Bạn đang đọc Gai Hồng Mềm [ Tây Phương Kinh Tế Học ] – Chương 99: Lâm Tố Tinh Quái Lại Có Mưu Đồ Rồi
Art: Weibo @三只猫猫头
Phiên ngoại 2: Lâm Tố tinh quái lại có mưu đồ rồi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Địa điểm tổ chức đám cưới của Lâm Tố và Đào Mục Chi là sơn trang suối nước nóng vùng ngoại ô của Đào gia.
Đào Mục Chi cầu hôn vào lễ Giáng Sinh, sau đó Lâm Tố phải tiếp tục quay phim, Đào Mục Chi cũng bận rộn túi bụi. Bởi vì công việc mà đám cưới của hai người được dời đến tháng chạp.
Một đêm trước đám cưới, thành phố A có tuyết rơi.
Sơn trang này thuộc sở hữu tư nhân của Đào gia, nằm yên tĩnh trên một ngọn núi ở vùng ngoại ô. Bình thường nơi đây vốn đã yên tĩnh, cảnh sắc động lòng người. Sau khi có tuyết rơi, ngọn núi bị phủ kín bởi tuyết trắng, dưới nền trắng xóa này, sơn trang màu đỏ giống như một nét điểm xuyết, từ xa nhìn tới càng thêm đẹp đẽ động lòng người.
Đám cưới của hai người dùng nghi lễ kiểu Trung Quốc, cả quá trình được tiến hành bên trong sơn trang, bắt đầu từ hai ngày trước đám cưới, khách mời từ khắp nơi đã tập trung ở sơn trang, chỉ chờ đến ngày trọng đại nhất.
Đám cưới được làm theo yêu cầu của Lâm Tố, không quá khoa trương, mà càng giống như một buổi tụ họp của người thân bạn bè. Được mời đến chủ yếu là những người có quan hệ rất tốt, nhưng dù là thế thì theo thời gian càng sát gần đám cưới, Lâm Tố càng thấp thỏm không yên.
Quá trình chuẩn bị cho đám cưới bắt đầu, ông bà nội nói cô không cần quan tâm đến chuyện này, chỉ cần chờ làm cô dâu mới là được rồi. Lâm Tố ban đầu cũng thật sự không nhúng tay, gần như đều là Đào Mục Chi và người Đào gia sắp xếp bận rộn. Nhưng khi ngày cưới càng ngày càng đến gần, Lâm Tố cảm thấy bản thân không thể đứng ngoài bàng quang được nữa.
Bởi vì nếu không để bản thân bận rộn một chút thì cô sợ bản thân sẽ càng căng thẳng hơn mất.
Nhưng các khâu chuẩn bị cho đám cưới trên cơ bản đều đã xong xuôi đâu vào đấy rồi, muốn giúp đỡ cũng không còn gì cho cô giúp, thế là căng thẳng trong lòng vẫn không có cách nào giảm bớt.
Hiện tại chính là buổi tối trước ngày cưới, Đào Mục Chi đến phòng tiếp khách trong sơn trang chào hỏi một lượt với người nhà và khách mời, sau đó thì bị ông bà nội đuổi về phòng.
“Mai là ngày cưới rồi, đến lúc đó đảm bảo không có thời gian mà thở đâu, hôm nay tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi.”
“Đúng rồi. Chỗ này có chúng ta là được, con quanh quẩn ở đây làm cái gì.”
Ông bà nội kẻ xướng người họa, Đào Mục Chi cứ thế bị đuổi khỏi phòng tiếp khách.
Nhìn cánh cửa phòng tiếp khách đóng lại trước mặt, chặn lại cả hơi ấm trong phòng, Đào Mục Chi đứng bên ngoài, nghe tiếng nói chuyện rôm rả bên trong, mắt khẽ rũ xuống, khóe môi cong lên.
Bên trong đều là người nhà hắn, ngoài ra còn có mẹ của Lâm Tố, họ đều đang bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới ngày mai của Đào Mục Chi và Lâm Tố. Đào Mục Chi đứng đó một lát, sau đó, hắn thu lại ánh mắt, nhìn ra sân.
Sơn trang suối nước nóng tư nhân này của Đào gia đã có từ khi Đào Mục Chi còn nhỏ, được thiết kế theo phong cách Nhật Bản, các phòng nối tiếp nhau, bên ngoài là hành lang, chính giữa là sân. Trong sân thiết kế theo phong cách Nhật Bản có núi giả, có nước chảy. Đầu tháng chạp, hoa mai nở rộ, mai đỏ kết hợp với đèn lồng đỏ, khiến cho tuyết tháng chạp không còn lạnh lẽo như cũ nữa.
Đào Mục Chi đi qua sân, tầm mắt hướng về phía phòng ở của Lâm Tố. Trong phòng cô không có ánh đèn, giống như đã ngủ. Lễ cưới đã sát gần, Lâm Tố càng ngày càng cảm thấy buồn chán, trong buồn chán còn có căng thẳng, ngủ sớm cũng tốt, mai còn phải bận rộn cả một ngày, không đi nghỉ sớm khéo ngày mai không chịu đựng nổi mất.
Nhìn cửa phòng Lâm Tố một lát, Đào Mục Chi thu hồi ánh mắt, dọc theo hành lang về phòng mình.
–
Phòng của Đào Mục Chi ngay sát vách với Lâm Tố, giống với phòng của cô, phòng hắn cũng tối om. Đào Mục Chi đi đến trước cửa phòng mình, cầm thẻ phòng mở cửa rồi đi vào.
Giống với kiến trúc của tòa sơn trang, phòng ở cũng được thiết kế theo phong cách Nhật Bản. Phòng không quá lớn, sàn nhà trải chiếu mây, hơi ấm xuyên qua chiếu mây lan ra khắp căn phòng(*). Trong phòng có bàn thấp, có chăn đệm. Ngoài ra, đối diện với cửa vào là một cánh cửa kéo khác. Mở cánh cửa đó là suối nước nóng riêng.
(*) kiểu hệ thống sưởi dưới sàn ấy
Đào Mục Chi đưa tay định bật đèn, nhưng còn chưa bật, hắn chợt nhận ra có gì đó khác thường. Động tác bật đèn cũng không tiếp tục, giây tiếp theo, trong phòng có một luồng gió sượt qua, Đào Mục Chi giang hai tay, từ trong bóng tối nhảy ra một thân hình mảnh khảnh.
“Đào Mục Chi…” Lâm Tố nhảy vào lòng Đào Mục Chi, vòng tay ôm lấy hắn, mềm mại gọi hắn một tiếng.
Không biết Lâm Tố đã ở trong phòng hắn bao lâu, trên người mặc quần áo đơn bạc, cơ thể được sưởi ấm càng trở nên mềm mại. Đào Mục Chi có cảm giác tiếp được một chiếc gối sưởi mềm, vững vàng ôm cô vào lòng, cánh tay siết chặt. Đào Mục Chi ôm Lâm Tố, hỏi.
“Em vào đây từ bao giờ?”
Giọng nói của hắn cũng rất nhẹ, hơi thở sát bên tai, khiến mấy sợi tóc của cô bay bay, sau đó còn truyền vào tai cô, ngứa ngứa. Lâm Tố vùi đầu vào hõm vai hắn, nói.
“Lâu lắm rồi, chờ mãi mà không thấy anh về.”
Trong giọng nói mang theo buồn chán, còn có oán trách vì hắn về muộn.
Mai là đại hôn, theo lý hôm nay không nên gặp nhau. Đào Mục Chi nghe vậy, ôm cô ngồi xếp bằng trên chiếu mây.
“Chán lắm hả?” Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố ngồi gọn trong lòng hắn, cánh tay vòng qua cổ hắn, một bên má áp lên lồng ngực rộng lớn, buồn rầu nói.
“Vâng. Em định ngủ, nhưng mà không ngủ được.” Lâm Tố nói.
Đào Mục Chi hỏi: “Căng thẳng?”
Lâm Tố ngẩng đầu nhìn lên, trong phòng tối om nên cũng không nhìn rõ, chỉ thấy được đường nét khuôn mặt mơ hồ. Lâm Tố bỏ qua câu hỏi của hắn, hỏi ngược lại.
“Anh không căng thẳng hả?”
Bị cô hỏi ngược lại như thế, Đào Mục Chi khẽ cười, nói: “Căng thẳng.”
Biết Đào Mục Chi giống với mình rồi, Lâm Tố mới hơi thả lỏng, lại chôn mặt vào lòng hắn, nói: “Không nhìn ra.”
Quả thật là thế. Hôm qua họ đến sơn trang, Lâm Tố nhàn nhã đến mức chán chết, ngoại trừ ngủ chính là ngâm nước nóng. Đào Mục Chi thì bận cái này bận cái kia, mỗi lần hai người đụng mặt nhau hắn hầu như đều đang bận. Tuy là bận rộn, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình thường, bận nhưng không rối, không nhìn ra xíu xiu nào mai là ngày trọng đại với hắn.
Lâm Tố ít nhiều cảm thấy không công bằng.
Đào Mục Chi nghe được lời của cô, hai tay dọc theo đùi cô lên đến eo, sau đó khẽ dùng lực, nhấc bổng Lâm Tố lên.
“A!” Lâm Tố ở giữa không trung bị Đào Mục Chi xoay lại, giây tiếp theo, đổi sang một hướng khác ngồi trong lòng Đào Mục Chi.
(*) màu mè quá cơ :>
Một bên má Lâm Tố lại áp vào lồng ngực của Đào Mục Chi, bên tai truyền đến tiếng ma xát với quần áo hắn, ngoài ra còn có tiếng tim đập của Đào Mục Chi.
Nhịp tim của hắn rất nhanh, không hề giống với ngày thường.
Nhịp tim mạnh mẽ cách một lớp áo mỏng như gõ thẳng vào tai cô, Lâm Tố ngẩng đầu, Đào Mục Chi cũng rũ mắt nhìn cô, hỏi.
“Đã tin chưa?”
Nhịp tim và giọng nói của hắn cùng lúc truyền vào tai cô, gõ đến tận trái tim cô, khiến nhịp tim của Lâm Tố bất giác cũng tăng tốc.
Trong lòng thoáng cái bị ngọt ngào vây lấy, Lâm Tố giang tay ôm chặt Đào Mục Chi, khẽ cười.
“Tin rồi.”
Cô nói xong, Đào Mục Chi cúi đầu hôn lên môi cô.
Môi của hai người ở trong bóng tối tiếp xúc tại một chỗ, hơi ấm tỏa ra khắp căn phòng, nụ hôn này tinh tế kéo dài mà cũng thâm tình. Hôn một lát, Lâm Tố đã ngồi lên người Đào Mục Chi.
Tâm tình của cô giống như đã hơi bình ổn lại, Đào Mục Chi đặt một nụ hôn lên trán cô, tiếp theo là chóp mũi, nói: “Muốn ngâm nước nóng một lát không?”
Tâm tình đã ổn định, cơ thể cũng được thư giãn thì tối nay Lâm Tố sẽ ngủ ngon hơn.
Hắn nói xong, lại nhìn Lâm Tố gật đầu, lúc này mới bế cô lên, sau đó, hai người cùng đi vào suối nước nóng sau phòng của Đào Mục Chi.
–
Họ đến sơn trang này từ hôm qua. Sau khi Lâm Tố đến đây, không phải ngủ thì là ngâm suối nước nóng. Hoặc là cô sẽ ngâm một mình, hoặc là ngâm với mẹ, còn chưa cùng Đào Mục Chi lần nào.
Hai người đi vào suối, không bật đèn. Trong bóng tối, cây cối xung quanh rung rinh theo gió. Trong bầu không khí tĩnh lặng mà ấm áp này, Lâm Tố chậm rãi thả lỏng cơ thể.
“Đừng ngủ.” Trước khi Lâm Tố nhắm mắt ngủ thiếp đi, Đào Mục Chi ở trong bóng tối gọi cô một tiếng.
Lâm Tố còn chưa phản ứng lại, tiếng nước truyền vào trong tai, một bàn tay bắt lấy cánh tay cô. Sau đó, Lâm Tố bị kéo vào trong lòng Đào Mục Chi.
Bởi vì đang trong suối nên lúc bị kéo đi Lâm Tố có cảm giác như mình đang bay. Đào Mục Chi khẽ dùng sức, mũi chân cô rời đất, giây tiếp theo, cả người nằm gọn trong lòng Đào Mục Chi.
Nước suối ấm áp bao quanh, Lâm Tố nghe thấy tiếng tiếng nước bắn tung tóe.
“Hì hì.” Lâm Tố vòng tay ôm lại Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi đưa tay xoa xoa cái đầu xù của cô trong lòng mình, hỏi.
“Buồn ngủ rồi?”
“Vâng.” Lâm Tố đáp.
Lúc ở trong phòng mình ngâm nước nóng không có cảm giác gì, chẳng hiểu vì sao ngâm nước nóng với Đào Mục Chi lại thấy buồn ngủ.
“Vậy về phòng nghỉ ngơi đi.” Đào Mục Chi nói.
“Vâng.” Lâm Tố lại đáp một tiếng.
Đào Mục Chi nghe cô đáp, khẽ cúi đầu hôn lên trán Lâm Tố. Sau đó, hắn từ trong suối nước nóng đứng dậy, ôm Lâm Tố ra khỏi nước.
Lâm Tố cảm giác bản thân như một con chuột túi. Cô ôm chặt Đào Mục Chi, mặc cho Đào Mục Chi ôm mình ra khỏi suối nước nóng, giúp cô lau khô người, lại giúp cô mặc đồ ngủ.
Lâm Tố ở trong phòng Đào Mục Chi một tối, người đã sớm ấm lên, ngâm nước nóng xong thì không chỉ ấm nữa mà còn mang theo hơi ẩm ấm áp. Thay đồ ngủ cho cô xong, Đào Mục Chi cũng không đặt cô xuống mà trực tiếp bế cô về phòng.
Nhưng lúc Đào Mục Chi đứng lên, cánh tay vòng qua ôm lấy cổ hắn của Lâm Tố chợt hơi dùng sức đè xuống.
Chút sức này cũng không ngăn được Đào Mục Chi, nhưng hắn nhìn ra mục đích của cô, vẫn ngồi lại chiếu mây.
“Làm sao thế?” Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố cuộn người làm tổ trong lòng Đào Mục Chi, hai bàn tay đan lại đặt sau cổ hắn. Ngón cái đặt trên làn da trơn nhẵn của hắn gãi nhẹ, nói.
“Vẫn còn căng thẳng lắm.” Lâm Tố nói, “Về cũng không ngủ được.”
Đầu ngón tay lại gãi gãi trêu chọc sau cổ, trong bóng đêm, đôi con ngươi của Đào Mục Chi tối lại, hắn cúi đầu nhìn Lâm Tố, hỏi.
“Vậy em muốn thế nào?”
Giọng nói của người đàn ông sau động tác vừa rồi của cô đã biến thành trầm khàn.
Lâm Tố khẽ cong môi, từ trong lòng Đào Mục Chi ngồi thẳng dậy, cách bóng tối đối diện với hắn.
“Em cảm thấy em căng thẳng như thế này, thì phải làm gì đó để dời đi sự chú ý.”
Ý đồ của Lâm Tố đã rất rõ ràng rồi.
Hầu kết Đào Mục Chi khẽ động.
Nhịp tim theo lời nói của cô tăng tốc, nhưng hắn vẫn giữ được lý trí, nhìn Lâm Tố trước mắt, nói: “Mai sẽ bận rộn cả ngày đấy, rất mệt, ngộ nhỡ đến khi đó không chống đỡ được thì phải làm sao…”
Lời còn chưa nói hết, Lâm Tố men theo hướng phát ra giọng nói kia hôn lên. Xúc cảm mềm mại thoáng cái ập đến, Lâm Tố hạ gục Đào Mục Chi trong một chiêu.
“Em vẫn còn trẻ nha, ngủ một giấc là được rồi.”
Nói xong, Lâm Tố bắt đầu động thủ.
Trong lúc cô bận rộn, Đào Mục Chi đưa hai tay bắt lấy cổ tay cô.
“Đợi chút, trong phòng không có đồ.”
Hai người vốn không định sẽ làm gì trước lễ cưới nên mỗi người đều ở phòng riêng, cũng không chuẩn bị sẵn đồ phòng tránh gì, chỉ có phòng tân hôn là có đặt.
Đào Mục Chi vừa nhắc nhở, Lâm Tố lập tức biết là hắn nói đến cái gì. Nhưng mà hiện tại cô đâu còn tâm tư mà nghĩ đến nó nữa.
“Không cần. Em không dễ mang thai thế đâu. Với cả mai chúng ta làm đám cưới rồi, có con cũng không thành vấn đề.”
Lâm Tố nói liền một mạch, Đào Mục Chi hơi buồn cười, nhưng theo động tác của cô, lý trí của hắn cũng từng bước từng bước sụp đổ.
“Được.”
Cuối cùng Đào Mục Chi vẫn thỏa hiệp rồi.
–
Lâm Tố tự thể nghiệm cái gì gọi là tự làm tự chịu tự tạo nghiệt không thể sống, mà Đào Mục Chi thì tự thể nghiệm được khả năng kiểm soát kém cỏi của bản thân.
Lâm Tố không biết phải nhắc Đào Mục Chi bao nhiêu lần mai bọn họ còn có đêm tân hôn, rốt cuộc Đào Mục Chi mới dừng lại. Nhưng dù là như vậy thì Lâm Tố vẫn mệt đến mức thiếp đi.
Quả nhiên là lần này không còn tâm tư đâu mà đi căng thẳng nữa.
Mọi chuyện kết thúc, Lâm Tố đầu óc mê man được Đào Mục Chi bế đi tắm rửa. Tắm rửa xong, Đào Mục Chi giúp cô lau người, thay quần áo, sau đó bế cô về phòng.
Đào Mục Chi đặt cô lên chiếc giường đã được trải chăn đệm đâu vào đấy. Nằm vào cái ổ ấm áp, cơ thể Lâm Tố như muốn chìm vào trong đó. Đào Mục Chi kéo chiếc chăn mỏng đắp lên cho cô.
Lâm Tố đã nằm ngoan ngoãn trong cái ổ ấm áp của mình chợt thò tay ra khỏi chăn, kéo tay Đào Mục Chi.
“Anh phải đi hả?”
Cô đã mệt lắm rồi, giọng nói cũng nhẹ bẫng, như bông tuyết bay lượn trong bóng đêm, cuối cùng đậu trên lòng bàn tay hắn, sau một cái chớp mắt đã tan.
Đào Mục Chi nắm lại tay cô, đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, nói.
“Chờ em ngủ rồi đi.”
Lâm Tố lúc này mới yên tâm, cô tìm cho mình một tư thế thoải mái nhất, nhắm mắt lại.
Căn phòng rất nhanh chìm trong yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của của hai người.
Đào Mục Chi nắm tay Lâm Tố, ngồi bên cạnh cô một lát, sau đó dứt khoát nằm xuống bên cạnh. Lâm Tố còn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ xoay người sang, tìm được cho mình một vị trí trong lòng hắn.
Hai người cách một chiếc chăn mỏng, ôm nhau.
Lâm Tố rúc vào lòng Đào Mục Chi, nghe tiếng tim đập không quá bình tĩnh của Đào Mục Chi, trái tim cô chậm rãi bình ổn xuống. Cảm xúc dần được xoa dịu trong cái ôm dịu dàng của Đào Mục Chi, Lâm Tố nhắm mắt, hô hấp dần trở nên đều đặn.
Trước khi cô hoàn toàn ngủ say, giọng nói nhẹ mà dịu dàng của Đào Mục Chi vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Không cần căng thẳng vì trở thành vợ tôi. Em chỉ cần vui vẻ và hạnh phúc là được rồi.”
Hàng lông mi khẽ rung động, khóe môi theo ngọt ngào trong lòng cong lên, vòng tay ôm lấy hắn cũng siết chặt hơn.
“Vâng.” Lâm Tố đáp một tiếng.
***
88: Bát lộn á, chương này chưa đến đám cưới hị hị
Mai không có chương mới nha, mấy hôm nay hơi bận xíu, chương hôm nay cũng chỉ rà lại được 1 lượt có chỗ nào đọc không quá thuận mọi người xí xóa xí xóa nha hiuhiu~
P/s: Xưng hô là do sở thích riêng của Bát quyết định chứ tiếng Trung thì cũng chỉ có 你 – 我 như you & I trong tiếng Anh thôi, mọi người thích thì cũng có thể tự thay đổi trong đầu, không cần quan trọng hóa quá đâu kkk