Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục

Chương 12


Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 12


Sáng sớm hôm sau
Kim Lăng và Giang Trừng cùng các đệ tử đang dạo phố trong thành Đàm Châu, đi cùng họ còn có Âu Dương Tử Chân và đệ tử nhà Âu Dương.

Từ khi tạm biệt ở Nghĩa Thành, bốn người Kim Lăng và Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi, Âu Dương Tử Chân kết thành bạn tốt, thường cùng nhau đi săn đêm, Kim Lăng vừa đi vừa dùng khuỷu tay huých nhẹ Âu Dương Tử Chân, hỏi cậu:
“Lần này đi sao còn mang cả nữ đệ tử theo vậy? Vướng tay vướng chân phiền chết đi được….”
Âu Dương Tử Chân vô cùng kiêu ngạo:
“Đây là tiểu muội Âu Dương Tử Khâm của ta, tuy linh lực và kiếm pháp của muội ấy bình thường nhưng lại tinh thông y thuật, ta dám đảm bảo, nếu so y thuật thì tiên môn bách gia hiện nay, không ai thắng được muội ấy!”
Kim Lăng quay đầu cẩn thận đánh giá một phen, không nhìn ra chỗ nào xuất chúng khác người, cảm giác không được thuyết phục lắm.

Âu Dương Tử Chân nhìn Giang Trừng đi đằng trước, thầm thì vào tai Kim Lăng:
“Sao lần này săn đêm Giang tông chủ cũng tới vậy? Chỉ là mấy con Quỷ nuốt hồn thôi mà, ngài ấy vẫn không yên tâm ngươi sao?”
Kim Lăng mím mím môi:
“Hừ! Nào có phải không yên tâm ta, cậu ấy tới là vì….”
“Kim Lăng, hai đứa đang thì thầm to nhỏ cái gì, nhà trọ ở trước mặt rồi, mau chuẩn bị sửa soạn rồi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng! Tới đây ạ!”
Kim Lăng và Âu Dương Tử Chân vội vã chạy lên.

Giang Trừng bước vào quán trọ Đàm Châu, gọi hỏa kế đặt phòng, lại bảo chuẩn bị vài món mang lên.

Cả đám vừa mới yên vị lại nghe thấy trong góc phòng có hai người đang thì thầm bàn tán.

“Ây, ngươi nghe nói gì không? Mấy ngày trước Cô Tô Lam thị tổ chức Thanh Đàm hội, Tiên đốc đương nhiệm với Di Lăng lão tổ thế mà….”
“Còn ai không biết cơ chứ, tông chủ nhà chúng ta về rồi còn kể đi kể lại mấy lần liền!”
“Ha ha ha, ai ngờ được Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh ấy với Di Lăng lão tổ lại ham trò đoạn tụ nhỉ!”
“Còn chẳng phải sao! Khó trách sau khi Di Lăng lão tổ trở lại, Hàm Quang Quân lúc nào cũng kè kè bên cạnh bảo vệ hắn, còn đặc biệt vì hắn rửa sạch oan khuất.”
“Đường đường là Di Lăng lão tổ, vậy mà lại làm loại kỹ nam này, hơ, thế đạo ngày càng xuống dốc rồi…!”
Hai người ngồi trong góc ăn uống, chưa thấy đám Giang Trừng tiến vào, càng nói càng không biết điểm dừng.

Sắc mặt Kim Lăng và Giang Trừng ngày càng lạnh đi, nghe đến câu này, Giang Trừng không nhịn được nữa, hắn vung Tử Điện đập nát chiếc bàn hai gã kia đang ngồi, hung ác trừng về phía đó.


Hai gã nọ giờ mới phát hiện Giang Trừng và Kim Lăng cũng ở đó, vội vàng quỳ xuống cầu xin:
“Giang tông chủ! Giang tông chủ….”
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ở trên lầu nghe thấy tiếng gây gổ từ dưới nhà truyền lên, vội ra ngoài xem có chuyện gì.

Chỉ thấy Giang Trừng đang lăm lăm nắm chặt Tử điện, Kim Lăng tay cầm Tuế Hoa, hai người tức giận đùng đùng, trên đất có hai đệ tử nhà nào đó đang quỳ.

Ngụy Vô Tiện cứ thế nhảy xuống, hai ba bước đến cạnh Giang Trừng:
“Giang Trừng! Kim Lăng, sao hai người cũng tới! Đây…!Chuyện gì xảy ra vậy?”
Âu Dương Tử Chân hành lễ với Ngụy Vô Tiện và Hàm Quang Quân.

“Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối, hai kẻ này vừa sáng sớm đã ở đây nói năng bịa đặt, bôi nhọ người khác.

Còn có ý ô nhục Ngụy tiền bối, thực sự đáng đánh!”
Lam Vong Cơ nghe thấy, bước tới trước mặt hai kẻ kia:
“Người nào?”
Hai kẻ run rẩy phát hoảng, chỉ có thể lắp bắp:
“Bọn ta…!Là…!Là môn sinh Bình Dương Diêu thị…!Nghe nói..

Nghe nói ở đây có Quỷ hút hồn tác quái nên đến săn đêm…!”
Lam Vong Cơ từ trên cao nhìn xuống hai gã, thần sắc lạnh lẽo:
“Trở về nói với Diêu tông chủ, trong vòng ba năm, Bình Dương Diêu thị không được phép bước tới Cô Tô.”
Giang Trừng thu lại Tử Điện, hắt giọng khinh bỉ:
“Cũng không được phép đặt chân tới Vân Mộng và Lan Lăng.

Còn không mau cút đi!”
Hai gã vội vàng vừa bò vừa chạy khỏi quán trọ.

Ngụy Vô Tiện thân là đương sự, đứng một bên sờ sờ chóp mũi, cười vô tội bảo mọi người ngồi xuống rồi tới cạnh Lam Vong Cơ, trộm nhéo lòng bàn tay y.


“Được rồi được rồi, đều nguôi giận đi, hỏa kế mau mang rượu mang thức ăn lên nào!”
Mọi người một lần nữa ngồi xuống, Ngụy Vô Tiện ngồi cạnh Lam Vong Cơ, hắn rót đầy một chén rượu cho Giang Trừng trước, lại rót một chén đầy cho mình, cầm chén rượu lên:
“Cảm ơn nha, Giang Trừng!”
Nói xong liền một hơi uống cạn.

Giang Trừng quay mặt đi “hừ” một tiếng, nhưng cũng vẫn nhấc chén lên uống cạn, những chuyện trước kia có lẽ đều tan theo chén rượu này, không cần nhiều lời nữa….!
Dùng bữa xong, môn sinh của Âu Dương gia cùng Âu Dương Tử Khâm ở lại quán trọ nghỉ ngơi, Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng dẫn theo Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi, Kim Lăng và Âu Dương Tử Chân đến trạm gác.

Trên đường đi, Ngụy Vô Tiện kể cho bọn Giang Trừng về việc xảy ra ở Nghĩa Thành hôm qua, trận chiến ở Nghĩa Thành ngày đó, Giang Trừng không hề tham gia, nhưng mười sáu năm trước hắn cũng từng gặp Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần, không tránh được có chút cảm khái, Kim Lăng và Âu Dương Tử Chân chỉ cần vừa nhắc tới Tiết Dương là chửi mắng không ngừng.

Âu Dương Tử Chân hỏi:
“Ngụy tiền bối, vậy đạo trưởng Hiểu Tinh Trần đã sống lại rồi sao? Chứng mất hồn ở Đàm Châu lần này liệu có phải cũng do hắn gây ra hay không? Liệu hắn có đoạt xá sống lại, gieo họa nhân gian không ạ?”
Kim Lăng làu bà làu bàu:
“Thằng nhóc Tiết Dương này, nếu hắn dám đoạt xá sống lại làm càn, ta sẽ dùng Tử Điện của cậu đập chết hắn!”
Mọi người vừa đi vừa trao đổi, chẳng mấy chốc đã đến trạm gác, đệ tử gác trạm cũng không ngờ việc này đánh động đến mấy vị cây cao bóng cả như Tiên đốc Hàm Quang Quân, Di Lăng lão tổ, Tam Độc Thánh thủ nên vô cùng căng thẳng, mọi người hành lễ chào rồi theo chân đệ tử gác trạm tới nơi đặt xác người dân bị hút hồn.

“Tiên đốc, đây là những bách tính gặp nạn, tổng cộng có bốn mươi người, còn có một đứa trẻ, khi được phát hiện, cả nhà họ đã bị mất đi linh thức nhưng khi đưa về chốt canh, linh thức của đứa bé lại hồi phục.

Chỉ có điều bỗng trở nên ngơ ngác, không nhận biết được ai, cũng không chịu nói chuyện….!”
Ngụy Vô Tiện đến bên những thi thể đó kiểm tra một lượt, xem xong liền gật gật đầu với Lam Trạm.

“Xem tình hình, thực sự giống như bị Quỷ hút hồn hoặc Thú hút hồn (Thực hồn thú) nuốt mất linh thức.”
Lam Vong Cơ hỏi đệ tử gác trạm:
“Đứa bé đó đang ở đâu?”
“Xin mọi người theo tôi.”
Mọi người đến sương phòng, chỉ thấy một đứa trẻ khoảng chừng năm, sáu tuổi đang ngơ ngác ngồi trên giường, dù cho trước mặt xuất hiện rất nhiều người, ánh mắt nó vẫn đơ như khúc gỗ, có chút giống như đần độn.

Kim Lăng lẩm bẩm:

“Đứa bé này liệu có phải khờ không đây?”
Âu Dương Tử Chân đáp:
“Biết vậy nên mang Tử Khâm theo, hoặc để muội ấy khám cho nó.”
Ngụy Vô Tiện đến bên giường, ngồi xổm xuống đối diện với ánh mắt đứa bé đó, nhẹ giọng hỏi:
“Bạn nhỏ à, con tên là gì?”
“……”
“Con mấy tuổi rồi?”
“……”
Đứa bé vẫn một mạch lặng im không đáp, Ngụy Vô Tiện thấy không có kết quả, đứng dậy lắc đầu bất lực, Lam Vong Cơ nhìn hắn:
“Không sao, diệt tà túy trước.”
Nói xong liền dắt tay hắn dời đi, Kim Lăng cùng Âu Dương Tử Chân nhìn hai người nắm tay nhau sánh vai rời đi, ngượng ngùng ho khan một tiếng, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi ngược lại đã quen rồi, không còn thấy lạ lùng gì nữa.

Mọi người tập hợp ở đại sảnh của trạm gác, trên bản đồ có khoanh tròn đánh dấu những nơi bách tính gặp nạn mất hồn.

Giang Trừng lên tiếng:
“Từ những nơi gặp chuyện, có thể thấy phạm vi hoạt động của tà túy chủ yếu phân bố ở ba hướng đông, tây, nam của thành Đàm Châu.

Xem ra nó vẫn còn cố kị trạm gác ở phía bắc của thành.”
Ngụy Vô Tiện đáp:
“Không sai, chúng ta phải tách ra hành động rồi.”
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, tựa như biết được hắn muốn nói gì, đầu mi khẽ nhíu lại.

Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói:
“Trừ mấy đứa nhỏ ra, ba người chúng ta mỗi người phụ trách một phương đi.”
Lam Vong Cơ và Giang Trừng cùng đồng thanh:
“Không được!”
Ngụy Vô Tiện bất lực thở dài:
“Sao lại không được?”
Giang Trừng lườm hắn một cái:
“Bây giờ Ôn Ninh vắng mặt, ngươi làm gì còn tí bản lĩnh nào? Nhỡ đâu vô tình gặp phải tà túy, chẳng ai nhặt xác cho ngươi đâu.”
Ngụy Vô Tiện nhấc Trần Tình lên như muốn gõ vào đầu Giang Trừng:
“Ta đường đường là Di Lăng lão tổ, bản lĩnh có thừa đấy!”
Lam Vong Cơ đè xuống tay Ngụy Vô Tiện, kéo hắn về bên cạnh:
“Ngụy Anh, ta không yên tâm.”

“Ây da! Yên tâm đi mà! Lam Trạm, trong thành đã có mấy chục người gặp nạn rồi, sợ tà túy này là loại khó nhằn, chúng ta buộc phải nhanh chóng diệt trừ.

Nếu ngươi với ta cùng đi một hướng, ngươi có yên tâm để tụi nhỏ đi không?”
“Ngụy Anh….!”
“Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận.

Một khi có phát hiện sẽ lập tức phóng đạn tín hiệu.

Được chưa mà?”
Lam Vong Cơ im lặng không nói, Ngụy Vô Tiện cho rằng hắn đã đồng ý, quay người vỗ vỗ tay:
“Ai muốn đi cùng ta nào?”
“Con!”
Bốn đứa tiểu bối đồng thanh lên tiếng.

“Ây…., không ngờ ta lại được yêu quý như vậy….”
Giang Trừng lại lườm hắn một cái.

“Hừ! Nếu đã như vậy, để đám Kim Lăng theo ngươi hết đi, các ngươi đi phía Nam, nếu xảy ra chuyện gì, bên ta cũng dễ tiếp ứng.

Lam Vong Cơ giữ chặt tay Ngụy Vô Tiện, trầm giọng nói:
“Ngụy Anh, không được cậy mạnh.”
“Được rồi được rồi, biết rồi mà.”
Giang Trừng tới cạnh Kim Lăng, tháo Tử Điện ra đưa cho nó.

Kim Lăng ngơ ngác:
“Cậu?”
“Mang theo, tự bảo vệ mình.”
Nói xong lại liếc về phía Ngụy Vô Tiện.

Kim Lăng thu Tử Điện lại, đáp:
“Con biết rồi, con sẽ bảo vệ cậu ấy thật chu toàn!”
“Hừ!”
Giang Trừng phất ống tay, ngự kiếm hướng về phía Tây thành Đàm Châu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.