Gả Cho Bác Sĩ Kiều

Chương 33: Đàn Ông Và Les


Bạn đang đọc Gả Cho Bác Sĩ Kiều FULL – Chương 33: Đàn Ông Và Les


Một luồng khí khác lưu động trong không khí, mờ mờ ảo ảo, mang theo hơi nóng từ từ dâng lên.
Kiều Việt cúi thấp đầu nhìn Tô Hạ, đôi đồng tử đen thẳm sâu không thấy đáy.
Tay anh hạ xuống, dừng ở chỗ xương quai xanh của Tô Hạ, lòng bàn tay tiếp xúc với lớp vải thô ráp, một nửa còn lại là da thịt nhẵn nhụi.
Băng và hỏa hòa vào nhau nóng rực.
…Gọi anh là gì?
Rõ ràng đã nghe thấy rồi.
Tô Hạ đỏ mặt, yên lặng ôm anh.
Trực giác cho cô biết, đêm nay Kiều Việt có phần nguy hiểm.
Nhưng cả hai đều đã là người lớn cả rồi, hơn nữa cô và Kiều Việt còn có giấy kết hôn đỏ hồng, việc này cũng được pháp luật bảo hộ, hợp tình hợp lý, trước sau gì cũng đến.
Trong lòng ngập tràn suy nghĩ ám muội, cảm thấy cánh tay phía sau trở nên nóng bỏng.
Đến cổ của Tô Hạ cũng đỏ ửng lên, lúc cô thẹn thùng theo bản năng cúi đầu xuống, chi tiết nhỏ này cũng bị anh nhìn thấu.

Bác sĩ Kiều nhếch miệng cười, ngay sau đó, bàn tay vỗ vào mông Tô Hạ.
?!
Tô Hạ há hốc mồm, đẩy anh ra muốn chạy, bàn tay to lớn giữ cô lại đặt cô lên đùi.
Kiều Việt chỉnh lại tư thế cho thoải mái: “Không nghiêm túc chịu phạt.”
Anh nâng cao tay, nhưng lúc hạ tay xuống lực cũng chẳng còn bao nhiêu: “Còn muốn chọc cười anh.”
Đầu óc bây giờ trống rỗng, uổng công cô suy nghĩ nhiều như vậy, anh lại đánh mông cô, thì ra là tìm chỗ nhiều thịt trừng phạt mình.
Kiều Việt mỗi lần đánh xuống, Tô Hạ liền kêu lên, cuối cùng thẹn quá thành giận.
“Kiều Việt anh được lắm,” Tô Hạ nhịn không được cố gắng xoay người, thế nhưng lực của đàn ông rất lớn, nhẹ nhàng ép cô lại, cô liền không thể nào giãy ra được.
Cô tức đế mức không nói được lời nào, nóng nảy lấy cằm đâm vào đùi anh: “Em cứ như vậy đấy, anh có phải đàn ông không vậy?”
Kiều Việt bị cô chọc cho cười, đem Tô Hạ lật trở lại, mắt nhìn thẳng vào cô.
Tô Hạ bị anh nhìn như vậy thoáng có chút hoảng hốt.
“Anh không phải là đàn ông?”
Anh kéo áo xuống, xương quai xanh khêu gợi lộ ra, máu Tô Hạ nhất thời sôi trào.
Thừa dịp cô còn đang sững sờ, Kiều Việt đem cô về phía giường: “Em xem anh có phải không?”
Giường xếp chịu sức nặng phát ra tiếng, lúc té lộn nhào lên giường mới hồi hồn.
Lúc nãy cho anh cơ hội thì anh không thèm, còn đánh mông cô, giờ lại còn muốn chứng tỏ với cô anh thật là đàn ông, phòng này không có cửa đấy.
Tự tin và mị lực chưa bao giờ bị sụp đổ như vậy, lúc lật người lại cô dùng chân đá Kiều Việt, không để ý vạt áo bị lật lên, lộ ra đôi chân trơn bóng thon dài.
Kiều Việt nhanh chóng bắt được chân cô, làn da trắng noãn khiến toàn thân anh muốn phát hỏa.
Tô Hạ nhân cơ hội giật chân ra, đạp đạp vào thịt trên ngực Kiều Việt.
Thử vài lần mới biết ngực anh rất cứng rắn, sau đó đổi mục tiêu sang mặt anh.
Kiều Việt không nghĩ tới bàn chân của cô gái nhỏ lại có sức công kích như vậy, nhịn không được kéo chân cô lên, người Tô Hạ bị dựng thành góc vuông.

Cô bắt đầu nâng chân trái lên.
“Ai muốn xem anh có phải đàn ông hay không.

Em nói cho anh biết, anh còn thế này nữa là em bỏ anh luôn đấy.”
Kiều Việt bị cô chọc đến nỗi mất hết kiên nhẫn, nhẹ nhàng nắm chân cô lại, nghe vậy nhíu mày: “Em thử nói lại lần nữa xem?”
Tô Hạ cắn lưỡi hối hận, nói ra rồi mới cảm thấy không đúng, điềm xấu điềm xấu, tự mình lăn vào góc.
Cô cố duỗi chân ra: “Anh bỏ ra.”
Giường nhỏ kẽo kẹt kẽo kẹt.
“…”
“Anh buông ra.” Tiếp tục giãy.
Kẽo kẹt kẽo kẹt.
Kiều Việt phát hiện ra điều gì đó, lôi kéo cô: “Đừng nhúc nhích.”
“Anh bỏ…a -“
Tô Hạ lại dùng sức, cảm giác dưới lưng mình sụp xuống, trong nháy mắt cả người ngửa ra sau nằm trên chiếu.
Đột nhiên ngã xuống khiến cô xây xẩm mặt mày.
Mấy cái lò xo bung ra lăn trên mặt đất.
Hay quá.
Giường sập rồi.
Kiều Việt từ sau lưng đưa tay ra đỡ cô, để cô ngồi dậy, còn mình chẳng thèm để ý hình tượng ngồi giữa đống hỗn loạn trên mặt đất.
Qua mội hồi, kìm nén suy nghĩ cười ra tiếng.
“Ai nha.” Từ cửa truyền đến tiếng kêu nhỏ: “Kịch liệt.”
Đầu óc Tô Hạ vẫn chưa hoàn hồn, nghe thấy tiếng kêu ngoài cửa, cả người như lò xo bật dậy: “Tả Vi?”
“Là tôi.”
Giọng nói trầm thấp ám mùi rượu và thuốc lá, chính là giọng nói đặc biệt của Tả Vi.
Tô Hạ quỳ trên mặt đất vội vàng thu thập chứng cứ phạm tội, gối, chiếu…cái cây này bay từ đâu ra vậy?
Kiều Việt liếc cô một cái: “Bỏ đi, để anh sửa lại.”
Sửa…
Cô đang xấu hổ muốn chết.
Kiều Việt ra mở cửa, Tả Vi cười giảo hoạt đứng ngoài cửa: “Quấy rầy rồi.”
“Chuyện gì?”
“Tôi tìm Tô.” Cô ấy hướng vào trong phòng, không e dè mở miệng nói: “Tôi tìm cô mượn băng vệ sinh.”
“…” Tô Hạ ôm một đống đồ vật: “Đợi tí nữa tôi lấy cho cô.”
“Cũng không còn sớm nữa, em cùng cô ấy về phòng đi.” Bác sĩ Kiều bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

Trong ngực Tô Hạ còn đang ôm chăn của anh, nghe vậy bĩu môi: “Vậy còn anh làm sao bây giờ?”
“Trong phòng vẫn còn đồ dự phòng.” Kiều Việt lừa cô: “Lấy ra dùng là được rồi.”
Đêm nay quả thật…biến đổi bất ngờ.
Tô Hạ đem đồ vật để lên bàn, vừa đi vừa quay đầu lại: “Vậy anh…”
Kiều Việt vẩy vẩy tờ giấy “Chú ý quy định công tác” trong tay, tiếng giấy bay phật phật, Tô Hạ dừng một chút, sau đó đi thẳng không quay đầu.
Cô rời đi không chỉ mang theo sinh khí trong phòng, cũng mang đi luôn hơi ấm nóng rực.
Kiều Việt đứng bên cạnh bàn một lúc, dần dần quen với không gian chỉ có một mình mình.

Trong đầu anh lúc này chỉ toàn hình ảnh Tô Hạ giãy dụa giơ chân nhỏ ra, cùng với qυầи иɦỏ màu trắng.
Đầu ngón tay vẫn còn cảm giác khi chạm vào da thịt cô.
Anh rót cho mình ly nước, ngửa đầu uống một hơi hết sạch.

Cuối cùng anh đi tìm thùng dụng cụ, chậm rãi sửa lại cái giường bị sập.
Cảm giác nóng rực mới dần dần được dập tắt.
Lúc Tô Hạ trở về nhịn không được hỏi: “Sao cô lại biết tôi ở đây?”
Tả Vi hất cằm về phía sau: “Chỉ sợ cả sân đều nghe thấy tiếng động, cô hỏi sao tôi lại không biết?”
Tô Hạ quay đầu đi, cảm giác không thoải mái lắm.
Tả Vi ngắt điếu thuốc: “Hey, đừng ủ rũ.

Để báo đáp cô, tôi dùng bαo ƈαo sυ đổi lấy băng vệ sinh.”
Con gái gì mà đi công tác đem bαo ƈαo sυ mà không đem đồ dùng hằng ngày , Tô Hạ cảm thấy đau đầu: “Đồ quan trọng như vậy sao cô lại không mang?”
Đồ dùng cần thiết mỗi tháng, cô đem rất nhiều.
“Quên thì là quên chứ sao.” Tả Vi nghiện thuốc lá nặng, hút hết điếu này đến điếu khác: “Cô dùng nhãn hiệu gì vậy, băng vệ sinh Trung Quốc có tốt không? Bαo ƈαo sυ của tôi tốt lắm, siêu mỏng, 0.001.

Kích thước chuẩn Âu Mĩ, chắc vừa với bác sĩ nhà cô đấy.”
Tô Hạ không quen đùa giỡn thế này, mặt liền đỏ.
Cô lắp bắp: “Hả, hả?”
Tả Vi nhẹ nhàng phun khói thuốc, cười nhạo: “Dùng thì biết, đưa băng vệ sinh cho tôi trước, tôi cũng không muốn đêm nay lại phải thay tới hai cái quần.”
Được rồi được rồi, bà chị.
Tô Hạ chỉ còn cách đi đến vali lấy cho cô ấy.
Mẹ Tô chuẩn bị cho cô vali hành lý 30 inch, đến một phầ ba vali chứa băng vệ sinh.


Cô lấy từ bên trong ra một bịch loại dùng ban đêm: “Này.”
Tả Vi cau mày lật xem, mở ra một bao dày: “Đây là cái gì vậy?”
“Bỉm.”
“Tôi không cần cái này.” Cô ấy lại còn bắt bẻ, cân nhắc nên miêu tả thế nào: “Tôi muốn loại này, đút vào ấy.”
Cô ấy sợ Tô Hạ nghe không hiểu, còn lấy tay minh họa…
Hai tai Tô Hạ đỏ bừng.
“Không có, tôi không có loại đó.”
Cô nói xong cũng không chờ Tả Vi phản ứng, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt Tả Vi híp lại thực quyến rũ, đánh giá cô.
“Cô vẫn còn non lắm,” cô ấy khẳng định nói, cuối cùng thêm một câu, chuyển điếu thuốc từ tay trái sang tay phải: “Nghe nói ở nước cô không cho yêu sớm.”
Tô Hạ cũng lười giải thích, thu xếp lại vali, cất vào tủ quần áo: “Mỗi nơi mỗi khác.”
Tả Vi thấy cô như vây, cầm bịch bỉm đứng lên, Tô Hạ nói thêm một câu: “Này, không dùng đủ thì cứ nói.”
“Đủ rồi, tôi có ba ngày thôi.” Tả Vi lười biếng xoay người, đem hai bịch băng vệ sinh về phòng mình, cuối cùng quay lại: “hey”.
“Tôi không phải là hey.”
“Anh bác sĩ kia,” Cô ấy dựa rất gần vào Tô Hạ, Tô Hạ có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô ấy, “rất được.”
Tô Hạ có chút phòng bị nhìn chằm chằm Tả Vi.
Tả Vi cười khẽ, mùi thuốc lá tản ra.

Cô ấy tiến gần thêm, gần đến mức Tô Hạ có thể thấy rõ tàn nhang trên khuôn mặt Tả Vi.
Cô ấy thơm má Tô Hạ một cái.
Trong nháy mắt, Tô Hạ như hóa đá.
“Tôi là les.”
Cô ấy vén tóc Tô Hạ, cảm thấy thật thú vị.

Cuối cùng cũng cười hì hì quay về phòng, nhân tiện hôn gió với Tô Hạ một cái.
Tô Hạ một lúc sau mới lấy lại được tinh thần, tiện đà lấy tay chà sát mặt, đóng cửa rầm một cái.
Cô đi quanh phòng một vòng, cuối cùng cầm tóc ngồi ở bên giường ảo não, đây là chuyện gì vậy?
Mình tự dâng đến cửa, Kiều Việt không cần, vậy mà bạn ở cách vách lại thơm mình một cái nói cô ấy là lesbian.
Có lẽ hôm nay là một ngày quá nhiều rối rắm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ban đêm khi ngủ Tô Hạ cũng mơ thấy giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ cô đang mặc áo bào đỏ sẫm, trong tiếng kèn sona kết hôn với Kiều Việt.

Đến buổi tối lúc viên phòng, Kiều Việt tách hai chân cô ra nhìn, vẻ mặt trầm xuống: “Tại sao em không cắt?”
Tô Hạ kích động muốn giải thích, nói bây giờ là thời hiện đại, con gái không phải cắt bỏ nữa.
Bác sĩ Kiều vẫn là bộ mặt ghét bỏ, cuối cùng ôm một người phụ nữ bản địa da ngăm đen, mặc váy màu vàng, mông lắc qua lắc lại: “Như cô ấy là tốt nhất, cô đi đi, tôi không cần cô nữa.”
Tô Hạ khó chịu muốn khóc: “Vậy làm sao anh mới cần em?”
Một giọng nói vang lên: “Đọc thuộc hết tờ này đi.”
Cô bắt đầu tìm, kết quả đối phương đưa cho cô một quyển từ điển.


Cuối cùng không biết chạy theo đi đâu, tới hôn Tả Vi một cái, cả người Tô Hạ run lên, từ trong ác mộng tỉnh lại.
Cả người đầy mồ hôi, dính như hồ.
Trong phòng không còn oi bức nữa mà biến thành khô nóng, giống như đang ngủ trong nồi hơi, nhiệt độ ở nơi này chính là như vậy, liên tục ổn định ở mức 40 độ.
Vì để chống muỗi, cửa sổ ban đêm phải đóng chắc, không được để có khe hở, mùi vị trong phòng ẩm thấp, buổi sáng mỗi khi thức dậy đều có cảm giác buồn nôn.
Cũng may mọi người ở đây rất tốt bụng, ngày đầu tiên liền đem cho cô một cái quạt điện nhỏ.

Lúc Tô Hạ đứng dậy còn cẩn thận xoay một chút, cô ấn nút tắt, cuối cùng cũng dừng lại.
Cô trợn mắt thở hổn hển mấy hơi, mới phát hiện ra trời đã sáng chuang, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng mọi người nói chuyện với nhau, còn có tiếng quạ đen kêu “oa oa oa”.
Lại là một ngày mới.
Cô đến đây được một tuần rồi.
Xem ra nghi lễ kia gây cho cô ám ảnh quá lớn, Tô Hạ sau khi viết bài xong, trong đầu vẫn còn có thể nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của đứa bé kia.
Đối với bản thảo lần này, cô không muốn đợi đến khi về nước mới chỉnh sửa lại, cô muốn nhanh chóng gửi về cho mọi người biết.
Đáng tiếc ở đây không thể gửi bưu kiện được, nhưng cô nhớ Mok từng nói, có tín hiệu là có thể lên mạng.
Đoán chừng là chưa tìm được hướng tốt.
Mặt trời mới lên cao mang theo hơi nóng, vừa mới sáng sớm đã vô cùng oi bức.
Cô giơ điện thoại lên xoay một vòng, vẫn không có sóng.
Tô Hạ chán nản, ngẩng đầu nhìn cột tín hiệu liền ngẩn người.

Ánh mắt chợt lóe lên, cô leo lên cái thang dựng sẵn ở đó, muốn trèo lên mái nhà.
Vừa đúng lúc Kiều Việt từ trong lều đi ra, thấy cô đang đứng giữa lầu hai, rõ ràng đang rất sợ hãi, lại cắn môi dưới cố gắng giơ điện thoại lên.
Khóe miệng anh giương lên.
Cái thang rung rung, anh không muốn lên tiếng dọa tới cô, chính mình đứng ở phía dưới đỡ thang cho cô.
Sau khi sợ hết hồn hết vía, nhìn xuống dưới mới phát hiện bác sĩ Kiều đang đỡ thang cho cô.

Cô nhớ tới cơn ác mộng tối hôm qua, cảm thấy có chút xấu hổ: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
“Em thử bắt tín hiệu mạng.”
“Đưa lại gần thử xem.”
Tô Hạ giơ điện thoại ra, tuy rằng chỉ có tín hiệu 2g, nhưng vẫn có thể gửi tin.
Mở ra kết nối với máy tính, tuy rằng hòm mail vẫn đang ở trang thái download, nhưng cũng không phải là không mở được, từ từ mở ra.
Tô Hạ nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy mình phơi nắng nãy giờ cũng đáng giá.
Dưới lầu truyền đến giọng nói to của Lev: “Cái gì? Cầu sập rồi?”
Hả?
Tô Hạ từ trên lầu hai nghe ngóng, chỉ có thể trông thấy đỉnh đầu của Lev, đối phương nói to vào điện thoại: “Vật liệu của chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Ông ấy cằn nhằn một trận, cuối cùng thở dài.
Tô Hạ nghe hiểu đại khái, ngay sau đó cúi xuống, không để ý tóc tai rối tung, mở miệng nói với Lev: “Nước sông Nile dâng cao làm sụp cầu, vậy chừng nào mới sửa xong vậy?”
Lev ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một đầu đầy tóc, sợ hết hồn: “OMG.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.