyếch trương, đỉnh vào thật sâu.
Ngụy Vô Tiện bám chặt lấy lưng Lam Vong Cơ, trầm giọng nghẹn ngào:
“Lam Trạm…..!Sâu một chút…..!Sâu một chút nữa……”
Lam Vong Cơ từng đợt từng đợt đẩy vào, Ngụy Vô Tiện theo động tác của y mà rên rỉ, khóe mắt phiếm hồng lại càng thêm quyến rũ mê hoặc, thẳng đến khi bị chạm vào nơi chí mạng đó, cả cơ thể bỗng run lẩy bẩy.
“Ngô!”
Tiếng rên bật ra, nước mắt cũng không giữ được nữa mà rơi ướt lên gối.
Lam Vong Cơ tìm được vị trí kia, không ngừng hung hãn đâm vào, Ngụy Vô Tiện phải há miệng thở gấp như muốn tắt thở, cánh tay bám trên lưng Lam Vong Cơ, một lần bị đâm tới lại buông lỏng thêm một phần, đến khi không bám trụ được nữa, toàn thân run rẩy một trận rồi tiết ra.
Lam Vong Cơ cũng không còn vẻ lãnh đạm ngày thường, gân xanh dưới đai trán lúc ẩn lúc hiện, không ngừng đâm vào nơi mềm mại đó, cảm nhận sự bao bọc, hút lấy, ép chặt……!Động tác vẫn không dừng lại, đâm mở nơi vừa siết chặt vì tiết ra, một lần nữa kéo Ngụy Vô Tiện vào vòng cơn sóng tình dồn dập…..