Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 24
Ngày hôm sau.
Từng tia nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống Tĩnh thất giữa viện hoa Long Đản.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Ngụy Vô Tiện ngủ trên giường, khi tỉnh dậy, Lam Vong Cơ đã không còn ở Tĩnh thất nữa, chắc đã tới dạy học cho đệ tử các nhà rồi, Ngụy Vô Tiện không người thôi thúc, cũng không có việc gì làm, lại cảm thấy hông mềm nhũn vô lực, dù đã tỉnh rồi cũng không muốn ngồi dậy, nằm im cuốn ổ trên giường chờ Lam Trạm trở về.
Hết giờ lên lớp, Lam Vong Cơ vốn định tới phòng bếp mang chút đồ ăn về Tĩnh thất, không ngờ vừa ra khỏi Lan thất đã bị đệ tử Lam thị ngăn lại.
Đệ tử Lam thị báo:
“Thưa Hàm Quang Quân, Giang tông chủ của Vân Mộng Giang thị tới bái phỏng, bây giờ đang đợi ở Hàn thất Trạch Vu Quân mời người nhanh chóng tới gặp, có việc hệ trọng cần thương lượng.”
Lam Vong Cơ nhíu mày, theo tính cách của Giang Vãn Ngâm, trước giờ chưa từng dễ dàng mở miệng cầu giúp đỡ, nếu đích thân tới Cô Tô thì nhất định gặp phải chuyện vô cùng khó nhằn, y quay sang dặn Lam Tư Truy:
“Tư Truy, đưa bữa sáng tới Tĩnh thất.”
Lam Tư Truy tự giác hiểu được bữa sáng là đưa cho ai, cậu gật đầu đáp:
“Vâng, con nhớ rồi ạ.”
Bốn người Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi, Kim Lăng, Âu Dương Tử Chân từ ngày bắt đầu nghe giảng đã dính chặt với nhau, nghe thấy Lam Tư Truy phải tới Tĩnh thất tìm Ngụy Vô Tiện, ba đứa còn lại cũng tiện thể đi theo.
Lam Tư Truy đến trước cửa phòng, vươn tay vừa gõ vừa gọi:
“Cha, người đã tỉnh chưa?”
Không ai đáp lời
Kim Lăng kéo cậu ra, bước lên thềm, cất giọng gào:
“Cậu lớn! Mở cửa!”
Ngụy Vô Tiện vốn lười biếng nằm trên giường, vẫn chưa tỉnh hẳn, đột nhiên bị Kim Lăng gọi như đòi mạng, bản thân còn tưởng mình vẫn đang mơ.
Hắn ngồi dậy xoa xoa eo, cầm quần áo lên mặc vào rồi vừa ngáp vừa ra mở cửa.
“Ồn chết đi được, Kim Lăng, vừa sáng sớm đã gào cái gì đó……”
Kim Lăng lườm hắn một cái.
“Sớm sao? Buổi học sáng của bọn con đã xong từ lâu rồi!”
Lam Tư Truy cần hộp thức ăn đưa cho hắn:
“Cha, phụ thân tới Hàn thất nghị sự cùng Trạch Vu Quan, người dặn con mang bữa sáng tới.”
Ngụy Vô Tiện lại ngáp thêm một cái, duỗi cái eo lười ra vươn vai, nhìn bốn đứa nhỏ ngoài cửa:
“Vào hết đi, đừng đứng ngoài cửa nữa…..”
Ngụy Vô Tiện nhanh chóng làm vệ sinh xong rồi ngồi bên bàn ăn, đám tiểu bối vây xung quanh bàn, Ngụy Vô Tiện vừa ăn vừa hỏi:
“Tư Truy, đồ ăn của Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn luôn thanh đạm vậy sao? Khó ăn chết đi được…..”
Lam Cảnh Nghi vội vàng phản ứng:
“Có gì khó ăn đâu ạ?”
Kim Lăng khinh thường đáp:
“Xì, khó ăn còn không cho người ta nói à? Ta vẫn luôn thấy chẳng ngon bằng đồ ăn của Kim Lân Đài!”
Âu Dương Tử Chân cũng nói:
“Thực ra…..!Khẩu vị của Cô Tô quá thanh đạm, con bắt đầu nhớ vị ớt ở nhà rồi.”
Ngụy Vô Tiện gật đầu tới tấp:
“Đúng đúng đúng! Ớt! Ta đây cứ thiếu ớt là không thấy ngon chút nào!”
Lam Cảnh Nghi thốt lên:
“Vậy nên người nấu cháo gạo nếp cũng phải cho ớt vào có phải không? Con dù chết cũng không muốn ăn thêm một lần nào nữa…….”
“……”
Khi Lam Vong Cơ đến Hàn thất, Giang Trừng đang nhăn nhó mặt mày, Lam Hi Thần cũng hiện vẻ vô cùng lo lắng.
Bái lễ chào hỏi xong, Lam Hi Thần nói:
“Giang tông chủ, vẫn nhờ tông chủ kể lại tường tận sự việc cho Vong Cơ.”
Giang Trừng lo lắng đáp:
“Khoảng bảy ngày trước, đệ tử Giang thị đi săn đêm gặp phải một việc dị thường, mấy đứa nhỏ phát hiện trong nghĩa trang ở ngoại ô Vân Bình thành xảy ra dị tượng, ban đầu tưởng là gặp phải trộm mộ, đến khi điều tra mới phát hiện thứ bị đánh cắp là thi thể được chôn trong quan tài.”
Lam Hi Thần một lần nữa nghe thấy ba chữ Vân Bình thành, không kìm được mà siết chặt bàn tay.
“Có người trộm thi thể?”
Giang Trừng đáp:
“Đúng vậy, sau đó ta cho người vào thành điều tra, ai ngờ thực sự phát hiện từ ba tháng trước đã xảy ra việc thi thể bị trộm rồi.”
Lam Vong Cơ hỏi:
“Tại sao không báo lên trên?”
Trang Trừng đáp:
“Những kẻ trộm thi thể đều có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, vô cùng xảo quyệt, không tập trung vào một vị trí cụ thể mà phân tán khắp nơi, không bao giờ trộm quá ba cỗ thi thể ở cùng một nơi.
Hơn nữa những nhà bị trộm đều là bách tính bần cùng nghèo khổ, vì vậy nên không gây chú ý.”
Lam Hi Thần lại hỏi:
“Vậy Giang tông chủ có điều tra được tổng số lượng thi thể bị mất là bao nhiêu?”
“Ba ngày trước, con số điều tra được đã là 184 thi thể bị mất.”
Lam Hi Thần hơi lo lắng nhìn sang Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói với hai người:
“Báo cho trạm gác ở các địa phương, điều tra xem trong địa hạt của mình có xuất hiện hiện tượng trộm thi thể hay không.”
Lam Hi Thần nhìn y:
“Đệ lo là……”
Giang Trừng gật đầu đáp:
“Không sai, cũng chính vì việc này mà ta mới tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, sợ rằng việc mất trộm thi thể không chỉ xảy ra ở Vân Mộng, chỉ không biết do kẻ nào gây ra, mục đích là gì.”
Ngụy Vô Tiện ăn xong bữa sáng, Lam Vong cơ vẫn chưa trở lại, hắn nghĩ ngợi rồi quyết định dắt bốn đứa nhỏ đi kiếm thứ gì đó chơi.
Mấy người rời khỏi Tĩnh thất rồi dắt nhau qua thác nước ở hậu sơn.
Âu Dương Tử Chân vô cùng kính phục Ngụy Vô Tiện, một lòng nhiệt huyết muốn chiêm ngưỡng chiến tích của Di Lăng Lão Tổ năm xưa, không nhịn được mà hỏi:
“Ngụy tiền bối, nghe nói năm đó khi vây săn ở núi Bách Phượng, người che mắt cũng bắn trúng ba bia, cũng giữ thành tích dẫn đầu cuộc vây săn, người lợi hại quá!”
Kim Lăng khó mà tin được, hỏi:
“Bắn trúng ba bia thì cũng bình thường, nhưng sao mà bịt mắt bắn trúng được!?”
Lam Cảnh Nghi cũng thêm vào:
“Đúng thế, con cũng không tin, Tử Chân khen quá lên thì có.”
Chuyện cũ bị Âu Dương Tử Chân nhắc đến, Ngụy Vô Tiện nhớ lại ngày đó ở núi Bách Phượng, vì để đàn áp thói huênh hoang của Kim Tử Hiên nên dùng đai áo bịt mắt, bắn trúng liền ba bia, cũng nhớ đến khi đó hắn nói với Lam Trạm:
“Ta coi ngươi là tri kỉ đời này.”
Rồi khi bản thân bị Kim Tử Huân nhục mạ, sư tỷ đứng ra bảo vệ.
Tuy đã trôi qua bao nhiêu năm nhưng chuyện cũ lướt qua, mọi thứ chỉ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Ngụy Vô Tiện nhướn mày khoanh tay trước ngực:
“Kim Lăng, lấy cung của con ra, hôm nay Lão Tổ đây sẽ cho mấy đứa mở mang tầm mắt.”
Kim Lăng và Âu Dương Tử Chân vội vàng chạy về phòng lấy cung tiễn tới, khi trở lại còn dẫn theo cả đám Ngu Phượng Hề, Trần Tử Bội chạy theo hóng chuyện.
Ngụy Vô Tiện vặn vặn cổ tay, tháo đai buộc cổ tay xuống rồi bịt mắt lại.
“Tư Truy, lát nữa ném ba hòn đá về phía thác nước.”
Trần Tử Bội nhìn Ngụy Vô Tiện bịt mắt bắn tên, còn không phải là bắn vào bia cố định, vô cùng kinh ngạc:
“Ngụy tiền bối có thể nhắm mắt bắn vật đang di chuyển sao?”
Ngu Phượng Bề vô cùng tự hào, đáp:
“Tài bắn tên của Ngụy sư huynh chúng ta là thiên hạ đệ nhất, không ai địch nổi!”
Ngụy Vô Tiện bịt kín mắt xong, rút ra ba mũi tên, nghiêng tai nghe tiếng nước đổ xuống.
Lam Vong Cơ từ Hàn thất trở lại, tìm thẳng tới hậu sơn, trông thấy Ngụy Vô Tiện đang nâng cung ngắm bắn, phảng phất như trở lại mười sáu năm trước ở bãi săn núi Bách Phượng, khí thế ngút trời.
“Tư Truy, ném!”
Ngụy Vô Tiện vừa ra hiệu, Lam Tư Truy liền đồng thời ném ba viên đá trong tay về phía thác nước, Ngụy Vô Tiện nghiêng tai nghe tiếng đá va vào nước, nương theo tiếng động mà kéo căng dây cung, không hề do dự đẩy tên bay ra, ba mũi tên đồng loạt cắm thẳng vào ba viên đá, không chệch chút nào.
Ngu Phượng Hề kích động đến nhảy cả lên, vỗ tay:
“Ngụy sư huynh giỏi quá!”
Đám Âu Dương Tử Chân và Lam Cảnh Nghi cũng vô cùng kinh ngạc:
“Ôi! Quá đỉnh!”
Lam Tư Truy đỡ lấy cung tên Ngụy Vô Tiện đưa cho rồi chuyển cho Kim Lăng, Ngụy Vô Tiện được đám trẻ ngưỡng mộ, không khỏi có chút kiêu ngạo, tiếp tục bịt bắt dựa trên tảng đá, hếch mặt hỏi đám nhỏ:
“Muốn học không?”
“Muốn!!!”
Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện bị một đám đệ tử vây vào giữa, y chậm rãi bước tới, tới bên cạnh Ngụy Vô Tiện, nắm lấy tay hắn, lại quay sang trầm giọng nói với đám trẻ:
“Trở về.”
“Hàm Quang Quân!”
Mấy đứa nhóc tuy dám chơi cùng Ngụy Vô Tiện nhưng lại vô cùng kính sợ Lam Vong Cơ, đứa nào đứa nấy lập tức kính cẩn hành lễ rồi lui về.
Ngụy Vô Tiện vươn tay cởi đai bịt mắt, lại bị Lam Vong Cơ giữ chặt, đợi mọi người đi hết, Lam Vong Cơ liền ép hắn lên tường đá, hai tay giam chặt Ngụy Vô Tiện vào trong.
Ngụy Vô Tiện cười thành tiếng:
“Lam Trạm? Sao rồi? Thả ta ra nào, làm vậy ta không nhìn thấy ngươi gì hết.”
Lam Vong Cơ không chịu buông tay, y cúi xuống bên tai Ngụy Vô Tiện, trầm giọng nói:
“Không được cho người khác thấy dáng vẻ này của ngươi.”
“……”
Ngụy Vô Tiện từ sâu trong nội tâm cảm thấy, bản lĩnh ghen của Hàm Quang Quân nhà hắn ngày càng lợi hại, nhịn không được mà trêu chọc y:
“Lam Trạm…..!Khi đó trên núi Bách Phượng ta cũng như thế này mà, lúc đó ngươi cũng ghen sao? Người ở đó còn nhiều gấp mấy lần hôn nay, ngươi……!Ưm!”
Còn chưa nói xong, Ngụy Vô Tiện đã bị Lam Vong Cơ giữ lấy cằm, ngậm chặt lấy hai môi đang luyên thuyên, đưa tay ra đệm sau cổ đệm lấy gáy hắn.
Cảm nhận từng nhịn cắn mút trên môi, hai tay Ngụy Vô Tiện được tự do, ôm lấy eo Lam Vong Cơ, vươn đầu lưỡi qua đáp trả, môi lưỡi giao hòa, tình ý liên miên……..