Đọc truyện Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất – Chương 36: Bên trong khó bề phân biệt được
Kỳ quốc Thụy Hòa năm thứ hai, mùng bảy tháng sáu, khi hai mươi vạn đại quân Kỳ quốc và 25 vạn đại quân Hoàng Vũ giằng co không dứt ở trong u cốc đầy ngập khí độc, Bắc Liêu đồng thời dẫn hai mươi vạn đại quân trú đóng ở giải đất giữa Kỳ quốc và Đại Yến, nhưng vẫn án binh bất động, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có người nhìn ra ý đồ kia. Nhưng sau nửa tháng, một ngày gần tối, một thống lĩnh Bắc Liêu dẫn theo 1000 tên vệ binh công bố một tên binh lính trong quân trốn đến biên cảnh Kỳ quốc, vì vậy yêu cầu quá cảnh bắt binh sĩ trốn tránh kia, tướng sĩ Kỳ quốc tất nhiên không nghe lệnh, hai quân lôi kéo thì một binh lính Kỳ quốc lại không cẩn thận giết lầm một vệ binh Bắc Liêu, khiến ngàn tên vệ binh này công phẫn, cục diện nhất thời hỗn loạn không chịu nổi, khó có thể khống chế, rốt cuộc bộc phát xung đột quy mô nhỏ lần đầu.
Sau khi quân tình truyền tới kinh đô, lòng người Kỳ quốc càng thêm bàng hoàng. Trong triều đình cục diện chính trị không yên, biên cương nam bắc đều chịu uy hiếp, giang sơn Kỳ quốc lảo đảo muốn ngã.
Mắt thấy cuộc chiến với Hoàng Vũ chưa kết thúc, Bắc Liêu lại muốn xâm chiếm, một nửa quan viên trong triều đều rối rít khổ khuyên nên hòa bình giải quyết với Bắc Liêu, không tiếc cắt đất đổi lấy bình an vô sự. Mặc dù Tiểu Thất và Mộ Thịnh Phong đã thay hơn phân nửa thế lực của Sở Trung Lâm, nhưng dù sao người của bọn họ ở trong triều chưa lâu, căn cơ bất ổn, lời nói cử chỉ liền rơi hạ phong.
Khi bách quan trong triều tranh luận không nghỉ, rối rít can gián thì ở trên điện Quang Hoa, giữa những tiếng huyên náo, vang lên một tiếng quen thuộc của nữ tử, mang theo sự lành lạnh, từ tốn nói một câu: “Định Nam Vương tới phía nam kháng địch, trong triều liền không còn tướng rồi hả?” Ánh mắt sắc bén rơi vào trên người Trần Vân Thiên đứng ngay dưới ghế vua thì lại chỉ êm ái hỏi, “Chẳng lẽ là Trần tướng quân chán nản chinh chiến sa trường muốn từ quan quy hương rồi hả?”
Một khắc kia, triều đình đột nhiên yên lặng lại, trong điện đường đông nghẹt nhất thời yên lặng như tờ. Trần Vân Thiên vẫn chưa nói một lời ngẩng đầu nhìn bờ môi cười như không cười của nữ tử ở trên ngự tọa thì rốt cuộc bị buộc bất đắc dĩ đứng dậy nói: “Thần nguyện ý mang binh xuất chinh!”
Đế Sư Sở Trung Lâm vẫn còn không cam lòng cố gắng đứng ra ngăn cản, mà cùng lúc đó, trong giọng nói của Mộ tướng luôn luôn ôn tồn nho nhã, lại mang theo ba phần hung dữ, không nặng không nhẹ thêm một câu: “Ranh giới nước ta, há lại cho nước hắn xâm phạm. Phạm người Kỳ quốc ta, xa đâu cũng giết!” Hắn quay đầu, nhìn Sở Trung Lâm giống như hỏi thăm, hòa nhã nói, “Sở đại nhân thấy thế nào?”
Lúc này Sở Trung Lâm mới không để lại dấu vết thu hồi bước chân bước ra, âm chí nói: “Mộ tướng nói rất đúng!”
Từ đó một phen tranh luận rốt cuộc kết thúc, ba ngày sau, thánh chỉ ban bố, Trần Vân Thiên dẫn 25 vạn đại quân từ Khánh Nguyên môn lên đường, đến bắc.
Trần tướng quân vừa đi, triều cục lại xảy ra biến hóa kỳ diệu lần nữa. Sở Trung Lâm thấy chuyện lớn sắp thành lại bởi vì Trần Vân Thiên rời kinh mà phải vội vã dừng tay, yên lặng theo dõi biến hóa, triều đình rốt cuộc ổn định lần nữa.
Ở bên trong Tử Nhiễm cung, màn cửa lẳng lặng rủ xuống, mùa hè thì khí trời lộ ra nóng bức. Chạng vạng tối gió mát thổi qua màn cửa nửa mở, giống như có dòng nước lành lạnh trượt vào cổ họng, xua tan phiền não trong lòng.
Nữ tử trên giường khép hờ cặp mắt, miễn cưỡng nửa dựa vào đệm, tựa hồ lọt vào trong giấc ngủ không sâu, trên mặt hơi mệt mỏi lúc ngủ lại hiện lên vẻ trẻ con.
Tay Bích Ngô cầm một cây quạt, nhẹ nhàng lắc lắc từng phát từng phát.
Ánh trời chiều dần dần lui, hình ảnh hồng hồng ở cửa sổ càng ngày càng nhỏ, cho đến khi bị bóng tối nuốt hết hoàn toàn.
Khi tiếng bước chân vội vã vào cửa nhận thấy được sự yên tĩnh trong phòng cũng cố ý thả chậm tiếng bước chân. Màn cửa bị nhẹ nhàng vén lên, một thanh âm thị nữ vang lên: “Bích Ngô cô cô, bên ngoài có Vạn công công cầu kiến công chúa.”
Bích Ngô buông tay cầm quạt giấy xuống, nhấc chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, mới nhỏ giọng nói: “Công chúa còn đang ngủ, ta đi xem một chút, chớ quấy rầy công chúa!”
Thị nữ cúi đầu đáp một tiếng.
Bích Ngô ra khỏi tẩm cung, thấy trên hành lang ngoài điện có một tiểu thái giám đang nóng nảy đi tới đi lui.
Bích Ngô hơi cau mày, hỏi: “Tiểu Lý Tử, Vạn công công có việc gấp gì sao?”
Lúc này Tiểu Lý Tử mới thấy Bích Ngô đi lên trước, vội vàng khẽ khom người nói: “Vạn công công cử nô tài tới đây là bởi vì Ngự Thư Phòng có kẻ trộm.”
“Kẻ trộm?” Bích Ngô nghi ngờ nói, “Chỉ là một kẻ trộm mà thôi, nên làm thì làm, cần gì bẩm báo công chúa!”
Tiểu Lý Tử vội vàng nói: “Sau khi bị bắt kẻ trộm này liền uống thuốc độc tự tử. Vạn công công nói. . . . Nói chuyện này có nội tình, vì vậy đặc biệt bẩm báo với công chúa!”
Sắc mặt Bích Ngô biến hóa, lại tiếp tục hỏi: “Vạn công công đâu?”
Tiểu Lý Tử nói: “Vạn công công lo lắng còn có người, cho nên đang canh giữ ở Ngự Thư Phòng.”
Bích Ngô hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng không dám tự tiện làm chủ, nói: “Vậy ngươi trở về nói một tiếng với Vạn công công, công chúa sẽ đến đó ngay!”
Tiểu Lý Tử đáp một tiếng vội vàng lĩnh mệnh đi rồi.
Khi Bích Ngô bước vào tẩm cung, Tiểu Thất đã tỉnh rồi, rửa mặt xong đang định vén rèm đi, thấy Bích Ngô bước nhanh mà vào, không khỏi hỏi: “Bích Ngô, thế nào?”
Bích Ngô cúi đầu đi, tỉ mỉ thuật lại lời nói vừa rồi. Tiểu Thất lẳng lặng nghe, dọc theo đường đi cũng không phát một lời.
Khi họ đi tới Ngự Thư Phòng, thấy Ám Ảnh đang ngồi chồm hổm trên mặt đất tra xét thi thể. Vạn Đức Trung thần sắc đề phòng nhìn hắn. Hai người thấy Tiểu Thất rồi liền chia ra chào một tiếng, Tiểu Thất ngắm nhìn bốn phía, lúc này mới hỏi: “Ám Ảnh, sao ngươi ở chỗ này?”
Ám Ảnh nói: “Lúc ấy thuộc hạ thấy trong Tử Nhiễm cung có bóng người thoáng qua, vì vậy thuộc hạ để lại Ám Linh tiếp tục thủ vệ Tử Nhiễm cung, còn mình một đường đi theo bóng người kia đến Ngự Thư Phòng.”
Tiểu Thất đi tới bên thi thể liếc mắt nhìn, hỏi: “Hắn uống thuốc độc chết?”
Ám Ảnh đang muốn trả lời, lại nghe Vạn Đức Trung nói: “Khi lão nô chạy tới, hắn đã chết, hơn nữa bên cạnh chỉ có thị vệ Ám Ảnh.”
Ám Ảnh nghe, thần sắc tự nhiên nói: “Lúc ấy thuộc hạ không biết hắn muốn làm gì, cho nên đang âm thầm quan sát, ai ngờ tiếng bước chân Vạn công công đi vào kinh động hắn, đang lúc thuộc hạ tính toán bắt hắn, hắn nhìn thấy thuộc hạ liền lập tức uống thuốc độc tự sát.”
Tiểu Thất nghe xong tự thuật của hai người, cúi đầu trầm tư một phen, thời điểm ngẩng đầu nhìn về Vạn Đức Trung lại đổi đề tài hỏi: “Bên trong ngự thư phòng có thiếu gì không?”
Vạn Đức Trung nói: “Cũng không thiếu bất kỳ vật gì!”
Tiểu Thất lại quay đầu nhìn về Ám Ảnh nói: “Lúc ngươi ở chỗ tối thì nhìn thấy hắn tìm kiếm nơi nào?”
Ám Ảnh suy nghĩ chốc lát, mới nói: “Thuộc hạ cảm thấy hắn tựa hồ cũng không nóng lòng tìm cái gì, chỉ là đập mặt tường tựa hồ đang tìm phòng ngầm.”
Lời này vừa nói ra, tròng mắt Tiểu Thất trong nháy mắt ảm đạm, thần sắc Vạn Đức Trung cũng đại biến, hai người âm thầm liếc mắt nhìn nhau, có cái gì rốt cuộc từ dưới đất chui lên, không thể tiếp tục che giấu.
Ám Ảnh tự nhiên cũng đã nhận ra bọn họ có chỗ khác, nhưng chỉ cúi đầu, không nói nữa.
Bích Ngô lại tựa như hồn nhiên không hay, khi ánh mắt quét qua một chỗ, đáy mắt lại cực nhanh thoáng qua một tia khác thường, chợt lóe rồi biến mất, không người nào phát hiện.
Tiểu Thất tựa hồ suy nghĩ cái gì, đi ra khỏi Ngự Thư Phòng cực nhanh, vội vàng phân phó: “Ám Linh đến Đế uyển bảo vệ hoàng thượng. Bích Ngô, ngươi và Vạn công công ở lại chỗ này” vừa dứt lời, người đã bước nhanh tới Tử Nhiễm cung, lại còn dùng khinh công. Thân hình nhanh nhẹn của Ám Ảnh cử động, bước đi sát theo nàng.
Trong Tử Nhiễm cung vẫn tối đen. Bởi vì Tiểu Thất đã là Định Nam Vương phi, vì vậy Tử Nhiễm cung trên căn bản là để đó không dùng, nàng chỉ thỉnh thoảng tới trong cung nghỉ ngơi chốc lát, cho nên tôi tớ tỳ nữ ở Tử Nhiễm cung cực ít. Khi hai người bọn họ chạy tới Tử Nhiễm cung, chỉ có một thị nữ còn tẫn chức đứng ở trước cửa, một thái giám khác đang tựa vào ngưỡng cửa buồn ngủ.
Thị nữ kia thấy Tiểu Thất đi tới, không chút ngoài ý muốn, không chút hoang mang nghênh đón quỳ lạy.
Tiểu Thất nhìn nàng một cái, phân phó nàng đi đốt đèn, nàng liền cúi đầu đi theo sau lưng của bọn họ. Lúc bọn họ đi qua hành lang, trong bóng tối chỉ nghe một tiếng thét kinh hãi của nàng kia, Tiểu Thất còn chưa quay đầu đi, chỉ nhận thấy một tia sáng chợt lóe lên bên cạnh, một thanh chủy thủ sắc bén chạm mặt bổ tới. Ám Ảnh đi theo bên cạnh Tiểu Thất cũng sớm có phòng bị, xoay người, nhẹ nhàng sử dụng kiếm đỡ lại, thị nữ kia liền nặng nề bay ra ngoài. Vậy mà cũng không ai ngờ tới, tiếng kinh hô của thị nữ kia chỉ là một ám hiệu, chỉ thấy một bóng người nhanh chóng bay ra từ trong tẩm cung, một thanh kiếm thẳng tắp đâm đến lưng Tiểu Thất, cự ly giữa hai người quá ngắn, mắt thấy kiếm kia liền sắp đâm vào Tiểu Thất, Ám Ảnh dùng hết toàn lực phi thân mà lên, ôm Tiểu Thất vào lòng, vị trí của hai người nhanh chóng đổi chỗ, Ám Ảnh thẳng tắp đưa lưng mình đối mặt thanh kiếm kia, “Roẹt” là thanh âm thân thể bị thủng, trong ban đêm tối đen sâu tĩnh có vẻ vô cùng quỷ dị.
Ám Ảnh lại không cảm thấy phần lưng truyền tới đau đớn như dự đoán, hắn kinh ngạc cúi đầu, lại nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Thất trong ngực hắn tái nhợt khác thường, đôi môi giật giật, lẩm bẩm nói: “Ám Ảnh, hắn. . . . Hắn đã chết?”
“Công chúa!” Ám Ảnh vịn thân thể mềm của Tiểu Thất, quay đầu lại nhìn người ngã trong vũng máu, cách bọn họ chưa tới một thước, hai mắt của thi thể trên đất mở trừng, khóe miệng không ngừng chảy ra vết máu, một cây trâm ngọc trai cắm giữa mi tâm, chính là cây trâm do Tiểu Thất rút ra, dùng nội lực đâm vào lúc tình thế cấp bách.
“Hắn. . . . Chết!” cả người Tiểu Thất vô lực té ở trong khuỷu tay Ám Ảnh, ánh mắt lướt qua bờ vai của hắn nhìn thi thể trên đất, vô ý thức lặp lại.
Ám Ảnh nhìn gương mặt dữ tợn trên đất, dưới ánh trăng ảm đạm lại hết sức đáng sợ. Hắn không chú ý phân chia tôn ti nữa, đưa tay che mắt của nàng lại, thanh âm êm ái giống như dỗ đứa bé: “Ngoan! Đừng xem!”
Ám Ảnh chỉ cảm thấy bàn tay che mắt nàng hơi nhột vì bị lông mi lướt qua, sau đó hắn nghe thấy thanh âm hơi rung động lại mang chút từ tính của nàng: “Giết người. . . . Chính là cảm giác này sao?” Có lẽ là hoảng sợ, có lẽ là vận dụng nội lực nên dẫn phát hàn độc trong cơ thể, sau một giây nàng liền hôn mê bất tỉnh.
Khi Ám Ảnh nghe câu nói kia thì toàn thân chấn động, lần đầu tiên giết người sao? Vì hắn? Hắn chợt nhớ tới lần đầu tiên mình giết người xong liền núp ở trong phòng suốt 3 ngày không bước khỏi phòng một bước.
Tay của hắn rốt cuộc chậm rãi chạm tới mặt của nàng, tỉ mỉ vuốt ve, mang theo dịu dàng chưa bao giờ có.
Một khắc kia hắn chợt rất hi vọng một kiếm kia thật đâm vào trên lưng của hắn, chỉ vì giờ phút này, khi hắn thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của nàng thì rõ ràng cảm thấy thanh kiếm kia đã đâm thật sâu vào trong lòng của hắn, đau đớn giống như khoét tim lan tràn ra từ chỗ sâu nhất thân thể, trải rộng toàn thân.
Hắn cúi đầu, lại gần bên tai của nàng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, công chúa của ta.”