Đọc truyện Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất – Chương 41: Tình sâu vô cùng làm sao tỏ
Đêm tới uống chưa mềm môi, tiếng đồng hồ nước vang lên, hai bên đường lớn đã không có một bóng người. Tiếng vang “cộp cộp cộp” của vòng sắt khi chạm vào cửa trở nên thật rõ ràng trong đêm khuya.
“Ai đó!” Bên trong truyền đến thanh âm oán trách của lão quản gia, “Hơn nửa đêm, lại không để cho người ta an giấc, tướng gia nhà chúng ta không phải làm bằng sắt, cũng cần nghỉ ngơi . . . .” Lão quản gia oán hận thì oán hận, nhưng động tác lại không chút chậm trễ, hiển nhiên đã quen làm chuyện như vậy rồi.
“Ken két” theo tiếng vang nặng nề, cửa chỉ mở ra nửa bên, lão quản gia thò đầu ra, trước mắt bất giác sáng lên, trước cửa có một nữ tử khoác áo choàng đang đứng, áo choàng màu trắng che phân nửa bên mặt của cô gái, chỉ lộ ra một đôi mắt trong suốt tĩnh mịch, ánh mắt lành lạnh, có một khí chất lạnh nhạt có thể chế phục người khác. Lão quản gia nhìn ngây dại, trong lòng âm thầm cảm thán, thật là một vị tiên giáng trần!
“Quản gia! Ta muốn gặp Mộ tướng!” Nữ tử thấy ông cụ ở dối diện vẫn ngây ngẩn, bất giác lên giọng, kêu, “Quản gia! Quản gia!”
“A. . . . Ah. . . .” Lúc này lão quản gia mới phát hiện ra mình nhìn đến mất hồn, cuống quít ho khan mấy tiếng đáp, “Xin hỏi ngài là ai?”
“Ta là. . . .” Nữ tử tựa hồ dừng một lát, mới đáp, “Ta là biểu muội bà con xa của hắn!”
“Oh. . . . Bà con xa à!” Lão quản gia suy nghĩ một lát tựa hồ không nhớ ra được tướng gia có biểu muội bà con xa hay không, nhưng lại cảm thấy khí chất của cô gái này có vài phần giống tướng gia, vì vậy ông gãi gãi đầu, đáp, “Làm phiền ngài chờ chốc lát, lão nô phải đi thông báo một tiếng.” Lão quản gia đóng cửa lại lần nữa theo thói quen.
“Đợi đã nào…!” Chợt một cánh tay tráng kiện đưa qua chống cánh cửa sắp đóng lại, không vui nói, “Tiểu thư sợ lạnh, chúng ta muốn đi vào chờ!”
Lúc này lão quản gia mới chú ý tới một nam tử áo choàng đen đứng sau lưng nữ tử, trong bóng đêm, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn ông, không mang theo một chút tình cảm.
Thấy ánh mắt áp bức như thế, lão quản gia kinh sợ ra đầy mồ hôi, nhưng tay chống cửa lại không chút lui bước: “Việc này. . . . Theo như quy củ không thể như vậy, ngộ nhỡ các ngươi là. . . .” Lão quản gia nhìn ánh mắt càng ngày càng lạnh ở đối diện, cảm thấy hơi co rúm, không nói nữa.
“Quản gia ông đi đi! Chúng tôi ở đây chờ cũng được!” Khi lão quản gia sắp không kiên trì nổi, nàng kia lạnh nhạt lại nhẹ nhàng nói, “Ám Ảnh! Cần gì làm khó một ông cụ!”
Ám Ảnh do dự chốc lát, mới không cam lòng thu hồi tay chống cửa.
Lúc này lão quản gia mới đóng cửa vội vã đi.
Cũng không lâu lắm, bên trong lại truyền tới tiếng bước chân vội vã, còn có thanh âm uất ức của lão quản gia: “Tướng gia, lão nô giữ cửa mười năm rồi, làm việc theo như quy củ, sao lại hồ đồ ! Tướng gia thương tiếc nữ tử kia, nhưng lão nô quả thật không có hồ đồ! Hơn nữa cũng không phải là lần đầu có nữ tử đến cửa tìm tướng gia, chưa từng thấy. . . .”
“Dư lão cha!” Mộ Thịnh Phong bất đắc dĩ thúc giục, “Tốt lắm! Tính ta nói sai rồi. Ông mau đi mở cửa đi.”
Lão quản gia lại càng không cam lòng nói thầm mấy tiếng, đi qua mở cửa chính ra.
Mộ Thịnh Phong thấy nữ tử ngoài cửa, vội vàng nghênh đón, nói: “Sao muội lại tới đây?”
Tiểu Thất sửa lại áo choàng trên người, mới nói thật nhỏ: “Tìm huynh thương lượng chút chuyện!”
Mộ Thịnh Phong hiểu ý gật đầu một cái, liếc nhìn Ám Ảnh sau lưng Tiểu Thất một cái, rồi mới lên tiếng: “Dư lão cha, không cần kêu mấy người đã nghỉ ngơi trong phủ dậy! Ngoài ra, không có mệnh lệnh của ta ai cũng không được đến gần thư phòng!”
Lão quản gia đáp một tiếng, đóng cửa lại lần nữa, nhìn bóng người đi xa, nhẹ nhàng nỉ non một tiếng: “Tướng mạo này thật rất xứng đôi với tướng gia đó!”
Mộ Thịnh Phong dẫn Tiểu Thất vào thư phòng, Tiểu Thất tháo mũ trên đầu xuống. Dưới ánh nến mờ ảo, mái tóc đen nhánh làm sắc mặt của nàng có vẻ tái nhợt, bên trong lòng của Mộ Thịnh Phong xẹt qua chút khác thường, vừa định mở miệng hỏi thăm, Tiểu Thất lại gấp gáp nói: “Ta nhận được mật báo, Sở Trung Lâm bắt đầu hành động!”
Mộ Thịnh Phong vừa nghe, sắc mặt biến hóa, cũng không để ý cái khác, lập tức nói: “Muội nói là ông ta muốn phản?”
Tiểu Thất gật đầu một cái, nói: “Đoán chừng ông ta thật sự đợi không kịp! Phía bắc thất bại, Trần Vân Thiên sẽ không trở về sớm! Nhưng Tiêu Dật sẽ lập tức thu quân hồi triều rồi, nếu vậy ông ta sẽ hoàn toàn cô độc trong triều. . . .”
“Hơn nữa muội lại phái ông ta đến phía bắc hòa đám, lần này đi khó khăn nặng nề, chắc ông ta nghĩ muội muốn thừa cơ diệt trừ ông ta!” Mộ Thịnh Phong tiếp lời chậm rãi nói ra, “Xem ra ông ta không thể không phản rồi!”
Tiểu Thất nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện này ta cũng vốn tính thế! Ta chỉ lo lắng đến lúc đó ông ta sẽ vây khốn bách quan trong triều trước! Như vậy, chúng ta khó bảo toàn sẽ không tự loạn trận cước!”
Mộ Thịnh Phong suy nghĩ chốc lát, mới nói: “Hay là chúng ta âm thầm để lộ chuyện này ra?”
Tiểu Thất nhíu mày trầm tư nói: “Để lộ ra? Nếu Sở Trung Lâm biết. . . . . .”
“Nếu ông ta biết mà không phản, vậy sau này ông ta tuyệt đối không có cơ hội! Nếu ông ta muốn phản, lúc này tuyệt đối là cơ hội tuyệt vời!” Mộ Thịnh Phong tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, nhắc nhở, “Định Nam Vương Tiêu Dật như thế nào?”
Tiểu Thất cũng yên lặng chốc lát mới nói: “Ta sớm đã truyền tin cho hắn rồi, hắn sẽ âm thầm trở lại!”
Mộ Thịnh Phong bưng ly trà, uống một ngụm trà, trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ nhàng thêm một câu: “Tiêu Dật cũng là một người có dã tâm!”
“Vậy huynh thì sao?” Tiểu Thất giật mình chốc lát, đột nhiên bật thốt lên.
Mộ Thịnh Phong liền ngẩng đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt kia làm như không dám tin, lại tựa như không vui, dần dần lại hóa thành trầm thống và đau thương, mơ hồ lại lộ ra một loại cảm giác vô lực y hệt tuyệt vọng.
Tiểu Thất khiếp sợ nhìn sự biến hóa trong mắt hắn, rốt cuộc vô lực chịu đựng, ảo não hất mặt nhìn ra cửa sổ.
Giống như qua một thế kỷ dài, mới nghe được thanh âm hơi khàn khàn của Mộ Thịnh Phong: “Tiểu Thất, muội đa nghi! Sao ta có thể tổn thương muội!”
“Ta. . . .” Tiểu Thất sầu não bĩu môi, tay chân luống cuống nói, “Ta. . . . Chỉ là. . . .”
“Ta biết rõ!” Mộ Thịnh Phong chợt kéo nhẹ khóe miệng, cười nhạt, nói, “Muội có sự băn khoăn của muội! Ta tự nhiên hiểu!”
Tiểu Thất chợt hoảng hốt vì nụ cười lộ ra ở khóe miệng Mộ Thịnh Phong lại chứa đụng đau thương, nụ cười này chứa đựng quá nhiều tâm tình, giống như một ngôi sao cô độc phía chân trời, lặng lẽ đợi cái gì đó, có lẽ đã sớm không biết cái gì là tuyệt vọng, chỉ cố chấp chờ đợi niềm hy vọng của hắn. Tiểu Thất cảm thấy nàng không nên đụng vào, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy không nỡ: “Ta. . . . Ta phải đi!”
“Ừ!” Mộ Thịnh Phong nhẹ nhàng đáp một tiếng, cả thân hình dừng ở đó không di động chút nào, một hồi lâu hắn rốt cuộc chậm rãi khạc ra một câu, “Vương phi! Vương phi! Ta quên muội đã là vương phi của hắn rồi! Rốt cuộc không giống!”
Tiểu Thất cơ hồ chạy trối chết, nàng không biết cảm xúc xuất hiện trong mắt Mộ Thịnh Phong rốt cuộc có ý như thế nào, nàng chưa bao giờ tham dự vào quá khứ của Mộ Thịnh Phong, nhưng ở trong lòng của hắn lại có trí nhớ về nàng. Mà những trí nhớ đó, đối với Tiểu Thất bây giờ mà nói, đều không tồn tại. Trước kia nàng luôn cho rằng những ký ức đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng những kỷ niệm kia lại được Mộ Thịnh Phong trân quý đặt ở chỗ sâu trong trí nhớ.
Không nên là nàng! Tiểu Thất ngồi ở trong xe ngựa, đầu vô lực tựa vào cửa sổ xe, khép hờ mắt, lông mi khẽ lay động: quyến luyến sâu như vậy, nhưng người huynh lo lắng thật sự đã không còn tồn tại!
“Công chúa, cẩn thận!” Ám Ảnh vừa dứt lời, tay đã vươn ra tiếp nhận Tiểu Thất thiếu chút nữa rơi từ trên xe ngựa xuống.
Tiểu Thất ngẩng đầu mờ mịt nhìn Ám Ảnh một cái, ngơ ngác nói: “Ưmh. . . . Không có việc gì!”
“Công chúa, thế nào!” Ám Ảnh đỡ eo của nàng, lại gần nàng hỏi.
“Không có. . . Không có việc gì!” Tiểu Thất chợt ý thức được cái gì, đột nhiên đẩy hắn ra, lạnh nhạt nói, “Hồi cung đi!”
Thân hình Ám Ảnh cứng đờ, lui về phía sau một bước, chậm rãi nói: “Là thuộc hạ quá mức!”
Tiểu Thất không để ý đến hắn, chỉ vội vàng đi về phía trước, mãi cho đến cửa Tử Nhiễm cung, nàng mới bước chậm lại, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn về phía trước, đột nhiên lên tiếng nói: “Ám Ảnh, đợi chuyện này qua rồi, ta liền thả ngươi tự do!”
Ám Ảnh sau lưng kinh ngạc nhìn Tiểu Thất, nói: “Thuộc hạ là người của Ẩn Tinh các, bảo vệ công chúa là thuộc hạ. . . .”
“Ám Ảnh của Ẩn Tinh các bình thường chỉ làm bốn năm, ngươi cũng sắp đủ 4 năm rồi!” Tiểu Thất ngăn lời nói của Ám Ảnh, nói tiếp, “Ta sẽ giải oan cho ngươi, ngươi lại được làm tướng quân ở phương bắc! Chắc thuộc hạ cũ ở đó của ngươi vẫn chưa quên ngươi!”
“Công chúa. . . . . . Thuộc hạ. . . . . .” Ám Ảnh đột nhiên quỳ một chân trên đất, vội vàng nói, “Thuộc hạ muốn. . . .”
Tiểu Thất ngăn hắn lần nữa, không có cho hắn chút cơ hội nào, nói: “Ám Ảnh, đến phía bắc đi! Nơi đó mới là chỗ thuộc về ngươi, có thể kiến công lập nghiệp, có thể thi triển khát vọng! Mà không phải núp trong bóng tối như hiện tại!” Nàng khẽ cắn môi, dừng bước chân lại, tựa hồ suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nhẹ giọng nói, “Lâm Thừa Ân, rời đi đi! Về sau đi đường nhiều, gặp nhiều người, thời gian dài, rất nhiều chuyện sẽ từ từ không nhớ rõ.”
Ám Ảnh vẫn duy trì tư thế quỳ một chân trên đất như cũ, nghe từng chữ từng câu nàng nói ra khỏi miệng, tay xuôi ở bên người từ từ càng nắm càng chặt, nghe được mấy câu nói cuối cùng thì hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, giống như đã hiểu ra cái gì, hắn nổi giận đứng dậy, nhìn bóng dáng vẫn nhìn phía trước của nàng, rốt cuộc nói thật nhỏ: “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Trong quân trướng, Tiêu Dật tựa vào trên giường da hổ, một cánh tay đặt trên bàn chống đầu, mắt khép hờ, một cái tay khác lại gõ bàn từng cái từng cái theo tiết tấu, giống như rơi vào trầm tư. Tiếng bước chân dồn dập từ ngoài lều đến trước mặt hắn, hắn mới mở mắt ra, trầm giọng hỏi: “Đều chuẩn bị thỏa đáng?”
Công Tôn Cảnh Thăng nói: “Uh! 4 vạn binh mã đều đã an bài xong! Trong quân có tướng quân Vệ Thanh Dương coi chừng, cũng sẽ không gặp chuyện không may!”
Tiêu Dật nhắm nghiền hai mắt lần nữa, nói: “Tốt! Vậy ngươi đi xuống chuẩn bị một chút, trời sáng chúng ta sẽ xuất phát!”
Công Tôn Cảnh Thăng không có lập tức đi ngay, đứng ở trước bàn, tựa hồ có lời gì muốn nói.
Tiêu Dật nhận thấy hắn còn chưa đi, hơi mở mắt, có chút tò mò hỏi: “Còn có việc?”
Công Tôn Cảnh Thăng chần chừ đi vài bước trong lều, sau đó đứng lại giống như đã quyết định, hắn mở miệng nói: “Thuộc hạ không nghĩ vương gia nên hồi kinh bây giờ.” Hắn ngẩng đầu theo dõi vẻ mặt của Tiêu Dật, thấy hắn không có ý ngăn cản, lại tiếp tục nói, “Vương phi tâm cơ thâm trầm, chỉ có hơn tiên hoàng năm đó chớ không kém, hôm nay Vương Gia giúp nàng, ngày sau nếu muốn. . . .”
Tiêu Dật híp mắt lại, nháy mắt bắn ra một ánh lạnh, rồi lại lạnh nhạt nói: “Cảnh Thăng, chuyện này ta đã quyết định.”
“Vương Gia!” Công Tôn Cảnh Thăng chợt quỳ xuống khẩn cầu, “Tình thế hôm nay vương gia vốn nên đứng yên xem, hai hổ đánh nhau, Vương Gia lại từ giữa đắc lợi. Huống chi trong hoàng tộc vẫn luôn có thế lực ngầm, chúng ta vẫn luôn không cách nào xác định cùng đến có bao nhiêu, sau này khó bảo toàn vương phi có dùng họ đối phó vương gia không, hơn nữa trong tay vương phi còn có di. . . .”
Tròng mắt Tiêu Dật ám trầm, không vui nói: “Cảnh Thăng! Chuyện này ta không muốn thảo luận nữa! Cứ làm như đã nói! Ngươi đi xuống đi!”
“Vương Gia!” Công Tôn Cảnh Thăng vẫn không đứng dậy, đánh bạo tiếp tục nói, “Chẳng lẽ Vương Gia quên? Kinh đô đã truyền đến mật báo, nói là Tam công chúa. . . . . .”
“Đủ rồi!” Tiêu Dật đột nhiên đứng lên từ trên chỗ ngồi, đi ra ngoài lều, cả giận nói với Công Tôn Cảnh Thăng bên trong, “Ngày mai lên đường đúng giờ! Không phải bàn lại!” Nói xong, người đã biến mất ở trong tấm màn đen.
“Vương Gia. . . . . .” Bên ngoài lều, Vệ Thanh Dương vừa đúng đụng vào Tiêu Dật nổi giận đùng đùng, tông cửa xông ra, vốn còn muốn hỏi đôi câu, nhưng lời nói còn chưa nói ra miệng, người đã sớm không thấy bóng dáng. Hắn chỉ không hiểu xem xét bên trong lều, lại thấy Công Tôn Cảnh Thăng vẫn quỳ trên mặt đất, không khỏi kinh hô một tiếng, “Cảnh Thăng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Công Tôn Cảnh Thăng từ từ đứng lên, đưa tay phủi bụi trên đầu gối, cười khổ một tiếng nói: “Một chữ tình, là khó giải nhất!”
Vệ Thanh Dương vuốt chòm râu, trầm ngâm, làm như hiểu rõ mấy phần, buồn bã lắc lắc đầu nói: “Vương Gia là bá chủ một đời! Nhưng sợ rằng anh hùng khó qua ải mỹ nhân nhất!”