Đọc truyện Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất – Chương 39: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân
Đại mạc mây mù dày đặc, cát vàng tràn qua đỉnh đầu che khuất bầu trời, liếc nhìn lại, mênh mông vô biên, không thấy được nơi cuối cùng.
Trên một sườn đất cao, một nam tử mặc áo màu đen tuyền đứng chắp tay, áo dài bay lượn, hắn đứng lù lù, phong cảnh đại mạc vô tận sau lưng hắn cũng chỉ làm nền cho hắn.
Một người cởi ngựa chạy vút qua, vững vàng dừng ở sau lưng người đứng, người cưỡi ngựa nhanh chóng xuống ngựa, quỳ một chân trên đất, nói: “Điện hạ, mười vạn binh mã Kỳ quốc đã bị vây hãm ở Lang Gia sơn, thuộc hạ đặc biệt tới xin phép.”
Bắc Thiên Vũ híp mắt, nhìn nơi xa yên lặng một lúc lâu, mới lên tiếng nói: “Ừ! Truyền lệnh xuống trước yên lặng theo dõi biến hóa, không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Dạ!” Người nọ lại nhanh chóng cởi ngựa đi.
Trong lều cách đó không xa có một người từ từ bước đi thong thả ra khỏi, lúc thấy người đứng trên sườn đồi thì dừng bước chân, chần chừ một hồi, đang do dự, thì Bắc Thiên Vũ lại mở miệng nói chuyện trước: “Có chuyện gì sao?”
Llúc này người nọ mới đi tới, đứng ở bên cạnh hắn, nhưng cũng cố ý đứng sau mấy bước, tỏ vẻ tôn ti phân chia: “Vi thần thật có một chuyện không hiểu rõ lắm.”
Bắc Thiên Vũ thản nhiên cười, giống như nói đùa: “Chuyện gì mà bọn họ muốn Hách Liên thúc tới hỏi hả? Xem ra đích xác là thật khó khăn, chưa bao giờ từng thấy ngươi nhăn nhó như thế.”
Hách Liên Việt Thanh lại tựa như yên lặng chốc lát vì tiếng gọi thân mật đó, nhìn đứa bé do hắn dạy dỗ từ nhỏ này, còn nhớ rõ hắn đã từng bởi vì y luyện công lười biếng mà nghiêm nghị trừng phạt y, vậy mà hôm nay nhìn y, ánh mắt cũng đã không tự chủ mang theo cung kính.
Thời gian giống như qua thật lâu, Hách Liên Việt Thanh mới phát hiện mình cư nhiên mất hồn rồi, ngẩng đầu hơi lo lắng liếc nhìn người phía trước, lại thấy Bắc Thiên Vũ chỉ cười nhạt nhìn hắn, ánh mắt kia thâm thúy sắc bén, trong nháy mắt lại chuyển thành hàm súc kín kẽ, Hách Liên Việt Thanh chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, đáy lòng cư nhiên lộ ra một tia ý lạnh, giống như chỉ ở trong nháy mắt đã bị nhìn thấu toàn bộ, lúc này hắn mới hơi lo lắng sửa sang lại quần áo hơi nhăn, mở miệng nói: “Điện hạ vì sao không thừa cơ hội này đồng loạt đánh chiếm Kỳ quốc?”
Bắc Thiên Vũ chau mày kiếm lên, hỏi: “Hách Liên tướng quân cho rằng bây giờ là thời cơ tốt để đánh chiếm Kỳ quốc?”
Hách Liên Việt Thanh cũng không do dự trả lời: “Thần cho rằng hôm nay Kỳ quốc loạn trong giặc ngoài, chính là thời cơ tốt để Điện hạ tấn công, huống chi. . . . Nếu không phải đại quân ta áp trận, bảo vệ không chừng Đại Yến cũng đã rục rịch rồi.”
“Ừ ~~ đúng là hấp dẫn rất lớn ~~~” trong giọng lười biếng tựa hồ tiết lộ hứng thú thật lớn, nhưng đột nhiên lời nói xoay chuyển, lại tựa như trở nên cực kỳ bất đắc dĩ nói, “Chỉ là đáng tiếc. . . . Đáng tiếc. . . .”
Hách Liên Việt Thanh dừng lại, không dám suy đoán bậy bạ, chỉ đành phải muốn nói lại thôi, nói: “Điện hạ có ý tứ là. . . . . . ?”
Hách Liên Việt Thanh còn chưa nói xong, đã nhận thấy một bóng đen xẹt qua quanh thân, xông thẳng đến hắn, hắn theo bản năng vung tay lên, lại bị Bắc Thiên Vũ bên cạnh đưa tay ngăn trở, một tay vươn đi ra, đã vững vàng tiếp nhận Thương Ưng bay nhanh mà đến.
Hách Liên Việt Thanh cuống quít quỳ xuống xin tội: “Thần lỗ mãng. . . .”
Bắc Thiên Vũ vung tay lên, cắt đứt lời của hắn nói: “Không trách ngươi, chim này. . . .” Hắn tựa hồ hơi cảm thấy bất đắc dĩ vỗ vỗ con chim trên cánh tay, giọng nói lại tỏ vẻ cưng chìu khác thường, nói, “Nó càng ngày càng ngang ngược rồi, chỉ bằng ta cũng không có cách với nó.” Nói xong, đã là cởi xuống bức thư cột trên đùi nó. Tỉ mỉ xem.
“Điện hạ. . . . . .” Mặc dù Hách Liên Việt Thanh cảm thấy không hiểu, đang lúc này thấy ánh mắt hơi nghiêm túc của Bắc Thiên Vũ thì ngưng lời nói, không dám quấy rầy.
Nhưng lại chỉ là một giây, vẻ mặt nghiêm túc kia đột nhiên biến thành như có điều suy nghĩ, tiếp đó lại nhanh chóng biến thành vẻ mừng rỡ như điên. Hách Liên Việt Thanh cảm thấy khiếp sợ, cảm xúc lộ ra ngoài như thế, hắn đã nhiều năm chưa từng thấy được, giống như lại trở về nhiều năm trước kia, chỉ bởi vì y biểu hiện xuất chúng, hắn đã ở trước mắt bệ hạ tán dương y, sau đó thiếu niên nho nhỏ đó cũng lộ ra bộ dạng vui mừng thế này. Hách Liên Việt Thanh bất tri bất giác to gan, lặng lẽ tới gần, muốn xem trên tờ giấy rốt cuộc nói những thứ gì, vậy mà vừa nhìn, lại trở nên khó hiểu hơn, vì trên tờ giấy viết thư kia chỉ có năm chữ ngắn gọn: mặc chàng chọn một lần.
Bắc Thiên Vũ lập tức nghiêng đầu, liền thấy được dáng vẻ Hách Liên Việt Thanh thò đầu ra nhìn thư, nhưng không hề giận, khóe miệng lại còn nhếch lên một nụ cười thực hiện được gian kế, ý vị sâu xa nói: “Hách Liên tướng quân có biết, Kỳ quốc ở nơi nào, nó vẫn vĩnh viễn ở nơi đó, mất đi một cơ hội cùng lắm thì còn có thể chế tạo thêm một cái cơ hội, nhưng vật mà ta muốn sẽ không chờ người.” Nói xong, hắn tựa hồ đột nhiên lại ý thức được cái gì, giọng nói chuyển thành hung ác, hung hăng tăng thêm một câu nói, “Bản Điện Hạ mất đi một cơ hội, lần này tuyệt sẽ không mất đi nữa.” Nói xong cũng không quản Hách Liên Việt Thanh nghe có hiểu hay không liền nghênh ngang rời đi rồi.
Kỳ quốc Thụy Hòa năm thứ hai, hai mươi lăm tháng sáu, tin chiến thắng phía nam rốt cuộc truyền tới kinh đô Kỳ quốc, hai mươi vạn binh mã Hoàng Vũ bị diệt hết ở Mặc Hạp cốc, Kỳ quốc toàn thắng. Hoàng Vũ và Kỳ quốc ký kết hiệp ước, cắt thành bồi thường để cầu hòa. Làn sương mù đen bao phủ bầu trời Kỳ quốc rốt cuộc tản đi không ít, trên dưới Kỳ quốc đều vui vẻ. Vậy mà, dân chúng lại chỉ biết tin vui phía nam, mà không biết phía bắc cũng có tai hoạ liên tiếp, Trần Vân Thiên dẫn 25 vạn đại quân vừa tới phía bắc liền vội vã nghênh chiến, bởi vì Trần lão tướng quân sơ sót, bởi vì ông ta dẫn binh chưa từng nghe nói đến Bắc Liêu Cửu hoàng tử, lại vội vàng kết thúc chiến sự, hành quân đánh giặc phập phồng không yên, vì vậy mười vạn đại quân bị vây khốn ở Lang Gia sơn, có thể chạy ra khỏi chỉ có 8000 tướng lãnh, mà Bắc Liêu lại chỉ tổn thất 1000 binh mã liền dễ dàng đánh bại mười vạn nhân mã Kỳ quốc. Triều đình thả ra tin vui phía nam, lại phong tỏa tin bại phía bắc.
Ở trong Tử Nhiễm cung, đầu mùa hè mùi hoa Tử Hòe phiêu tán theo gió, những cánh hoa hình bán nguyệt vây quanh vào nhau tạo thành từng chuỗi từng chuỗi cánh hoa. Trong hương hoa nhẹ nhàng mang theo vị ngọt, xua tan mùi thuốc nồng nặc bên trong tẩm cung này.
“Khụ khụ khụ. . . .” Tiếng ho khan thật nhỏ từ bên trong tẩm cung truyền đến, bước chân đã đi tới cửa tẩm cung của Ám Ảnh ngừng lại, tay bưng chén thuốc thật chặt mới vén rèm mà vào.
Tình cảnh tẩm cung lại làm cho hắn không khỏi cả kinh lần nữa, Vạn Đức Trung ở trong cung luôn rất được Tiểu Thất tôn trọng lúc này lại quỳ thẳng hai đầu gối trên đất, đầu rủ xuống, tay hơi phát run làm như vô lực chống đỡ, nghe được tiếng ho khan gấp rút của Tiểu Thất, cuống quít nâng đầu, làm như lo lắng nên muốn vươn tay, rồi lại bận tâm cái gì, lập tức có vẻ tay chân luống cuống.
Ám Ảnh thấy tiểu Thất hơi gấp đứng người dậy, một tay che miệng, một tay đỡ bụng, bộ dạng tựa hồ hết sức nhịn xuống khổ sở, lền không để ý chuyện gì khác nữa, bước lên trước, thả ra chén thuốc trong tay, bưng bình trà trước mặt lên, rót nước nóng, đưa ly tới bên khóe miệng Tiểu Thất, nhẹ nhàng nói: “Uống ngụm nước nóng trước.”
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn hắn, khép hờ vào mắt, vươn tay đón lấy, uống xong nước nóng, hơi yên lặng điều khí chốc lát, mới khàn khàn nói: “Vạn công công, chuyện này nguyên cũng không trách ngươi, lui đi.”
Vạn Đức Trung lại không có lập tức đứng dậy, áy náy nói: “Là lão nô không có bảo vệ tốt di chiếu, lão nô. . . .” Lời vừa ra khỏi miệng, Vạn Đức Trung lập tức ý thức được giờ phút này bên trong tẩm cung đã có thêm một người, chuyện di chiếu bị trộm đã là tử tội rồi, hiện tại lại không cẩn thận nói lộ ra miệng ——, ông cúi thấp thân thể, không dám nói gì.
Tiểu Thất thở dài, trong lời nói mang theo mấy phần trấn an: “Chuyện di chiếu sợ rằng người nên biết cũng đã biết, bằng không trong cung cũng sẽ không thái bình như thế, hơn nữa bọn họ đoạt di chiếu không phải là muốn ta ngồi lên cái vị trí kia, mà ta cho tới bây giờ cũng chưa từng có hứng thú, cho nên. . . . Vạn công công, chuyện này vốn cũng không ảnh hưởng đại cục, ông cũng không cần phải lo lắng.” Tiểu Thất chuyển đề tài, nói, “Ông đi truyền Mộ tướng, Đế Sư, Binh Bộ Thượng Thư, Hộ bộ thượng thư, cùng với quan viên Nhất Phẩm trong triều tới phòng nghị sự nghị sự.”
“Dạ!” trong lòng Vạn Đức Trung biết có chuyện gấp gáp vô cùng rồi, rốt cuộc đứng lên, lui xuống.
Tiểu Thất vừa mới xoay đầu, liền nhìn thấy Ám Ảnh bưng chén thuốc đặt ở trước mặt nàng. Sắc mặt Ám Ảnh lạnh nhạt, sóng mắt bình tĩnh, cũng không hiện ra mảy may hứng thú đối với chuyện bọn họ đàm luận vừa rồi, chỉ trực tiếp bưng thuốc đến trước mặt Tiểu Thất.
Tiểu Thất không ngoài dự đoán của hắn, nhíu lông mày, miệng hơi chu, tỏ tính trẻ con nói: “Ám Ảnh, ngươi không cần phải đưa thuốc tới mỗi ngày.”
Mặt Ám Ảnh lại nghiêm chỉnh nói: “Là thuộc hạ hại công chúa tái phát hàn độc, cho nên đây là chuyện thuộc bổn phận của thuộc hạ.”
Tiểu Thất hơi cảm thấy bất đắc dĩ bưng chén thuốc lên, một mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi, nàng buồn nôn, vội vàng dùng tay nắm lỗ mũi, nhanh chóng uống thuốc, cơ hồ một mạch uống xong.
Ám Ảnh cũng nhanh chóng đưa một ly nước đổi đi chén thuốc trong tay nàng, sau đó nhìn nàng ừng ực uống vài ngụm nước, mới lại nghe nàng cúi đầu oán trách: “Thật là đắng chết rồi, tại sao không có bao con nhộng !”
Bao con nhộng là cái gì? Lần đầu tiên Ám Ảnh nghe được, cũng suy tư nửa ngày, sau đó nghe được nhiều rồi, ngược lại cũng không coi là quan trọng nữa.
Lúc hắn đi ra Tử Nhiễm cung, khóe miệng rốt cuộc cũng nhếch lên một đường cong: thật sự là rất trẻ con !
Đầu mùa hè ánh mặt trời chiếu vào mặt bên của hắn, trên mặt luôn luôn lạnh lùng kia lại lộ ra vẻ ngọt ngào như cây hòe ở trước cửa cung.