Đọc truyện Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất – Chương 42: Họa đến Đông môn lòng người biến
Bình Tâm điện, từ xưa tới nay là chỗ mà những nữ tử trong hậu cung Kỳ quốc muốn nhất. Trong điện bày trí một Phật Đường, cả ngày đều đốt đàn hương, có một loại cảm giác yên tĩnh trầm ngâm. Từ sau khi đương kim Thái hậu vào ở trong Bình Tâm điện, thì vẫn ăn chay niệm Phật, rất ít để ý tới chuyện trong triều.
Ngày hôm nay, phụng dưỡng sáng chiều xong, Thái hậu từ Phật Đường ra ngoài, tựa vào trên giường êm nhắm mắt dưỡng thần, chuỗi phật châu đen như mực trong tay khẽ đung đưa, tâm thần có vẻ rất bất định.
Quế ma ma hầu hạ thái hậu vội vã chạy đến bên cạnh Thái hậu, nhỏ giọng mà nói ra: “Thái hậu, vương phi của Định Nam Vương đã ở ngoài điện rồi !”
Thái hậu đột nhiên mở mắt ra, tay khẽ lay động, Phật châu trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Nàng bưng ly trà trên bàn trà lên nhấp một ngụm, âm thầm định thần mới phân phó: “Gọi nàng vào đi!”
Quế ma ma nhẹ nhàng đi ra ngoài phòng, thấy nữ tử lặng yên đứng trong hành lang thì trong lòng chợt khiếp sợ một hồi, trên hành lang chín khúc, đèn cung đình chập chờn, ánh nến chiếu sáng vẻ thản nhiên của nữ tử, nàng hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn vào cảnh phồn hoa nơi xa, sâu trong đáy mắt đều là tĩnh mịch, sóng nước chẳng xao, trong khí chất bình tĩnh lại mơ hồ lộ ra một cỗ khí thế không giận tự uy.
Quế ma ma chợt hoảng hốt, giống như trước mắt đổi thành một người khác. Bà nhớ hôm đó hoàng hậu sinh trưởng tử, bà muốn đi báo cho hoàng thượng tin vui này, có lẽ bà vui mừng nên quên mất, hoặc là có người âm thầm thiết kế, bà cư nhiên rất “Thuận lợi” xông vào Ngự Thư Phòng của tiên hoàng, hôm đó tiên hoàng đứng trước một bức tranh khổng lồ, trên bức tranh là non nước bao la. Lúc ấy bà cảm thấy thật hốt hoảng, nhưng vẫn nhớ kỹ một màn làm lòng người kinh sợ kia.
Quế ma ma thu hồi tâm tư, mới đi lên, kính cẩn nói: “Vương phi! Thái hậu cho mời!”
Tiểu Thất tựa hồ không có nghe được, nhìn nơi xa không có bất kỳ chỉ thị. Qua hồi lâu, Quế ma ma đang muốn lặp lại lần nữa. Tiểu Thất lại thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn bà một cái, mới nói: “Uh! Đi thôi!”
Cái nhìn kia khiến Quế ma ma ra đầy mồ hôi, bà vội lấy lại bình tĩnh, đi theo sau lưng Tiểu Thất vào trong Bình Tâm điện.
Trong Bình Tâm điện, Thái hậu từ từ vân vê Phật châu, khép hờ cặp mắt, hết sức chăm chú đọc kinh Phật.
Tiểu Thất đi lên phía trước, nhẹ nhàng cúi người nói: “Không biết hoàng mẫu phi tìm Tiểu Thất vì chuyện gì?”
Thái hậu mở mắt ra, bỏ phât châu trong tay lên bàn, nói: “Gần đây ai gia nghe nói hoàng thượng đã mấy ngày không vào triều sớm rồi, cho nên tìm ngươi tới hỏi xem hoàng thượng khỏi bệnh chưa?”
Tiểu Thất nói: “Hoàng thượng chỉ thỉnh thoảng cảm thấy lạnh lẽo, hoàng mẫu phi không cần quan tâm!”
“Thỉnh thoảng cảm thấy lạnh lẽo?” Thái hậu không đồng ý nhíu mày lại, “Nghe nói ngươi không cho phép bất luận kẻ nào đến thăm Hoàng đế, đây là vì sao?”
Tiểu Thất tự nhiên nói: “Thái y nói bệnh của hoàng thượng tuy là cảm lạnh, nhưng cực kỳ nặng, vì vậy không nên ra gió, Tiểu Thất nghĩ người lui tới nhiều, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của hoàng thượng, cho nên ta liền tự tiện làm chủ.”
Mặc dù Thái hậu không tìm ra bất kỳ lý do phản bác nào, lại vẫn cảm thấy chuyện này có vẻ quái dị, nghĩ đến chuyện ca ca mình giao phó, bất giác bật thốt lên: “Hoàng đế rốt cuộc là vua một nước, phải cho mọi người thăm, để xác định. . . .” Vừa mới nói xong một nửa, Thái hậu liền lập tức sửa lời nói, “Ai gia không yên tâm!”
Tiểu Thất cũng không quá để ý câu nói chưa xong kia, vẫn bình tĩnh nói: “Nếu Hoàng mẫu phi không yên tâm, ngày mai có thể tự mình đi thăm hoàng thượng.”
Thái hậu liền đứng lên, cố ra vẻ lo lắng nói: “Ai gia một khắc cũng không đợi được, bây giờ ngươi liền dẫn ai gia đi thăm!”
Tiểu Thất bước lên trước, cố ý chặn đường Thái hậu, nói: “Hoàng mẫu phi, hôm nay quá muộn! Hoàng thượng đã nghỉ ngơi!”
Thái hậu dừng chân, lại vẫn kiên trì nói: “Ai gia thăm hoàng thượng một chút đã!”
Tiểu Thất đứng ở nơi đó, không thối lui chút nào, lập tức giữa hai người đạt đến trình độ giương cung bạt kiếm, Quế ma ma theo hầu ở bên, tự nhiên cũng nhìn thấu không khí không tầm thường đó thưa dạ nói: “Thái hậu, không bằng. . . .”
“Công chúa!” thanh âm hơi kinh hoảng của Bích Ngô từ nơi cửa truyền đến.
Sắc mặt Tiểu Thất biến hóa, chuyện có thể khiến Bích Ngô kinh hoảng như thế, sợ rằng chỉ có. . .
Bích Ngô bước nhanh tới, ghé vào lỗ tai nói thật nhỏ: “Sở đại nhân dẫn theo mấy vị quan viên tụ tập tại Đông Hoa môn, yêu cầu yết kiến hoàng thượng!”
Tiểu Thất giương mắt, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía Thái hậu trước mặt, lạnh lùng nói: “Xem ra hôm nay muốn gặp hoàng thượng không chỉ là một mình thái hậu!”
Thái hậu thấy ánh mắt kia hơi sững sờ, tiếp theo lại chú ý tới Tiểu Thất đã thay đổi tiếng gọi, hoảng hốt nói: “Ngươi. . . . Ngươi muốn như thế nào? Tiểu Thất ngươi chớ quên mất ta còn là hoàng mẫu phi của ngươi!”
“Ta tự nhiên sẽ không quên!” mặt mày Tiểu Thất thâm trầm, giọng sắc bén nói, “Cũng xin hoàng mẫu phi chớ quên thân phận của mình! Người đâu!” Tiểu Thất hướng ra cửa kêu lên, lập tức có hơn mười người vọt vào trong Bình Tâm điện.
Thái hậu lảo đảo lui ra sau một bước, không dám tin nói: “Ninh Tiểu Thất. . . . Ngươi. . . . Không ngờ ngươi quả nhiên lợi hại hơn mẫu phi ngươi nhiều!”
Tiểu Thất đi mấy bước liền ra khỏi điện, vừa đi vừa trầm giọng phân phó: “Hôm nay phải bảo vệ an nguy của thái hậu thật tốt, không cho Thái hậu đi ra Bình Tâm điện!”
Thái hậu nhìn bóng dáng từ từ đi xa, đột nhiên cả giận nói: “Lam Thanh Nhi! Lam Thanh Nhi! Trong quá khứ, Lam Thanh Nhi đối xử với ta như thế, hiện tại nữ nhi của ả ta lại đối với ta như vậy!” Thanh âm kia lại càng ngày càng vô lực, dần dần thấp không thành tiếng, “Nữ nhân kia có cái gì tốt. . . .”
“Thái hậu!” Quế ma ma tiến lên vịn nàng, sắc mặt bị sợ đến trắng bệch, run giọng nói, “Thái hậu. . . . Lão nô nhìn Thất công chúa, thần sắc kia. . . . Cực kỳ giống tiên hoàng năm đó!”
“Ngươi. . . . Ngươi cũng cảm thấy như vậy?” Thái hậu lẩm bẩm nói, “Rốt cuộc là người hắn chọn. . . .”
“Thái hậu, vậy chuyện này. . . .” Quế ma ma đỡ Thái hậu ngồi vào trên giường, vẫn hoảng sợ hỏi.
Thái hậu cúi đầu thở dài, nhỏ giọng nói như chấp nhận: “Mặc cho số phận đi!”
Dục Lê cung.
Xuân Y bước nhanh tới, nói thật nhỏ: “Nương nương, Sở đại nhân phản!” Giọng nói kia lại mơ hồ dẫn theo một chút mong đợi!
Dục thái phi cũng tựa như thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt lại trầm giọng nói: “Người chúng ta phải ra sao rồi?”
“Đã xử lý xong!” Xuân Y lập tức lên tiếng, trong giọng nói không có chút khiếp đảm nào! Giống như đã sớm làm quen chuyện như vậy rồi !
Dục thái phi trầm tư một lát, giống như nghĩ tới điều gì, gấp giọng hỏi: “Có tra ra hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì không?”
Sắc mặt Xuân Y biến thành nặng nề, chần chờ nói: “Nô tỳ chỉ tra ra, hoàng thượng hình như đã không còn ở trong cung nữa.”
“Không còn ở trong cung nữa?” Dục thái phi nhíu lông mày, không hiểu nói, “Giờ phút này hoàng thượng không có ở trong cung, không phải càng cho người khác cơ hội sao? Tiểu Thất đang suy nghĩ gì?”
“Nô tỳ cũng không biết!” Xuân Y nói.
Dục thái phi chợt buông lỏng nói: “Không nghĩ ra thì không cần suy nghĩ.” Nàng đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn màn trời đen tối nơi xa, chợt nhẹ giọng nói: “Lam Thanh Nhi! Lam Thanh Nhi, ngày đó ta đấu thắng ngươi, hôm nay nữ nhi của ta tự nhiên sẽ thắng ngươi!”
Khi Tiểu Thất đi tới Đông Hoa môn, Ám Ảnh đang đứng ở trên thành cung nhìn chằm chằm nhất cử nhất động bên ngoài tường thành.
Bên ngoài Đông Hoa môn, Sở Trung Lâm dẫn theo mười mấy quan viên hô to muốn yết kiến Đương Kim Thánh Thượng, giọng nói rất là dõng dạc.
Tiểu Thất đứng ở trên thành cung, áo trắng như tuyết, nghiêm nghị mà đứng, gió thổi ống tay áo lên làm nổi bật bóng dáng kỳ ảo, lại thêm mấy phần khí lạnh lùng kiêu ngạo. Nàng nhàn nhạt quét mắt qua quan viên bên ngoài thành cung, thanh âm bình tĩnh như lúc ban đầu: “Các vị đại nhân có ý gì?”
Trong thanh âm lành lạnh lộ ra sự chất vấn, lại tựa như không vui, hơn mười vị đại nhân lập tức không có thanh âm, giống như trở lại trêm Quang Hoa điện, trong tấm màn che bằng lụa mỏng, nữ tử kia vốn là như vậy, ánh mắt nhàn nhạt nhìn bọn họ, lúc không nhìn nàng thì cảm thấy ánh mắt sắc bén tựa như mũi tên xuyên thấu qua trái tim, nhìn nàng thì lại cảm thấy ánh mắt kia nhẹ nhàng giống như đã sớm nhìn thấu tất cả mà không để lại dấu vết gì!
Sở Trung Lâm thấy tình cảnh này, híp cặp mắt lại, rốt cuộc thiếu kiên nhẫn lên tiếng nói: “Hoàng thượng đã mấy ngày không lên triều, bọn thần nhất định phải yết kiến hoàng thượng!”
Mắt phượng của Tiểu Thất tối lại, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ Sở đại nhân không biết cửa cung đến giờ Tuất canh ba kà đóng lại. Nếu không được truyền thì không được đi vào cung à?”
Sở Trung Lâm trả lời lại một cách mỉa mai: “Hoàng thượng mấy ngày không thấy bóng dáng, vương phi lại ngăn trở bọn thần thăm hoàng thượng nhiều phen! Thần phỏng đoán vương phi chính là muốn giả thiên tử triệu tập chư hầu! Nên bọn thần chỉ có thể xông vào!” Vừa dứt lời, chỉ thấy cửa cung lập tức ánh lên nhiều ánh lửa, nơi ánh nến chiếu rọi đều là binh sĩ mặc khôi giáp, đông nghẹt kéo dài đến chỗ xa.
Sắc mặt Ám Ảnh tối sầm lại, không khỏi đến gần Tiểu Thất mấy bước, cẩn thận che ở sau lưng không phòng bị của nàng.
Tiểu Thất nhìn nhân mã rục rịch chộn rộn phía dưới, hơi tức giận, trách mắng: “Sở đại nhân tính toán bức vua thoái vị hả?”
Sở Trung Lâm lập tức phản kích: “Bọn thần chính là hộ giá!”
Tiểu Thất ngưng mắt nhìn một lát, nhỏ giọng hỏi Ám Ảnh: “Bọn họ có bao nhiêu người?”
Ám Ảnh hơi suy tư một lát nói: “Tính cả nhân mã Sở Trung Lâm âm thầm bồi dưỡng tổng cộng đại khái 4 vạn!”
Ánh mắt Tiểu Thất tối lại, lại vẫn mang theo hi vọng hỏi: “Nhân mã của Tiêu Dật đến chưa?”
Ám Ảnh biến sắc, cực kỳ khó khăn mở miệng nói: “Vừa lấy được mật thư, mặc dù Định Nam Vương đã lên đường từ mấy ngày trước, nhưng vẫn còn ở trong Nam Tích. . . .” Ám Ảnh do dự chốc lát, mới nhẹ nhàng phun ra bốn chữ, “Án binh bất động!”
Nam Tích! Đến kinh cũng phải mất hai ngày! Lại còn dừng ở nơi đó án binh bất động! Án binh bất động! Nghe được bốn chữ này thì lòng của nàng cực nhanh thoáng qua sự bi thương khó có thể ức chế: quyền lực! Nàng luôn biết, quyền lực rất hấp dẫn lòng người, từ lúc bắt đầu nàng cũng không phải chưa từng nghĩ đến tình huống này, nhưng. . . . Nhưng vì sao nàng lại tin hắn? Có lẽ là do sự quan tâm như có như không của hắn gần một năm qua! Có lẽ là do đêm trước khi xuất chinh, nàng mở tiệc tiễn hắn thì hắn nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói với nàng, chờ ta trở lại! Khi đó mặc dù nàng không nghĩ mình là thê tử của hắn, nhưng ít ra nàng xem hắn là bằng hữu. Vì vậy liền dễ dàng tin lời hứa kia. Nàng hiểu được ý tứ của hắn, hắn cũng biết câu cam kết của mình có ý gì! Nhưng người cuối cùng vẫn thay đổi! Tại trước mặt quyền lực, được làm vua thua làm giặc, vĩnh viễn đều chỉ nói thành bại không nói đúng sai!