Đọc truyện Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất – Chương 37: Việc đời khó liệu tình đã qua
Ở trong Tử Nhiễm cung, dưới ánh nến, vốn là đêm khuya yên tĩnh, chỉ có Tử Nhiễm cung có đèn dầu sáng rỡ. Chỗ sáng loáng, y phục di động, xuyên toa hành lang và điện đường, bội kiếm bên hông lay động trên dưới theo bước chân, đến chỗ sáng thì ánh nến có vẻ yếu ớt lạnh lẽo hơn.
Lâm thái y bước nhanh đến, lau lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, tiến lên cung kính ngồi chồm hỗm ở trước giường, vươn tay bắt mạch của nữ tử đang nằm trên giường. Sắc mặt của Tiểu Thất đã có chuyển biến tốt hơn vừa rồi, chỉ là vẫn hôn mê bất tỉnh, mi tâm nhíu lại, giống như cả trong giấc mộng cũng cực kỳ lo lắng. Qua chốc lát, sắc mặt thái y biến hóa, tay đặt trên cổ tay nàng cũng khẽ run.
Bích Ngô đã nhận ra sự khác thường của thái y, đang muốn mở miệng hỏi thăm, Ám Ảnh lại nắm chặt lấy bả vai của thái y trước nàng, thanh âm trầm thấp hỏi: “Như thế nào?”
Lâm thái y cố nén ý đau trên bả vai rồi trả lời: “Dương khí không đủ, âm khí quá nhiều, vốn. . . . Vốn là chứng bệnh âm hàn, chỉ là. . . .” Lâm thái y nói tới chỗ này thì tựa hồ muốn nói lại thôi, “Chỉ là. . . .”
“Chỉ là cái gì?” Ám Ảnh cực kỳ không nhịn được thúc giục, trong lòng mờ mờ ảo ảo cảm thấy lo lắng.
“Chỉ là theo cựu thần thấy, mạch tượng của vương phi hỗn loạn, hơi thở không yên, giống như. . . . Giống như trúng độc.”
“Trúng độc?” Ám Ảnh kinh sợ trong lòng, chất vấn, “Làm sao có thể? Lúc ấy ta luôn ở cùng công chúa, công chúa không bị trúng vết đao nào, làm sao vô duyên vô cớ trúng độc?”
“Thời gian công chúa trúng độc cũng không phải hôm nay, theo mạch tượng thì thần phỏng đoán thời gian vương phi trúng độc đã rất lâu rồi, vả lại luôn được áp chế, hôm nay bởi vì nội lực rối loạn, mới có thể độc phát lần nữa.”
Ám Ảnh trong nháy mắt sắc mặt chuyển thành hôi bại, kinh ngạc hỏi: “Chỗ trung gì độc?”
Lâm thái y đang muốn trả lời, lại chỉ nghe được một nữ nhân cúi đầu thở dài một tiếng nói: “Là Tuyết Phách Tinh.”
Tuyết Phách Tinh? Đó là —— đó là độc chí âm chí hàn trong tộc Nam Man.
“Có thuốc giải không?” Ám Ảnh không mang theo hy vọng hỏi.
Lâm thái y lay động đôi môi, mở miệng nói: “Tuyết Phách Tinh là kỳ độc trong thiên hạ, chí âm chí hàn, vả lại nó không phả dùng một loại dược phối ra, mà là hỗn hợp nhiều loại độc dược, thần. . . . vô lực. . . .”
Nghe giọng nói run rẩy của Lâm thái y lộ ý sợ hãi, hắn chợt sinh ra một cảm giác vô lực trước nay chưa có, khẽ nhếch miệng, tựa hồ còn muốn hỏi cái gì, Bích Ngô lại giống như biết hắn muốn hỏi cái gì, cắn môi một cái, cắm đầu cắm cổ nói tiếp: “Bốn năm trước, công chúa đi qua Nam Lĩnh, đã. . . 4 năm rồi, lúc ấy Thiên Cơ Tử cũng đã nói dù hàn độc chưa hoàn toàn tiêu trừ nhưng chỉ cần hơi thở của công chúa bình thản, tránh khí lạnh vào cơ thể thì không có gì đáng ngại, theo tâm tính của công chúa thì vốn có thể làm được, chỉ là. . . . . .” Lời chưa nói xong ẩn trong thở dài, tràn đầy buồn bã không thể làm gì.
Chỗ sâu trong tròng mắt Ám Ảnh dường như có sóng to gió lớn, cả người cứng đờ nhìn Bích Ngô, trong đầu lại mơ hồ nhớ lại một câu nói của tiên hoàng: “Ám Ảnh, vốn ta có ý cho ngươi đi bảo vệ con bé, nhưng trẫm cảm thấy thời điểm chưa đến, nhưng cuối cùng có một ngày ngươi sẽ gặp được con bé, đến lúc đó con bé đã thành chủ nhân của Ẩn Tinh các!” Đó là nhiệm vụ thứ nhất của mình sau khi được tiên hoàng an bài đến Ẩn Tinh các, nhưng ngày hôm sau tiên hoàng lại nói cho hắn biết nhiệm vụ này đổi người rồi, nhưng hắn vẫn nhớ những lời này, không chỉ bởi vì tiên hoàng nói nàng sẽ là chủ nhân chân chính sau này của Ẩn Tinh các, càng thêm bởi vì lúc ấy trên mặt tiên hoàng có lo lắng rõ ràng, lúc ấy hắn nghĩ người nọ là thật khác, tuy nhiên hắn chưa từng nghĩ tới sẽ là nàng. Thì ra từ lúc đầu, hắn cũng đã bỏ lỡ sao? Nếu như lúc ấy là hắn, nếu như lúc ấy hắn ở cạnh nàng, có phải. . . . Có lẽ nàng sẽ không chịu khổ sở như vậy? Nhưng hắn thật có thể sao? Tựa như hôm nay, hắn ở bên cạnh nàng, vẫn hại hàn độc của nàng tái phát!
Hắn không có bảo vệ nàng tốt! Tựa hồ nhận rõ sự thật này, tay của hắn nắm thành quyền thật chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, càng bấu càng chặt giống như trừng phạt mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong tẩm cung to lớn giống như lọt vào tĩnh mịch. Lâm thái y cúi người đứng ở bên giường, mặt lộ vẻ sợ hãi, tiến lùi không được, lại mất một tấc vuông, do dự không biết nên dùng thuốc như thế nào.
Bích Ngô hít một hơi thật sâu, bình phục lại tâm tình, đưa tay sửa lại góc chăn cho Tiểu Thất, móc ra một toa thuốc từ trong ống tay áo, giao cho Lâm thái y nói: “Đây là phương thuốc Thiên Cơ Tử kê cho công chúa vào bốn năm trước, Lâm thái y xem có được hay không?”
Lâm thái y khẽ run tay nhận lấy phương thuốc, cẩn thận xem một lần, mới nói: “Thiên Cơ Tử quả nhiên là thần y mà người ta gọi! Phương thuốc này rất tốt, cựu thần phân phó Thái Y Viện đi nấu thuốc.”
Không lâu sau khi Lâm thái y nhận lấy phương thuốc lui nhanh đi, bên ngoài tẩm cung chợt truyền đến tiếng bước chân dồn dập, người tới thâm cung này tựa hồ cực kỳ can đảm, bước chân không có chút trì hoãn, đi thẳng đến thẩm cung, chỉ nghe Vạn Đức Trung ở cửa kêu một tiếng: “Mộ tướng.” Mộ Thịnh Phong đã sớm xốc rèm bước vào.
Bích Ngô và Ám Ảnh đều cả kinh, Mộ Thịnh Phong là ngoại thần, nếu không được truyền đòi, thì không được vào bên trong cung, hôm nay hắn lại đường hoàng đi vào như thế. Bọn họ cũng đoán không ra lúc này Mộ Thịnh Phong đến tột cùng có ý gì, sắc mặt không khỏi cẩn thận hơn mấy phần. Bích Ngô và Ám Ảnh đều đứng dậy hành lễ, thân hình nhấp nhô kia cố ý ngăn trở tầm mắt của Mộ Thịnh Phong.
Mộ Thịnh Phong thấy Ám Ảnh bên trong phòng thì tựa hồ hơi ngẩn ra, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, ngay sau đó lại chuyển thành chợt hiểu, nhưng chốc lát lại không biến sắc che đi, ánh mắt rơi vào trên người Bích Ngô, hòa nhã nói: “Vương phi đâu? Nghe nói vương phi bị ám sát trong cung, có thật hay không?”
Bích Ngô do dự một hồi lâu, rốt cuộc tránh thân hình ra bên cạnh, nói: “Công chúa xác thực bị ám sát.”
Lúc này Mộ Thịnh Phong mới thấy Tiểu Thất trên giường, luống cuống bước nhanh lên trước, khẽ quát lên: “Trong cung làm sa sơ sót đến đây, nàng bị đâm à?”
“Không phải bị đâm, mà là. . . .” Bích Ngô đang muốn nói lại ngừng, không biết nên nói việc này với Mộ Thịnh Phong không, Tiểu Thất trên giường chợt cúi đầu rên rỉ một tiếng, lông mi khẽ nhúc nhích, tựa hồ tỉnh dậy. Tầm mắt của mọi người liền lập tức bị dời đi.
“Tiểu Thất! Tiểu Thất!” thanh âm trầm thấp ôn hoà hiền hậu xuyên vào vành tai, khiến Tiểu Thất mới vừa tỉnh lại hơi hoảng hốt, ánh mắt mê mang nhìn bốn phía, lúc này mới cúi đầu trả lời: “Mộ tướng!”
Mộ Thịnh Phong tựa hồ ngẩn người một lát, lúc này mới phát giác mới vừa rồi mình không tự chủ gọi ra tên của nàng, là chuyện bao lâu trước kia rồi? Khi đó hắn mới mười bốn tuổi, mà nàng nhỏ hơn, mới sáu tuổi. Khi đó, nàng yêu ngủ nướng, hắn cũng nhỏ giọng hô tên của nàng như thế, cũng không vội thúc giục nàng, chung quy chỉ gọi nàng từng tiếng, cho đến khi nàng mê mê mang mang ngồi dậy, giang hai tay, hắn mới cưng chiều vuốt vuốt tóc của nàng, bất đắc dĩ mặc quần áo tử tế cho nàng, sau đó ôm nàng đi ăn đồ ăn sáng. Có cái gì tróc ra chậm rãi rớt xuống từ tim, cách thời gian dài, cho dù cố gắng nhớ, lại vẫn bù không được thời gian. Đã không giống nhau, thật khắc, hắn đã sớm biết chuyện này từ lâu chỉ còn là ký ức của riêng hắn.
Một khắc kia khóe miệng hắn rốt cuộc khẽ nhếch, nhẹ nhàng cười, nụ cười lạnh nhạt rồi lại làm cho người ta cảm thấy ôn hòa lại mơ hồ có một chút khổ sở: “Vương phi cảm thấy thế nào?”
Tiểu Thất lắc lắc đầu nói “Không có gì đáng ngại! Chỉ là bị kinh sợ hơn nữa hôm qua có thể lại bị lạnh thôi! Hôm nay huynh vào cung có chuyện gì?”
Mộ Thịnh Phong suy nghi, lập tức cũng không hoài nghi gì, chỉ lo âu nhìn sắc mặt của nàng nói: “Chuyện này vốn cũng không gấp. . . .”
“Không vội huynh cũng sẽ không vào cung lúc này.” Tiểu Thất cắt đứt lời của hắn, ra hiệu với Bích Ngô.
Bích Ngô biết bọn họ muốn nghị sự rồi, mặc dù muốn ngăn cản, nhưng cũng biết tính khí Tiểu Thất, không thể làm gì khác hơn là âm thầm kéo Ám Ảnh, nhắc nhở hắn đi ra ngoài. Ám Ảnh là người của Ẩn Tinh các, từ trước đến nay có quy định người của Ẩn Tinh các không thể tham dự chánh sự, nhưng nghĩ đến thân thể Tiểu Thất, bước chân của hắn hơi kéo dài một chút, quay đầu lại vừa đúng nhìn vào tầm mắt của Mộ Thịnh Phong. Mộ Thịnh Phong cười nhạt với hắn, ánh mắt kia thâm u như đầm, giấu giếm vài phần bí mật. Ám Ảnh rét trong lòng, quay đầu che giấu vẻ lo lắng trên mặt, cất bước đi ra ngoài.
Cho đến bên trong tẩm cung chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiểu Thất nỗ lực chống thân thể, mở miệng hỏi: “Có phải phía nam có chuyện rồi hay không?”
Mộ Thịnh Phong vội vàng tiến lên vịn nàng, để cho nàng ngồi tựa vào trên giường, lại kéo chăn tỉ mỉ đắp kín cho nàng, mới nói: “Một canh giờ trước ta nhận được mật thư, nói mùng tám tháng sáu, có người phát hiện Định Nam Vương Tiêu Dật không phải ở trong doanh trướng.”
Tiểu Thất kinh ngạc nói: “Vậy hắn ở nơi nào?”
Mộ Thịnh Phong châm chước chốc lát, nói: “Có người thấy Tiêu Dật xuất hiện ở Nam Thục, hơn nữa bị người âm thầm theo dõi, cho đến cửa Hàm Giang, hai đội nhân mã đụng phải, cả hai có tổn thương riêng. Nhưng Tiêu Dật lại tựa hồ không vội trở về, lại trằn trọc đến núi Điền Lâm, ở đó lại bị mai phục, đi về đâu thì không rõ.”
“Đi về đâu thì không rõ?” Tiểu Thất tỉnh táo nói, “Hắn cũng không lỗ mãng như thế!”
Trong mắt Mộ Thịnh Phong chợt lóe, gật đầu nói: “Có lẽ hắn muốn chế tạo một cơ hội cho Hoàng Vũ. Hôm nay hắn không có ở trong quân, chủ soái rời trướng, lòng quân nhất định không yên. Đây là cơ hội tốt cho Hoàng Vũ tiến công.”
“Tiêu Dật là cố ý hay sao?” Tiểu Thất nói.
Mộ Thịnh Phong hơi suy nghĩ một chút, nói: “Cách lều và tiết lộ hành tung là cố ý, nhưng bị mai phục không làm giả được, dù sao cơ hội đơn độc giết chết Tiêu Dật, Hoàng Vũ chắc sẽ không bỏ qua .”
“Vậy hắn. . . . . .” Tiểu Thất chợt vặn đôi mày thanh tú, nói, “Sẽ không có chuyện chứ?”
“Người như thế. . . .” Mộ Thịnh Phong lại tựa như vô tình cười cười, nói, “Không chết được.”