Bạn đang đọc Gai Hồng Mềm [ Tây Phương Kinh Tế Học ] – Chương 100: Ngoại Truyện 3
Art: Ins @pr.alayne
Ngoại truyện 3: Đây nào phải mồ chôn tuổi trẻ, rõ ràng là lương duyên ông trời tác hợp mà!
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Bộ phim điện ảnh đầu tiên của Lâm Tố đóng máy vào cuối năm ngoái, rất nhanh hoàn thành chế tác. Tháng sáu năm nay, bộ phim đúng hạn công chiếu, Lâm Tố cũng bắt đầu bận rộn với quá trình tuyên truyền cho bộ phim.
Bộ phim với vốn đầu tư không quá cao, quay tại đảo Sùng Viễn. Lượt tuyên truyền đầu tiên ở ngay tại đảo Sùng Viễn và thành phố bên cạnh, đợi đến gần ngày công chiếu, mới bắt đầu một đợt tuyên truyền quy mô lớn. Lượt tuyên truyền cuối cùng chính là tại thành phố A.
Làm đạo diễn, ngoại trừ hao tâm tổn sức cho việc quay phim, thì cũng phải bỏ không ít công sức cho quá trình tuyên truyền. Mấy ngày liên tục di chuyển giữa các thành phố, Lâm Tố có cảm giác bản thân sắp ngất luôn rồi. Cũng may chiều nay hoàn thành buổi tuyên truyền cuối cùng ở thành phố A là có thể về nhà.
Hôm nay là buổi tuyên truyền rình rang nhất, cũng là buổi tuyên truyền then chốt nhất. Không chỉ có đạo diễn, diên viên và biên kịch của đoàn làm phim, đến cả Bạch Dã và một vài nhà đầu tư sản nhà xuất khác cũng đến.
Buổi tuyên truyền bắt đầu lúc ba giờ chiều, hơn một giờ, nhân viên của đoàn làm phim đã chuẩn bị sẵn sàng phía sau hậu đài. Bạch Dã cũng có mặt từ sớm, đầu tiên là đến chỗ của nữ diễn viên nào đó lượn lờ một vòng thông báo sự tồn tại của bản thân, sau đó mới đi tới chào hỏi Lâm Tố.
Bạch Dã nhìn thấy Lâm Tố thì hơi giật mình.
“Sao sắc mặt kém thế này?”
Bạch Dã nói xong, không chỉ có anh ta, những người khác cũng quay đầu nhìn sang. Sắc mặt Lâm Tố thật sự không tốt, cô hiện tại đang mệt cực kỳ, tuyên truyền liên tục nhiều ngày thật sự quá tra tấn người. Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên, có hơi không thể thích ứng với cường độ cao như vậy.
“Sáng nay ở Nam thành đã không ổn lắm rồi.” Có một diễn viên nói.
Sáng nay họ có một buổi tuyên truyền ở Nam thành, vừa kết thúc xong lại lập tức quay về thành phố A. Đừng nói một cô gái liễu yếu đào tơ như Lâm Tố, mấy diễn viên nam trong đoàn cũng bắt đầu đuối sức.
“Có cần đi bệnh viện khám thử không?” Giọng điệu của Bạch Dã khá nghiêm trọng.
Lâm Tố: “…”
“Tôi chỉ mệt thôi, đi bệnh viện làm gì? Uống nước đường à?” Lâm Tố đáp.
“Ầy, tôi lo lắng cho cô thôi mà, cô phải biết mình không chỉ là đạo diễn của tôi, còn có Đào gia…” Bạch Dã nói đến đây, phát hiện có mấy diễn viên đã nhìn sang đây, tức khắc hạ thấp giọng: “Cô mà xảy ra chuyện gì thì tôi biết phải giao phó thế nào?”
(*) ơ lại vạ miệng rồi, ai của anh cơ :>>
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Lâm Tố hỏi lại.
Bạch Dã đánh giá cô thêm một lượt nữa, nói: “Vậy sao sắc mặt của cô lại kém thế?”
Lâm Tố: “…”
Bạch Dã bám dai như đỉa, còn cố chấp hỏi đến cùng, Lâm Tố nhìn anh ta, hỏi: “Anh có biết phụ nữ có vài chỗ không giống với đàn ông, chúng tôi còn có kỳ sinh lý không?”
Lâm Tố nói chuyện ngược lại không hạ giọng, cô nói xong, toàn bộ người xung quanh đều nghe được, đều hiểu được, thậm chí có người “phụt” một cái cười thành tiếng.
Bạch Dã: “…”
Tán gẫu với người phụ nữ khác còn nói đến cả kỳ sinh lý luôn rồi, Bạch Dã theo bản năng nhìn về phía nữ diễn viên nào đó, phát hiện cô ấy giống như cũng đang cười, anh ta mới thoáng yên tâm.
“Tôi cũng chỉ lo lắng cho cô thôi mà.” Bạch Dã cười nói, xong, lại hỏi: “Vậy có phải kỳ sinh lý của cô…”
“Còn chưa đâu.” Lâm Tố đáp.
Bạch Dã: “… Vậy cô nói…”
Lâm Tố: “Sắp rồi.”
Bạch Dã: “…”
(*) rốt cuộc 2 người đang nói cái gì thế :)))
Bạch Dã thân là đàn ông, dĩ nhiên không quá hiểu rõ chuyện này của phụ nữ. Anh ta không biết dù không phải đang trong kỳ, nhưng từ trước mấy ngày đã cực kỳ khó chịu rồi. Kỳ sinh lý của Lâm Tố luôn đến rất chuẩn, có thể bắt đầu có hiện tượng đau lưng mỏi gối mất ngủ lại thèm ngủ từ cả mấy ngày trước.
Đầu óc cả ngày thì như trên mây, cứ như thế tích lại tích lại, mỗi ngày còn phải di chuyển liên tục giữa các thành phố, mặt mũi cô không tái nhợt đi mới là lạ đấy.
Nhưng Lâm Tố cũng không xem chuyện này là vấn đề lớn, dù sao cũng sắp tuyên truyền xong rồi.
–
Nháo một trận với Bạch Dã xong, các nhà đầu tư và nhà sản xuất khác cũng đã có mặt. Lâm Tố vực dậy tinh thần, bắt đầu xã giao. Làm đạo diễn không thể tự do như khi còn làm nhiếp ảnh gia. Lâm Tố vốn không phải là người thích xã giao, nhưng sau khi khỏi bệnh, lại có Bạch Dã thường xuyên đưa đi các buổi gặp mặt, kỹ năng xã giao của cô đã được cải thiện không ít.
Trò chuyện một lát, buổi tuyên truyền bắt đầu, Lâm Tố dẫn theo diễn viên và một vài người chịu trách nhiệm chính trong đoàn phim lên sân khấu.
Địa điểm cho buổi tuyên truyền hôm nay là tại rạp chiếu phim lớn nhất của thành phố A. Bên trong người hâm mộ đã sớm ngồi kín chỗ, đều là lượng người hâm mộ tích cóp được từ sau khi bộ phim bắt đầu tuyên truyền sau đó được lên bảng hotseach.
Theo lý mà nói, những người hâm mộ bình thường của phim đều là sau khi xem phim rồi nảy sinh tình cảm với nam nữ chính. Nhưng bộ phim này của họ, ngoại trừ lần lên bảng hotseach thì còn vì một nhân tố ngoài dự tính là Lâm Tố.
Lâm Tố bắt đầu với nghề đạo diễn, đồng nghĩa với bắt đầu chính thức lộ diện. Có người chụp được ảnh của cô, tung lên mạng, kéo đến không ít người hâm mộ nhan sắc. Sau từng đợt tuyên truyền của bọn họ, Lâm Tố dần dần có hội fans, có trạm tỷ, còn có siêu thoại…
(*) mấy cái này giải thích kỹ thì dài dòng, nói chung là mấy cái mà một người nổi tiếng đến mức độ nhất định sẽ có, vd là fans dần nhiều tụ lại thành một hội fans, tự đặt tên hoặc do minh tinh/công ty quản lý đặt cho, sau đó có trạm tỷ trạm ca theo đến các sự kiện để chụp ảnh, quay video, hỗ trợ, bla bla, lập nên siêu thoại trên weibo là nơi giao lưu giữa các fans với nhau…
Lâm Tố không phải diễn viên của bộ phim, nhưng cũng là đạo diễn, thậm chí còn có ngoại hình xinh đẹp, năng lực mạnh, cứ thế trở thành một trong những nhân vật được chú trọng lần này.
Tuy điều đó không nằm trong dự kiến của cô, nhưng cũng xem như một cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống. Dù sao mục đích của tuyên truyền chính là như vậy, kéo được càng nhiều người có hứng thú với bộ phim càng tốt, cốt để tăng cao doanh thu phòng vé là được.
Hôm nay rạp chiếu phim không dư một chỗ trống, Lâm Tố vừa xuất hiện, tiếng la hét và vỗ tay rào rào lập tức ập tới. Lâm Tố cười chào bọn họ, sau đó diễn viên lần lượt đi lên, buổi tuyên truyền chính thức bắt đầu.
Quá trình cũng không phải quá dễ dàng.
Có MC dẫn chương trình đưa buổi tuyên truyền theo đúng quy trình của nó, có phần đọc câu hỏi của fans, kéo dài đến tận một tiếng đồng hồ, trong suốt thời gian này, Lâm Tố luôn duy trì trạng thái tập trung cao độ để trả lời câu hỏi hoặc giao lưu với người hâm mộ.
Có vài câu hỏi những lần tuyên truyền trước đã trả lời rồi, nhưng đến địa điểm tuyên truyền mới, vẫn sẽ có người hỏi lại, cần cô trả lời thêm một lần nữa.
Ví như…
“Lâm đạo diễn ơi Lâm đạo diễn, năm nay chị mới hai mươi ba, thật sự đã kết hôn rồi sao ạ?”
Đưa ra câu hỏi là một sinh viên, nhìn qua cũng không chênh lệch lắm với Lâm Tố, cô ấy hỏi xong, Lâm Tố mỉm cười, gật đầu nói: “Đúng nha. Tôi kết hôn năm hai mươi hai rồi.”
“Ôi~” Trong phòng tức thì ồ lên tiếng than tiếc nuối.
“Lâm đạo diễn, chị có biết gần đây đang có một câu nói rất hot, là “tự đào mồ chôn tuổi trẻ”, chị đây chính là đang tự đào mồ chôn mình đó ạ!” Một cô gái trẻ nhảy ra nói.
Lâm Tố nghe cô ấy nói xong, tươi cười trên mặt lại không giảm đi.
“Tôi cảm thấy không sớm đâu. Nếu hai mươi tuổi gặp được tiên sinh nhà mình, tôi cũng sẽ cưới anh ấy ngay vào năm đó.”
“Áu áu áu!”
Người hâm mộ còn đang thay cô tiếc hận cho tuổi trẻ kết thúc quá sớm trong chớp mắt đã bị nhét đầy một miệng cơm chó.
Tình yêu này phải kiên định đến nhường nào, mới có thể khiến Lâm Tố không hề do dự mà nói ra lời như thế. Lâm Tố và người thương của mình nhất định rất yêu nhau, mà người kia tất nhiên cũng mang đến cho cô một tình yêu có đủ cảm giác an toàn, khiến cô không cần phải nghi ngờ hay do dự.
Tuy không biết anh rể là ai, nhưng người hâm mộ đều bày ra vẻ mặt đã hiểu đã hiểu.
Trong lúc người hâm mộ của Lâm Tố đang bị tình yêu màu hường đẩy lên tận mây xanh, Bạch Dã ngồi bên cạnh nhìn sang Lâm Tố, giải thích với bọn họ: “Vị tiên sinh ấy cực kỳ đẹp trai.”
“Á á á á á!” Người hâm mộ lại la hét không ngừng.
“Đẹp trai đến mức nào ạ? Đẹp trai bằng diễn viên không?” Có người lại hỏi.
“Đẹp trai hơn.” Bạch Dã nói, “Trong giới giải trí này không có diễn viên nam nào đẹp trai bằng người đó cả.”
Bạch Dã nói thật lòng, nhưng người hâm mộ lại cho là anh ta đang nói quá lên thôi, diễn viên nam trong giới nhiều người đẹp trai như thế, sau có thể đẹp trai hơn toàn bộ bọn họ chứ.
“Đẹp trai thế thì vì sao không đi làm minh tinh chứ!”
Bạch Dã nghĩ ngợi một chút, đáp: “Có thể là vì người ta không thiếu tiền.”
“Á á á á á!”
(*) Từ đầu đến giờ luôn có cảm giác tác giả còn nhiều điểm hiểu chưa tường tận về giới giải trí, nói thế nào nhỉ, kiểu suy nghĩ hơi đơn giản và 1 chiều quá ấy, vd như giới giải trí không thiếu phú nhị đại đi làm minh tinh vì đam mê, đủ kiểu đẹp trai đủ kiểu cá tính đủ kiểu khí chất, họ có thể giữ nguyên con người của mình sau nhiều năm chứ không phải cứ vào giới giải trí là mất đi bản ngã nhìn ai cũng như ai nhàm chán vô vị, có thể tác giả muốn nhấn mạnh khí chất bác sĩ tâm lý của Đào Mục Chi, nhưng cái đó cũng khó để mang ra so sánh huống chi nói thẳng là đẹp hơn cả cái giới diễn viên. Mà thôi truyện của bả mà, bả thích nâng con mình lên đến tận trời thì nâng thôi haha
Đỉnh thật, vừa đẹp trai vừa có tiền, chị nhà mình đúng là không cần phải hối hận gì hết! Rõ ràng phải là lương duyên ông trời tác hợp mới đúng!
Bầu không khí náo nhiệt như thế được duy trì đến tận cuối cùng, kết thúc một buổi tuyên truyền viên mãn.
–
Buổi tuyên truyền kết thúc, Lâm Tố và mọi người chụp ảnh lưu niệm với người hâm mộ, sau đó, lần lượt đi xuống đài.
Hiện tại đã hơn bốn giờ, Bạch Dã và vài nhà đầu tư sản xuất đứng tán gẫu với nhau mấy câu, sau đó, Bạch Dã gọi Lâm Tố.
“Lâm Tố, buổi cuối cùng kết thúc rồi, nhân dịp mọi người đều tề tụ đông đủ, chúng ta làm một bữa liên hoan…”
Bạch Dã còn chưa nói hết, Lâm Tố đi đằng trước bỗng bước chậm lại, sau đó ngã về phía trước.
Trái tim Bạch Dã treo lên, nhanh tay lẹ mắt bắt được Lâm Tố sắp ngã sấp xuống. Ôm được người rồi, mới phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đã hôn mê bất tỉnh rồi.
Lâm Tố ngất đi, toàn bộ người trong đoàn phim cũng hoảng theo, Bạch Dã ngẩng đầu nhìn bọn họ, quát lớn.
“Còn ngây ra đấy làm cái gì? Gọi xe cấp cứu!”
–
Lâm Tố gắng gượng chống đỡ qua hơn một tiếng tuyên truyền, đợi đến khi kết thúc, lại dùng chút sức lực nhỏ nhoi cuối cùng đi xuống, dùng hết rồi, đến cả sức lực để chống đỡ tinh thần cũng không còn. Bởi vậy mà vừa đi xuống đến nơi, đầu óc choáng váng, chẳng mấy chốc, hoàn toàn mất đi ý thức.
Lâm Tố được đưa đến bệnh viện. Đồng thời, Bạch Dã gọi điện báo tin cho Đào Mục Chi. Đào Mục Chi lập tức tan làm sớm, lái xe đến bệnh viện. Đến nơi, Lâm Tố đang nằm trên giường, bên cạnh là mẹ hắn, còn có đồng nghiệp của Hàng Uyển.
Ánh mắt của Đào Mục Chi dừng lại trên người Lâm Tố trước tiên, cô nằm ở đó, sắc mặt đã tốt hơn đôi chút. Đồng nghiệp của mẹ nhìn thấy sắc mặt còn khó coi hơn cả Lâm Tố của Đào Mục Chi, cười trấn an.
“Hiện tại đã không còn vấn đề gì rồi, chỉ vì mệt quá nên đang ngủ thôi.”
Nghe vậy, trái tim treo cao suốt cả đoạn đường mới giống như có sức sống trở lại, chậm rãi co bóp. Yết hầu khẽ lăn, hắn gật đầu đáp lại, sau đó đi đến bên giường ngồi xuống, đưa tay chạm đến một bên má của Lâm Tố.
Cô đúng là không có vấn đề gì lớn. Hiện tại nằm trên giường, sắc mặt hồng hào, chỉ có đáy mắt vẫn thấp thoáng mệt mỏi. Thời gian này cô liên tục chạy đi chạy lại giữa các thành phố, bởi vì là đạo diễn, làm trụ cột chính của cả đoàn phim, có nhiệm vụ thì không thể thoái thác.
Đây là sự nghiệp của cô, Đào Mục Chi vẫn luôn ủng hộ, chỉ không ngờ cô sẽ làm bản thân mệt thành thế này.
Thật ra vốn dĩ cũng sẽ không mệt đến mức này. Hàng Uyển nhìn con trai và con dâu, ánh mắt dừng trên người Đào Mục Chi, trong mắt có thêm mấy phần trách móc.
“Đã hai tuần rồi. Con dù gì cũng là bác sĩ, vợ mình có biểu hiện khác lạ mà không nhìn ra hả?”
Hàng Uyển nói xong, Đào Mục Chi ngồi thẳng nhìn sang mẹ. Đồng nghiệp ngồi bên cạnh thấy bà nói vậy có ý định đứng ra hòa giải.
“Ầy, mới có hai tuần thôi mà. Đến chị còn không nhìn ra huống hồ thằng bé.”
Ý thức đến lúc này rốt cuộc quay về, Đào Mục Chi đưa mắt sang, nhìn bảng tên cài trước ngực áo của vị đồng nghiệp kia. Trên đó, hắn thấy được tên khoa của bà ấy.
–
Lâm Tố thật sự mệt muốn chết.
Cô có cảm giác tinh thần và thể lực của bản thân đều cạn kiệt, chỉ còn lại một cái xác rỗng. Thế là giấc ngủ này vừa bắt đầu, cô ngủ lâu rất lâu, đợi đến khi tinh thần và thể lực hoàn toàn được bơm đầy mới tỉnh lại.
Lâm Tố chậm rãi mở mắt, đập vào tầm mắt là bài trí của phòng bệnh. Có lẽ sau khi ngất đi, mấy người Bạch Dã đã đưa cô đến đây.
Sao lại ngất đi thế nhỉ? Dù có mệt thế nào cũng không đến mức này chứ. Lâm Tố không thể hiểu nổi.
Nhưng cũng may hôm nay đã là buổi tuyên truyền cuối cùng, tối nay còn một bữa tiệc liên hoan thôi, không tham gia cũng không sao. Nghĩ đến đây, tinh thần thoáng thả lỏng, cô thoải mái duỗi người một cái.
“Tỉnh rồi?”
Bên cạnh chợt có tiếng của Đào Mục Chi truyền đến, Lâm Tố quay phắt đầu nhìn sang.
Đào Mục Chi ngồi trên chiếc ghế cạnh giường cô, cơ thể chìm trong ánh sáng lờ mờ không rõ ràng, hắn đang cười nhìn cô.
“Đào Mục Chi!” Lâm Tố gọi một tiếng, giây tiếp theo, bật người nhảy vào lòng hắn.
“Cẩn thận chút.” Đào Mục Chi đã sớm quen với Lâm Tố như một đứa trẻ luôn dồi dào sức sống, vững vàng ôm được cô, cúi đầu khẽ hôn lên tai cô, giọng nói nhẹ nhàng.
“Em nhớ anh lắm luôn á~” Âm cuối còn kéo dài.
Đào Mục Chi khẽ rũ mắt, vòng tay ôm cô càng siết chặt hơn.
“Tôi cũng rất nhớ em.” Đào Mục Chi nói.
Thời gian này Lâm Tố luôn ở ngoài, cũng chỉ có hai ngày cuối tuần Đào Mục Chi mới có thể đến tìm cô. Hôm nay là thứ sáu, cũng đã gần một tuần không gặp nhau rồi. Năm ngày không gặp, Lâm Tố có cảm giác trái tim mình rỗng ra một khoảng lớn, hiện tại Đào Mục Chi ở ngay trước mắt, cô nằm trong lòng hắn, trái tim thoáng cái được lấp đầy.
Cô thích Đào Mục Chi quá mất rồi, Lâm Tố nằm trong vòng ôm thoải mái ấm áp thậm chí cảm giác vòng ôm lần này của hắn còn dùng sức hơn, thỏa mãn như một con mèo nhỏ.
Lâm Tố được hắn ôm một lúc lâu: “…”
Cô sắp không thở nổi.
Đào Mục Chi đang lo cho cô. Mỗi lần chỉ cần cô làm sao khiến hắn lo lắng một xíu thôi, cũng có thể hại hắn cảm thấy có thể mất đi cô, sau đó vòng ôm lấy cô cũng siết chặt hơn bình thường. Sự lo được lo mất của cô luôn thể hiện ra ngoài, mà Đào Mục Chi, hắn luôn giấu ở trong lòng.
Lần này đúng là cô dọa Đào Mục Chi có hơi quá rồi.
Tuy cô từng mắc bệnh tâm lý, nhưng thân thể luôn khỏe mạnh, lần này vậy mà còn ngất đi, lúc Đào Mục Chi nhận được điện thoại khéo cũng sợ chết khiếp luôn. Nghĩ đến đây, Lâm Tố vòng tay ôm lại Đào Mục Chi, ghé sát bên tai hắn thủ thỉ.
“Em không sao đâu, chỉ vì tuyên truyền mệt quá thôi. Với cả anh cũng biết mà, em sắp đến kỳ sinh lý, nên mới ngất…”
“Chúng ta có con rồi.”
Trong lúc Lâm Tố lo lắng cho cảm nhận của Đào Mục Chi mà dỗ dành hắn, Đào Mục Chi chợt nói.
Lâm Tố ngây ngẩn cả người, quên luôn những lời muốn nói tiếp theo là gì. Cô ngồi thẳng dậy, hai cánh tay đang ôm lấy Đào Mục Chi cũng thu về, ánh mắt dừng trên mặt hắn.
Lâm Tố rõ ràng đã bị tin tức này dọa cho ngây người. Đào Mục Chi cũng chẳng khác gì, đến tận bây giờ nhịp tim của hắn vẫn không thể về trạng thái cũ.
Hai người ngồi đối diện nhau, cùng im lặng. Lúc Lâm Tố tỉnh lại không hề nghi ngờ cảnh tượng trước mắt là giả, lúc biết Đào Mục Chi đã tới, cũng không cảm thấy mình đang nằm mơ. Nhưng Đào Mục Chi nói xong câu nói này, cô khẽ mấp máy môi, nói.
“Em…”
“Em có thai rồi.”
Đào Mục Chi trả lời trước cả khi cô kịp hỏi xong.
Lâm Tố lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, sau đó, trong mắt chầm chậm có ánh sáng tích tụ lại. Ánh sáng đó từ trong mắt cô lại chậm rãi lan ra, khiến cho khóe mắt cũng cong lên.
Lâm Tố chợt cười.
Đêm trước ngày cưới cô và Đào Mục Chi đã không kiềm chế được làm rồi, nhưng sau lần đó Lâm Tố không hề mang thai. Về sau, hai người cũng không dùng biện pháp tránh thai gì.
Cô vẫn luôn mong muốn có con, Đào Mục Chi cũng thế. Bởi vậy họ không phòng tránh gì cả, đã chuẩn bị tốt tâm lý chào đón sự xuất hiện của đứa bé này.
Nhưng nửa năm trôi qua mà Lâm Tố vẫn không có thai, cô thậm chí từng vì thế mà bất an lo lắng. Nhưng mà hiện tại, cô có thai rồi. Cô và Đào Mục Chi sắp chào đón một thành viên mới, rốt cuộc thì kết tinh tình yêu giữa họ đã xuất hiện. Trên người đứa bé sẽ chảy chung dòng máu của cô và Đào Mục Chi.
Đây là một chuyện tuyệt vời đến thế nào chứ.
Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, chớp chớp mắt, nói: “Em sắp làm mẹ rồi.”
Trái tim Đào Mục Chi đã không còn muốn tìm về lối cũ nữa, hắn cũng cười nhìn cô, đáp: “Đúng.”
“Anh sắp làm ba rồi.” Lâm Tố cười nói với Đào Mục Chi.
“Đúng.” Đào Mục Chi gật đầu.
Cuộc đối thoại ngốc nghếch đi đến đây, thể lực và tinh thần nhờ một giấc ngủ no đủ vừa rồi của Lâm Tố lại có cảm giác cạn kiệt. Cô nhào vào lòng Đào Mục Chi, một lần nữa ôm lấy hắn.
Hai người im lặng ôm nhau, Lâm Tố dụi đầu vào lồng ngực rộng lớn của hắn, khẽ cười.
“Yeah~”
Lâm Tố vui vẻ tự chúc mừng, Đào Mục Chi nghe thấy, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
Da thịt tiếp xúc tại một chỗ, nụ hôn kết thúc, tầm mắt một lần nữa nhìn về phía đối phương, lại cùng nhau cười lên.
— Lời tác giả —
Hì hì hì hì~
Weibo: 晋江西方经济学
(…bla bla…)
88: Cái trên là nick Weibo của Đông Phương nhen. Đại loại là bả mở 1 cái rút thăm trúng thưởng gì đó trên đấy, mà tới giờ thì chắc chắn khum còn rồi, đăng để có ai muốn fl bả thì đi fl hoy :>
Ể mà khoan, không có đám cưới à, tui còn để dành mấy cái ảnh đám cưới chưa kịp đăng mà huhuhu