Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục

Chương 23


Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 23


Hồ Bích Linh
Ánh trăng lành lạnh, gió thổi vi vu, núi xa in bóng, đèn đuốc như tranh.

Từng ngọn hoa đăng giăng khắp mặt hồ Bích Linh, mang trên mình bao tâm tình muốn nói lại thôi của những cô gái, chàng trai trên bờ.

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi theo con phố nhỏ dẫn thẳng tới bờ hồ, một người bạch y như tuyết, phong nhã ngời ngời, một người hắc y như mực, khôi ngô lanh lợi, hai người sóng vai đi trên đường không biết nhận được bao nhiêu ánh nhìn của các thiếu nữ, trong đoàn người đông đúc khẽ truyền tới tiếng cô nương nào đó cười đùa:
“Mau nhìn kìa, đó là công tử nhà nào vậy? Đẹp trai quá!”
Bàn tay nắm chặt lấy nhau của hai người giấu dưới ông tay áo rộng dài rủ xuống của Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện co ngón trỏ lại, gãi nhẹ vào lòng bàn tay y, nửa như đùa vui, nửa như cợt nhả:
“Đúng vậy ha! Chàng công tử nhà nào đây? Đã có thê tử hay chăng?”
Lam Vong Cơ nắm chặt tay hắn, không để hắn nghịch ngợm, giọng mềm xuống:
“Đừng nghịch.”
Không lâu sau, hai người đến bên bờ hồ, trên mặt hồ là bao ngọn đèn đủ màu sắc đang đong đưa trôi nổi.

Ngụy Vô Tiện tìm được một ông lão bán đèn giữa đoàn người đông đúc, hắn kéo tay Lam Vong Cơ đến trước sạp hàng, hỏi:
“Ông à, bán cho con hai chiếc đèn.”
Ông lão nhấc hai ngọn đèn hình hoa sen đưa cho hắn:
“Ở đây có bút có mực, công tử có thể viết tâm nguyện của mình lên đèn rồi thả xuống sông.”
“Ồ! Cảm ơn ông ạ!”
Ngụy Vô Tiện dùng cán bút gõ gõ lên ngực ngẫm nghĩ rồi đặt bút viết lên mảnh giấy nguyện:
“Mộ nhĩ như tinh, thủ tâm nhất nhân.”*
*Nguyên gốc: Ngưỡng mộ người như sao, giữ lòng chỉ vì một người.

Viết xong Ngụy Vô Tiện bèn đặt bút xuống, ngó sang xem Lam Vong Cơ viết gì, lại bị y dùng ống ta áo che mất.

“Lam Trạm! Cho ta xem ngươi viết nào!”
Lam Trạm vẫn một mực dùng ống tay áo che kín.

“Thả đèn.”

Nói xong y liền đi thẳng tới bên hồ, thả đèn xuống nước, còn dùng pháp thuật đẩy đèn ra thật xa, đợi đến khi Ngụy Vô Tiện đuổi tới, hắn đã chẳng thể phân biệt được đèn của Lam Vong Cơ giữa rừng đèn trên hồ nữa.

Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống bờ hồ thả đèn của mình xuống, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:
“Đồ keo kiệt.”
Ánh đèn khiến mặt hồ Bích Linh lung linh lấp ánh, ánh trăng cũng như hòa vào ánh đèn phản chiếu trên mặt hồ, lại giống như cả bầu ngân hà soi bóng giữa lòng hồ.

Nhìn ánh đèn lấp lánh trước mắt, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, thì ra được ở cùng với người trong lòng, thế giới nơi nào cũng là mỹ cảnh.

“Lam Trạm, chúng ta kiếm một chiếc thuyền du hồ nhé?”
“Được.”
Lam Vong Cơ thuê một chiếc thuyền bên hồ, hai người dựa vào nhau ngồi trên thuyền, thả trôi theo dòng nước vào đến giữa hồ.

Ngụy Vô Tiện tìm một tư thế thật thoải mái rồi ngả vào lòng Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ đặc biệt mua mấy hũ Thiên Tủa Tiếu định mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ cho hắn uống nhưng lúc này cũng để Ngụy Vô Tiện bóc ra uống luôn.

Ngụy Vô Tiện gác chéo chân, nhìn bầu trời đầu sao cùng mặt trăng sáng như gương.

“Lam Trạm, còn nhớ loại bùa mười sáu năm trước ta chế ra không?”
“Nhớ.”
“Lúc đó còn chưa kịp nghĩ xong tên cho nó đã…..”
Ngụy Vô Tiện chưa nói xong đã vội vàng dừng lại, vấn đề này không nên nhắc tới nữa, vòng tay Lam Vong Cơ ôm chặt lấy vai hắn, cúi đầu nhìn vào mắt hắn:
“Bây giờ nghĩ ra rồi sao?”
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu uống một ngụm Thiên Tử Tiếu.

“Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào*.

Lam Trạm, Vô Y hay Đồng Bào?”
*Dịch nghĩa: Há anh không có quần áo? Thì cùng anh chung áo vậy.

Đoạn này trích bài Vô Y – Kinh Thi: Phong tục nước Tần mạnh tợn hung hăng, ưa việc chiến đấu.

Cho nên người nước Tần lúc bình thường nói với nhau rằng: há anh không có quần áo? Thì cùng anh chung áo vậy.


Vì rằng sắp dấy binh theo lệnh thiên tử, nên phải sửa soạn cây giáo, cây mâu của chúng ta để cùng anh đi đánh kẻ thù chung.

Đó lòng yêu thương lẫn nhau đã đủ khiến cho người ta cùng chết với nhau như thế.

(Theo Thi viện: thivien.net)
Lam Trạm dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau đi vết rượu trên khóe môi hắn, mềm giọng đáp:
“Vô Y”
“Được, vậy gọi là Vô Y!”
Hai người ngồi thật lâu trên thuyền, Ngụy Vô Tiện cuối cùng uống hết sạch rượu Lam Vong Cơ mua cho hắn, sườn mặt ánh lên nét đỏ hồng say đắm, hắn nằm trong lòng Lam Vong Cơ, cựa quậy không ngừng, Lam Vong Cơ giữ chặt:
“Ngụy Anh, ngươi uống say rồi.”
“Còn chưa đâu! Ta đây ngàn chén không say cơ mà!”
Ngụy Vô Tiện mơ màng nhìn Lam Vong Cơ, đột nhiên đưa tay kéo đai trán của y, cười híp mắt giấu đai trán vào lòng:
“He he, đai trán của ngươi bị ta lấy mất rồi, ngươi là…….!của ta!”
“Ừ, ta là của ngươi.”
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện uống say đang làm nũng trong lòng mình, mặt hồ lấp lánh ánh sao như ohanr chiếu trong mắt hắn, dù y chưa nếm một giọt Thiên Tử Tiếu nào, lại cảm thấy bản thân cũng bị ánh trăng làm cho say đắm.

Y mê hoặc dáng vẻ say sưa mơ màng của Ngụy Vô Tiện, chầm chậm cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của hắn, nhẹ nhàng gặm nhấm một lượt rồi vươn lưỡi tiến vào khoang miệng vẫn hương mùi rượu kia, môi lưỡi triền miên chẳng ngừng…….!
Cuối giờ Dậu*, Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện đã say mềm về Tĩnh thất của Vân Thâm Bất Tri Xứ, đặt hắn nằm nghiêm chỉnh trên giường rồi lại đi dặn người mang nước nóng lên.

Vất vả một hồi, Ngụy Vô Tiện lại lăn từ trên giường xuống, Lam Vong Cơ ôm hắn đặt về giường, giúp hắn cởi đồ, nhét vào trong chăn.

Ngụy Vô Tiện nửa tỉnh nửa mơ lầm rầm gọi:
“Lam Trạm….!Lam Trạm…..”
“Ta đây.”
*Giờ Dậu: 6h20 – 7h tối.

Chẳng mấy chốc, môn sinh trong nhà đưa nước nóng lên, Lam Vong Cơ cho mọi người lui xuống rồi ôm ngang Ngụy Vô Tiện lên, đặt vào thùng nước tắm.


Nước nóng còn chưa tới vai hắn, Lam Vong Cơ khua nước giúp hắn tắm rửa, Ngụy Vô Tiện bị nước nóng làm cho tỉnh lại vài phần, giương đôi mắt lờ mờ nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ:
“Lam Trạm, cùng tắm đi ~!”
Lam Vong Cơ nhìn người nửa tỉnh nửa mê trước mắt, hô hấp nặng thêm vài phần.

Tự tay giúp hắn cởi đồ, tắm rửa đã kiến y dục niệm dâng trào, người trong tim mở miệng mời gọi, Lam Vong Cơ hơi thở gấp gáp, lồng ngực lên xuống càng nhanh.

Y nhanh chóng cởi bỏ quần áo, tiến vào thùng nước.

Nước trong thùng gỗ dâng lên, trào cả ra ngoài.

Thùng gỗ tuy lớn nhưng không chứa nổi hai người, Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện dậy, để hắn ngồi lên đùi mình, Ngụy Vô Tiện thuận đà dâng hai tay ôm lấy cổ y, giật mình thốt lên:
“Lam Trạm! Nước trào hết ra ngoài rồi!”
Lam Vong Cơ tiếp tục khua nước tắm rửa cho hắn, động tác lưu loát không ngừng:
“Là ngươi nói cùng tắm.”
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác gật đầu, lười biếng dựa trên ngực Lam Vong Cơ, vừa đúng đối diện với vết sẹo trên ngực y.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve.

“Lam Trạm……!Ai làm người bị thương đây?”
“Ta.”
Ngụy Vô Tiện vuốt nhè nhẹ lên vết sẹo, mơ màng muốn ngủ, nghe Lam Vong Cơ đáp vết thương do tự y gây ra, hắn chợt tỉnh táo lại:
“Ngươi tự làm bị thương? Tại sao?”
Lam Vong Cơ xốc hắn ngồi thẳng dậy, cũng đưa tay vuốt ve vết thương trên ngực hắn.

“Sau khi ngươi rơi xuống vực, ta đi mãi cũng không tìm được ngươi, nhớ thương quá mức.”
“……..”
Ngụy Vô Tiện nhất thời nghẹn cứng, không biết nên đáp thế nào.

Lam Vong Cơ lại nói:
“Có vết thương này, cả đời này, ta không bao giờ quên ngươi được.”
Ngụy Vô Tiện nghiên người áp sát trước mặt Lam Vong Cơ, khẩn thiết hôn lên môi y, Lam Vong Cơ đỡ lấy lưng hắn, men theo cột sống lần xuống dưới, sờ tới phần xương cụt phía sau, ngón tay tìm tới huyệt khẩu nọ, nhẹ nhàng ma sát, miệng lại cắn nhẹ đôi môi Ngụy Vô Tiện, một đường hôn xuống cổ rồi xương quai xanh của hắn.

Ngụy Vô Tiện ngồi trên đùi Lam Vong Cơ, nơi tư mật bị ngón tay y đùa giỡn, hắn cảm nhận được vật dưới thân y biến động, cứng rắn chống lên thân dưới của mình.

Hai chân Ngụy Vô Tiện không kìm được và quắp chặt lại, hắn hít vào thật sâu, tình y dâng trào, hắn ôm chặt Lam Vong Cơ, thì thầm bên tai y:
“Lam Trạm, đủ rồi….!Vào đi….”

Lam Vong Cơ rút ngón tay ra, dùng hai tay đỡ lấy eo Ngụy Vô Tiện, nhấc hắn lên rồi chậm rãi tiến vào.

Ngụy Vô Tiện ngẩng cổ, nín thở cảm nhận sự tiến nhập của y.

“Ngươi….!Động đi mà……”
Lam Vong Cơ tiến vào nhưng không hề phản ứng gì thêm, khiến cho Ngụy Vô Tiện khó lòng kìm nén, hắn không nhịn được mà lên tiếng thúc giục.

“Tự mình động.”
Hơi thở Lam Vong Cơ khô khốc, giọng nói cũng khàn xuống.

Ngụy Vô Tiện trừng y, khóe mắt ửng hồng, mê hoặc dụ người.

“Nhã chính! Nhã chính! Lam nhị công tử….!Nhã chính của ngươi đâu!?”
Lam Vong Cơ khổ sở nhẫn nhịn, hai tay túm lấy eo hắn, nâng lên rồi hạ xuống, tiến vào ngày một sâu.

Ngụy Vô Tiện bật ra tiếng rên trầm thấp, chỉ biết ôm lấy vai y, tự mình lên xuống.

Đến khi nước trong thùng đã nguội, Ngụy Vô Tiện run rẩy ngắc ngứ:
“Lam Trạm….!Ô…..!Ta hết sức rồi…..”
Lam Vong Cơ cắn nhẹ tai hắn, đầu lưỡi đùa giỡn vành tai, ôm chặt hắn dậy, ra khỏi thùng tắm, mấy bước đã tới bên giường, ấn Ngụy Vô Tiện lên giường.

Ngụy Vô Tiện vốn uống không ít rượu, qua một phen giày vò, mệt mỏi vô cùng.

Hắn tựa đầu vào gối muốn ngủ.

Lam Vong Cơ áp tới gần, cắn nhẹ lên tai quấy rầy không cho hắn ngủ:
“Không được ngủ.”
Động tác dưới thân lại mạnh thêm mấy phần, Ngụy Vô Tiện bị làm tới rã rời, lại lâm vào tình triều dào dạt, đợi mây mưa kết thúc, hắn lập tức chìm vào giấc ngủ.

Lam Vong Cơ ôm người vào lòng, hôn nhẹ lên trán hắn rồi cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Trên mặt hồ Bích Linh, ánh đèn lấm tấm, trăng mờ che phủ, hai ngọn đèn hoa sen dựa sát vào nhau, nội dung trên giấy nguyện của một trong số đó viết rằng:
“Nguyện Ngụy Anh, một kiếp khỏe mạnh vô lo, nguyện chúng ta được bên nhau lúc bình minh, cũng được cùng nhau đón hoàng hôn đến bạch đầu giai lão*.”
*Nguyên gốc: Nguyện Ngụy Anh nhất sinh an khang vô ưu, hứa ngã thiên quang sạ phá ngộ, mộ tuyết bạch đầu lão..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.