Gả Cho Bác Sĩ Kiều

Chương 32: Trừng Phạt Nho Nhỏ


Bạn đang đọc Gả Cho Bác Sĩ Kiều FULL – Chương 32: Trừng Phạt Nho Nhỏ


Ngoài trời không ngừng truyền đến tiếng sấm.
Cho dù trên đầu có ô che, nhưng ô bị gió thổi, vẫn bị nước mưa tạt vào.
Tay cầm ô của Kiều Việt hơi động.
“Tôi bảo này, hai người cứ đứng trong mưa làm gì? Mau đi vào đi.” Ngưu Bối chạy ra ngoài, phát hiện hai người vẫn đang đứng trong mưa.

Anh ta quay đầu gọi một tiếng, giọng nói hòa vào màn mưa, cũng không biết hai người kia có nghe thấy không.
Tô Hạ lấy dũng khí, nắm lấy tay đang cầm ô của Kiều Việt: “Chúng ta đi vào trước được không?”
Giọng nói mềm mại, mang theo ý năn nỉ.

Cho dù cả người ướt nước mưa, tay Kiều Việt vẫn có độ ấm, trái lại tay Tô Hạ lại lạnh như băng.
Anh thả lỏng một chút, đưa dù cho cô, lướt qua người cô đi vào trong.
Tô Hạ bước nhanh đuổi theo.
Bên ngoài trời mưa rất mát mẻ, trong phòng đóng kín cửa ngược lại rất oi bức.
Kiều Việt vừa vào phòng không nói lời nào đi thẳng vào phòng tắm, Tô Hạ tay chân luống cuống đứng ngoài cửa.
Tiêu rồi, bị anh giận rồi.
Buổi chiều lúc chuẩn bị ra ngoài nghênh ngang biết bao, bây giờ về rồi thì hồn bay phách lạc.

Lúc ấy quả thật đã quên nói với anh một tiếng, chỉ nghĩ mình đi nhanh về nhanh, cũng không mất nhiều thời gian.
Sai rồi.
Cô đứng sát vào góc tường, người đứng thẳng, đầu lại cúi xuống, giống như học sinh bị thầy giáo phạt.
Tiếng bước chân vang lên, Tô Hạ còn chưa kịp ngẩng đầu, đã có một cái khăn tắm to bao lấy người mình.
“A?” Trùm lên giống như khăn voan của cô dâu.
Kiều Việt không để ý mình, hai tay đặt trên đầu Tô Hạ, lau tóc cho cô.

Nhưng bởi vì thói quen vò mạnh, động tác lại nhanh, Tô hạ có cảm giác tình huống của mình bây giờ rất giống con chó lúc mới được tắm xong.
Bác sĩ Kiều cảm thấy lau cũng tạm rồi, mới nhấc khăn ra, lúc đó tóc Tô Hạ như bị gió bão thổi qua.

Anh để khăn tắm lên vai Tô Hạ, đi đến vali tìm quần áo: “Em đi thay quần áo ướt ra đi.”
Tô Hạ giật giật, đáng thương nói: “Còn anh thì sao?”

Kiều Việt nói giọng lạnh băng: “Lo cho mình trước đi.”
Bị nói cho không biết phải trả lời thế nào, Tô Hạ cầm lấy quần áo, tinh thần vô cùng sa sút.
Trên đời này buồn nhất không phải là bị người xấu cố ý gây tổn thương, mà là lời nói lạnh nhạt của người mà mình quan tâm.
Tuy rằng Kiều Việt không có ý đó, nhưng thấy anh xa cách như vậy, khiến Tô Hạ không biết phải làm sao.
Cảm thấy chật vật.
Cô mang theo quần áo, mãi đến khi Kiều Việt thay đồ xong đi ra rồi, cô vẫn còn đang ngẩn người.
Hình như vẫn còn cảm thấy tủi thân.
Kiều Việt hé miệng, ngồi trên ghế hỏi cô: “Hôm nay em ra ngoài làm gì?”
Tô Hả cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: “Cùng Tả Vi đi xem thôn xóm.”
“Vì sao không nói cho anh biết?”
“Tại anh bận.”
“Anh nhớ rõ lúc mới đến mọi người đã họp một lần.

Lúc đó có nói qua quy định ở đây rất rõ ràng, phải chú ý công tác làm sao cũng nói rõ.” Kiều Việt phá lệ nói một hơi dài, cuối cùng hỏi lại: “Lúc về em có đọc lại hay không?”
Tô Hạ trợn mắt há mồm.
Chú ý công tác?
Hình như chỉ xem qua loa, cô chỉ xem nững chỗ trọng điểm, những chỗ khác vì có nhiều từ tiếng Anh lạ, vẫn còn đang từ từ dịch sang tiếng Trung…
Vẻ mặt cô đã nói lên hết thảy, Kiều Việt thực sự tức giận cười nhếch miệng: “Tô Hạ.”
“…”
“Đừng để anh cảm thấy cho em đi theo là quyết định sai lầm.”
Đầu ngón tay Tô Hạ run rẩy, nhịn không được thút thít.
Kiều Việt không cười nữa, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Anh chỉ vào mặt đất dưới chân, nói: “Em có biết ở chỗ này từng xảy ra chuyện gì không?”
“Bạo động, mấy nam trước Nam Sudan đòi độc lập, nơi này có bao nhiêu người chết em có biết không?”
“Bệnh sốt rét, chỉ trong ba ngày đã làm cho cả một thôn bị xóa sổ.”
“Bệnh sốt đen, trong quyển sách đầu giường của em cũng ghi rõ, chắc em cũng tưởng tượng ra được cảnh tượng xác chết khắp nơi.”
Tô Hạ có chút xúc động, cắn môi dưới cố nén nước mắt: “Em sai rồi.”
“Hạ Hạ, anh không cần em nhận sai.”
Kiều Việt thở dài: “Trước khi đi đâu em phải thông báo với mọi người là mình đi chỗ nào, trước khi trời tối phải quay về đây.


Không phải anh đang dọa em, tuy rằng bọn anh là bác sĩ ở đây để cứu người, nhưng đối với thôn xóm và bộ lạc của bọn họ, chung quy chúng ta cũng là người ngoài.”
Anh thấy Tô Hạ vẫn cúi đầu, liền vươn tay nâng cằm cô lên, để hai đôi mắt rơm rớm nước mắt kia nhìn thẳng vào mình: “Hạ Hạ, nếu lỡ xung đột xảy ra, nơi này cũng không cần pháp luật gì cả, bọn họ muốn làm gì em anh cũng không cách nào cứu em được.”
Những lời này bất đắc dĩ nói ra, nhưng Tô Hạ có thể cảm nhận được lo lắng ẩn trong lời nói.
Cô lấy tay lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, đã khiến anh lo lắng.”
Kiều Việt hé miệng: “Anh đang tức giận.”
Cô tiến lại gần, lồng ngực ấm áp cũng không từ chối cô, cô cẩn thận vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, chia sẻ với anh chuyện hôm nay mình chứng kiến: “Em thấy người ta làm lễ cắt bỏ huyệŧ.”
Kiều Việt dừng lại một chút: “Cái gì?”
“Ở thôn đó, do một bác sĩ địa phương từng làm ở đây thực hiện.

Kiều Việt, hiện tại trong đầu em toàn là tiếng khóc của đứa trẻ kia, nhưng em không làm gì được cả.”
Anh trầm mặc, cuối cùng đưa tay vỗ vỗ lưng Tô hạ.
“Em cảm thấy lúc đó mình làm gì cũng không được.” Giọn nói Tô Hạ có chút run rẩy: “Em không thể làm một phóng viên, bình tĩnh ghi chép lại tất cả.

Em cũng không thể lên tiếng can thiệp, nhiều người vây quanh em như vậy, em rất sợ hãi.”
“Nếu bây giờ…cho em một cơ hội nữa, em sẽ làm gì?”
Tô Hạ dụi dụi mắt, Kiều Việt đưa tay ngăn cô lại.

Khóe mắt cô gái nhỏ đỏ lên, nếu cứ dụi sẽ tiếp tục nhiễm trùng sưng đỏ.
“Nói thật, em cũng không biết nữa.”
“Bác sĩ phụ khoa ở đây đã từng tiếp nhận bệnh nhân có bệnh án như vậy,” Kiều Việt kéo Tô Hạ ngồi lên đùi mình, tay ôm lấy eo cô: “Là một phụ nữ 28 tuổi, bởi vì vấn đề sinh sản mà bị viêm huyệŧ nghiêm trọng.”
“Bọn họ tẩy rửa sạch sẽ cho cô ấy, lại hỏi cô ấy có cần giữ lại phần sau khi cắt bỏ huyệŧ không.”
Tô Hạ ngẩng đầu: “Cô ấy chọn thế nào?”
“Cô ấy chọn muốn giữ lại, cho nên bọn họ tiếp tục khâu lại cho cô ấy.”
“Đa số phụ nữ ở đây đều đã trải qua nghi lễ đó, quan niệm của mọi người ở đây đều cho rằng cần phải làm như thế.” Kiều Việt bất đắc dĩ: “Không phải là các cô ấy chưa từng được nghe tuyên truyền, đáng tiếc không có hiệu quả gì cả..”
“Nhưng mà, đau lắm đó.”
Vấn đề này đã được các tổ chức quốc tế nhận thức, đã qua mấy chục năm, nhiều tổ chức và chính phủ đã kêu gọi thủ tiêu nghi lễ này.

Nhưng mà ở đây, chính những người phụ nữ lại kiên tì muốn “giữ gìn truyền thống”, thậm chí khi hỏi các cô ấy có muốn che lại không, các cô ấy cũng không hề do dự mà chọn có.

Thật sự rất bất đắc dĩ.
“Cho nên chuyện em có thể làm, chính là dùng bàn tay và trí óc, ghi chép lại, truyền bá ra ngoài, để cho nhiều người nhận thức được vấn đề này, sẽ có càng nhiều người cùng kêu gọi.” Lời nói của Kiều Việt có chút giống ý tứ của cô lúc trước: “Đây là công việc của em.”
Tô Hạ ôm chặt Kiều Việt hơn nữa.
Kiều Việt thây Tô hạ được voi đòi tiên, bỗng nhiêm cảm giác bị gián đoạn, nợ cũ vẫn nên tính đầy đủ.

Anh phải làm cho cô nhớ kỹ sai lầm lần này, lần sau mới không thể tái phạm.
Cô ấy không trải qua hết, nghĩ đâu cũng tốt đẹp, cứ tưởng như mình vẫn ở nơi hòa bình như trong nước…mười phần nghĩ sai rồi.
Nghĩ đến đây, Kiều Việt đứng dậy, đỡ cô đứng vững.
Tô Hạ không rõ, ánh mắt hồng hồn như con thỏ nhỏ.
Anh nhìn một cái rồi không quay đầu nữa, xương quai xanh gần cổ lại hấp dẫn lực chú ý: “Bây giờ sai gì thì phạt nấy, em đem tờ giấy ghi chú quy định công tác xuống đây.”
Tô Hạ mơ mơ hồ hồ đứng im không nhúc nhích.
Lúc quay về phòng Tả Vi vừa tắm rửa xong, tóc vàng dính sát vào đầu, đang hút thuốc pha cà phê ở phòng khách.
Cô ấy nhìn Tô Hạ từ trên xuống dưới, ánh mắt trêu ghẹo: “Hey, quần áo đàn ông.”
Tô Hạ đang mặc áo sơ mi của Kiều Việt, rộng thùng thình như váy.
Tầm vóc đàn ông và phụ nữ có khác biệt, Kiều Việt không phải là loại cơ bắp, nhưng mặc quần áo cũng thể hiện được đường cong hoàn hảo.

Áo anh mặc vừa người, cô mặc vào lại rộng thế này.
Bây giờ trong đầu Tô Hạ chỉ nhớ tờ giấy quy định công tác, cười lấy lệ với Tả Vi một cái, sau đó đi vào phòng ngủ của mình tìm.
Trên tủ đầu giường không có, trong túi xách cũng không có…
Đâu rồi?
Cô vò đầu bứt tóc, cuối cùng nhớ ra vỗ tay một cái, vào tìm dưới cuối giường…Hôm trước cảm thấy giường lung lay, đã đem xuống kê vào chân giường rồi.
Sau khi lấy ra Tô Hạ há hốc mồm, trên mặt cuốn tập toàn là bùn vàng, mà tờ giấy chú ý công tác bao lấy cuốn tập đã bị giày vò sắp rách rồi.
Tả Vi nhàn nhã uống cà phê, tựa vào cửa phòng cô: “Đang tìm đồ gì à?”
Tô Hạ ừ một tiếng, chợt nghĩ ra: “Tờ ghi chú công tác cô còn giữ không?”
Cô ấy à một tiếng, bắt đầu vò mái tóc ngắn lộn xộn của mình: “Chắc là còn.”
Tô Hạ đi qua: “Có thể cho tôi mượn được không?”
“Từ từ đã.”
Cô ấy tìm một hồi, cuối cùng cũng lôi ra được tờ giấy kia: “Lấy cái này làm gì?”
Vẫn còn nguyên vẹn, tốt quá!
“Cám ơn.” Tô Hạ cầm lấy rồi bỏ chạy: “Tí nữa nói cho cô biết.”
Tả Vi thở ra một hơi khói, ngồi xổm trên mặt đất nhếch miệng: “Ý, cái đó tôi dùng để lót chén…”
Tô Hạ tất nhiên không nghe thấy nữa rồi.
Cô nhanh chóng cầm tờ giấy chạy xuống gặp Kiều Việt.
Anh cầm lầy tờ giấy dính đầy dầm mỡ kia, nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

Đáy lòng Tô Hạ thầm kêu một tiếng, mặt dày bán đứng bạn bè: “Đây là tờ của bạn cùng phòng em, không phải của em.”
“Chỉ sợ của em không còn giữ được như thế này.” Bác sĩ Kiều nói trúng tim đen, cuối cùng để tờ giấy lên bàn.
“Lại đây, đọc thuộc hết chỗ này.”
???
Cô cứ nghĩ mình nghe lầm: “Anh nói là đọc thuộc lòng á?”
Kiều Việt không để ý đến cô, nhìn đồng hồ: “Bây giờ là chín giờ kém mười lăm, anh học với em, chừng nào học xong mới được đi ngủ.”
Tô Hạ há hốc mồm.
Ghi chú quy định công tác là cái gì, toàn là một đống điều khoản tiếng Anh nhàm chán.
Kiều Việt bắt cô đọc hết.
Đừng nói tiếng Anh, ngay cả đọc tiếng Trung cũng mất không ít thời gian.
Cô bày ra vẻ mặt cầu xin: “Không thương lượng được sao?”
Kiều Việt đem một cái ghế tới ngồi cạnh cô, trong tay cầm một quyển sách, liếc mắt nhìn cô một cái.
Tô Hạ biết mình đuối lý rồi.
“…”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên ngoài là tiếng mưa to tầm tã.
Tiếng sấm như đánh trên nóc nhà, trong phòng cũng bị chấn động.
Tô Hạ cắn đầu bút, đã sắp mười rưỡi tối rồi, nhưng mà cô vẫn chưa học thuộc hết một trang.

Cô lén lút nhìn Kiều Việt một cái, anh đang chăm chú đọc sách dưới ánh đèn.
Anh phát hiện cô đang nhìn mình, khép sách lại: “Học xong rồi?”
“…Chưa.”
Kiều Việt nhíu mày: “Tổng cộng có 34 điều, em học tới câu nào rồi?”
Tô Hạ cắn môi dưới, đưa bàn tay lên, giơ ra mười ngón tay trắng noãn.
Kiều Việt bất đắc dĩ: “Mới thuộc 10 điều?”
Cô chậm rãi gập mấy ngón tay xuống: “7 điều.”
Một điều có hơn một trăm từ, trong đó có nhiều từ cô chỉ mơ hồ đoán nghĩa.

Từ lúc lên đại học đã không còn đụng đến sách tiếng Anh nữa, cô đã muốn quên hết rồi, xem phim thì cứ nhìn phụ đề mà đọ, nếu không người ta nói nhanh quá nghe không hiểu…
Kiều Việt đặt sách của mình sang một bên, lấy tờ giấy sang, nhíu mày nhìn: “Khó thế à?”
“Tiếng Anh của em không tốt lắm…” Tô Hạ đảo mắt , quyết định vòng vo.
Cô xoay người nhào vào lòng Kiều Việt, dụi dụi, dùng giọng nói mà chính mình cũng cảm thấy ngượng ngùng xin xỏ: “Kiều Việt…A Việt, em biết sai rồi, lần này khỏi cần học có được không?”
Âm thanh mềm mại, cánh tay lành lạnh, lúc cô ôm anh đưa tay lên, áo sơ mi chỉ che qua mông, lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài.
Yết hầu Kiều Việt nuốt một ngụm, ôm lấy eo Tô Hạ, cúi người áp mặt mình vào mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Em gọi anh là gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.