Đọc truyện Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất – Chương 43: Rồng chiếm thiên hạ phượng múa lên
Bên ngoài Đông Hoa môn, ánh lửa ngất trời, ở trong đêm khuya tối tăm lại sáng như ban ngày, ánh lửa chiếu sáng cung điện nguy nga giống như cầu vồng ở kinh đô Kỳ quốc.
Trong hoàng cung, bóng người di động, tiếng bước chân qua lại như con thoi giữa những hành lang chín khúc, tiếng “xoảng xoảng lộp cộp” của những món đồ không cẩn thận bị làm rớt, tiếng chửi rủa phiền não của ma ma, và tiếng cung nữ cúi đầu khóc lóc, giống như biểu thị sự bắt đầu của một cuộc hỗn loạn.
“Ầm ỹ gì thế!” Tiếng quát nhẹ có vẻ đột ngột khác thường trong những tiếng huyên náo, tất cả mọi người không tự chủ yên lặng.
Lão ma ma ngẩng đầu nhìn Bích Ngô, cười cười đi qua: “Thì ra là Bích Ngô cô nương bên cạnh vương phi! Lão nô thất lễ! Xin hỏi cô nương, vương phi có gì phân phó?”
Bích Ngô nở nụ cười trấn an, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Ma ma, muốn giáo huấn người thì giam lại rồi giáo huấn, trong hoàng cung nhiều quy củ!”
Lão ma ma vừa nghe, mặt liền trắng bệch đi mấy phần, cũng không cố thượng vấn đề mới vừa rồi, vội vàng nói: “Cô nương nói phải! Lão nô nhất thời hồ đồ! Lão nô mang nha đầu này đi xuống ngay!” cung nữ quỳ trên mặt đất còn chưa có phản ứng kịp đã bị lão ma ma hoảng hốt kéo đi.
Lúc này Bích Ngô mới vội vàng cất bước tiếp tục đi về phía trước, còn chưa tới Đông Hoa môn, đã nhìn thấy Tiểu Thất mặc áo trắng chạy về phía nàng. Nàng vội nghênh đón nói: “Công chúa! Ám Linh đã về!”
Tiểu Thất nhẹ nhàng gật đầu nói: “Bây giờ hắn đang ở đâu?”
“Ở Tử Nhiễm cung!”
Đáy mắt Tiểu Thất thoáng qua một tia phức tạp, bước chân hơi ngừng, lúc nhấc chân lại chạy về một hướng khác: “Gọi hắn tới Ngự Thư Phòng!”
Chỉ chốc lát, Ám Linh cũng đã đến Ngự Thư Phòng.
Tiểu Thất ngước mắt nhìn về phía hắn, lại yên lặng một lúc lâu, chỗ sâu trong ánh mắt che giấu tâm tình cực tốt, nhưng chỉ im lặng xem kỹ hắn.
Bích Ngô đứng ở bên cạnh Tiểu Thất tựa hồ cũng cảm thấy Tiểu Thất trầm mặc thật khác thường, không khỏi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
“Công chúa?” Ám Linh bị nhìn đến cả người run rẩy, chợt lo lắng kêu.
Lúc này Tiểu Thất mới không biến sắc thu hồi tầm mắt, trong lòng âm thầm suy nghĩ lòng vòng, hỏi: “Chuyện của hoàng thượng, ngươi sắp xếp xong xuôi?”
Ám Linh cúi đầu, trả lời: “Dạ! Thuộc hạ đã đưahoàng thượng đến núi Bắc Thương!”
“Ừ!” Tiểu Thất nhẹ nhàng đáp một tiếng, giống như không yên lòng hỏi, “Ám Linh, ngươi đến Ẩn Tinh các bao lâu rồi?”
“Cái gì?” Ám Linh không hiểu, một hồi lâu mới hiểu rõ hàm nghĩa, vội vàng nói: “Đã sắp năm năm rồi !”
“Năm năm!” Tiểu Thất vô ý thức lặp lại một lần nữa, dừng chốc lát, chậm rãi nói ra, “Năm năm trước, ta nhớ là Nguyên Triệu năm thứ 17, khi đó. . . . Ám Ảnh của Ẩn Tinh các còn chưa phải là Ám Ảnh bây giờ!” Lời kia nói cực kỳ chậm chạp, hời hợt giống như chỉ nhắc tới trong lúc lơ đãng. Nhưng trong nháy mắt đó, Bích Ngô bên cạnh Tiểu Thất chợt tỉnh ngộ trợn tròn cặp mắt nhìn thẳng Ám Linh.
Ám Linh bỗng nhiên ngớ ngẩn, đang suy tư nên trả lời như thế nào, lại nghe được Tiểu Thất nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại Kinh đô như thế nào?”
Ám Linh không rảnh suy tư chuyện mới vừa rồi, lập tức trả lời: “Mười mấy phủ đệ của quan viên đã bị vây quanh.”
Mặc dù Tiểu Thất đã dự đoán được cảnh tượng như vậy, nhưng hôm nay Tiêu Dật án binh bất động, không khỏi hơi kinh hoảng: “Phủ đệ của Mộ tướng thì sao?”
Ám Linh đang muốn trả lời, cửa đột nhiên bị mãnh mẽ đẩy ra. Ám Linh cảnh giác, đánh một chưởng về phía cửa, nhưng khi nhìn thấy người đến liền giảm đi chưởng phong, kinh ngạc nói: “Ám Ảnh?”
Ám Ảnh đỡ lấy chưởng phong đã suy yếu của Ám Linh, quay người lại thì đã đứng ở bên cạnh Tiểu Thất, trầm giọng nói: “Công chúa! Tây Hoa môn đã sắp không chống nổi!”
“Cái gì!” Tiểu Thất bỗng nhiên đứng dậy, hỏi: “Chương Uy thống lĩnh Kinh Cơ Vệ như thế nào?”
“Hắn vẫn còn ở Tây Hoa môn, nhưng đã bị trọng thương!”
Tiểu Thất nhíu chặt lông mày, sắc mặt tái nhợt mơ hồ lộ ra lo lắng, Kinh Cơ Vệ có 9000 tinh binh, Ẩn Tinh các có 3000 ẩn vệ, tổng cộng mới 12000, là nàng đánh giá thấp thực lực của Sở Trung Lâm, lại quá tin tưởng Tiêu Dật! Lần này có lẽ nàng ra tay quá gấp, nhưng đã không có đường về rồi !
Bên trong phòng lọt vào trầm mặc, thời gian trôi qua từng giây từng phút, cho dù biết mỗi một phút đều có thể là một nguy cơ, nhưng lúc này không có bất kỳ biện pháp nào.
“Công chúa!” Bích Ngô cũng đột nhiên lên tiếng, dẵ suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn còn hơi do dự, nói, “Nô tỳ có một chuyện muốn nói!”
“Bích Ngô!” Tiểu Thất nhìn nàng một cái, hé miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng chỉ nhếch môi, liếc qua một cái liền không nhìn nàng nửa, chỉ lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, im lặng.
“Công chúa!” Bích Ngô lại cúi đầu kêu một tiếng, giống như còn pha lẫn sự van xin.
Tiểu Thất rốt cuộc chuyển tầm mắt qua, nhìn nàng, thở dài nhẹ vô cùng, nhẹ nhàng nói: “Nói đi!”
Bích Ngô không do dự nữa, từ trong lòng ngực móc ra một mảnh giấy bằng da dê, sau đó chuyển động nến, điều động cự ly, đưa tấm giấy bằng da dê lại gần ánh nến, chỉ thấy trên tường đối diện lập tức hiện lên bóng đen của một hoa văn quái dị. Ánh nến rọi vào trên mặt Bích Ngô, một nửa mặt của nàng đỏ bừng, một nửa mặt ẩn ở trong bóng tối, có vẻ quỷ dị khó phân biệt, chỉ nghe nàng trầm thấp nói: “Thật ra thì Kỳ quốc còn có một thế lực bí ẩn hơn.” Tầm mắt của nàng không di động chút nào, nhìn chằm chằm đồ án càng ngày càng thấy rõ ràng trên tường, sau đó rút một cây trâm ngọc trên tóc xuống, mãnh liệt ném vào tâm điểm của cái bóng, chỉ nghe một tiếng “Cạch”, từ góc tường chậm rãi đưa ra một hộp sắt tinh xảo.
Tim của Ám Ảnh và Ám Linh đập mạnh và loạn nhịp trong một chốc, mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào sự đột biến trên tường, chốt mở thần bí, phương thức khởi động cơ quan thật quái dị, ai mà nghĩ ra được! Khó trách lại nói là càng thêm bí ẩn!
Tiểu Thất đưa tầm mắt đến trên người Bích Ngô, từ khoảnh khắc vừa rồi chưa từng dời đi. Bích Ngô ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất, tựa hồ biết nàng muốn hỏi cái gì, nàng giật giật môi, nhưng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Cơ quan này chỉ có một mình ta biết được.” Sau đó nàng mới đi qua, đẩy cái hộp đó ra, trong cái hộp kia có một tấm vải vàng bao quanh một vật gì đó, Bích Ngô mở từng lớp ra, cuối cùng mới nhìn thấy, nằm ở trong hộp chính là một cái lệnh bài được điêu khắc từ cẩm thạch.
Tiểu Thất chớp mắt, bật thốt lên: “Bàn Long lệnh!”
Bích Ngô cầm lệnh bài màu trắng trong hộp lên, giao vào tay Tiểu Thất, lắc đầu nói: “Đây là Phượng Vũ ấn! Vốn là một thể với Bàn Long lệnh. Rồng vốn chiếm giữ bầu trời, còn phượng thì luôn múa theo. Đây là một bí mật quân đội của hoàng tộc!”
Tiểu Thất nhạy cảm bắt được hai chữ “Hoàng tộc”, như vậy chẳng lẽ Bích Ngô cũng là người trong hoàng tộc? Bích Ngô! Bích Ngô! Trong mắt Tiểu Thất cực nhanh thoáng qua một tia sáng, nhưng mà lại không tỏ vẻ gì ép xuống, chợt nói: “Nói như vậy, quân đội này phải có Bàn Long lệnh và Phượng Vũ ấn mới có thể điều động!”
“Dạ!” Bích Ngô nhỏ giọng lên tiếng, “Hơn nữa người đến phải là người trong hoàng tộc, mới có thể điều động binh mã!”
Tiểu Thất không hiểu nói: “Bọn họ làm saào xác định người đến chính là người trong hoàng tộc?”
Bích Ngô nói: “Mỗi một năm hoàng đế của Kỳ quốc đều đưa bức họa của con cháu trong hoàng tộc đến.”
Tiểu Thất sửng sốt, sắc mặt biến hóa, đáy mắt hiếm khi trồi lên một tia mỉa mai, rồi lại cực kỳ nhẫn nại che giấu đi, lại tiếp tục hỏi: “Quân đội bí ẩn ở nơi nào? Tổng cộng có bao nhiêu người?”
Bích Ngô đã nhận ra vẻ khác thường trên mặt Tiểu Thất, ánh mắt hơi đổi, làm như thương hại, lại tựa như đùa cợt, khóe miệng hơi nhếch, lộ ra khổ sở, nói: “Trong cốc sâu ở phía tây, cách kinh đô mười dặm. Tổng cộng có ba vạn binh mã.” Ba vạn? Trong lòng mọi người bất giác lạnh xuống, ba vạn nguồi nói như thế nào cũng không tính nhiều! Lại nghe được Bích Ngô tiếp tục nói, “Ba vạn người, nhưng mọi người có thể lấy một chọi mười.”