Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục

Chương 36


Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 36


Rằm tháng Tám
Vân Thâm Bất Tri Xứ
Vừa sáng sớm Ngụy Vô Tiện đã bị Lam Vong Cơ lôi ra khỏi ổ chăn, lại mơ màng được rửa mặt chải đầu cho.

Ngụy Vô Tiện mềm oặt như bị rút xương dựa vào Lam Vong Cơ, mặc y sửa soạn.

Lúc tỉnh táo mới phát hiện Lam Vong Cơ đã thay cho hắn một bộ bạch y thêu hình vân mây, ống tay buông dài, đai lưng mỏng mảnh, vạt áo bay bay.

Mười mấy năm chưa mặc lại bạch y khiến hắn nhìn bản thân mình mà có chút không quen….!
Sửa soạn xong xuôi ngồi trên giường, một tay chống cằm nhìn Lam Vong Cơ đang tự rửa mặt chải đầu, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, Lam Trạm đúng là có vẻ ngoài quá hoàn hảo, nhìn thế nào cũng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy đẹp!
Ngày thường khi hắn vẫn ngủ, Lam Trạm đã tới Lan thất giảng bài cho đám tiểu bối từ sớm rồi, đây là lần đầu tiên chứng kiến y chải đầu vấn tóc, sửa soạn quần áo.

Lam Vong Cơ vốn mang khí chất thanh lãnh khiến người khác luôn có cảm giác chỉ dám đứng từ xa ngước lên, không thể tiếp cận.

Thế nhưng Ngụy Vô Tiện lại bị chính loại khí chất này mê hoặc, không nhịn được mà ghé sát tới trước mặt y, duỗi tay chỉnh vạt áo cho y, vuốt nhẹ lọn tóc trên đầu y, cất tiếng:
“Lam Trạm, ta cột tóc cho ngươi có được không?”
Đáy mắt Lam Vong Cơ xẹt qua tia kinh ngạc nhưng nhiều hơn là vui vẻ, y cúi đầu nhìn vào mắt Ngụy Vô Tiện, khóe miệng cong cong:
“Được.”
Lam Vong Cơ rất phối hợp ngồi nghiêm chỉnh, Ngụy Vô Tiện đứng phía sau y, tay nhấc lược gỗ đàn hương điêu khắc tinh xảo trên giường, nhẹ vuốt từng lọn tóc, sợi tóc mềm mại quấn quýt qua từng kẽ tay, cuối cùng cũng được phát quan gài lại gọn gàng.

Ngụy Vô Tiện vịn lên vai Lam Vong Cơ, cúi đầu thì thầm bên tai y:
“Lam Trạm, xưa có Trương Xưởng vẽ mi cho thê tử, nay có Ngụy Anh búi tóc cho ngươi, thế nào ~”
Lam Vong Cơ bắt lấy bàn tay trên đầu vai, quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt mang theo chút trêu chọc, cười nhẹ một tiếng:
“Ai là vợ?”

Ngụy Vô Tiện cúi đầu mím môi:
“Ta, ta là được chứ gì, trên giường bị ngươi bắt nạt sạch sẽ rồi, đến lời nói cũng không chịu nhường ta một chút……”
Lam Vong Cơ đứng dậy, ấn vai Ngụy Vô Tiện ngồi xuống, đưa tay tháo đai buộc tóc màu đỏ của hắn ra.

Ngụy Vô Tiện hoài nghi nhìn y, hỏi:
“Lam Trạm, ngươi định làm gì?”
Lam Vong Cơ đeo phát quan bằng bạch ngọc lên cho hắn, đáp:
“Hôm nay, ngươi cũng cài phát quan.”
Trong tiệc
Người ngồi vị trí cao nhất đương nhiên là gia chủ Lam Hi Thần, Lam Khải Nhân và các vị trưởng lão lần lượt ngồi phía dưới, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ngồi đối diện Lam Khải Nhân.

Nhìn Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi tiếp đón và sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người, lo liệu mọi việc đâu vào đấy, ra dáng lễ độ, khó trách sao mọi người đều nói hai vị tiểu công tử này của Lam gia rất có phong thái của Lam thị song bích năm xưa.

Tổ tiên Lam gia vốn là Tăng nhân, lại có rất nhiều gia huấn gia quy, cho nên dù là tiệc Trung Thu gia đình nhưng ai nấy đều lễ nghi phép tắc đầy đủ, món ăn cũng thanh đạm nhạt vị, rượu thay bằng trà.

Ngụy Vô Tiện ngồi một chốc rồi cũng nhịn không nổi mà ôm lòng chuồn, hắn thì thầm bên tai Lam Vong Cơ:
“Người có ba chuyện gấp*, Lam Trạm, ta ra ngoài chút nhé.”
*Ba chuyện gấp: Đại tiện, tiểu tiện, đánh rắm.

????
Lam Vong Cơ biết tính cách Ngụy Vô Tiện không ngồi yên được, vốn chỉ định để hắn coi như có mặt ở gia yến thôi nên cũng không bắt buộc hắn liền gật nhẹ đầu đồng ý.

Ngụy Vô Tiện lủi khỏi gia yến, vươn vai duỗi cái eo lười lẩm bẩm một mình:
“Ngồi lâu như thế, mệt chết ta rồi.


Không thể hiểu được sao Lam Trạm chịu nổi……”
Hắn nghĩ ngợi chốc lát, gia yến chắc cũng chẳng kết thúc sớm được, Lam Trạm không thể rời đi, thành ra hắn lại chẳng có gì để làm, nghĩ đến đám Kim Lăng và Âu Dương Tử Chân chắc vẫn đang ở khu phòng dành cho đệ tử liền cất bước đi qua bên đó.

Trong phòng, Kim Lăng và đám tiểu bối vẫn phải nghe giảng nên chưa thể về nhà, mà gia yến của Lam gia chúng lại không thể tham dự*, mấy đứa tụ tập trong phòng cùng nhau đón Trung Thu.

*Vì đây chỉ là tiệc trong phạm vi gia đình.

Ngụy Vô Tiện vừa tới cửa viện đã nghe tiếng cười nói của Kim Lăng và Âu Dương Tử Chân.

Kim Lăng cười nói:
“Các huynh mau nhìn Tử Chân thổi sáo xem, ha ha ha ha ha, lần đầu tiên ta thấy một người nguyên cả một bài không thổi đúng nhịp nào…..”
Âu Dương Tử Chân đáp:
“Người ta hâm mộ nhất là Ngụy tiền bối! Người vừa có thể dùng âm luật để tu luyện, uy lực vô cùng, tiếng sáo còn như tiếng từ trên trời vọng xuống, ta bắt chước tí không được sao….”
Ngu Phượng Hề nói:
“Ngụy sư huynh của ta chẳng những thổi sáo giỏi, kiếm pháp cũng đỉnh cao, lục nghệ* không món nào không thông, cha ta từng nói huynh ấy là thiên tài bẩm sinh kìa!”
*Lục nghệ: Lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số (Các lĩnh vực lễ nghi, âm nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, bút pháp, tính toán)
Trần Tử Bối cũng phụ họa:
“Đúng thế, ta cũng nghe nói, tiếc là không biết vì sao lại tu quỷ đạo…..!”
Ngụy Vô Tiện ung dung bước vào, cười nói:
“Ở đây náo nhiệt quá nhỉ!”
“Cậu lớn!”
“Ngụy tiền bối!”
Ngụy Vô Tiện đi đến ngồi xuống bên bàn, Âu Dương Tử Chân vội rót một ly trà đầy đặt xuống trước mặt hắn, Kim Lăng nhìn Ngụy Vô Tiện một lượt từ đầu đến chân, dáng vẻ muốn nói lại thôi.


Ngụy Vô Tiện nâng ly trà lên nhấp một ngụm, nhìn Kim Lăng hỏi:
“Con soi mói cái gì đó?”
Kim Lăng mím mím môi, đáp:
“Sao người lại mặc giáo phục của Lam gia…!Quần áo của người đâu….”
Âu Dương Tử Chân cũng hỏi:
“Gia yến Lam thị kết thúc rồi ạ?”
“Chưa.”
Kim Lăng:
“Vậy sao người lại tới đây?”
Ngụy Vô Tiện nhếch mi, cười nói:
“Quá vô vị, ta chuồn ra thôi.”
“……”
“……”
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy cây sáo Âu Dương Tử Chân đặt trên bàn liền nhấc qua chơi, đoạn đặt lên miệng thổi một đoạn rồi hỏi Âu Dương Tử Chân:
“Tử Chân, muốn học thổi sáo?”
Âu Dương Tử Chân vội gật như giã tỏi:
“Muốn!”
Ngụy Vô Tiện cười vui vẻ:
“Ha ha ha ha, ta dạy con, có muốn làm đồ đệ của ta không?”
Âu Dương Tử Chân vui mừng ra mặt, vội rót đầy một ly trà, dùng hai tay cung kính dâng đến trước maqtj Ngụy Vô Tiện:
“Sư phụ ở trên, xin nhận của đệ tử một lạy!”
Ngụy Vô Tiện nhận lấy ly trà, uống cạn rồi cười đáp:
“Ta chỉ dạy con cách dùng tiếng sáo khống chế tà túy, không để nó hại người, có muốn học không?”
Âu Dương Tử Chân gật tới tấp:
“Con muốn!”
Kim Lăng hơi khó chịu, dằn dỗi nói:
“Tử Chân thì giỏi rồi, sau này trở thành đồ đệ của Di Lăng lão tổ rồi……”

Ngụy Vô Tiện đỡ Âu Dương Tử Chân dậy, lại quay lại cười nhìn Kim Lăng, hỏi nó:
“Kim Lăng, không phải con thích bắn cung sao, ta dạy con, có học không?”
Ánh mắt Kim Lăng lập tức sáng lên, kích động gật đầu tới tấp:
“Học ạ!”
Trần Tử Bội cũng đứng cạnh cười nói:
“Tư Truy học Vấn Linh và Huyền Sát Thuật của Hàm Quang Quân, nghe nói Trạch Vu Quân cũng có ý định muốn truyền cho Tử Chân thuật dùng Tiêu, tài bắn cung của Kim Lăng được Ngụy tiền bối chỉ dạy, nếu Tử Chân cũng học Ngụy tiền bối thổi sáo, bốn người các huynh tương lai ắt vô cùng phi phàm!”
Bên này khi Ngụy Vô Tiện đang đùa vui cùng đám tiểu bối thì ở một bên khác, sau khi gia yến kết thúc, Lam Vong Cơ bị Lam Hi Thần dẫn tới Từ đường, trong Từ đường đã có mấy vị trưởng lão Lam thị ai nấy mặt mày nghiêm nghị đang cùng bàn bạc việc gì đó.

Lam Vong Cơ nghi hoặc nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần lắc lắc đầu, anh cũng không rõ ý các vị trưởng lão.

Mấy vị trưởng lão im lặng hồi lâu, cuối cùng một vị lấy ra một chiếc hộp gỗ Trầm Hương từ án kỉ.

“Vong Cơ, tổ tiên Lam thị có truyền lại một khối noãn ngọc*, các trưởng lão trong tộc đã thương nghị, giao ngọc này cho con, nghe Hi Thần nói đạo lữ đó của con mất kim đan, cơ thể từng bị tà khí quấy nhiễu, trước đó còn bị thương nguy hiểm đến tính mạng.

Con đem noãn ngọc cho hắn đeo, có thể điều hòa nội tức, dưỡng sinh kéo dài tuổi thọ,…..!
*Noãn ngọc: Loại ngọc hình thành từ nhiệt độ cao, (Hàn ngọc là loại ngọc hình thành ở mức nhiệt thấp hơn), noãn ngọc hay còn gọi là Ôn ngọc, cảm quan trực diện mang lại cảm giác ôn hòa mà bóng nhuận, đặt trên tay sẽ có cảm giác trước lạnh sau ấm, hơn nữa không phải lạnh băng mà là khi cầm lên tay một lúc sẽ càng mượt mà bóng bẩy.

Lam Vong Cơ vốn nghĩ rằng các trưởng lão của Lam thị sẽ không thích Ngụy Vô Tiện, lần này lại được vui mừng ngòai ý muốn, y vội quỳ lạy hành lễ nhận lấy hộp gỗ.

“Vong Cơ thay Ngụy Anh cảm tạ các vị trưởng lão.”
Khi Lam Vong Cơ đứng dậy định lui ra, đột nhiên một vị trưởng lão gọi hắn lại, dặn dò thêm:
“Nhớ kĩ, để hắn đeo trước ngực, dù đi đâu, lúc nào cũng không được tháo ra, trong vòng một năm ắt có kì tích.”
“Vâng.”
Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần lui ra, vị trưởng lão đó nhìn những bài vị trong Từ đường, thở dài một hơi:
“Than ôi…..!Không biết việc lần này chúng ta an bài, đối với hắn là phúc hay là họa…..”
Một vị trưởng lão khách trầm giọng đáp:
“Hắn mất đi kim đan, lại làm đạo lữ của Vong Cơ, cũng là cơ duyên của hắn, tiên tổ lưu lại vật này cũng là để truyền cho người có duyên, phúc ấy, họa ấy, phải xem số mệnh của hắn thôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.