Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Chương 38: Sa trường điểm binh chiến tranh nổi lên


Đọc truyện Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất – Chương 38: Sa trường điểm binh chiến tranh nổi lên

Thụy Hòa năm thứ hai, mười lăm tháng sáu, khi Định Nam Vương rời doanh mấy ngày không về, hơn nữa còn không rõ đi đâu, Hoàng Vũ rốt cuộc không chờ được nữa, liên tiếp đánh ra, đánh lén rõ ràng liều lĩnh hơn trước kia, mà đồng thời Hoàng Vũ lại nhận được mật thám mật báo, tướng soái trong quân Kỳ quốc bất hòa, lòng quân càng lúc càng không yên. Mà Kỳ quốc tuy thắng hiểm đã mấy lần, nhưng đều mơ hồ để lộ ra một loại xu thế bại quân. Mà làm Hoàng Vũ cảm thấy thời cơ đã đến là lúc biết được ở phía bắc Kỳ quốc, Bắc Liêu đã chính thức khai chiến với Kỳ quốc, chiến hỏa tràn lan, Kỳ quốc nhất thời lâm vào khốn cảnh hai mặt giáp công. Hai mươi tháng sáu, Tam hoàng tử trong quân Hoàng Vũ chỉ vì lợi trước mắt, dùng danh phận chủ soái ra lệnh, chọn ngày đẹp dẫn mười lăm vạn đại quân tiến công, cuộc chiến giằng co hơn một tháng của Hoàng Vũ và Kỳ quốc giằng rốt cuộc bộc phát.

Lòng người trên dưới Kỳ quốc bàng hoàng, nam bắc đều có chiến dịch, trong khoảng thời gian ngắn dân chúng đều không biết trốn hướng nào, tình hình binh hoang mã loạn như thế, không khỏi làm người hoài nghi Kỳ quốc có sắp bị tiêu diệt hay không?

Trong quân trướng Kỳ quốc, Công Tôn Cảnh Thăng đứng chắp tay, ánh mắt rơi vào trên bản đồ Nam Cương, hung hăng nhìn chòng chọc chốc lát, trong mắt cực nhanh thoáng qua một tia do dự, ngón tay chậm rãi xẹt qua từng cứ điểm trên bản đồ, hơi dừng lại ở nơi nào đó, rốt cuộc trầm giọng kêu: “Người đâu!”

“Có thuộc hạ!” hai người nhanh chóng đi vào trong quân trướng.

“Người đi ra ngoài điều tra trở lại rồi?” Công Tôn Cảnh Thăng hơi không kiên nhẫn hỏi.

“Còn chưa. . . . Trở lại.” Trong lòng hai người quỳ một chân trên đất biết giờ phút này chính là thời khắc mấu chốt, nhưng cũng không khỏi nhìn nhau, tối nay Công Tôn đại nhân đã hỏi không dưới ba lần rồi, huống chi nếu những người đó tới, làm sao có thể không tới hồi báo ngay?

Công Tôn Cảnh Thăng phiền não phất phất tay, hai người kia liền lui xuống.

Mùng tám tháng sáu tới bây giờ hai mươi tháng sáu, Tiêu Dật đã mất tích gần nửa tháng rồi, mặc dù tất cả đều nằm trong kế hoạch của họ, thậm chí còn tốt hơn mong đợi, chiến dịch phương bắc khiến cho Hoàng Vũ càng thêm tin chắc lòng quân Kỳ quốc đã không yên, vô lực xoay chuyển, Công Tôn Cảnh Thăng biết, Hoàng Vũ cũng sắp không nhịn được nữa. Nhưng, nghĩ đến việc Tiêu Dật không biết đi đâu, hắn cảm thấy lo lắng, đại chiến sắp tới, nếu không có chủ soái trấn giữ, trong quân sợ rằng. . .

“Báo!” Trong lúc Công Tôn Cảnh Thăng suy tư, một lính trinh sát vội vàng vào quân trướng, quỳ một chân trên đất, thở hơi hổn hển nói, “Quân Hoàng Vũ phân ba đường từ U Minh cốc vây công đến.”

Đến rồi! Đáy lòng Công Tôn Cảnh Thăng đột nhiên phấn chấn, bước dài ra khỏi lều quân của mình, nói với người của hai bên: “Truyền lệnh xuống, tam quân đề phòng, truyền các tướng quân đến trong lều chủ soái nghị sự.”


Qua chốc lát, các tướng quân đều đã đến đủ, trên gương mặt cẩn thận của chư tướng đều mang theo phấn chấn, trận đánh này bọn họ đã phải ngồi chờ quá lâu, chờ đợi thêm nữa sợ rằng quân lương sẽ thành vấn đề rồi.

“Công Tôn đại nhân, Vương Gia có trở về hay không?” Vệ Thanh Dương là tướng quân có tư chất lâu nhất trong quân, bình thường lại thân cận với Công Tôn Cảnh Thăng, vừa vào lều chủ soái, không thấy Định Nam Vương Tiêu Dật, liền lập tức mở miệng hỏi ra.

Công Tôn Cảnh Thăng hơi trầm mặt, không nhanh không chậm nói: “Các vị Tướng quân đừng lo lắng, mặc dù Vương Gia còn chưa trở lại, nhưng mỗi chuyện xảy ra đều ở trong tính toán của vương gia, cho nên chúng ta chỉ cần làm việc theo như an bài lúc đầu là được.”

Chúng tướng quân lập tức thu lại suy nghĩ, đại chiến sắp tới, nếu không toàn lực ứng phó, chỉ sợ an bài lúc trước sẽ thất bại trong gang tấc rồi.

“Hoàng Vũ chia ra ba đường, vào từ cửa Tây Lĩnh, sông Ô Hán và cốc Mặc Hạp.” Công Tôn Cảnh Thăng chỉ vào bản đồ hành quân bố trận trên bàn, nói, “Ở cửa Tây Lĩnh, binh lực của bọn hắn nhiều nhất, Hoắc Đình Nghĩa!” Công Tôn Cảnh Thăng chợt lên tiếng kêu.

“Có mạt tướng!” Hoắc Đình Nghĩa lập tức lên tiếng nói.

“Trước khi đi Vương Gia đã phân phó, lệnh ngươi làm tiên phong, lập công chuộc tội, ngươi có bằng lòng hay không?”

“Thuộc hạ nguyện ý!”

“Tốt, ngươi dẫn một vạn binh mã đi trước nghênh chiến!”


“Đại nhân?” Thẩm Chiêu giật mình lên tiếng ngăn lại, “Một vạn binh mã sao có thể chống cự sáu vạn binh mã của Hoàng Vũ?”

Công Tôn Cảnh Thăng vỗ nhẹ mặt bàn, nói: “Ta không có nói hắn phải thắng.”

Hoắc Đình Nghĩa đột nhiên ngẩn ra, lúc ngẩng đầu nhìn về Công Tôn Cảnh Thăng lại mang theo sự quyết tuyệt, nói: “Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Công Tôn Cảnh Thăng tán thưởng gật gật đầu, tiếp tục nói: “Thẩm Chiêu lãnh mười vạn binh mai phục sông Ô Hán! Lần này chúng ta muốn Hoàng Vũ có đi mà không về ở sông Ô Hán!” Công Tôn Cảnh Thăng đánh mạnh mép bàn, trong giọng nói nghiêm nghị lộ ra hung dữ.

“Mạt tướng nhất định không phụ lệnh!” Chư tướng đều lĩnh mệnh đi.

Tối nay bầu trời ở Nam quận Kỳ quốc rốt cuộc không còn bình tĩnh nữa, ánh lửa ngất trời chiếu sáng tấm màn bóng tối, tiếng ồn ào, tiếng đánh nhau như sóng biển, khiến Nam quận hoàn toàn thành một địa ngục.

“Báo! Một vạn binh mã của Hoắc tướng quân đụng phải quân Hoàng Vũ, Hoắc tướng quân đã kịch chiến hai canh giờ với địch, binh lực không đủ!” Một lính trinh sát nhanh chóng vào doanh báo cáo tình hình chiến tranh.

Công Tôn Cảnh Thăng ra lều, nhìn lên trời cao, nói thật nhỏ: “Hai canh giờ! Hoắc Đình Nghĩa đúng là Hoắc Đình Nghĩa.” Ngay sau đó hắn phân phó, “Tốt, bảo Hoắc Đình Nghĩa làm theo kế hoạch, rút lui về tây!”

“Lộp bộp” mấy tiếng, Vệ Thanh Dương đứng bên cạnh Công Tôn Cảnh Thăng chấn động, mặc dù vừa bắt đầu đã đoán được dụng ý của bố cục này, nhưng trong lòng rốt cuộc dâng lên bi tráng, Hoắc Đình Nghĩa hiển nhiên là một con cờ bị bỏ!


“Chậm!” Lính trinh sát này đang muốn lĩnh mệnh đi, chợt nghe được thanh âm lạnh lẽo vang lên, hắn không tự chủ quỳ xuống lần nữa.

“Vương Gia!”

“Vương Gia!”

Công Tôn Cảnh Thăng và Vệ Thanh dương vừa quay đầu liền thấy Tiêu Dật mặc áo giáp màu đen, áo nhung màu đen đứng lù lù trước doanh trước, thì trong lòng bọn họ liền kích động, giống như rốt cuộc nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Dật nhanh chóng tung người xuống ngựa, gật đầu với họ, lớn tiếng phân phó: “Bảo Hoắc Đình Nghĩa rút lui về Mặc Hạp cốc!”

“Dạ!” Lính trinh sát vội vàng lĩnh mệnh đi.

Lúc này Tiêu Dật mới cất bước đi vào soái trướng. Công Tôn Cảnh Thăng và Vệ Thanh Dương cũng theo hắn vào.

Tiêu Dật phất áo ngồi trên ghế chính rồi lạnh nhạt mở miệng nói: “Chiến huống như thế nào?”

Mặc dù Công Tôn Cảnh Thăng muốn hỏi gì đó, nhưng là nghĩ đến chiến sự, cũng đành phải đặt nghi vấn của mình ở trong lòng, tỉ mỉ nói lại chiến huống.

Tiêu Dật cầm lấy bản đồ trên bàn, nghĩ sâu xa chốc lát, nhẹ gõ bàn, lúc ngẩng đầu đáy mắt xẹt sóng lớn, trầm giọng nói: “Vệ Thanh Dương!”

“Có mạt tướng!”


“Ngươi dẫn năm vạn nhân mã đến đầu ba đường này.” Tiêu Dật chỉ vào điểm giao nhau giữa cửa Tây Lĩnh, sông Ô Hán và Mặc Hạp cốc.

“Dạ!”

“Nhạc Khung!”

“Có mạt tướng!” Nhạc Khung luôn đi theo bên cạnh Tiêu Dật bước ra khỏi hàng nói.

“Ngươi nhanh chóng dẫn 8000 quân Sách Lăng đến sông Ô Hán, hội ngộ với Thẩm Chiêu! Sau đó bức Hoàng Vũ quân lui tới Mặc Hạp cốc.

“Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Đợi hai người họ lĩnh mệnh đi, Công Tôn Cảnh Thăng ngẩng đầu vừa đúng nhìn thấy sắc mặt hơi biến của Tiêu Dật, tay che ngực. Lúc này hắn mới vội vàng tiến lên vịn hắn, lên tiếng hỏi: “Ngươi bị thương?”

Tiêu Dật khẽ nhắm mắt, cố nén vị ngai ngái ở cổ họng, nói: “Không sao! Chỉ là lúc trở lại hôm nay hơi gấp, thiếu chút nữa trúng mai phục!”

“Ngươi thật là không muốn sống nữa!” Công Tôn Cảnh Thăng không nhịn được lại mắng một câu.

Tiêu Dật nhắm mắt điều khí chốc lát, mới mở miệng nói: “Chuyện này cũng hoàn toàn không có chỗ xấu, ta mới từ Mặc Hạp cốc trở lại, nơi đó địa thế hiểm trở, nhìn từ xa qua như có một đường lớn thẳng tắp, cho đến trước mắt mới có thể phát giác đó là một cốc chết.”

Đáy mắt Công Tôn Cảnh Thăng chớp lóe ánh sáng, sáng tỏ nói: “Thì ra là như vậy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.