Bạn đang đọc Gả Cho Bác Sĩ Kiều FULL – Chương 34: Sửa Chữa Trong Mưa
Năm nay khí hậu có chút khác thường, vừa hay mọi người ở đây, lo ngại nhất chính là sự khác thường đó.
Bởi vì nó mang ý nghĩa tai họa.
Đáng ra mùa mưa tháng năm tới sớm vào cuối tháng ba, cây cầu duy nhất nối tới nơi này đã sập rồi, tuy rằng đã phái một đội đến sửa gấp, nhưng ở thượng nguồn mưa mãi không ngừng, không biết bao giờ mới có thể sửa xong.
Đây lại là nơi đặc biệt khó khăn, muốn sửa chữa chủ yếu dựa vào sức người.
Không có máy móc tiên tiến hỗ trợ, trong hoàn cảnh xấu, mọi thứ đều là ẩn số.
Lev tổ chức họp cùng mọi người, lúc nói tới vấn đề này, ai nấy đều trầm mặc.
“Trong lúc chưa biết khi nào cầu mới sửa xong, chúng ta mỗi ngày dùng gì cũng phải tiết kiệm, kể cả thuốc cũng vậy.” Ông ta nói, “Không ai biết một giây sau sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng tiết kiệm được tới lúc nào thì hay lúc đó.”
Có lẽ vì vẻ mặt của ông ta rất nghiêm túc, khiến cho Tô Hạ có cảm giác căng thẳng như đang trong thời chiến.
Lev để Mok kiểm kê lại đồ dùng trong kho, từ thuốc đến đồ ăn, xem xem có thể chống đỡ được mấy ngày nữa.
Sau một tuần đóng quân chữa bệnh, người ở đây dần dần cũng tiếp nhận bọn họ, không phòng bị như trước đây, khi được chữa bệnh cũng đem chút đồ tới để cảm ơn.
Ví dụ như hai bó rau, ví dụ như mấy củ khoai tây.
Nơi đây vốn rất nghèo, hành động đó của bọn họ xem như rất rộng rãi rồi.
Trước đây y đội không nhận những thứ này.
Nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, Lev cũng ngầm đồng ý, mọi người cũng tự hiểu nhận lấy, tích trữ trước vào kho.
Mấy ngày liên tiếp mặt trời buổi sáng rất chói chang, buổi chiều sấm chớp vang rền kéo dài đến tối, Tô Hạ cũng bắt đầu rầu rĩ.
Cô không chỉ buồn, mà còn lo lắng, có chút không thoải mái.
Không biết là do khí hậu không dễ chịu, hay là do khẩu phần ăn thay đổi.
Từ lúc đến châu Phi đến giờ, cô…không đi nặng được.
Chính là bị táo bón trong truyền thuyết.
Nhưng mà cũng không đến mức táo bón nặng.
Chỉ là ngày trước ngày nào cũng đi một lần, rất thoải mái, bây giờ cảm thấy rất khó chịu.
Nếu không đi được, cô theo bản năng cũng không dám ăn nhiều.
Kiều Việt dần phát hiện được cô không bình thường, cuối cùng kéo cô ra một góc, ánh mắt đảo qua gương mặt bị mất chút thịt của cô, cau mày: “Gần đây em làm sao vậy?”
Buồn cười, trên TV người ta đều chiếu cảnh cùng người đàn ông của mình ngắm trăng nói chuyện nhân sinh lý tưởng, cô không muốn đứng dưới bóng cây chà là cùng bác sĩ Kiều nói chuyện táo bón đâu.
“Trời nóng nực, thấy không ngon miệng.”
Kiều Việt lấy dầu cù là cất riêng đưa cho cô.
Thành thật mà nói, trước khi xuất ngoại, cô chưa bao giờ dùng thứ này.
Nó gợi nhớ đến ký ức nóng bức năm lớp 12, dùng hai giọt xoa xoa bên huyệt thái dương để khiến thần kinh tỉnh táo, nhưng không có tác dụng, không cẩn thận lại để dính vào mắt.
Nhưng bây giờ cảm thấy dùng rất tốt.
Tinh thần tỉnh táo, muỗi đốt không ngứa, ngày nóng dùng vào cảm thấy cơ thể cũng mát mẻ hơn một chút.
Tô Hạ nóng đến mức cả mặt đỏ bừng, nhịn không được quệt dầu lên cổ và hai bên thái dương, cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Kiều Việt vén tóc mai ẩm ướt của cô ra sau tai: “Vất vả rồi.”
Tô Hạ nhếch miệng: “Anh mới vất vả.”
Trong phòng bệnh còn oi bức hơn bên ngoài nhiều, không khí còn không tốt, hai ngày trước y tá Nina bị say nắng, Mok nghiên cứu hướng gió, đổi hướng phòng bệnh, lúc này mới tốt hơn một chút.
“Anh quen rồi.” Trên cổ anh còn đeo ống nghe, sau khi cởϊ áσ blouse trắng ra trên cánh tay vẫn còn một lớp mồ hôi, làn da lúa mạch như ngọc tỏa sáng.
Tô Hạ nhón chân lên phủi phủi áo cho anh, vẻ mặt chăm chú, cực kỳ ngoan ngoãn.
Kiều Việt nhìn cô chằm chằm, không nhịn được ôm cô.
Tô Hạ ôm cổ anh cười ha ha: “Anh làm gì thế?”
Kiều Việt hôn lên gò má cô một cái, môi giương lên một nụ cười đẹp: “Muốn ôm em.”
Ở đây người đến người đi, nhưng gần đây mọi người đều đã phát hiện ra quan hệ của Tô Hạ và Kiều Việt, nhìn họ bằng ánh mắt cực kỳ ước ao.
Ngay cả người đang ngồi ở cửa hóng gió như Lev cũng hâm mộ cảm thán: “Kiều, cậu thật hạnh phúc, có một người vợ ủng hộ mình như vậy.”
Tô Hạ không ngại cười hì hì: “Tôi cũng là đến đây làm việc mà.”
Hôm nay cô chụp được không ít ảnh, bác sĩ, y tá, bệnh nhân, hậu cần, sinh hoạt của mọi người, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cô đều ghi chép lại, dần dần Tô Hạ nuôi được thói quen viết nhật ký, trải nghiệm sống mỗi ngày đều viết lại.
Tắt màn hình điện tử đi, dùng giấy bút để viết, mang đến cảm xúc lắng đọng năm tháng.
Sau giờ ngọ trời nóng bức, cô không ngủ được, rút nhật ký bên gối ra xem.
“…Tuy rằng ít người, nhưng mỗi người được phân công công việc rất rõ ràng.
Bác sĩ, y tá trong phòng bệnh, cả hậu cần đều rất mệt.
Mấy ngày nay Mok bị mấy trận mưa rào quấy nhiễu, cả người nóng như lửa, tín hiệu ngày nào cũng đứt đoạn, thuốc và đồ ăn đều do anh ấy ghi chép lại, có lúc việc liên quan đến phát thuốc cho bệnh nhân cũng do anh ấy đảm trách, anh bạn Singapore mới tới này cũng gầy đi trông thấy.”
Cứ đọc mãi, đến lúc sắc trời dần tối lại.
Tô Hạ chạy ra đóng cửa lại, lại sắp mưa rào.
Gió trước trận mưa này đặc biệt mạnh, bên ngoài cửa sổ thổi mạnh, đập vào kêu ra tiếng.
Phía dưới có tiếng hét lên, nhân lúc còn chưa mưa, Tô Hạ tranh thủ nhìn xuống.
Gió cuồn cuộn thổi, màng ni lông mỏng bị thôi căng ra trông như cánh buồm đón gió…
Nhưng mà lều chữa bệnh đâu phải thuyền,.
Không nhịn được kinh ngạc có tiếng thốt lên: “Trời ơi, lều sắp bị thổi bay rồi.”
Lev và Kiều Việt lập tức xông tới chặn hai bên, kết quả là, ở giữa bị phồng ra.
Nút thắt ở trên đống cỏ khô bị nới lỏng, một trận gió mạnh lại thổi tới.
Tô Hạ mồm chữ “O”, Lev ở phía dưới hét lên một tiếng mau xuống hỗ trợ, cô nhanh chóng đóng cửa sổ, trùm áo mưa chạy xuống dưới lầu.
Kiều Việt thấy cô liền nhìn chằm chằm: “Em xuống đây làm gì?”
“Hỗ trợ a.” Cô nhìn xuống chỗ đất có bùn, xoay người lại ôm cái xẻng ra: “Đào hố, lấy đất ở dưới chặn lại.
Đất ở đây cũng không có dinh dưỡng gì, không thể dùng đá chặn góc, dùng ghế thủ công thì không chịu nổi sức gió, ý kiến của cô cũng giúp mọi người lấy lại tinh thần rồi.
Kiều Việt nhận lấy xẻng trong tay cô, khen một câu: “Cô gái thông minh.”
Tô Hạ cười hì hì.
Lev chạy vào đem hết dụng cụ ra, đưa cho mỗi người một cái.
Y tá và bệnh nhân trong lều cũng đổi vị trí.
Lúc này trời đã tối sầm lại, gió càng thổi điên cuồng.
Kiều Việt và Lev ở bên trái, mọi người còn lại ở bên phải vừa chặn lều vừa chạy đua với thời gian.
Lúc mọi người đào hố, Tô Hạ ngồi trên tấm màng plastic làm quả cân, chờ đến lúc đào xong thì lấy góc viền nhét xuống dưới.
Đất không dám hất lên cao, hất lên bị gió thổi có thể bay trúng mặt người khác.
Nhưng mưa to không đợi người, cuồn cuộn xoắn đến từ sau ra trước.
Kiều Việt chụp cái mũ lên đầu Tô Hạ đang ngồi sau lưng, giúp cô không bị xối nước bất ngờ.
Nước mưa rơi lộp độp trên đầu, tạo nên âm thanh khó chịu.
Cho dù như vậy, trên mặt Tô Hạ vẫn bị ướt, bùn trong tay dần nhão ra: “Còn cần bao nhiêu nữa?”
“Em mau đi vào đi.”
Cô nghe thấy tiếng Kiều Việt gọi.
Thậm chí một vài y tá địa phương còn leo lên nóc lều ép rơm, Tô Hạ kiên quyết lắc đầu: “Không, em cùng làm với mọi người.”
Lại một cơn gió mạnh thổi tới, phảng phất trong không khí âm thanh của gió táp mưa sa.
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng Nina hét lên: “Bên này bị dột, có trẻ em bên trong.”
Lev vọt vào, chưa kịp đè lại đã bị gió thổi lên.
Tô Hạ a một tiếng, cả người ngã xuống, lúc ngực đập vào mặt đất rất đau, nhưng cuối cùng cũng chặn được lều.
Nếu không chặn được, toàn bộ sẽ bị gió thổi toạc ra mất.
Cô nằm sấp, trong lòng còn rất sợ hãi, cả người toàn là bùn ướt.
Kiều Việt không chạy tới được, cao giọng hỏi cô: “Em có sao không?”
“Khụ khụ, không.”
Tô Hạ khó khăn đứng lên, vẫn không dám thả lều ra, vẫn cố gắng đứng chặn.
Lev sau khi ôm mấy đứa nhỏ ra ngoài, nhìn cô áy náy nói: “Tô, thật xin lỗi.”
Không có ai làm sai cả.
Tô Hạ muốn nói ra, vị bùn trong miệng dâng lên, cổ họng cô ngắn, bình thường ngửi thấy mùi mình không thích hoặc ăn trúng đồ mình không thích đều sẽ dễ cảm thấy buồn nôn.
Mùi tanh của bùn trào lên, không biết ma xui quỷ khiến thế nào trong đầu hiện lên hình ảnh hai người đàn ông bản địa ngồi trước cửa nói ra nước…
Cảm giác buồn nôn ngày càng mãnh liệt, cô ngồi xổm trên mặt đất nôn khan, khó chịu đến mức nước mắt chảy ra.
Thân thể bỗng nhẹ bẫng, Kiều Việt kéo cô lên, bùn trên mặt được một bàn tay ấm áp lau khô.
Kiều Việt vỗ vỗ lưng cô: “Không sao, không sao.”
Tô Hạ cố gắng đè nặng tiếng nôn khan, không ngờ lại biến thành ho.
Cô vừa ho vừa nói với Kiều Việt: “Khụ khụ, lều, lều.”
Kiều Việt lo lắng nhìn cô một cái, cuối cùng xoay người lại tiếp túc chặn.
Họa vô đơn chí.
Lúc mọi người đang vội vàng bỗng cạch một tiếng, mất điện.
Đừng nói Mok, tất cả mọi người đều muốn sụp đổ.
Tô Hạ ngẩn người, cắn răng buồn đầu tiếp tục đè.
Đang lúc dùng sức liều mạng lấy đất lấp lên, một đôi tay nho nhỏ lặng lẽ phụ thêm vào.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu, phát hiện ra một cô bé đang quỳ gối trong lều, chân nhỏ giẫm lên bùn, đang giúp bọn họ lấp đất.
Cô bé rụt rè cười với Tô Hạ một cái.
Hốc mắt Tô hạ liền đỏ.
Cô biết cô bé, là một đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi, theo y đội đến nơi này.
Từ nhỏ đã mang trong mình căn bệnh HIV.
Cô bé không có tên, bác sĩ địa phương chỉ gọi số giường của cô bé, sau khi Lev đến đã cho cô bé một cái tên có ý nghĩa, là Hope, hi vọng.
Hope đã sắp 9 tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ trông như đứa trẻ 6 tuổi, vừa gầy vừa nhỏ.
Y tá Nina đang kiểm tra nhân số, thấy cô bé ở đây, hoảng sợ chạy tới ôm lấy.
Nina rất sốt ruột, bởi vì hệ thống miễn dịch của cô bé đã không còn tác dụng.
Cô bé không thể bị cảm, không thể bị nhiễm vi khuẩn từ bùn đất, ngay cả những chi tiết rất nhỏ thôi cũng có thể trở thành nguy hiểm trí mạng với cô bé rồi.
Nhưng có lẽ hành động của cô bé đã tạo ra sức hút, càng ngày càng nhiều bệnh nhân tham gia.
Tuy rằng bọn họ không thể trợ giúp bên ngoài như bọn Kiều Việt, nhưng có người giúp đỡ dịch chuyển giường, có người đi cất chăn.
Tô Hạ cảm thấy nội tâm sôi trào, mơ hồ hiểu được vì sao Kiều Việt gắn bó với nơi này.
Mưa lại to hơn, nhưng cũng không lớn bằng lực lượng đồng tâm hiệp lực của đội ngũ ở đây.
Bác sĩ Merrick đến từ Australia trực tiếp cởi hết áo khoác và áo phông, cười ha ha đứng trong mưa.
Dù sao cả người cũng ướt hết rồi.
Đến lúc mưa tạnh, mặt trời lại ló dạng, tất cả mọi người đều mệt nhoài.
Kiều Việt và Tô Hạ không thèm để ý hình tượng, trực tiếp nằm bên cạnh nhau, nhịn không được liếc nhau mấy cái, cười ra tiếng.
Cô cảm thấy, mình lại đến gần anh hơn một chút.
Khoảng cách trong lòng hai người.
Nhưng Tô Hạ không nghĩ tới, sau hôm mưa to đó, cả không khí ở trạm chữa bệnh cực kỳ trầm lắng.
Xuất hiện tình huống người bệnh tử vong.
Mok dạo gần đây tâm tính nóng nảy cùng với Lev cũng bởi vì việc này mà cãi vã đến mức không thể cứu vãn.
Mà cây cầu trên sông Nile, vẫn chưa được sửa xong.