Gai Hồng Mềm [ Tây Phương Kinh Tế Học ]

Chương 98: Một Ngọn Lửa Nhỏ Đốt Cháy Cả Cánh Đồng Hoang


Bạn đang đọc Gai Hồng Mềm [ Tây Phương Kinh Tế Học ] – Chương 98: Một Ngọn Lửa Nhỏ Đốt Cháy Cả Cánh Đồng Hoang

Art: Weibo @遇见逆水寒
Ngoại truyện 01: Một ngọn lửa nhỏ đốt cháy cả cánh đồng hoang

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

“Cắt!” Lâm Tố hô một tiếng, trên màn hình, nam nữ chính đang nhìn nhau đầy thâm tình lập tức từ trong cảm xúc rút ra, quay đầu nhìn về phía đạo diễn.

Lâm Tố giơ tay làm động tác “OK”, hai người mới khẽ thở phào một hơi, Lâm Tố nói: “Giải lao một chút.”

Đạo diễn nói xong, cả tổ phim từ trạng thái căng thẳng cực độ đồng loạt thả lỏng. Mấy diễn viên khẽ cúi đầu chào cô, Lâm Tố gật đầu đáp lại, sau đó quay về chỗ ngồi của mình xem lại những cảnh vừa quay.

Lâm Tố đang quay cho bộ phim điện ảnh đầu tay của mình. Lần trước sau khi tán gẫu với Bạch Dã ở studio, không lâu sau, Lâm Tố nhận lời mời của Bạch Dã. Bạch Dã lập tức duyệt kịch bản điện ảnh, sau đó tuyển diễn viên, chụp tạo hình, cuối cùng Lâm Tố đưa theo cả đoàn phim đến hòn đảo nhỏ tên Sùng Viễn này quay phim.

Đây là một hòn đảo nhỏ phía Nam của thành phố A, khí hậu tốt hơn nội thành rất nhiều, nơi này bốn mùa đều là mùa xuân, phong cảnh thích ý, là một nơi rất thích hợp để quay phim, càng thích hợp cho chuyện yêu đương.

Lâm Tố đang uống nước xem lại cảnh quay thì nghe thấy hai nhân viên công tác phía sau tán gẫu với nhau. Nơi có người thì sẽ có bát quái, càng huống hồ ở đây có sự tồn tại của minh tinh.

“Em cảm giác ánh mắt Trần Nguyên nhìn Tinh Nhụy có hơi không đúng nha.”

“Đâu chỉ có ánh mắt của Trần Nguyên không đúng? Ánh mắt của Tinh Nhụy nhìn Trần Nguyên cũng rất bất thường đó.”

“Chậc chậc, em còn nghĩ chỉ có mình em nhìn ra.”

“Thôi đi, có khi cả cái đoàn phim này đều biết họ đang yêu đương rồi.”

“Đây là bộ phim đầu tiên của Tinh Ngụy đúng không ạ? Em thấy cô ấy rất được, mặt mũi dáng dấp cũng xinh đẹp, năng lực tốt, vẫn không nên sa vào tình yêu sớm như thế. Trần Nguyên đã lăn lộn trong giới này bao nhiêu năm rồi, không quá có tên tuổi, nhưng lại dính không ít tin đồn hẹn hò, mong là em gái kia sẽ tỉnh táo một chút.”

“Khó lắm. Mấy cô bé tuổi đó mà đụng phải kiểu đàn ông khéo miệng lại đẹp trai như Trần Nguyên thì căn bản là không khống chế được. Em nghĩ lại mình năm hơn hai mươi tuổi đi, chẳng lẽ cũng không bị tình yêu choán kín tâm trí à? Chị nghe trợ lý của Tinh Ngụy nói tối nay Trần Nguyên với Tinh Nhụy đã hẹn nhau sẽ cùng đi chơi Giáng Sinh, nhân tối nay không có lịch quay.”

“Giáng Sinh? Ôi! Hôm nay là Giáng Sinh nhỉ! Hầy, bị cô lập trên đảo lâu ngày, khí hậu lại ấm áp quanh năm làm em quên béng luôn giờ đã là tháng mười hai rồi.”

“Chứ còn gì. Tối nay em có đi đâu chơi không?”

“Chắc là chơi với bạn trai thôi.”

“Bạn trai em ở thành phố A mà? Chơi thế nào?”

“Còn có thể thế nào nữa? Gọi video, dù sao ảnh cũng không đến đây được, hôm nay đi làm, mai cũng đi làm. Nói thật chứ, người Trung Quốc thì mong gì mấy ngày lễ này, mỗi lần đều không trùng ngày nghỉ, có muốn đón cũng không đón nổi.”

“Ha ha ha, xem ra là bạn trai em còn chưa chuẩn bị quà cho em, vậy thì phải ăn cậu ta bù lại thôi.”

“Phải ăn chứ, người khác đều có chỉ em không có, em nhất định sẽ không tha cho ảnh!”

“Ha ha ha!”

Hai người phía sau tán gẫu, Lâm Tố xem lại cảnh quay cũng vô tình nghe được nội dung. Cô ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ đã là năm giờ chiều, mặt trời trên đảo Sùng Viễn còn chưa xuống núi. Hôm nay vậy mà lại là lễ Giáng Sinh? Lâm Tố cũng hơi ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên xong lại tiếp tục cúi đầu xem cảnh quay.

“Đạo diễn Lâm, vẫn còn bận à?”

Từ bên cạnh bỗng truyền đến tiếng đàn ông. Lâm Tố cũng không nhấc mắt lấy một cái, dửng dưng hỏi: “Sao anh lại đến nữa?”

Nghe được giọng điệu không mặn không nhạt này của Lâm Tố, Bạch Dã: “…”

Bạch Dã đi tới ngồi xuống cạnh cô, nhìn sang cô gái đang chăm chú xem lại cảnh quay, có hơi tổn thương nói: “Không phải chứ, dù gì tôi cũng là ông chủ, nói chuyện có cần lãnh đạm như thế không?”

“Một tuần anh đến ba lần, bao nhiêu nhiệt tình đều tiêu sạch rồi. Hôm nay anh cũng đừng đi nữa, ở luôn đây đi cho xong.” Lâm Tố vẫn không ngẩng đầu nói.


Từ sau khi bộ phim điện ảnh này được xét duyệt, Bạch Dã hai ba ngày lại chạy đến đây một lần. Anh ta chạy đến đây lại không phải vì phim, càng không phải vì cô, mà thật ra là vì một cô diễn viên nào đó.

Bạch Dã này không ngờ cũng là một kẻ si tình. Những tư bản bình thường trong giới giải trí, đã nhìn quen những quy tắc ngầm trong giới, rất ít người nghĩ đến việc tìm một minh tinh nữ trong giới làm bạn gái, càng ít người đi thích một nữ minh tinh. Nhưng Bạch Dã này lại cứ không theo lẽ thường như thế.

Bạch Dã đang dùng ánh mắt nhiệt tình như lửa nhìn về phía một bóng dáng mảnh khảnh cao gầy cách đó không xa, nghe được trêu chọc trong lời nói của Lâm Tố, anh ta thu tầm mắt, nói: “Tôi cứ cảm thấy lời của cô có giọng điệu của một oán phụ nha.”

Bạch Dã dứt lời, Lâm Tố rốt cuộc ném cho anh ta một cái ánh mắt vô cảm: “Anh có ý gì?”

Bạch Dã hơi chột dạ, nhưng rất nhanh, ánh mắt chuyển thành mập mờ, ghé vào Lâm Tố nói: “Đào tiên sinh không có thời gian đến đón Giáng Sinh cùng nên cô ghen tị với tôi chứ gì?”

Lâm Tố: “…”

Đừng nói là lễ Giáng Sinh, từ ngày bộ phim điện ảnh này được duyệt, sau đó Lâm Tố đưa theo đoàn phim đến đảo Sùng Viễn. Bạch Dã hai ba ngày lại ghé một lần, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy bạn trai Đào Mục Chi của Lâm Tố đến tìm.

Nhìn đi nhìn đi, tình yêu của người ta ngọt ngào như thế, mà cô lại như một cô phụ, Bạch Dã cảm thấy cô chính là đang ghen tị.

Bạch Dã nghĩ như thế, giây tiếp theo, Lâm Tố cầm cuốn kịch bản đập lên đầu anh ta.

Bạch Dã: “Mẹ ơi!”

“Ai ghen tị? Ai oán phụ?” Lâm Tố “vụt” một cái đứng lên, dùng cuốn kịch bản thay cho hung khí, nhắm thẳng Bạch Dã mà đánh. Bạch Dã ôm đầu, vừa kêu gào vừa xin tha.

“Á! Lâm Tố! Tôi là ông chủ của cô đấy!”

“Ông chủ thì sao hả?”

“Tôi còn lớn hơn cô nữa, cô đây là đang ức hiếp người cao tuổi!”

“Tôi ức hiếp đấy, anh làm gì được?”

“Á! Cứu mạng, tôi sai rồi, sai thật rồi!”

Bạch Dã xin tha, một tay đưa ra bắt lấy cổ tay Lâm Tố. Động tác của Lâm Tố cực kỳ dứt khoát, xuống tay cũng không hề lưu tình, Bạch Dã bắt được tay cô, kéo đến trước mặt mình, thở hồng hộc nói.

“Này! Tôi giận thật rồi đấy!”

Hai người đang đánh lộn, khoảng cách đã rất gần rồi, Bạch Dã lại bắt lấy cổ tay cô kéo về phía mình, khiến khoảng cách của hai người càng gần hơn.

Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Lâm Tố.”

(*) Số anh Dã này xu cà na thế nhỉ, anh có truyện riêng không để ủng hộ tí cho đỡ thương nào :)))

Giọng nói quen thuộc kia vừa vang lên, bàn tay của Bạch Dã theo một mảnh ký ức nào đó bỗng đau nhói.

Anh ta nắm cổ tay Lâm Tố, nghiêng đầu nhìn đến sau lưng cô, quả nhiên thấy được Đào Mục Chi.

Bạch Dã: “…”

Anh nghe tôi giải thích!

Bạch Dã nhìn thấy Đào Mục Chi, theo bản năng thả tay Lâm Tố ra. Mà Lâm Tố nghe thấy tiếng của Đào Mục Chi thì lập tức quay đầu, thấy được Đào Mục Chi mà mình ngày đêm mong nhớ.

“Đào Mục Chi!”

Sắc mặt từ tức giận thoáng cái chuyển thành vui vẻ, cô rút phắt cái tay trước mặt Bạch Dã về, xoay người, nhảy lên người Đào Mục Chi.

Chính vào lúc cô xoay người phóng đi, Bạch Dã còn bị cuốn kịch bản theo bàn tay rút về của cô đập lên một cái nữa.


Bạch Dã: “…”

Đào Mục Chi khẽ mỉm cười, dùng hai tay vững vàng tiếp được Lâm Tố.

Lâm Tố vòng tay ôm lấy cổ Đào Mục Chi, bên má áp vào hõm cổ hắn, ngửi được mùi hương linh sam từ trên người hắn.

Toàn bộ giác quan của Lâm Tố theo mùi hương này tỉnh táo lại, cô vui vẻ nằm trong lòng Đào Mục Chi, thủ thỉ: “Sao anh lại đến đây?”

Đúng như lời của Bạch Dã, từ sau khi cô đến đây quay phim, Đào Mục Chi chưa một lần đến tìm. Bởi vì Đào Mục Chi phải ra nước ngoài tham gia trao đổi học thuật, một lần đi chính là hơn nửa tháng. Sau hơn nửa tháng đó, quay về thành phố A còn phải xử lý bao nhiêu công việc tồn đọng. Hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, hai người đã có đến một tháng không gặp nhau.

Lâm Tố nhớ Đào Mục Chi đến mức muốn khóc luôn.

“Bận xong rồi nên đến.” Đào Mục Chi ôm Lâm Tố, dịu dàng xoa đầu cô.

Được Đào Mục Chi dỗ dành, Lâm Tố như con cún nhỏ “Ưm” một tiếng, cánh tay ôm lấy Đào Mục Chi càng siết chặt hơn.

Lâm Tố và Đào Mục Chi như đang ở chốn không người phát cẩu lương, cả đoàn phim đã bị khung cảnh xuất hiện thình lình này dọa cho sững sờ. Phải biết ngày thường Lâm Tố ở đoàn phim hung mãnh như thế nào, nghiêm khắc không cười đùa, vừa hung hăng vừa nóng nảy, cứ như con sói hoang. Bởi vì đây là bộ phim điện ảnh đầu tay của cô, áp lực rất lớn.

Đoàn phim này rốt cuộc có phúc phận gì mà được nhìn thấy đạo diễn của họ như con cún con nằm trong lòng một người đàn ông chứ?

Mà người đàn ông này là ai? Là bạn trai của đạo diễn sao? Đạo diễn vậy mà lại có bạn trai? Đạo diễn đã xinh đẹp chết người rồi, bạn trai của đạo diễn thế nào lại càng đẹp trai một cách quá đáng như thế? Hai người ở dưới ánh nắng chiều dịu nhẹ ôm nhau, mọi người còn ngỡ mình đang xem một bộ phim thần tượng, hơn nữa còn được tận mắt xem người thật việc thật ngoài đời.

Mà trong lúc mọi người trong đoàn phim trợn trừng mắt nhìn Lâm Tố và Đào Mục Chi, Bạch Dã ho một tiếng, quay sang phía bọn họ, nói: “Được rồi được rồi. Hôm nay quay phim đến đâu rồi?”

“Còn một cảnh nữa ạ.” Bên cạnh có người trả lời.

“Thế này đi.” Bạch Dã nói, “Hôm nay tạm thời đến đây thôi. Cho mọi người tan làm sớm.”

Tuy Bạch Dã không phải đạo diễn, nhưng anh ta là người đầu tư kiêm nhà sản xuất của bộ phim. Lời anh ta nói ra cũng có thể thay thế lời của Lâm Tố, mọi người nghe xong, một giây sau tiếng hò reo vang dội bốn phía.

Hôm nay là lễ Giáng Sinh, được về sớm tức là sẽ được đi đón Giáng Sinh.

Mọi người lần lượt ra về, Bạch Dã lúc này mới nhìn về một phía, gãi gãi đầu, do dự mấy giây mới đi về phía Đào Mục Chi.

“Đào tiên sinh, anh có thể trực tiếp đưa người đi rồi đấy.”

Bạch Dã cực kỳ nể nang Đào Mục Chi. Ngoại trừ vì nỗi sợ lần trước bị Đào Mục Chi chào hỏi đến phế cả tay, thì còn là vì một thời gian trước anh ta đã biết được bối cảnh của Đào Mục Chi, biết hắn là người Đào gia.

Bạch Dã từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, sau khi trưởng thành mới quay về Bạch gia, không biết quá nhiều những chuyện ở thành phố A, ban đầu cũng không biết về Đào gia. Sau một lần gặp được Đào Mục Chi và Lâm Tố ở bữa tiệc sinh nhật của phú nhị đại mới biết đến bối cảnh của Đào Mục Chi.

Bạch Dã nói xong, Đào Mục Chi lịch sự gật đầu với anh ta một cái, nói: “Cám ơn.”

“Không cần khách sáo.” Bạch Dã cười.

Đào Mục Chi một tay ôm Lâm Tố, một tay đưa đến trước mặt Bạch Dã, nói: “Cám ơn anh đã chăm sóc cho Lâm Tố suốt thời gian qua.”

Bạch Dã nhìn bàn tay đưa ra của người đàn ông: “…”

Anh ta vô thức giấu tay về sau lưng, sau đó, anh ta nhìn Đào Mục Chi, lại nhìn Lâm Tố, cảm thấy Đào Mục Chi đã đưa tay ra như thế, nếu anh ta không đáp lại thì rất không nể mặt người ta.

Nghĩ đến đây, Bạch Dã nói: “Vừa nãy thật sự chỉ là đùa giỡn thôi.”

“Tôi biết.” Đào Mục Chi nói.

Quan sát sắc mặt của Đào Mục Chi thêm mấy giây, cảm thấy có vẻ hắn cũng không để ý lắm chuyện đùa giỡn vừa nãy của mình và Lâm Tố mới hơi yên tâm, cười đưa tay ra, nói: “Chăm sóc gì đâu chứ, đều là bạn b… Á!”


Tay của Bạch Dã lại phế rồi.

(*) thương thương :)))

Lâm Tố và Đào Mục Chi rời khỏi trường quay, về phòng khách sạn cô ở.

Lâm Tố còn đang đắm chìm trong vui sướng khi có Đào Mục Chi đến, hai người đứng trước cửa phòng, Lâm Tố quét thẻ, Đào Mục Chi mở cửa. Cửa đóng lại, Lâm Tố lập tức nhào đến.

“Hôn hôn.” Lâm Tố vòng tay ôm cổ Đào Mục Chi. Cùng lúc đó, Đào Mục Chi đã tự động cúi người để cô ôm lấy cổ mình rồi hôn lên, Đào Mục Chi cũng cúi đầu, đáp lại cái hôn của cô.

Hai người đã xa cách cả một tháng trời. Bình thường cũng chỉ có thể gọi video cho đối phương làm vơi bớt nỗi nhớ nhung trong lòng. Nhưng chỉ gọi video thì có thể vơi bớt được bao nhiêu chứ? Không thể chạm đến, càng không thể làm chuyện thân mật, nhưng thật sự là không còn cách nào, cuối cùng chỉ đành nhìn đối phương trên màn hình mà tiếp tục nhớ nhung.

Nhưng mà hiện tại, hai người đang ôm nhau, nụ hôn rơi vương vãi trên người, ban đầu là cách một lớp quần áo mỏng, sau đó là ma sát va chạm giữa da thịt, đến cuối cùng, cảm giác đó cũng đã không thể thỏa mãn được hai người nữa, Đào Mục Chi bế Lâm Tố trong lòng lên, đi về phía giường.

Một ngọn lửa nhỏ đốt cháy cả cánh đồng hoang.

Đối với người trẻ tuổi mà nói, không gì có thể hóa giải nỗi nhớ nhung và bày tỏ nỗi lòng với đối phương bằng “yêu”. Trong ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt đó, Lâm Tố từng chút một bị Đào Mục Chi nuốt chửng.

Chờ ngọn lửa này cháy đến cuối, ngoài trời đã hoàn toàn tối đen. Lâm Tố nằm trên giường, không biết thiếp đi từ khi nào. Chờ đến khi cô tỉnh lại, trong phòng chỉ có một chiếc đèn bàn còn sáng, Đào Mục Chi thì đang ngồi trước màn hình máy tính.

Lâm Tố nằm trên giường khẽ động đậy, âm thanh sột soạt vang lên thu hút sự chú ý của Đào Mục Chi. Dưới ánh đèn mềm mại, Lâm Tố với đôi mắt trong veo đang nhìn hắn cười.

Trái tim Đào Mục Chi thoáng mềm nhũn, đứng dậy đi đến cạnh giường, hắn chống tay xuống bên cạnh Lâm Tố, cúi đầu hôn lên môi cô.

Bắt đầu một nụ hôn thâm tình mà ngọt ngào.

“Anh đang làm gì thế?” Nụ hôn kết thúc, Lâm Tố ôm Đào Mục Chi, liếc nhìn máy tính của hắn.

“Xử lý công việc.” Đào Mục Chi nói.

Thật ra không phải Đào Mục Chi bận xong rồi, mà là công việc đã nhẹ nhàng hơn trước, chỉ chờ có vậy thôi, hắn lập tức chạy đến đây tìm cô. Lâm Tố nghe được, trong miệng như đang ngậm một viên kẹo ngọt, ngọt ngào lan ra khiến khóe mắt cô cong lên, lại hôn Đào Mục Chi một cái.

“Đã đói chưa?” Đào Mục Chi hôn lên khóe môi cô, đưa tay xoa đầu cô, hỏi.

“Ừm.”

Từ lúc họ quay về đến giờ đã là hơn ba tiếng. Bây giờ là tám giờ tối, Lâm Tố còn chưa ăn tối, vừa rồi còn bị Đào Mục Chi giày vò một phen, bụng đã sớm kêu vang kháng nghị.

“Vậy chúng ta đi ăn thôi.” Đào Mục Chi nói, ôm Lâm Tố từ trong chăn lên.

Lâm Tố như một con cừu nhỏ được hắn ôm lên, cô không nhịn được cười vang. Sau đó, Đào Mục Chi đưa cô quần áo, bản thân cũng đổi sang một bộ khác, hai người cùng nhau rời khỏi phòng khách sạn.

Địa điểm ăn tối là do Đào Mục Chi đặt trước, trong một nhà hàng lộ thiên trên núi cạnh bờ biển.

Nhà hàng nằm trên một tòa nhà thiết kế theo phong cách hiện đại, ngồi từ đây có thể nhìn ra biển ở phía xa, còn nghe được tiếng sóng biển va vào vách đá.

Lâm Tố quay phim ngay ở hòn đảo này, nhưng cả ngày ở lì trong phim trường, cũng không quen thuộc với nó. Đến tận hôm nay khi Đào Mục Chi đưa cô đến đây, Lâm Tố mới biết đảo Sùng Viễn hóa ra còn có một nơi tuyệt vời như thế.

Đào Mục Chi thật ra cũng được bạn giới thiệu, kiến trúc của nhà hàng này do người bạn đó thiết kế. Hai người ăn tối xong, Lâm Tố còn chưa muốn quay về, Đào Mục Chi bèn đưa cô đến bờ biển.

Thành phố A cũng có biển, nhưng biển ở đất liền không giống với biển ngoài đảo. Sùng Viễn là một hòn đảo được biển bao quanh, biển cũng nguyên sơ hơn, mát lạnh hơn. Vào đêm, sóng biển cuốn qua bờ cát, bốn phía yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy âm thanh của sóng biển, tưởng chừng con người đứng trước sự mênh mông này cũng chỉ là một hạt cát nhỏ bé.

Nhiệt độ chênh lệch ngày đêm ở đảo Sùng Viễn không lớn, dù là hơn chín giờ tối thì vẫn đem tới cho người ta cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng. Lâm Tố tháo giày, chân trần đi trên cát, sau đó trong tiếng sóng biển chạy chậm.

Hạt cát mềm mại bám vào lòng bàn chân, lại bị sóng biển tràn lên cuốn đi, rửa sạch, toàn bộ những áp lực và phiền lòng trong chuỗi ngày quay phim ở đây tựa như cũng được nó cuốn đi hết.

Lâm Tố chạy chậm ở đằng trước, Đào Mục Chi theo sát phía sau. Hôm nay không phải trăng tròn, nhưng ánh trăng chiếu xuống vẫn rất sáng, trong trẻo lành lạnh rơi xuống mặt biển tạo ra những đốm sáng nhỏ lấp lánh, cũng chiếu lên bờ cát mịn, bóng dáng thon gầy của Lâm Tố chạy giữa giao giới đó.

Bước chân cô nhẹ nhàng, giống như một nàng mỹ nhân ngư nhảy khỏi mặt biển. Mái tóc dày uốn lượn của cô theo từng bước chân nhẹ nhàng bay lên.

Đào Mục Chi chăm chú nhìn theo bóng lưng cô, dưới ánh trăng trong trẻo lành lạnh này, trái tim hắn lại chầm chậm nóng lên.

“Lâm Tố.”


Lâm Tố đi vào nước biển, nghe thấy tiếng gọi của hắn, cô quay lại.

Đào Mục Chi đứng trên bờ cát cách cô không xa, im lặng dịu dàng nhìn về phía cô. Lâm Tố chạy đến mức cả người nóng lên, sau khi đối diện với tầm mắt của Đào Mục Chi mấy giây, cô nhấc chân, chạy về phía hắn.

Bàn chân ướt nước một lần nữa giẫm lên cát mịn, bước chân nhanh hơn cả khi nãy chạy về phía hắn, hỏi.

“Phải về rồi hả?”

Đào Mục Chi vẫn còn có công việc chưa xử lý xong.

Đào Mục Chi không trả lời, chờ cô đi đến trước mặt mình, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của hắn. Đào Mục Chi cúi đầu nhìn cô, ngắm nhìn làn da của cô dưới ánh trăng giống như còn phát sáng.

Ánh mắt của Đào Mục Chi hơi căng thẳng, hắn nhìn cô hồi lâu, sau đó, chợt có ý cười tràn ra. Hắn đưa tay xoa nhẹ má Lâm Tố, cúi đầu hôn lên khóe môi cô. Nụ hôn ngắn ngủi kết thúc, Đào Mục Chi đứng thẳng người, nhìn Lâm Tố nói.

“Tối nay tôi phải đi rồi.”

Lời vừa dứt, ánh sáng trong mắt Lâm Tố chậm rãi tan đi.

Hai người đã cách xa nhau gần một tháng, nhưng thời gian ở bên nhau lại chưa đến mười tiếng. Trái tim Lâm Tố như có bàn tay siết chặt, lại nhẹ nhàng thả ra, cô hơi khó chịu, nhưng cô hiểu.

Thời gian này Đào Mục Chi đặc biệt bận rộn, dù bận như thế nhưng vẫn đến tìm cô, thậm chí còn tranh thủ lúc cô ngủ ngồi làm việc. Nhưng có lẽ hắn sẽ không phải bận thêm lâu nữa, chờ bận xong rồi hắn sẽ có thể đến tìm cô bất cứ lúc nào.

Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, ánh sáng trong mắt lại chậm rãi tụ về.

“Được.” Lâm Tố cười gật đầu.

Nhìn thấy ánh mắt một lần nữa trở nên long lanh của cô, Đào Mục Chi cúi đầu, bàn tay đặt bên má cô nhẹ nhàng vuốt ve.

“Hôm nay tôi không chỉ đến đây để gặp em.”

Lâm Tố: “…”

Lâm Tố khó hiểu nhìn hắn, Đào Mục Chi cúi đầu nhìn cô, thu lại tay.

“Còn nhớ viên kim cương lần trước em chơi bài thắng được không?”

Đào Mục Chi vừa nhắc đến chuyện này, Lâm Tố lập tức nhớ ra bữa tiệc chúc mừng ba mẹ của Đào Mục Chi được bình chọn là nhân vật đại kiệt xuất. Sau bữa tiệc mọi người đã tụ tập lại chơi bài, hôm đó dùng kim cương đặt cược, Lâm Tố thắng rất nhiều kim cương, trong đó có một viên siêu siêu bự.

Trong lúc Lâm Tố còn đang hồi tưởng lại, Đào Mục Chi nói: “Kim cương là tôi mua từ trước đó, cố ý để thua vào tay em.”

Đào Mục Chi nói xong, hàng mi của Lâm Tố khẽ động, cô giương mắt nhìn Đào Mục Chi, nhìn thấy ánh trăng trong trẻo trong mắt hắn.

Mà Đào Mục Chi lúc này lấy ra một chiếc hộp nhung đen, tiếp tục mở nắp ra, ánh sáng của kim cương đập vào mắt Lâm Tố.

Trong hộp đặt một chiếc nhẫn, kiểu dáng đơn giản nhất, lục trảo kinh điển(*), khảm viên kim cương ngày đó họ thắng được trong ván bài.

(*) không biết nói thế nào, đại loại là cái chi tiết để khảm viên kim cương ấy mọi người, giống cái móng rồng cắp ngọc trong phim hoạt hình ấy hahaha, sáu cái móng nên gọi là lục trảo

Lâm Tố là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, cô từng chụp vô số trân bảo, đối với nhẫn kim cương đơn giản cô cũng không đến mức nhìn thấy là sẽ điên cuồng rung động.

Mà thứ khiến trái tim cô nhảy nhót điên cuồng là hàm nghĩa đằng sau hành động này của Đào Mục Chi.

Ngày đó sau khi cô thắng được viên kim cương lớn nhất, Đào Mục Chi đã cầm đi để đặt thiết kế nhẫn. Hôm nay đúng là Đào Mục Chi không chỉ đến đây tìm cô, mà hắn còn đến tìm bà xã tương lai của mình.

Tiếng tim đập rõ ràng ngay bên tai. Lâm Tố thu lại ánh mắt dừng trên chiếc nhẫn, chuyển sang Đào Mục Chi. Đúng lúc này, Đào Mục Chi nắm lấy tay cô, quỳ một gối ngay trước mặt cô.

“Lâm Tố, gả cho tôi nhé?”

Cầu hôn là một nghi thức bình thường nhưng cũng rất lãng mạn, nó là sự chấm dứt cho một mối quan hệ, cũng là khởi đầu cho một mối quan hệ khác. Lâm Tố cúi đầu nhìn Đào Mục Chi đang ngẩng đầu nhìn mình, khóe mắt cong lên, cô đưa tay ra.

“Được ạ.”

Lâm Tố muốn có gia đình của chính mình rồi.

***

88: Như mọi người đã biết thì Bát thuộc hệ càng ngược càng đau khổ thì càng dịch nhanh, gặp phần ngọt ngào là đuối, nên mấy chương này chậm lề rề, thế nên là NT2 tối thứ 4 đăng nha hị hị hị (Bật mí chương sau là chương đám cưới)

Lúc chính văn hoàn wattpad mới có 50k lượt đọc, không ngờ qua 2 tuần đã tăng lên 100k lượt đọc ahuhu, Bát không hoạt động gì nhiều trên MXH nên nếu không được tag thì cũng không biết là truyện của mình được những ai giới thiệu ra bên ngoài, chỉ có thể đăng ở đây cám ơn tất cả các bạn. Yêu thương rất nhiều rất nhiều rất rất nhiều <3 <3 <3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.