Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục

Chương 13


Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 13


Thành Đàm Châu
Phía Đông
Lam Vong Cơ một mình tiến về phía đông thăm dò dấu vết tà túy, tìm kiếm một lượt mà không có kết quả, hơn nữa y vô cùng lo lắng cho Ngụy Vô Tiện, trong tim luôn có dự cảm không lành.

Ngay lúc y chuẩn bị rời đi đến phía Nam thành tìm Ngụy Vô Tiện, đột nhiên phát hiện dưới lùm cây có vết chân kích thước bất thường.

Quan sát kĩ lưỡng một hồi, hai mắt vẫn luôn bình tĩnh của y bỗng trừng lớn:
“Không ổn, Ngụy Anh!”
Vừa thốt lên vừa lập tức ngự kiếm đuổi tới phía Nam.

Ngụy Vô Tiện dẫn theo đám tiểu bối tạm biệt Lam Vong Cơ và Giang Trừng xong liền nhanh chóng đi tới rừng cây phía Nam thành Đàm Châu.

Trên đường vẫn luôn tán dóc với bọn trẻ chuyện trên trời dưới bể, vô cùng rôm rả.

Âu Dương Tử Chân bị thu phục hoàn toàn, cả đường vẫn luôn hỏi hoài không dứt:
“Ngụy tiền bối, thật sự là Quỷ hút hồn sao? Người từng gặp qua chưa ạ?”
Ngụy Vô Tiện một tay xoay xoay Trần Tình, một tay chắp sau lưng ra vẻ trưởng bối nói:
“Đương nhiên rồi, mười sáu năm trước ta và Hàm Quang Quân phong ấn Thiên nữ hút hồn ở Đại Phạn sơn cũng là loại chuyên đi hút linh thức của người đó.

Còn cả lần diệt Đồ Lục Huyền Vũ ở Mộ Khê sơn nữa, con rùa thối đó không chỉ ăn thịt người mà còn nuốt sạch linh thức.”
Lam Cảnh Nghi cũng vô cùng tò mò, hỏi:
“Vậy tóm lại, tà túy nuốt linh thức con người là loại ác linh vô cùng hung ác sao?”
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu:
“Đúng vậy, tà túy này chỉ hút đi linh thức của con người, thân xác của người sống vốn là một lớp vỏ bảo vệ, thân xác của bách tính bị chứng mất hồn trong thành Đàm Châu vẫn còn nguyên vẹn không bị tổn hại, có thể thấy nó không hề đơn giản.”

Kim Lăng khinh thường tiến lên dẫn đầu:
“Hừ! Không biết tà túy này trốn vào xó nào rồi, tiếc là ta không dắt Tiên Tử theo, Tiên Tử mà ở đây, xem nó có trốn đằng trời!”
Ngụy Vô Tiện khẽ vỗ ngực mình, lẩm bẩm:
“May mà không dắt theo…”
Âu Dương Tử Chân nói:
“Ngụy Tiền Bối, theo như người thấy, tà túy gây họa ở Đàm Châu là loại nào?”
Ngụy Vô Tiện dừng bước, sờ sờ đầu mũi, hắn lâm vào trầm tư:
“Nhắc tới như vậy, đúng thật là có một thứ.”
“Là thứ gì ạ?”
“Mười sáu năm trước, con cháu tứ đại thế gia bị ép tới Kỳ Sơn Bất Dạ Thiên chịu giáo hóa của Ôn thị, khi đó ta bị tên khốn Ôn Triều nhốt trong một căn mật thất, bên trong có một con Hắc Tông Dạ Khuyển, đã to còn xấu tợn, nếu chịu tác động của Âm thiết, rất có thể nó cũng đi hút linh thức của con người.”
Chỉ cần vừa nghĩ lại lần đó bị nhốt trong mật thất, Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy không rét mà run.

Ai ngờ hắn vừa dứt lời, từ trong rừng bỗng truyền đến tiếng gầm vang vọng như xuyên thủng màng nhĩ Ngụy Vô Tiện.

Hắn chỉ cảm thấy hai chân sắp nhũn cả ra rồi, sợ hãi nhìn xung quanh:
“Chính chính chính chính cái âm thanh này!! Ta….!Ta chỉ nói bừa vậy thôi, không xui đến vậy chứ?”
Đột nhiên, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đồng loạt gào lên:
“Kim Lăng, cẩn thận!”
Ngụy Vô Tiện nhìn sang Kim Lăng, bàng hoàng thấy phía sau nó xuất hiện một thứ to lớn, toàn thân đen sì, xui xẻo thay chính là con Hắc Tông Dạ Khuyển đáng chết không chết mà Ngụy Vô Tiện sợ nhất đó!
Con ác thú cách Kim Lăng quá gần, có muốn cũng không tránh kịp nữa, Ngụy Vô Tiện tuy cực kì sợ hãi nhưng vẫn không muốn Kim Lăng chịu tổn thương dù chỉ một cọng tóc, linh quang chợt lóe, một đường sắc xanh vụt qua túm lấy Kim Lăng, trong nháy mắt cứu nó đi ngay dưới miệng thú.

Năm đó phát minh ra loại bùa chú này không ngờ lại có tác dụng ngày tức thời, Kim Lăng thoát khỏi miệng ác thú, vẫn còn sợ hãi ngơ ngác nhìn sợi tơ màu xanh quấn trên cánh tay mình:
“Đây là cái gì…”
Ngụy Vô Tiện vội dìu nó đứng dậy.


“Còn chưa nghĩ xong tên, về rồi nói sau!”
Tranh thủ chút thời gian, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi nhanh chóng kết pháp trận, Âu Dương Tử Chân cùng Kim Lăng đã tỉnh táo lại cũng nắm chặt binh khí chuẩn bị xông lên.

Ngụy Vô Tiện theo bản năng rất muốn vắt chân lên cổ mà chạy, tránh giống chó ấy càng xa càng tốt, nhưng bốn đứa nhỏ còn đang ở đó, sống chết quyết định ngay thời khắc này đây!
“Mấy đứa! Phóng đạn tín hiệu mau!”
Ngụy Vô Tiện tìm một cái cây đủ cao rồi phóng lên đỉnh ngọn, đứng trên cây cao khiến hắn tìm được một chút cảm giác an toàn.

Dưới đất đám nhỏ quần nhau với con Hắc Tông Dạ Khuyển đến bất phân thắng bại, Kim Lăng có Tử Điện trong tay, uy lực mạnh nhất nên trở thành đòn công kích chủ lực của cả bọn, Ngụy Vô Tiện rút Trần Tình đặt lên miệng, con Hắc Tông Dạ Khuyển này biến dị do chịu ảnh hưởng của Âm thiết, hẳn là hắn có thể khống chế được.

Hơn nữa đạn tín hiệu đã phóng đi rồi, ít nhất cũng phải kéo dài thời gian, chống cự được đến khi Lam Trạm và Giang Trừng tới.

Tiếng Trần Tình vừa cất lên, từ không trung bỗng truyền đến hai tiếng đàn “tang tang” trong như nước chảy, con Hắc Tông Dạ Khuyển nghe thấy tiếng đàn bỗng khựng lại, một vệt sáng lạnh lập tức quét qua, nó chỉ kịp rên một tiếng thất thanh rồi gục xuống, bị Tị Trần phóng thẳng tới chặt bay đầu.

Mấy đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn lên, đồng thanh hô:
“Hàm Quang Quân!”
Lam Vong Cơ thu Tị Trần đáp xuống đất, mặt đầy nôn nóng:
“Ngụy Anh đâu?”
Ngụy Vô Tiện đứng trên cây hét xuống:
“Lam Trạm! Ta ở đây!”
Lam Vong Cơ nương theo tiếng gọi ngẩng đầu lên, tảng đá treo lơ lửng trong tim cuối cùng cũng hạ xuống, y tiến đến bên gốc cây, đưa hai tay, gọi:
“Xuống đi.”
Ngụy Vô Tiện vốn sợ đến mềm cả chân, đang lo không biết làm sao trèo xuống, thấy Lam Vong Cơ đứng dưới gốc cây dang hai tay ra đỡ, hắn liền không chút do dự mà rơi thẳng xuống, được Lam Vong Cơ ôm trọn vào lòng.


Đám trẻ đứng một bên đều xấu hổ không dám quay sang nhìn.

Lam Tư Truy rút túi Càn Khôn phong ấn tà vật ra hút thi thể của con Hắc Tông Dạ Khuyển vào trong.

Lúc này Giang Trừng cũng đuổi tới nơi, thấy Ngụy Vô Tiện nằm trong ngực Lam Vong Cơ, cực kì ghét bỏ mà lườm hắn một cái, mọi người thu xếp ổn thỏa liền trở về trạm gác.

Về đến Trạm gác đã là chiều muộn, đệ tử gác trạm dâng lên một phong thư, báo:
“Tiên đốc, giờ Ngọ* hôm nay có một vị đạo trưởng tới gửi thư này.”
*Giờ Ngọ: Từ 11 – 13 giờ.

Truyện Đông Phương
“Đạo trưởng…..?”
Ngụy Vô Tiện sờ cằm, Lam Vong Cơ mở thư ra hiệu cho mọi người cùng tới xem:
“Gửi Hàm Quang Quân,
Từ biệt tại Nghĩa Thành đã được hơn năm tháng.

Hôm đó ta mang theo Tỏa linh nang và Sương Hoa rời đi, tuy có điều không cam tâm nhưng cũng không dám vọng tưởng Tinh Trần sẽ tỉnh lại.

Vì muốn diệt tà túy nên bảy ngày trước ta đuổi đến Đàm Châu, đi qua Nghĩa Thành liền ghé vào thắp hương tế lễ, nhưng không biết vì sao Tỏa linh nang đột nhiên dao động không ngừng, linh thức của Tinh Trần phá túi quy về thân thể.

Tuy nhiên khi linh thức hợp thể rồi, Tinh Trần vẫn mãi không tỉnh lại.

Ta đã đưa người rời khỏi Nghĩa Thành, nhớ Ngụy huynh tinh thông đạo này, vốn muốn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu xin giúp đỡ, không ngờ hôm nay vào thành lại nghe nói Hàm Quang Quân và Ngụy huynh vừa khéo cũng vì trừ tà túy mà tới đây, ta lập tức viết thư gửi đến, mong Hàm Quang Quân và Ngụy huynh tương trợ.

Tống Lam cảm kích vô cùng.

Xin đợi ở quán trọ Đàm Châu.


Tống Lam.”
Ngụy Vô Tiện xem thư của Tống Lam xong lại càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, nghĩ đến việc Hiểu Tinh Trần có thể hồi phục linh thức, hắn vô cùng vui mừng, không muốn chờ đợi một chút nào nữa mà vội vàng kéo Lam Trạm muốn quay lại quán trọ.

Lam Tư Truy giữ tay hắn, hỏi:
“Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối! Còn đứa bé trong trạm thì sắp xếp thế nào ạ?”
Lam cảnh Nghi cũng gật gật đầu:
“Đúng vậy, đứa trẻ đó mất cả cha lẫn mẹ, bản thân cũng như bị ngốc luôn rồi…”
Ngụy Vô Tiện đừng bước, nói đến đứa bé đó, hắn nhìn Lam Tư Truy, đột nhiên nhớ đến khi còn ở Loạn Táng Cương, A Uyển cũng tầm tuổi đó, giờ đã lớn thế này, còn là con nuôi của Lam Trạm.

Hắn đưa hai tay ôm lấy mặt Lam Tư Truy, bưng hai má cậu lắc lắc:
“Tư Truy à! Chẳng phải đã nhận Lam Trạm làm nghĩa phụ rồi sao? Sao vẫn cứ gọi là Hàm Quang Quân mãi thế?”
Lam Tư Truy trước nay tôn kính Hàm Quang Quân có thừa, thậm chí có lúc còn hơi sợ hãi, nhất thời bị hỏi khiến cậu cảm thấy vô cùng căng thẳng mà quần chúng xung quanh cũng yên lặng chờ cậu mở miệng.

Lam Tư Truy bèn hướng về phía Lam Vong Cơ, chắp tay thi lễ:
“Xin phụ thân nhận của con một lạy”
Ngụy Vô Tiện cười vui vẻ nhìn một màn này, hắn cảm thấy vô cùng yên lòng, lại hỏi:
“Tư Truy à, thế còn ta thì sao? Hồi nhỏ con lúc nào cũng ôm đùi ta gọi Tiện ca ca, giờ thì một Ngụy tiền bối hai cũng Ngụy tiền bối, xa lạ quá mà ~”
Kim Lăng đứng cạnh thấp giọng làu bàu:
“Thì cũng không thể gọi là mẫu thân được…”
Tiếng nói tuy nhỏ nhưng vẫn bị Ngụy Vô Tiện nghe thấy, hắn nhấc tay ra vẻ muốn đánh:
“Thằng nhóc này nói lung tung gì đó!”
Lam Tư Truy cười nhìn hai người, rồi ngồi xuống ôm lấy chân Ngụy Vô Tiện, gọi:
“Cha.”
Ngụy Vô Tiện sờ nhẹ tóc cậu, nhìn Lam Vong Cơ, mắt ánh lên nét cười, “ừ” một tiếng, đáp:
“Dắt theo em bé đó, nếu không sắp xếp được thì đưa về Cô Tô đi, cho Tư Truy thêm một đệ đệ.”
Giang Trừng lườm Ngụy Vô Tiện một cái trắng mắt, miệng “Hừ” một tiếng nhưng chân lại tiến về phía sương phòng dắt đứa bé theo, cả đám cùng nhau trở về quán trọ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.