Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 25
Lời chưa nói hết, Ngụy Vô Tiện đã bị Lam Vong Cơ giữ lấy cằm, ngậm chặt lấy hai môi đang luyên thuyên, đưa tay ra đệm sau cổ đệm lấy gáy hắn.
Cảm nhận từng nhịn cắn mút trên môi, hai tay Ngụy Vô Tiện được tự do, ôm lấy eo Lam Vong Cơ, vươn đầu lưỡi qua đáp trả, môi lưỡi giao hòa, tình ý liên miên…….!
Khi dứt môi, bàn tay đỡ lấy gáy Ngụy Vô Tiện của Lam Vong Cơ khẽ tháo đai bịt mắt, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt y, hình ảnh của hắn phản chiếu trong đôi con ngươi mang sắc nhạt, trong mắt người là hình bóng của ta, trong mắt ta cũng là hình bóng của người, ái mộ nhau, yêu thương nhau.
Ngụy Vô Tiện dựa lưng vào tường đá, dáng vẻ có chút mê mẩn, đến khi tỉnh lại mới phát hiện Lam Vong Cơ vẫn ép lên người mình, hắn đẩy nhẹ ra hiệu y đứng thẳng dậy, Lam Vong Cơ lại lần xuống eo hắn, vòng tay ra sau lưng, ôm hắn đứng thẳng dậy, lại cẩn thận thắt lại đai buộc cổ tay cho hắn.
Thấy ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ đang tỉ mẩn trên cổ tay mình, trong mắt Ngụy Vô Tiện ánh lên nét cười, hỏi:
“Sao hôm nay về muộn vậy?”
Lam Vong Cơ giúp hắn buộc xong rồi, thuận thế nắm tay hắn dắt đi, đáp:
“Giang Vãn Ngâm đến.”
“Giang Trừng? Hắn đến có việc gì sao?”
Hai người mười ngón tay đan chặt, sánh vai bước đi, vừa đi, Lam Vong Cơ vừa kể việc thi thể bị trộm cho Ngụy Vô Tiện biết.
Hai người đến đình viện bên ngoài Lan thất, còn chưa tiến vào đã nghe thấy tiếng Giang Trừng đang tranh cãi với một cô gái.
“Giang Trừng ca ca! Huynh đến Vân Thâm Bất Tri Xứ thăm muội phải không? Huynh với Ngụy sư huynh và Hàm Quang Quân chuẩn bị đi đâu vậy? Cho muội theo cùng có được không!?”
“Không phải! Con nhóc nha đầu thối này! Bỏ tay ra! Không đưa muội theo được!”
“Muội không thối! Mà muội cũng lớn rồi, không phải nha đầu nữa!”
“Muội cũng biết mình lớn rồi cơ đấy? Thế còn lôi lôi kéo kéo cái gì? Ra thể thống gì nữa hả?”
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ vừa đặt chân tới viện, nghe thấy tiếng tranh cãi vọng đến, hắn vội bịt miệng để không bật cười thành tiếng, nhưng cũng không nhịn được cười đến quặn cả bụng.
Lam Vong Cơ vô cùng không hiểu nhìn hắn cười quặn thành một đống dưới đất, đành đỡ hắn đứng thẳng dậy.
Ngụy Vô Tiện dựa bên cạnh y, thì thầm bên tai:
“Lam Trạm ngươi biết không, tiểu sư muội này của ta thích nhất là quấn lấy Giang Trừng, mà vì mặt mũi của Ngu phu nhân và cha cô bé, Giang Trừng không dám ho he cự nự.
Trước kia mỗi lần muội ấy tới Liên Hoa Ổ là Giang Trừng làm đau đầu, cô bé là người duy nhất có thể khiến Giang Trừng muốn trốn cũng không được.
Hôm nay gặp ở đây thì hay rồi, ha ha ha ha…..!”
“Muội cứ không buông tay đấy! Huynh thử đánh muội xem!”
Ngu Phượng Hề bắm dính lấy ống tay Giang Trừng, hếch mặt đấu mắt với hắn.
Giang Trừng gấp đến nỗi hai đầu mi xoắn tít vào nhau, lại không thể thẳng tay gạt người ra, khuyên bảo thì không nghe, đường đường là cô nương nhà gia giáo, tính cách sao còn ngông nghênh hơn cả Ngụy Vô Tiện cơ chứ!
Ngụy Vô Tiện bước vào viện, vừa ung dung tiến tới vừa vẩy tay gọi Giang Trừng:
“Giang Trừng!!!”
Giang Trừng nghe thấy tiếng Ngụy Vô Tiện, cảm giác giống như chết đuối vớ được cọc, hắn vội vã kêu gào:
“Ngụy Vô Tiện! Mau tóm nha đầu thối này đi cho ta!”
Ngu Phượng Hề* càng túm chặt lấy hắn hơn, Giang Trừng vội lui về sau tránh né:
Ngu Phượng Hề bực mình:
“Muội không có thối! Ngụy sư huynh không thèm giúp huynh đâu!”
*Hôm nay mình mới phát hiện ra, tên của cô bé thú vị lắm, tác giả đặt tên theo bài Phượng Cầu Hoàng của Tư Mã Tương Như, điển cố này cảm động lắm nhưng khá dài và gg cũng có chi tiết, mình chỉ trích câu thơ cụ thể:
“Phượng hề phượng hề quy viễn phương, Ngao du tứ hải cầu kì hoàng”
(Chim Phượng trở về nơi cố hương, ngao du khắp bốn bể tìm chim Hoàng)
Tên xịn xò quá, đến mức mình không nhịn được phải làm hẳn chú thích để chia sẻ với mọi người, bảo sao ban đầu nghe cứ quen quen mà mãi mới nhớ!
Ngụy Vô Tiện đi tới cạnh hai người, hắn ngồi xuống tảng đá gần đó, kéo nhẹ áo Lam Vong Cơ ý muốn bảo y ngồi xuống cùng, Lam Vong Cơ nhấc ấm trà và tách trà trên bàn, rót đầy ba chén đặt xuống bàn rồi đưa một chén cho Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện vẫn đang mải hóng trò vui, cười nhạo Giang Trừng:
“Giang Trừng, tiểu sư muội đã thành đại cô nương rồi mà ngươi vẫn cứ mở miệng ra là nha đầu thối, này là không được nha.”
Giang Trừng hung hăng lườm hắn:
“Ngụy Vô Tiện ngươi cũng thiếu đòn phải không? Ta đến tìm các ngươi bàn chính sự, con nhóc thối này lại đòi xuống núi đi theo bằng được, không lẽ ngươi định dung túng nó sao?”
Vừa nhắc tới chính sự, Ngụy Vô Tiện liền thu lại nét cười trên mặt, thay vào đó là mấy phần nghiêm túc, hắn nói với Ngu Phượng Hề:
“Tiểu sư muội, muội về trước đi, không quậy nữa.”
Ngu Phượng Hề hậm hực xị mặt:
“Muội có quậy đâu, muội muốn đi săn đêm cùng các huynh, Thất Tiết Tiên* của muội cũng trải đời lắm rồi………”
Vừa nói vừa liếc trộm Giang Trừng, nhưng Giang Trừng vẫn cứ hất mặt sang một bên không chịu nhìn lại.
“Hứ!”
Ngu Phượng Hề hất văng ống tay áo của Giang Trừng, tức giận chạy đi, nhưng vừa bước chân ra khỏi viện đã vội nấp vào một bên nghe trộm.
*Thất Tiết Tiên: Loại vũ khí dạng roi, chia làm 7 đốt.
Thấy người đã đi khỏi, Giang Trừng mới ngồi xuống cạnh Ngụy Vô Tiện, tay nâng chén trà:
“Chắc Hàm Quang Quân đã kể với ngươi việc thi thể bị trộm rồi, ngươi thấy việc này thế nào?”
Ngụy Vô Tiện xoay chén trà trong tay, nhếch mép cười một cái:
“Ha, trộm thi thể, tóm lại cũng chẳng phải mục đích tốt đẹp gì đi, năm đó Âm Thiết của Ôn thị và Âm Hổ Phù của ta đều bị tiêu hủy rồi, mảnh Âm Hổ Phù do Tiết Dương phục chế lại cũng đã bị phong ấn ở thành Vân Bình, rốt cuộc muốn trộm xác làm gì? Hơn nữa là kẻ thế nào mới phải đi trộm xác?”
Lam Vong Cơ nói:
“Ngày mai khởi hành, tới thành Vân Bình.”
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, đáp:
“Đi thành Vân Bình? Ngươi lo phong ấn trong miếu Quan Âm xảy ra vấn đề gì sao?”
“Ừ.”
Giang Trừng đột nhiên hỏi:
“Liệu có phải thằng nhóc khốn khiếp Tiết Dương lại…….”
Ngụy Vô Tiện lắc đầu:
“Có lẽ không phải, thân thể Tiết Dương hiện nay chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi, hơn nữa hai mắt không còn, lại đang ở cạnh Hiểu Tinh Trần, mà ngươi cũng nói, ba tháng trước đã xuất hiện việc thi thể bị mất trộm rồi.”
Giang Trừng đặt chén trà xuống bàn, liếc Ngụy Vô Tiện:
“Hừ! Mười mấy năm nay, kẻ ngưỡng mộ theo gót Di Lăng Lão Tổ ngươi tu tà đạo đâu đâu cũng thấy, không chừng là tác phẩm của người hâm mộ nào cũng nên………”
Lam Vong Cơ lia ánh mắt rét lạnh nhìn Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện âm thầm đưa tay qua dưới bàn vỗ nhẹ lên đùi y, lắc đầu nhè nhẹ, lại quay sang Giang Trừng:
“Vậy mai chúng ta cùng về Vân Mộng, tới thành Vân Bình thăm dò sự việc rồi bàn tiếp.”
Ngụy Vô Tiện vừa dứt lời, từ cửa viện đã ùa vào năm, sáu đứa tiểu bối.
Thì ra Ngu Phượng Hề nghe trộm ba người nói chuyện liền chạy về khu nghỉ kéo tụi nhỏ đến, dẫn đầu là Ngu Phượng Hề với Kim Lăng, Âu Dương Tử Chân vội vàng theo sau, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi do gia quy Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh nên không chạy tới kịp cùng đám bạn mà đến sau vài bước, Trần Tử Bội đến sau cùng, ngượng ngập mà nhập bọn.
Ngu Phượng Hề năn nỉ:
“A Trừng ca ca, dẫn muội theo đi mà!”
Kim Lăng cũng tiếp:
“Cậu! Cậu lớn! Con cũng muốn đi!”
Lam Cảnh Nghi và Âu Dương Tử Chân cũng không kém cạnh:
“Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối, bọn con cũng muốn đi………..”
Lam Tư Truy và Trần Tử Bội tuy không lên tiếng nhưng ánh mắt long lanh nhìn về phía hai vị trưởng bối.
Ngụy Vô Tiện nhìn đám nhỏ trước mặt, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng năm đó hắn và Giang Trừng tới Cô Tô nghe giảng, hắn nghe tin Lam thị song bích muốn tới hồ Bích Linh trị quỷ nước liền lôi kéo Giang Trừng tới xin đi cùng, nghĩ tới đây bật cười thành tiếng:
“Ha ha ha ha, Lam Trạm, Giang Trừng, đưa tụi nhỏ theo đi, cho chúng rèn luyện một chút, cả ngày bị vây trên núi cũng không thú vị.”
Giang Trừng lại hung hăng trừng Kim Lăng:
“Đến lúc đó biết điều ngoan ngoãn một chút, nếu không cậu đánh gãy chân ngươi!”
Mấy đứa nhỏ thấy Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đã đồng ý, nhưng vẫn vô cùng căng thẳng mà nhìn sang Lam Vong Cơ, dù sao nếu Hàm Quang Quân không đồng ý thì cũng coi như đi tong.
Ngụy Vô Tiện siết nhẹ bàn tay Lam Vong Cơ, cho hắn một ánh mắt ra hiệu, Lam Vong Cơ nhìn Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi, trầm giọng nói:
“Trở về thu dọn hành lý, ngày mai xuất phát.”
Lam Cảnh Nghi còn cố vớt vát:
“Còn cả tiểu muội của Tử Chân, muội ấy y thuật cao minh, đưa muội ấy đi cùng được không ạ!”
Ngụy Vô Tiện cũng nhớ cô bé dịu dàng ngoan ngoãn lại giỏi y thuật đó, hắn gật đầu đồng ý, tụi nhỏ vui mừng ra mặt, cung kính hành lễ lui xuống, ai về phòng nấy chuẩn bị hành trang.
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện tới Hàn thất báo với Lam Hi Thần việc ngày mai xuống núi rồi mới quay về tiểu viện Long Đảm.
Ngụy Vô Tiện mang Trần Tình ra lau chùi, mới có mấy ngày không dùng đã bám đầy bụi, lại thấy Lam Vong Cơ vẫn luôn mang sắc mặt nghiêm trọng, biết lần này y lo lắng rất nhiều, Ngụy Vô Tiện liền tới ngồi xuống bên cạnh y, nghiêng đầu tựa lên vai Lam Vong Cơ:
“Lam Trạm, đừng lo nữa, nhất thời chưa nghĩ được rõ ràng thì đợi đến thành Vân Bình điều tra là biết ngay mà.”
Lam Vong Cơ duỗi tay ôm tay hắn vào lòng, khẽ thở dài:
“Việc tà túy……….”
Ngụy Vô Tiện gối đầu lên đùi Lam Vong Cơ, tay ôm lấy eo y, nhẹ đáp:
“Ta biết điều ngươi lo lắng, dù có ai hắt nước bẩn lên người ta nữa, trắng đen rõ ràng, vinh nhục ra sao là việc của người đời! Hơn nữa, bây giờ, có ngươi rồi.”
“Ừ, có ta đây.”
“Lam Trạm……!Ta muốn thương lượng một việc”
“Đợi lần này hạ sơn trở về, chúng ta mua một ít hạt ớt về trồng đi, cơm canh nhà mình quá thanh đạm……….”
“Được.”.