Gai Hồng Mềm [ Tây Phương Kinh Tế Học ]

Chương 101: Anh Diễn Có Tâm Xíu Được Không?


Bạn đang đọc Gai Hồng Mềm [ Tây Phương Kinh Tế Học ] – Chương 101: Anh Diễn Có Tâm Xíu Được Không?

Art: Weibo @鱼俞木
Ngoại truyện 04: Anh diễn có tâm xíu được không?

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Lâm Tố cũng chỉ mệt mỏi quá mà thôi, ngay tối hôm đó cô đã có thể xuất viện rồi.

Lâm Tố có thai là chuyện lớn của cả Đào gia. Sau khi cô xuất viện, Đào Mục Chi đưa thẳng cô về đại trạch Đào gia. Về đến nơi, ông bà nội đã chờ sẵn ở hoa viên.

Đối với bất kỳ một gia tộc nào, chào đón thành viên mới của gia đình đều là một chuyện đáng chúc mừng. Buổi chiều ông bà nội nghe Hàng Uyển nói Lâm Tố có thai đã nằng nặc muốn đến bệnh viện thăm cháu dâu. Nhưng khi đó Lâm Tố đang ngủ, cũng có Đào Mục Chi ở bên cạnh chăm sóc rồi, vẫn nên để cô được yên tĩnh ngủ thì hơn, thế là hai ông bà không đến nữa.

Nghe Đào Mục Chi nói tối nay hai người sẽ về nhà ăn cơm, hai ông bà đã sớm chờ ngoài cửa. Từ xa thấy được đèn xe ô tô, lão phu nhân từ ghế mây đứng dậy.

“Tiểu Tố!” Xe vững vàng dừng lại, Lâm Tố từ trên xe đi xuống, lão phu nhân vui mừng đi xuống bậc thang, gọi cô một tiếng.

Lâm Tố đi tới, cũng cười ngoan ngoãn đáp lại: “Bà nội.”

Đào Mục Chi đi phía sau, lão phu nhân nắm tay Lâm Tố dắt cô vào trong.

“Buổi chiều bà đã nghe mẹ con nói rồi, bà và ông nội con cả chiều nay đều cười không khép miệng được.” Lão phu nhân nói.

Sự vui vẻ và nhiệt tình của người thân trong nhà luôn dễ dàng nhiễm sang cả người bên cạnh, nhất là bình thường ông bà nội cũng đã thương yêu cưng chiều Lâm Tố không để đâu cho hết. Hai mươi năm đầu Lâm Tố chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của ông bà, hiện tại có thể khiến ông bà nội vui vẻ, cô dĩ nhiên cũng sẽ vui vẻ theo.

“Con cũng vui vẻ cả một chiều đấy ạ.” Nắm lại tay bà nội, Lâm Tố cười nhìn hai người.

Lâm Tố nói xong, hai ông bà cùng cười lên, cứ như thế, bốn người nói nói cười cười đi vào nhà.

Lâm Tố mang thai là chuyện vui lớn, nhưng cũng chỉ mới đây thôi nên còn chưa có quá nhiều người biết được. Tối nay, một nhà sáu người mở bữa tiệc đơn giản chúc mừng, những món Lâm Tố thích ăn đều có đủ.

Lâm Tố đói bụng một ngày, hiện tại đã lấy lại tinh thần và sức sống, bắt đầu thấy thèm ăn. Ngồi xuống với ông bà nội, lại chào hỏi ba mẹ của Đào Mục Chi, một nhà sáu người bắt đầu bữa cơm vui vẻ hòa thuận.

Tuy nói là một nhà sáu người cùng ăn cơm, nhưng cứ như chỉ có một mình Lâm Tố ăn, năm người còn lại thì nhìn cô ăn. Lâm Tố ăn uống rất tốt, Đào Mục Chi ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho cô, Lâm Tố ăn một cách ngon lành, ăn một hồi lâu, mới bất giác nhận ra ánh mắt của mọi người trong nhà đều dừng trên mình.

Lâm Tố: “…”

Lâm Tố cắn một miếng cá, nhai nhai rồi nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu, nhìn ông bà nội, nhìn ba mẹ chồng, cuối cùng dừng trên Đào Mục Chi.

Cô phát hiện ra họ đều đang mỉm cười nhỉn cô, trong mắt là cưng chiều vô hạn. Được chừng ấy tình yêu bao bọc, Lâm Tố có cảm giác trái tim còn no nê hơn cả dạ dày, cô xấu hổ ngẩng đầu, cười hỏi: “Mọi người không ăn ạ?”

“Ăn chứ~” Lão phu nhân cười đáp lại một tiếng, sau đó gắp cho cô một miếng cá.

Lâm Tố: “…”

Bị bà nội trêu chọc, Lâm Tố phì cười.

Lâm Tố cười, bà nội cười theo, ông nội cũng cười, cuối cùng tất cả mọi người ngồi trên bàn ăn đều cười. Bà nội lúc này cũng đã nhận ra sự ngại ngùng của Lâm Tố, bèn cầm đũa gắp thức ăn vào bát của mình, nói.

“Được rồi được rồi, mọi người cũng ăn đi, đừng chỉ nhìn tiểu Tố nữa, tiểu Tố sẽ xấu hổ đó.”

“Được, cùng ăn cùng ăn.” Lão gia tử nghe lời lão phu nhân, cũng cầm đũa lên.

Cứ thế, năm người vốn ngồi nhìn Lâm Tố ăn đều cầm đũa lên. Chỉ là tuy rằng cơm của ai người nấy ăn, nhưng ánh mắt lại vẫn hướng về phía Lâm Tố. Hơn nữa còn chê Đào Mục Chi chăm sóc cô chưa đủ, mọi người nhìn dáng vẻ ngon miệng của Lâm Tố, chỉ cần đĩa thức ăn vừa hơi vơi đi, bốn người lập tức gắp cho cô đồ ăn mới.

Thế là, đĩa của Lâm Tố từ núi nhỏ thành đồng bằng, lại từ đồng bằng thành núi nhỏ.

Lâm Tố: “…”

Mọi người cũng biết cứ gắp thức ăn sẽ làm cô xấu hổ, thế là vừa gắp vừa tán gẫu trò chuyện. Lâm Tố thì vùi đầu tranh đấu với cái núi nhỏ cứ vơi lại mọc lên cao của mình, cô cầm đũa không ngừng gắp thức ăn, cảm thấy mỗi miếng ăn vào đều được tẩm thêm gia vị của tình yêu.

(*) tự nhiên nhớ đến cái cảnh phim trong Tây Du Ký, cái đoạn mà Trư Bát Giới ăn cái núi gạo hay núi gì mà cứ hút vào bụng xong nó lại về như cũ ấy haha

Đào Mục Chi ngồi bên cạnh vừa gắp thức ăn cho cô, vừa chú ý lượng cơm của cô. Thấy Lâm Tố ăn mãi không định dừng lại, bèn chuyển thức ăn cô chưa ăn đến sang đĩa của mình, nói.

“Không ăn được nữa thì đừng cố, tôi ăn hộ em.”

Lâm Tố vừa ăn vừa nói: “Ăn được ăn được, anh đừng có mà ăn của em!”

Đào Mục Chi nhìn dáng vẻ giữ đồ ăn của Lâm Tố, không nhịn được khẽ cong môi, không lấy thức ăn trong đĩa của cô nữa.


Lão phu nhân cũng chú ý đến lượng cơm của cô, tuy Lâm Tố khá gầy, nhưng còn trẻ nên mọi người đều coi cô như em bé trong nhà mà dỗ ăn. Hơn nữa cũng vì cô ăn uống rất tốt, mỗi lần đến đây ăn cơm đều ăn rất tốt.

Tâm lý của bậc phu huynh ấy mà, nuôi con chính là chuyện vui vẻ nhất, càng thích mắt hơn là khi đứa nhỏ nhà mình không kén ăn.

“Tiểu Tố, hiện tại có chỗ nào không thoải mái không?” Lão phu nhân quan sát Lâm Tố đang vùi đầu ăn cơm.

Phụ nữ mang thai thật ra không dễ dàng gì, đầu tiên là ốm nghén, sau đó là hành động không thuận tiện, đến cả lúc sinh cũng đau đến chết đi sống lại, mỗi bước đều là một cửa ải khó khăn.

Mà mỗi quá trình này người phụ nữ đều phải tự mình trải qua, người khác không thể thay cô làm. Hiện tại, Lâm Tố còn chưa xuất hiện triệu chứng ốm nghén, nhưng lão phu nhân đã đau lòng thay cô rồi.

“Không ạ.” Lâm Tố gắp một con tôm đã được Đào Mục Chi bóc vỏ, ngẩng đầu đáp: “Bà nội yên tâm đi ạ.”

“Mới chỉ có hai tuần thôi.” Hàng Uyển với kinh nghiệm người đi trước nói với Lâm Tố, “Đến đó có chuyện gì nhất định phải nói với chúng ta, tuy không thể thay con chịu khổ, nhưng cũng có thể ở bên cạnh hỗ trợ cho con đỡ khó khăn.”

“Nhưng cái này đúng là còn tùy vào thể chất mỗi người.” Lão phu nhân nói, “Bà nhớ hồi mang thai ba con khá yên bình thuận lợi, ốm nghén gì đó cũng rất nhẹ nhàng.”

Lão phu nhân vừa nói thế, Hàng Uyển cũng cười đáp, “Lúc con mang thai Mục Chi cũng thế.”

Nghe bà nội và mẹ nói xong, Lâm Tố ngẩng đầu cười tươi rói, nói với họ: “Oa, thai nhi của Đào gia đều ngoan như thế, vậy thì chắc là bé con này cũng sẽ không làm khổ con nhiều đâu.”

Người mang thai là Lâm Tố, nhưng rõ ràng là người trong nhà còn căng thẳng hơn cả cô, còn để cô lên tiếng trấn an ngược lại mọi người, lão phu nhân phì cười, nói: “Thế thì tốt thế thì tốt~ Thằng cu này mà ngoan thì cụ sẽ xây cho một cái công viên trò chơi mới~”

Hai mắt Lâm Tố phát sáng.

“Phải to hơn cái của Đào Mục Chi cơ ạ!” Lâm Tố nói.

“Đương nhiên!” Lão phu nhân chẳng có gì ngoài tiền hào sảng đáp.

Lâm Tố cười tươi như hoa “yeah!” một tiếng. Nhìn thấy cô vui vẻ, mọi người đều cười.

Ăn tối xong, Lâm Tố và Đào Mục Chi đến hoa viên đi bộ tiêu thực. Tối nay Lâm Tố ăn no căng cả bụng, thậm chí không chỉ có đồ ăn trong dạ dày, mà trái tim cô cũng được lấp kín bằng tình yêu.

Có con với Đào Mục Chi, còn có sự yêu thương cưng chiều từ người nhà, Lâm Tố cảm thấy bản thân chính là người hạnh phúc nhất thế gian.

Đi bộ một lúc trong hoa viên thì lão phu nhân và lão gia tử gọi hai người về chơi bài. Hôm nay có chuyện vui, lão phu nhân và lão gia tử đều muốn thua cái gì đó dỗ Lâm Tố vui vẻ.

Hai người về đến nơi, quả nhiên, một bàn đá ngọc bích đã chờ sẵn.

Đã đến Đào gia lâu như thế rồi, Lâm Tố dĩ nhiên cũng phải quen dần với phong cách chơi bài của người Đào gia. Từ phỉ thúy, kim cương, sau đó là hồng ngọc bích tỉ, hiện tại là ngọc bích.

Lão phu nhân thấy Lâm Tố đến thì nhanh chóng kéo cô ngồi xuống cạnh mình, sau đó đẩy cho cô một hộp, còn mình và con dâu mỗi người một hộp.

Trước đây chỉ có Lâm Tố, Đào Mục Chi và ông bà nội chơi, Lâm Tố có thể chơi thắng một hộp. Hiện tại có thêm ba mẹ chồng, Lâm Tố vậy mà vòng nào cũng thắng được ba hộp.

Cứ như chỗ đá quý trong nhà vốn là để truyền lại cho cô, Lâm Tố ban đầu còn ngượng ngùng không dám nhận, về sau đã quen, bây giờ cô cũng là phú bà rồi, đối mặt với các loại đá quý đều có thể bình tĩnh.

Sáu người đánh bài sẽ là đủ cấp(*), Đào Mục Chi trước đó đã dạy cho cô rồi. Kỹ năng chơi bài của Lâm Tố cũng không tệ, mà dù có tệ thì cũng chẳng sao. Bởi vì ván bài này một khi bắt đầu, bốn vị trưởng bối vô cùng thuần thục tự đi vào chỗ thua.

(*) đề phòng lâu lâu mn quên rồi thì đủ cấp nó là 1 kiểu chơi bài giống như đấu địa chủ ấy, nhưng mà đủ cấp là dành cho 6 người

Không thể không nói, được một phòng người yêu thương cưng chiều quá thật khiến người ta mê say. Không chỉ có ba mẹ chồng cố tình thua cô, Đào Mục Chi cũng liên tục nhắc bài cho cô, Lâm Tố vừa thắng lớn, vừa vui vẻ không ngừng được.

Có ba mẹ ông bà nội thật tốt! Lâm Tố một tay đeo năm cái vòng ngọc bích, va chạm vào nhau vang lên tiếng leng keng rất dễ nghe, Lâm Tố nghe mà vui vẻ không chịu được.

Chủ đề nói chuyện hôm nay cũng chủ yếu xoay quanh các khâu chuẩn bị cho chín tháng mang thai này của Lâm Tố. Chuyên gia dinh dưỡng, chuyên viên mát xa, bao gồm cả chuyện ở cữ sau khi sinh con, còn có bảo mẫu, bốn người bàn luận rôm rả, chẳng mấy chốc đã sắp xếp xong toàn bộ cho Lâm Tố và đứa bé trong bụng.

Lâm Tố vốn còn chưa kịp lo lắng đến chuyện sinh con này, hiện tại đã hoàn toàn không cần phải lo nghĩ gì nữa. Thật ra không cần những thứ này, chỉ cần có tình yêu và sự quan tâm chăm sóc của mọi người trong nhà, cô đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.

Trong lúc mọi người thảo luận, lão gia tử bỗng nhớ đến một vấn đề.

“Các con đã nghĩ xong tên của chắt chưa?”

Lão gia tử vừa nói xong, bốn người đồng loạt nhìn về phía Đào Mục Chi và Lâm Tố.

Đúng nha, đặt tên cũng là một chuyện cần làm, sớm nghĩ xong càng tốt, đến đó đi sinh có thể dùng luôn.

Nhưng mà hôm nay mới chỉ biết tin mình có thai, Lâm Tố lại mơ màng cả một chiều, nào đã nghĩ đến chuyện này. Hơn nữa trước đó bởi vì nghĩ là bản thân không dễ có thai, mới chưa từng nghĩ đến phương diện đó.

Cô chưa nghĩ được thì phải làm sao? Tất nhiên là để Đào Mục Chi nghĩ rồi.

Thế là, Lâm Tố nhìn sang Đào Mục Chi.

Lâm Tố nhìn sang, Đào Mục Chi cũng nhấc mắt nhìn về phía cô. Hai người nhìn nhau, Đào Mục Chi nói.


“Kim Dã, Cổ Dã.”

Hai mắt Lâm Tố sáng lên.

Đào Mục Chi không chỉ đã nghĩ tên cho con rồi, còn nghĩ ra hai cái. Trước khi hai người kết hôn, Lâm Tố đã nói với Đào Mục Chi, cô muốn có hai đứa con trai.

“Kim Dã và Cổ Dã?” Lão gia tử nghe xong, hỏi Lâm Tố: “Con thấy sao?”

Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, trong mắt có ánh sáng lấp lánh, cô cười tươi rói, gật đầu đáp: “Rất hay ạ.”

“Chà, bà cũng thấy rất hay.” Lão phu nhân nói.

“Không tệ không tệ. Tên này dễ nghe.” Lão gia tử cũng gật đầu.

Mọi người trong nhà luôn tôn trọng Lâm Tố, rõ ràng sau khi nghe Đào Mục Chi nói ra hai cái tên kia trong mắt đều là hài lòng, nhưng trước đó vẫn hỏi ý kiến của Lâm Tố, sau đó mới tán thành với Đào Mục Chi.

Tên đã quyết định xong, Lâm Tố lại chuyển ánh mắt về Đào Mục Chi.

Trong lúc cô còn chưa khỏi bệnh, Đào Mục Chi đã nói với cô, hắn sẽ chèo thuyền ngay bên cạnh cô. Chờ cô khỏi rồi, họ sẽ có một hòn đào nhỏ.

Hiện tại họ đã có một hòn đảo nhỏ, mà xung quanh hòn đảo nhỏ được nước biển dịu dàng ôm lấy, được ánh nắng ấm áp chiếu xuống, toàn bộ đều là tình yêu của ông bà nội và ba mẹ.

Lâm Tố và Đào Mục Chi sống trên hòn đảo nhỏ, có một cuộc sống vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất.

Lâm Tố mang thai thật ra không có thay đổi gì quá lớn, chỉ là dễ mệt hơn trước, ham ngủ hơn trước. Không lâu sau đó, bộ phim đầu tiên của cô được công chiếu. Bộ phim được chăm chút kỹ lưỡng, kịch bản chặt chẽ, thủ pháp quay phim thành thạo, nhưng trong đó cũng có sự non trẻ trong lần đầu làm đạo diễn của Lâm Tố. Nhưng chút ít non trẻ này cũng mang theo phong cách cá nhân của cô. Tóm lại, tuy đây là bộ điện ảnh đầu tay, nhưng trình độ tổng thể có thể đạt trên 80 điểm, dư luận không tệ, doanh thu phòng vé cũng rất tốt.

Cứ như thế, bước đầu tiên vào giới đạo diễn của Lâm Tố xem như khá chắc chắn vững vàng.

Thành công của bộ phim đầu tiên đặt vào sự nghiệp cá nhân của Lâm Tố một viên gạch nền móng. Cô hiện tại đã có thai, trước mắt không thể tiếp tục nhận dự án mới, nhưng đã có thành tích đó rồi, dù sinh con xong quay lại thì cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.

Mà dù có ảnh hưởng thì Lâm Tố cũng không sợ. Cô có Đào gia làm chỗ dựa, dù không đi làm mấy năm thì quay về vẫn không phải lo lắng chuyện tài nguyên. Đó cũng là lời người Đào gia đã nói với cô.

Nhưng dù là vậy, Lâm Tố cũng không định hoàn toàn không làm gì trong thời gian mang thai. Không thể quay phim thời gian dài thì có thể quay về nghề nhiếp ảnh, an ổn vô lo vô nghĩ, lại nhận thêm mấy công việc quay MV không đòi hỏi quá nhiều thời gian.

Công việc của Lâm Tố phần lớn vẫn ở ngay tại thành phố A. Sinh hoạt của cô cũng cực kỳ có quy luật, đến studio chụp ảnh, làm việc xong thì sẽ có Đào Mục Chi đến đón. Hai người cùng nhau về nhà, sau đó ăn cơm, ăn xong thì đi dạo, thảnh thơi an nhàn.

Hiện tại hai người không ở căn nhà với bức tường xi măng kia của cô. Sau đám cưới, họ đã chuyển đến một căn biệt thự cạnh bờ biển. Đào gia cho Đào Mục Chi và cô rất nhiều bất động sản, chỉ là Lâm Tố quen ở nhà mình rồi, đến căn biệt thự kia cũng là vì căn nhà với bức tường xi măng kia cần sửa sang lại đôi chút, chờ xong xuôi, hai người sẽ lại quay về đó.

Hai người họ đều bận rộn với công việc của chính mình, nhưng mỗi tuần đều sẽ trích ra hai ngày cuối tuần, một ngày quay về với ông bà nội và ba mẹ chồng, một ngày còn lại về thăm mẹ cô. Sau khi Lâm Tố mang thai, mẹ lại càng quan tâm chăm sóc cho cô hơn. Tuy con gái đã trưởng thành rồi, nhưng trong mắt mẹ cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, vẫn sẽ cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô.

Sau khi chuyển đến thành phố A, Lâm Mộ Hoa tiếp nhận chẩn liệu tâm lý nửa năm, các nút thắt trong lòng dần được tháo gỡ, so với khi mới đến thành phố A đã có sức sống hơn rất nhiều. Không còn lại chấp niệm với quá khứ, tình yêu của một người mẹ cứ thế được phóng thích không bị giữ lại nữa, Lâm Tố hưởng thụ tình yêu của mẹ, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc tràn đầy.

Hôm nay Lâm Mộ Hoa gọi điện cho Lâm Tố từ sáng, dặn dò cô và Đào Mục Chi tối về ăn cơm. Lâm Tố đồng ý, buổi chiều làm việc xong thì cùng Đào Mục Chi đến nhà mẹ.

Mẹ vẫn ở căn biệt thư lúc trước cô mua cho. Căn biệt thự rất giống với chủ nhân của nó, khi mới đến vẫn còn khá trống vắng, hiện tại cây cối hoa cỏ trong vườn đã mọc đầy, sức sống mãnh liệt, có đủ các loại hoa và rau, còn có một cây lê mẹ mua về, bây giờ vừa vặn là tháng tám, lê cũng chín rồi.

Lâm Tố và Đào Mục Chi về đến nhà, đầu tiên là cùng Lâm Mộ Hoa đi siêu thị mua đồ ăn. Sau đó, hai người vào vườn chơi bắn bi, mẹ thì ở trong nhà nấu cơm.

Đào Mục Chi vốn muốn hỗ trợ, nhưng Lâm Mộ Hoa nói hắn ngày thường chăm sóc cho Lâm Tố mang thai cũng đủ mệt rồi, nếu đã về nhà mẹ thì tranh thủ nghỉ ngơi, chơi với Lâm Tố là được.

Trải qua huấn luyện của Lâm Tố, thực lực bắn bi của Đào Mục Chi đã hơn trước rất nhiều. Hai người dù sao cũng đã chơi cái này rất lâu, ban đầu đều là toàn quân của Đào Mục Chi bị diệt trong tay Lâm Tố, dần dà, hắn cũng phản kích trở lại.

Nhưng Lâm Tố lại bướng bỉnh nhất quyết không cho Đào Mục Chi nhường mình, chỉ cần hắn hơi nhường là cô lập tức nhận ra. Nhưng mỗi lần bị đánh bại, Lâm Tố lại tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Ván này Lâm Tố lại thua nữa, cô cực kỳ không tự nguyện đặt bi vào tay Đào Mục Chi. Ngẩng đầu, lại nhìn thấy hắn đang mỉm cười với mình, phẫn nộ tức thì đánh vào khoảng không, cô như một con hổ nhào tới nhảy lên người hắn, há miệng nhắm cái cổ hắn mà cắn.

Bị cô cắn không ngứa cũng không đau, mà trong một khắc khi Lâm Tố nhảy lên, Đào Mục Chi nhanh như chớp thả toàn bộ bi trong tay xuống, căng thẳng ôm lấy cô. Sau khi đứng vững rồi, Đào Mục Chi mới thở nhẹ ra một hơi.

“Cẩn thận.”

“Anh không nhường em hả?” Lâm Tố vòng chân quặp lấy eo hắn, được hắn vững vàng đỡ lấy, cô thở hổn hển hỏi.

“Nhường rồi mà.” Đào Mục Chi cười nói.

“Anh quá kém, mỗi lần nhường em đều vụng về chết đi được, em thắng cũng không được thắng vinh quang!” Lâm Tố lên án. Cô chẳng mảy may chú ý đến việc mình bảo Đào Mục Chi nhường mới là không vẻ vang xíu nào.

“Vậy lần sau sẽ chú ý hơn.” Đào Mục Chi xin lỗi.


Lửa giận trong lòng sau câu đó của hắn mới hơi hạ xuống, cô nhìn dáng vẻ khá là chân thành của Đào Mục Chi, hừ một tiếng xem như đã tha thứ cho hắn, sau đó còn dạy cho hắn vài kỹ xảo để nhường cô.

“Anh phải học thêm từ ông bà nội và ba mẹ chồng nhiều hơn mới được, anh xem, mỗi lần chơi bài họ đều nhường em, nhưng nhường cũng cực kỳ tự nhiên, em thắng xong luôn rất vui vẻ.”

Nghe Lâm Tố nói xong, ý cười trong mắt Đào Mục Chi lại đậm hơn, để lên án hắn mà cô nói đến mức mặt cũng đỏ lên rồi. Đào Mục Chi ôm cô, cười cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, nói.

“Được.”

Lửa giận còn sót lại trong lòng thoáng cái bị nụ hôn phớt này đánh tan, mà mặt cô thậm chí còn đỏ hơn cả vừa rồi. Rõ ràng hai người đã kết hôn lâu như thế, nhưng mỗi lần được Đào Mục Chi hôn cô đều đỏ mặt.

Trái tim nhảy loạn xạ, cô vòng tay ôm cổ Đào Mục Chi, đầu chôn vào ngực hắn, vừa dụi dụi vừa hung dữ nói.

“Hôn cái gì mà hôn, để mẹ chúng mình nhìn thấy phải làm sao hả?”

Họ cũng không phải đang ở nhà, làm như thế quả thật không tốt lắm.

“Ừ, lần sau sẽ chú ý.” Đào Mục Chi đáp.

Mỗi lần đều như thế, mỗi lần Lâm Tố tức giận vươn móng vuốt ra đều chỉ cào trúng một cục bông tên Đào Mục Chi. Hắn không chỉ lập tức nhận sai, còn cuốn luôn cô vào đám bông bồng bềnh của mình, khiến cô mềm nhũn cả tim.

“Hừ.” Lâm Tố đảo mắt, lén lút hôn một cái lên cổ Đào Mục Chi.

Đào Mục Chi thấy thế, lại cúi đầu hôn lên mặt cô. Lâm Tố thoáng cái như quả bóng xì hơi, không tức giận nổi nữa. Cô cười thành tiếng, nhưng giọng điệu vẫn hung dữ như cũ.

“Này này, anh đã bảo là sẽ chú ý mà…”

“Lần sau mà.”

“Đây không phải lần sau à?”

“Lần sau đến nhà mẹ chúng mình ấy.”

“…”

Hai người ở trong sân ngọt ngào thân mật, còn sợ Lâm Mộ Hoa nhìn thấy. Mà trên thực tế, Lâm Mộ Hoa đã đứng trên ban công nhìn được một hồi lâu. Lâm Tố và Đào Mục Chi ôm nhau ngay trong sân, bầu không khí hường hường phấn phấn, dù không đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được ngọt ngào xoắn lưỡi.

Lâm Mộ Hoa khẽ mỉm cười, không định đến quấy rầy. Chờ Lâm Tố từ trong lòng Đào Mục Chi tụt xuống, bà mới lên tiếng.

“Ăn cơm thôi.”

Lâm Tố nghe thấy tiếng mẹ thì lập tức đứng thẳng người, mặt lại càng đỏ hơn. Cô ngẩng đầu nhìn lên ban công, đối diện với ánh mắt chứa đầy ý cười của mẹ.

Đè lại trái tim điên cuồng đập loạn, cô vội đáp một tiếng, sau đó thu lại ánh mắt, trừng Đào Mục Chi đứng bên cạnh một cái. Đào Mục Chi đưa tay xoa đầu cô, nắm tay cô cùng nhau vào nhà.

Bữa tối được Lâm Mộ Hoa chuẩn bị rất phong phú.

Hiện tại bà đang làm công việc gia sư tại thành phố A, thời gian rảnh rỗi thì tham gia các khóa trồng hoa và nấu ăn. Qua một thời gian, các món ăn nấu ra càng ngày càng hợp với khẩu vị Lâm Tố.

Lâm Tố vui vẻ húp canh gà, Lâm Mộ Hoa nhìn cô, ân cần nói: “Từ từ thôi, đừng vội.”

“Ngon lắm ạ.” Lâm Tố khen. Ăn xong thìa canh cuối cùng, cô đưa bát cho Đào Mục Chi, để hắn múc thêm một bát mới cho mình.

“Con vẫn chưa bị nghén hả?” Lâm Mộ Hoa hỏi.

Lâm Tố đã mang thai đến tuần thứ sáu, nhưng ăn uống tốt, không hề có phản ứng thai nghén gì cả.

“Không có ạ.” Đào Mục Chi đưa canh gà cho cô, Lâm Tố nhận lấy, nói: “Lúc biết tin bà nội với mẹ chồng đều nói mình mang thai không bị nghén gì cả, chắc là do di truyền.”

Nói xong, Lâm Tố cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

“Không phải, con nói là đứa bé…” Lâm Tố nói.

Lâm Mộ Hoa phì cười.

Thấy mẹ không để ý, Lâm Tố cũng cười, sau đó, cô vừa húp canh gà vừa hỏi mẹ: “Mẹ thì sao ạ, lúc mẹ mang thai con có bị ốm nghén không?”

Lâm Mộ Hoa nhìn Lâm Tố, nói: “Không nghiêm trọng.”

Lâm Tố ngẩng đầu nhìn bà, vui vẻ tiếp lời: “Thế thì đúng là di truyền rồi.”

“Ha ha.” Lâm Tố cười thành tiếng.

Thấy mẹ cười, Lâm Tố cũng cười theo. Thời gian này, tình trạng của mẹ chuyển biến tốt có thể nhìn ra bằng mắt thường, hiện tại họ lại thường xuyên gặp nhau, tuy cô không thể suốt ngày làm bạn với mẹ, nhưng như hiện tại cũng đủ thỏa mãn hai mẹ con họ rồi.

Bữa cơm tối vui vẻ ấm áp nhanh chóng kết thúc.

Sau khi Lâm Tố và Đào Mục Chi kết hôn, mỗi lần hai người đến nhà của Lâm Mộ Hoa đều cùng ở lại qua đêm. Nhưng luôn là Đào Mục Chi ngủ một mình ở phòng Lâm Tố, còn cô lại sang phòng bên cạnh ngủ với mẹ.

Ăn tối xong, một nhà ba người ra ngoài đi dạo một vòng, sau khi quay về, Lâm Tố đi tắm rửa, sau đó chạy sang phòng mẹ. Lâm Mộ Hoa sớm đã nằm trên giường, nhìn thấy Lâm Tố mặc đồ ngủ thì khẽ cười vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Dưới ngọn đèn nhu hòa, dáng vẻ của mẹ càng trở nên dịu dàng hơn, trái tim Lâm Tố nóng lên, cô khẽ cười, chạy đến bên giường. Vừa nằm xuống, lập tức vòng tay ôm eo mẹ, lại dụi dụi cái mũi ngửi mùi hương trên người Lâm Mộ Hoa.

“Thơm quá. Mẹ càng ngày càng thơm.” Lâm Tố như con nghé con rúc vào lòng Lâm Mộ Hoa.


Bà cười dịu dàng xoa đầu Lâm Tố, lại vuốt ve hai má cô, nói: “Cẩn thận chút, sắp làm mẹ rồi còn dính lấy mẹ như thế?”

“Dù con có lên chức bà thì mẹ vẫn là mẹ con nha.” Lâm Tố nói.

Lâm Mộ Hoa khẽ cười, kéo chăn lên đắp cho cô.

Thật ra trong hai mươi năm chưa hoàn toàn tháo gỡ nút thắt với mẹ, Lâm Tố vẫn bị một vài thói quen không tốt lắm ảnh hưởng. Ví dụ như cô sẽ cực kỳ mong được gần gũi với mẹ, mong có thể tiếp xúc thân thể với mẹ. Cũng khát vọng mẹ coi cô như đứa con bé bỏng mà chăm sóc, giống như để bù đắp lại tình thương mà cô đã khát khao từ mẹ khi còn nhỏ.

Lâm Mộ Hoa dĩ nhiên cũng biết, nên mỗi khi cô về đây đều được bà coi như đứa con bé bỏng mà chăm sóc. Lâm Mộ Hoa giống như thường lệ cầm sách tranh lên, kể truyện cho Lâm Tố.

Lâm Tố mang thai cực kỳ ham ngủ, bà còn chưa đọc được một nửa, Lâm Tố đã thiu thiu sắp ngủ. Lâm Mộ Hoa gấp cuốn sách lại, đặt cô nằm ngay ngắn xuống, Lâm Tố bị động tới hơi tỉnh lại, một lần nữa chui vào lòng bà.

Lâm Mộ Hoa cười, cũng thuận theo cô.

“Mẹ.” Lâm Tố ngửi mùi hương trên người mẹ, gọi bà một tiếng.

Lâm Mộ Hoa đáp một tiếng, Lâm Tố ngẩng đầu nhìn bà, hỏi: “Làm thế nào mới có thể trở thành một người mẹ tốt ạ?”

Bàn tay vỗ về trên người cô hơi dừng lại.

Ánh mắt bà rơi xuống người Lâm Tố, ánh sáng trong mắt hơi tan đi.

“Con có thể đi hỏi mẹ của Mục Chi.”

Lâm Mộ Hoa cho Lâm Tố hai mươi năm tổn thương, bà không cảm thấy mình là một người mẹ tốt.

Lâm Tố nằm trong lòng chợt khẽ cười. Lâm Mộ Hoa nghe thấy, cúi đầu nhìn cô, thấy được lấp lánh rực rỡ trong đôi mắt đó.

“Con chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.” Lâm Tố nói. “Bởi vì dù mẹ có hận người đàn ông kia, nhưng mẹ sinh ra con, như vậy mẹ đã là một người mẹ tốt rồi.”

“Trở thành một người mẹ tốt chính là thiên tính của người phụ nữ.” Lâm Tố nói.

“Mẹ nói có đúng không ạ?”

Lâm Tố cười tươi nói những lời này, Lâm Mộ Hoa lẳng lặng nhìn cô, trái tim một lần nữa nóng lên.

“Có thể trở thành mẹ của con chính là chuyện may mắn nhất, hạnh phúc nhất đời này của mẹ.” Lâm Mộ Hoa nói xong, đặt tay lên bụng Lâm Tố, dịu dàng nói tiếp.

“Mà có thể trở thành con của con, cũng là chuyện may mắn nhất, hạnh phúc nhất đời này của đứa bé.”

Lâm Mộ Hoa nói xong, Lâm Tố giương mắt nhìn bà, dưới ánh sáng đèn nhu hòa ấm áp, hai mẹ con ôm nhau, khẽ mỉm cười.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tố và Đào Mục Chi ăn sáng ở nhà mẹ xong thì rời đi, cùng nhau đến bệnh viện. Hôm nay là ngày khám thai của Lâm Tố, lịch hẹn đã được đặt sẵn từ mấy ngày trước.

Sau khi Lâm Tố mang thai, hồ sơ của cô được gửi trong một bệnh viện phụ sản tư nhân. Tuy đây là bệnh viện tư nhân, nhưng cũng là bệnh viện phụ sản uy tín nhất ở thành phố A.

Mà bác sĩ của Lâm Tố là người Hàng Uyển liên hệ xong ngay sau khi biết tin cô mang thai, cũng là vị bác sĩ có kinh nghiệm nhất trong bệnh viện.

Hai người đến nơi, trực tiếp đi làm kiểm tra.

Bởi vì mới có sáu tuần nên quy trình vẫn khá đơn giản, kiểm tra xong, Lâm Tố và Đào Mục Chi đến phòng của bác sĩ. Tuy Lâm Tố không dễ mang thai, nhưng cô và Đào Mục Chi đều rất khỏe mạnh. Bởi thế mà đối với chuyện khám thai này hai người đều không có quá nhiều lo lắng.

Nhưng đợi đến khi vào phòng của bác sĩ, nhìn thấy biểu tình không quá bình thường của bác sĩ, Lâm Tố vẫn không nhịn được căng thẳng.

Biểu tình của bác sĩ không bình thường, nhưng cũng không tính là nghiêm trọng, ngược lại còn mang theo ý cười. Hai người đi tới, bác sĩ bèn đưa giấy xét nghiệm cho Lâm Tố, đẩy kính nói với Đào Mục Chi.

“Hai túi thai.”

Ánh mắt Đào Mục Chi khẽ động, mà Lâm Tố lần đầu tiên mang thai, cũng không phải bác sĩ, nghe vậy thì hơi ngây ra.

“Là sao ạ?” Lâm Tố hỏi.

“Là sao hả?” Bác sĩ bị câu hỏi này của cô chọc cười, nhìn Lâm Tố, nói.

“Hai túi thai có nghĩa là, trong bụng cháu sẽ hình thành hai phôi thai.”

“Chúc mừng cháu nhé, sinh đôi rồi.”

Lâm Tố: “…”

Đỉnh thật, Đào Kim và Đào Cổ đều đến rồi.

— Lời tác giả —

Mỗi ngày ba câu hỏi: <Bất Lộ Thanh Sắc> đã cất chứa chưa? Tác giả Tây Phương cưa cưa đã cất chứa chưa? Weibo của Tây Phương cưa cưa đã theo dõi chưa?

***

88: Bất Lộ Thanh Sắc là bộ mới nhất khai hố hôm 30 tháng trước, viết sau bộ Ngân Hà Tĩnh Lặng nha (yup, bộ này mới hoàn rồi mà tui mới lết đến c5 TT). Nhưng mà bộ đó không phải gu Bát nên không mở hố, bữa Bát lướt mấy chương đầu thì nam9 là nhạc trưởng và nữ9 là nghệ nhân piano, giống như điền văn (?), ầy không rõ nữa tại Bát đọc có mấy chương đầu thôi à.

Đến hiện tại thi thoảng vẫn sẽ có bạn cho rằng Lâm Mộ Hoa được tẩy trắng hay gì đó đại loại vậy. Vấn đề của Lâm Mộ Hoa thuộc về tâm lý học nên người bình thường không quá thấu hiểu cũng là chuyện thường ở huyện. (Hồi đầu tui còn nghĩ mẹ Tố khéo xấu đến mức đổ oan cho ba Tố cơ mà haha)

Túm lại trong truyện hay ngoài đời đều vậy, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra, và Bát nghĩ là họ vẫn có thể được thông cảm, nên nếu được thì Bát mong mọi người có thể hiểu, còn nếu không thể hiểu thì ít nhất cứ giữ lại những lời cay đắng trước đã, bỏ qua cho nhau, ít nhất thì nó sẽ khiến cuộc đời này bớt đi những điều tiêu cực, mỗi người bớt tiêu cực một xíu thì xã hội sẽ vui vẻ an yên hơn nhiều xíu đúng không nào ^^~ Mà người trong cuộc là Tố đã tha thứ rồi, bả chịu tổn thương, bả tha thứ rồi thì mình còn ý kiến ý cò làm gì nữa kkk.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.