Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 22
Vân Thâm Bất Tri Xứ
Lan thất
Kim Lăng, Âu Dương Tử Chân và Lam Cảnh Nghi đang tụm vào nói chuyện với nhau, Âu Dương Tử Chân khẽ thì thầm:
“Mấy huynh nói xem, Ngụy tiền bối liệu có tới lên lớp cho chúng ta không?”
Lam Cảnh Nghi đáp:
“Chắc không đâu, giáo huấn Lam gia coi người giỏi hơn là thầy, lấy tu thân chính trực làm quy phạm.
Xem ngài ấy có chỗ nào hợp chứ? Không tới phá thêm là may rồi…….”
Kim Lăng nghe vậy lẩm bẩm:
“Sao mà không được? Cậu ấy biết nhiều lắm đó!”
Âu Dương Tử Chân tiếp lời:
“Ta lại hi vọng Ngụy tiền bối có thể tới dạy, nhất định sẽ thú vị hơn nhiều so với lễ nghi tiên môn với lịch sử gia tộc mà Trạch Vu Quân dạy!”
Lam Tư Truy ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí của mình, thấy ba người bên cạnh tụm đầu vào bàn tán, cậu cất lời nhắc:
“Mấy huynh mau ngồi hẳn hoi, Hàm Quang Quân sắp tới rồi!”
Ba người nghe thấy liền vội vàng ngồi cho ngay ngắn, vừa đúng lúc Lam Vong Cơ dắt theo Ngụy Vô Tiện tiến vào.
Đám tiểu bối đứng dậy hành lễ, Âu Dương Tử Chân còn liếc liếc Lam Cảnh Nghi và Kim Lăng, ra vẻ: Xem, Ngụy tiền bối cũng tới kìa ~
Lam Vong Cơ ngồi ghế trên, Ngụy Vô Tiện vô cùng hào hứng ngồi xuống cạnh hắn, kể ra thì hắn cũng chưa từng thấy Lam Trạm đứng lớp bao giờ, hơn nữa nói không chừng trong mấy đứa tiểu bối trước mặt cũng sẽ có đứa phải chép phạt gia quy như hắn ngày xưa.
Nghĩ như vậy, tâm hóng hớt của Ngụy Vô Tiện lại đầy hơn mấy phần.
Lam Vong Cơ sắc mặt lạnh nhạt, không giận mà uy, từ lúc y bước vào Lan thất, các con em thế gia đứa nào đứa nấy đều nghiêm túc ngồi ngay ngắn, rất có dáng vẻ như đang làm việc lớn.
Lam Vong Cơ cất lời:
“Đề bài sau, mời các vị trả lời.”
Mọi người còn đang tưởng Lam Vong Cơ sẽ giảng biện pháp tu luyện giúp tăng tu vi, trừ tà diệt ma, đột nhiên nghe có câu hỏi cần trả lời, cả đám không khỏi căng thẳng vô cùng, Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy hứng thú, hắn ngoảnh sang nhìn Lam Vong Cơ, nội tâm vô cùng tò mò, ngày đầu tiên nghe giảng, Lam Vong Cơ sẽ hỏi đám nhỏ này vấn đề gì đây?
Lam Vong Cơ nói:
“Chính – tà, thiện – ác, phân biệt thế nào.”
Ngụy Vô Tiện nghe xong, bất chợt hồi tưởng lại, năm xưa khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, ở Bất Dạ Thiên, hắn cũng từng hỏi Lam Trạm, người già trẻ nhỏ yếu đuối trong Ôn thị và những gia tộc tới thảo phạt Ôn thị, những người đó, ai chính ai tà, ai mạnh ai yếu……!
Các đệ tử nghe giảng cũng chìm vào suy nghĩ, theo lý, phải trái đúng sai, chính tà thiện ác là những điều dễ phân biệt nhất.
Nhưng nếu nói như vậy, không khỏi có điều kiên cưỡng, hơn nữa, trên đời này người vẫn luôn bị mang ra tranh luận là vị Di Lăng Lão Tổ nửa chính nửa tà kia, vẫn đang ngồi ngay trước mặt chúng kia kìa……..!
Cả đám im lặng không đáp, Trần Tử Bội của Nhiếp thị cuối cùng đứng dậy đáp:
“Thưa tiên sinh, học trò cho rằng, chính – là như người quân tử nhập thế*, làm điều chính nghĩa, tuân theo quy tắc, vì nước vì dân, diệt trừ kẻ gian tà, giúp đỡ người yếu đuối.
*Quân tử nhập thế: Chỉ người chọn cuộc sống “giữa mọi người”, chọn hồng trần là nơi tu tâm dưỡng tính, trái ngược với “ở ẩn”.
(ND)
Âu Dương Tử Chân lập tức phản bác:
“Không phải, nếu là một vị đại hiệp thích ngao du, hành vi của người ấy tuy không gắn liền với chính nghĩa, nhưng nói được làm được, làm ắt có kết quả, hứa ắt sẽ thực hiện, có thể hi sinh chính mình mà cứu giúp người khác lúc nguy nan, người như vậy là chính sao? Hay là tà?”
Một môn sinh của Đình Sơn Hà thị cũng hỏi:
“Vị đại hiệp thích ngao du này đã mang thiện tâm, tại sao không coi là chính đạo được?”
Ngu Phong Hề ngắt lời:
“Nếu đã thích ngao du, đối với người ấy ngao du đã là chính đạo rồi mà?”
Lam Cảnh Nghi cũng hỏi:
“Vậy nếu một người vì bảo vệ biên cương mà phải giết trăm mạng người, khiến cha mẹ vợ con của trăm mạng người ấy không nơi nương tựa, vậy người đó là chính hay là tà?”
Mọi người không ngừng tranh luận nhưng Kim Lăng và Lam Tư Truy lại vẫn luôn im lặng, Lam Vong Cơ hỏi:
“Kim Lăng, con thấy sao?”
Kim Lăng suy nghĩ một lúc lâu mới đáp:
“Trước kia con cảm thấy tiểu thúc là người tốt, nhưng thúc ấy không phải, con…..!con không biết……”
Lam Vong Cơ lại gọi:
“Tư Truy”
Lam Tư Truy đáp:
“Nên dựa vào tâm mà xét, nếu vì tư lợi, ỷ mạnh hiếp yếu, là tà.
Nếu vì đại nghĩa, dù tu luyện theo con đường khác, nhưng làm những việc chính nghĩa, là chính.”
Lam Vong Cơ chưa hề nói ai đúng ai sai, y quay sang nhìn Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện hơi nhếch mép cười, tiêu sái đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, lắc lắc đầu ra khỏi Lan thất, vừa đi vừa nói:
“Trừ gian diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu, không màng danh lợi, không đổi sơ tâm, làm chủ lòng mình, không màng lời bàn tán.”
Ngụy Vô Tiện rời đi, Lam Vong Cơ cũng đứng lên,nói:
“Thế nào là chính – tà – thiện – ác, các vị ắt tự có ý kiến riêng, mỗi người viết một bài.”
Nói xong cũng nhanh chóng rời đi, để lại một đám tiểu bối ngồi vắt óc suy nghĩ, tiếng than ngập phòng……!
Ngụy Vô Tiện cũng không đi bao xa, khi Lam Vong Cơ tìm được hắn, hắn đang lười biếng dựa vào một gốc cây trong viện.
Lam Vong Cơ bước tới, nắm lấy tay hắn:
“Ngụy Anh.”
Ngụy Vô Tiện xoa xoa bụng, đáp:
“Lam Trạm, ngươi cùng ta tới Thải Y trấn đi.”
“Được”
Ngụy Vô Tiện cười:
“Ngươi cũng không hỏi ta muốn làm gì sao?”
“Đều được.”
Ý cười của Ngụy Vô Tiện càng sâu, Lam Vong Cơ thật sự dung túng hắn lên trời luôn rồi.
Hắn lật tay nắm lấy tay Lam Vong Cơ, cùng đi về phía cổng:
“Đi thôi, ta nhớ Thiên Tử Tiếu rồi!”
Lam Vong Cơ ngự kiếm đưa Ngụy Vô Tiện đến Thải Y trấn, hai người mua vài bình Thiên Tử Tiếu, rồi tìm một quán trọ, ngồi xuống rồi, hỏa kế liền chạy tới hỏi han:
“Uây! Hai vị công tử tới rồi, cần thực đơn hay vẫn như cũ ạ?”
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu:
“Ừ! Mà tiểu nhị này, sao hôm nay nhà ngươi vắng khách thế?”
Tiểu nhị trả lời:
“Công tử không biết sao? Hôm nay là Thất tịch mà, người trong trấn đều tới miếu Nguyệt lão ở phía đông thành cả rồi!”
Ngụy Vô Tiện đang uống rượu liền khựng một cái, gật gật đầu với tiểu nhị ý đã biết, lại nhìn trộm Lam Vong Cơ.
Tiểu nhị rời đi rồi, Ngụy Vô Tiện chống tay lên bàn, lười biếng ngồi ngang ra, chân để dưới bàn trộm đá Lam Vong Cơ một cái, nói thầm:
“Lam Trạm, chút nữa chúng ta cũng tới miếu Nguyệt lão xem đi ~”
Lam Vong Cơ đáp:
“Ngồi thẳng.”
Ngụy Vô Tiện ngồi thẳng người dậy, chân để dưới bàn vẫn gác lên đùi Lam Trạm.
“Trí nhớ của ta thật quá kém, đến hôm nay là Thất tịch mà cũng quên, may mà hôm nay xuống núi, lát nữa chúng ta dạo Nguyệt miếu một vòng đi, được không?”
Lam Vong Cơ cũng không rút chân về, mặc hắn nghịch ngợm, đáp:
“Được.”
“Lam Trạm, ngươi sớm biết hôm nay là Thất tịch?”
“Ừ.”
Bảo sao hôm nay dù hắn muốn làm gì Lam Trạm cũng đồng ý.
Ngụy Vô Tiện chăm chú nhìn Lam Trạm, càng nhìn càng thấy người này sao tốt đến thế, Lam Vong Cơ thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, hỏi:
“Sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện ghé sát người sang chỗ Lam Vong Cơ, nhìn thẳng vào y:
“Lam Trạm, sao ngươi lại tốt như vậy! Ngoại hình đẹp, người lại tốt, sao trước đây ta không thông suốt cơ chứ? Để ta với ngươi bỏ phí mất mười mấy năm trời……”
Lam Vong Cơ hơi nhếch khóe môi, nhẹ nhàng đáp:
“Không muộn.”
Hai người rời khỏi nhà trọ đã là lúc mặt trăng ló ra rồi, trên phố đèn hoa như nước, người đông như trẩy hội.
Ống tay áo rộng dài rủ xuống của Lam Vong Cơ che đi bàn tay đang nắm chặt, hai người kề vai bước đi, chẳng mấy chốc đã tới miếu Nguyệt lão.
Trong miếu có mấy đôi nam nữ thành cặp thành đôi với nhau rồi, trong đám người vọng tới tiếng nói của một chàng trai:
“Nghe nói cầu tơ hồng trong miếu Nguyệt lão này linh nghiệm lắm, mà hôm nay là Thất tịch, nhất định cầu ắt trúng!”
Lại nghe có tiếng cô gái nói:
“Nếu cầu được tơ hồng Nguyệt lão, nghĩa là hai người sẽ được buộc chặt vào nhau, không bao giờ rời xa nữa đó.”
Ngụy Vô Tiện cười tươi, hai hàng mi cong cong, nói với Lam Trạm:
“Lam Trạm, chúng ta cũng thử cầu nguyện đi.”
“Được.”
Hai người tới điện thờ phía sau, trông thấy từng đôi từng đôi nam nữ đứng cạnh nhau, Ngụy Vô Tiện thầm nhủ, Lam Vong Cơ không thích những nơi chen chúc đông người, hắn liền tự tách ra, xin được một đôi sợi thừng đỏ, hắn nắm chặt trong tay, chen ra khỏi đám người chật chội, lại đưa cho Lam Vong Cơ:
“Chúng ta mỗi người một sợi, buộc vào cổ tay!”
Lam Vong Cơ nhìn sợi dây đỏ trong tay hắn, sắc mặt trở nên ôn hòa, y đưa tay nhận lấy một sợi, thắt lên cổ tay Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cũng thắt sợi còn lại lên cổ tay Lam Vong Cơ, hắn nhìn sợi dây đỏ đầy trìu mến, nhìn một hồi thật lâu rồi mới cẩn thận giấu vào ống tay áo.
Lam Vong Cơ lại nắm hai tay hắn:
“Đi thôi, chúng ta tới hồ Bích Linh.”
“Hồ Bích Linh?”
“Thả đèn hoa đăng.”
Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ kéo tới hồ Bích Linh, hắn thầm nhủ, trước kia sao hắn có thể nghĩ rằng Lam Trạm là người cổ hủ chứ? Rõ ràng tình thú lắm mà…….