Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 14
Quán trọ Đàm Châu
Ngụy Vô Tiện vừa đặt chân vào cửa đã thấy một vị đạo nhân lưng đeo song kiếm đứng chờ ở đó, hắn vội vàng bước tới, chắp tay chào:
“Tống huynh!”
Tống Lam chắp tay thi lễ với từng người xong liền dẫn Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ tới sương phòng trên lầu.
Mọi người đều đang vô cùng lo lắng cho tình trạng của Hiểu Tinh Trần nên không ai chú ý đến đứa bé được đưa về từ trạm gác, ánh mắt nó như vừa lóe lên……!
Ngụy Vô Tiện ngồi xuống trước giường, tỉ mỉ quan sát Hiểu Tinh Trần một lượt, lại dùng ngón trỏ và ngón giữa của tay phải đặt lên trán Hiểu Tinh Trần, nhắm mắt tĩnh tâm thăm dò, một hồi lâu sau, hắn nhíu mày, mở mắt, hơi nghi hoặc nhìn sang Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhận được ánh nhìn của hắn liền đến bên giường, cũng đưa tay ra thăm dò.
Hai người ngầm đưa mắt trao đổi, y gật gật đầu xác nhận.
Ngụy Vô Tiện đứng dậy nói với Tống Lam:
“Linh thức của tiểu sư thúc đã trở về, nay vẫn chưa tỉnh cũng không có gì đáng ngại, đợi ta chuẩn bị một ít bìa chú, ngày mai bày trận giúp an định linh thức, ba ngày sau có thể tỉnh lại, nhưng mà…”
Tống Lam vô cùng lo lắng nhìn Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện do dự tiếp tục:
“Nhưng mà…!Vừa rồi khi thăm dò linh thức của tiểu sư thúc, ta phát hiện một tia khí tức của Âm thiết.”
Tống Lam cầm giấy bút trên bàn, viết:
“Âm thiết? Tại sao?”
Ngụy Vô Tiện lắc đầu:
“Không rõ, có lẽ do khi đó linh thức của tiểu sư thúc được Tiết Dương thu vào Tỏa linh nang, mà Tiết Dương luôn mang theo Ân thiết bên người, nên nhiễm sang linh thức….”
Tống Lam viết:
“Vậy ngày mai xin nhờ Ngụy huynh.”
Xong việc, mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi, Ngụy Vô Tiện gác cằm lên bàn trầm tư suy nghĩ.
Lam Vong Cơ xuống lầu gọi một bình rượu mang lên cho hắn, Ngụy Vô Tiện cười khúc khích rót đầy một ly:
“Lam Trạm, vẫn là ngươi hiểu ta nhất!”
“Việc ngày hôm nay, ngươi thấy sao?”
Ngụy Vô Tiện lắc lắc chuỗi sợi treo trên Trần Tình:
“Không biết nữa, nhưng ta có dự cảm, khả năng lớn là tên cặn bã Tiết Dương đoạt xác trở về rồi.”
Lam Vong Cơ hỏi:
“Hắc Tông Dạ Khuyển có liên quan tới hắn sao?”
Ngụy Vô Tiện lắc đầu:
“Cũng chưa chắc được, chứng mất hồn của người dân xuất hiện từ mười mấy ngày trước, mà Tống đạo trưởng bảy ngày trước mới tới Nghĩa thành.
Nếu là Tiết Dương thả Hắc Tông Dạ Khuyển, hắn ắt không để yên cho Tống đạo trưởng mang Hiểu Tinh Trần đi đâu.”
Lam Vong Cơ nghi hoặc hỏi hắn:
“Tại sao?”
Ngụy Vô Tiện khẽ thở dài:
“Lam Trạm, ngươi cảm thấy Tiết Dương vì sao phải trông giữ Nghĩa thành những tám năm ròng? Tại sao liều chết cũng muốn ta giúp hắn khôi phục linh thức cho Hiểu Tinh Trần?”
“……”
“Ta nghĩ, đối với Tiết Dương, Hiểu Tinh Thần chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt nào đó, là người vô cùng quan trọng khiến hắn dù có chết cũng muốn tìm về bằng được.”
Bình rượu đã cạn, Ngụy Vô Tiện đứng dậy mở cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, trên cao là vầng trăng sáng rỡ giữa trời, những vì sao lấp lánh xung quanh.
“Lam Trạm, khi đó ta rơi xuống vực, ngươi có tin rằng ta đã chết không? Ngươi có từng muốn tìm ta về không? Nếu ta không được Mạc Huyền Vũ hiến xác, ngươi…!Ưm!”
Lam Vong Cơ bước vội đến bên cạnh ngăn miệng hắn lại, giọng nói mang theo chút run rẩy:
“Đừng nói nữa……!”
Ngụy Vô Tiện duỗi tay ôm lấy hông Lam Vong Cơ, rúc đầu vào cổ y:
“Lam Trạm, nói cho ta biết……”
Lam Vong Cơ ôm chặt lấy hắn, giống như muốn đem người này khảm vào thân thể của mình:
“Vấn linh, mười ba năm….!Ta biết, ngươi chắc chắn sẽ không đoạt xác….!May mắn.”
Ngụy Vô Tiện nhớ lại ngày đó khi an táng A Thiến, Lam Trạm cũng từng nói với hắn hai chữ “May mắn” này, khi đó hắn vẫn chư hiểu dụng ý của y, thì ra……!
Ngụy Vô Tiện vùi mặt vào cần cổ y, tham lam hít lấy mùi đàn hương nhàn nhạt pha chút mát lạnh trên thân người đối diện, vô thức hôn lên vành tai bóng nhuận xinh đẹp của Lam Vong Cơ.
Ngay lập tức, cằm hắn bị giữ lại, bị nhấc lên, đối diện với đôi con ngươi nhạt màu của Lam Trạm, hai mắt y thâm sâu không đáy như muốn hút hắn vào bên trong.
“May mắn, ngươi trở về rồi.”
Ngụy Vô Tiện duỗi tay sờ xuống eo y, lần theo động tác của từng ngón tay, cởi nút buộc đai áo của Lam Vong Cơ, thả xuống nền nhà, lại thở nhẹ lên vành tai y:
“Lam Trạm, về giường đi.”
“Không.”
“Lẽ nào ngươi muốn ở đây? Hàm Quang Quân, nhã chính với gia quy đi đâu rồi? Hử?”
Ngụy Vô Tiện kéo mở vạt áo của y, hai tay áp lên lồng ngực ấm nóng, lập tức eo hắn bị giữ chặt, lại bị nâng dậy, Ngụy Vô Tiện vội bám tay lên cửa sổ chống đỡ:
“Lam Trạm!”
Lam Vong Cơ giam chặt hắn giữa bệ cửa và thân mình, một tay chống sau lưng Ngụy Vô Tiện, một tay lần theo đùi, chầm chậm hướng lên trên tìm kiếm, môi ấn lên yết hầu của hắn:
“Là ngươi đốt lửa.”
“……”
Ngụy Vô Tiện im re, đúng vậy, hắn thực sự rất thích đốt lửa trêu ngươi kẻ lúc nào cũng nhã chính lạnh nhạt này, một chân vòng lên eo y, môi lưỡi dây dưa cùng đôi tay sờ soạng như thắp bùng lên mồi lửa quanh thân hai người……!
Y phục thân trên vẫn còn nhưng quần của Ngụy Vô Tiện đã bị ném trên đất, hai hai hắn chống lên bệ cửa sổ, một chân bị Lam Vong Cơ bắt lấy nhấc lên, một chân run rẩy chống đỡ lấy cơ thể, mồ hôi chảy xuống thuận theo sườn mặt, tầm mắt lay động, mơ hồ.
Hắn ngẩng đầu cố sức chớp mắt, hơi thở gấp gáp:
“A…!Lam Trạm….!Không được! Ưm….!Eo ta……”
Giọng Lam Vong Cơ mang theo từ tính cùng một chút khàn vụn khiến người trầm luân, đáp:
“Cố nhịn.”
Nói rồi lại vùi đầu cắn xương quai xanh của Ngụy Vô Tiện.
Dây dưa, thở dốc, tiếng rên rỉ đứt quãng không ngừng.
Một hồi lâu sau, Ngụy Vô Tiện mê man bị ôm ngang dậy.
“Lam Trạm?”
“Ừ.”
“Muốn ôm ta đi đâu nữa?”
“Lên giường.”
“Ta còn chưa tắm mà……”
“Tiếp tục.”
!!!!!!
Vì thế, ngày thứ hai, khi Giang Trừng cùng đám tiểu bối ngồi dưới sảnh ăn sáng, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa xuất hiện, ngược lại lại thấy Lam Trạm xuống lầu mang một phần bữa sáng về phòng.
Cả đám trông theo bóng lưng Lam Trạm cùng cánh cửa khép chặt trên lầu, bỗng cảm thấy mặt mình sao mà nóng quá…….