Bạn đang đọc Gả Cho Bác Sĩ Kiều FULL – Chương 31: Lễ Cắt Huyệŧ
Biết đến lễ cắt huyệŧ là nhờ phim “Hoa của sa mạc”.
Sau khi Tô Hạ nhịn không được lên mạng tìm hiểu rất nhiều, mới phát hiện mặc dù có kêu gọi ngăn chặn, nhưng hiện giờ vẫn còn dân tộc tiến hành nghi thức này.
Những gia đình có con gái từ 4 đến 8 tuổi, cha mẹ sẽ mời bác sĩ địa phương hoặc người có danh tiếng và kinh nghiệm trong tộc để tiến hành nghi lễ cắt bỏ huyệŧ cho con mình.
Nghĩa trên mặt chữ, nghi lễ tàn nhẫn cắt bỏ bộ phận trên người bé gái, chỉ chừa lại một lỗ nhỏ, dùng để bài tiết.
Người dân ở đây cho rằng, cắt đi rồi thì đứa con gái sẽ duy trì được sự thuần khiết, cho đến đêm tân hôn do người chồng mở ra.
Đối với bọn họ, đây là một loại nghi thức, những vị phụ huynh cũng vì thế mà ăn mặc chỉnh tề.
Thế nhưng đối với đám Tô Hạ đứng xem, đây là một hành động dã man.
Tô Hạ cảm thấy vận khí của đứa bé hẳn là không kém đến thế…
Hơn nữa người kia là bác sĩ khoa ngoại, nên cũng được tiếp cận với nền giáo dục cao, có cô ấy ở đây, chắc không phải là để làm lễ cắt bỏ huyệŧ đâu…
Cô nói suy nghĩ của mình cho Tả Vi nghe, đối phương nhàn nhạt đáp: “Kết quả như thế nào, phải xem mới biết được.”
Xem thì xem.
Cả đường đi người phụ nữ ôm con gái ra phía ngoài thôn, Tô Hạ cảm thấy bọn họ đang làm chuyện ngu ngốc: “Nhỡ đâu nhà này đi thăm người thân thì sao? Chúng ta lại phải đi theo sang thôn khác à?”
Tả Vi liếc cô một cái, đưa tay vò mái tóc vàng óng, giọng nói vì hút thuốc mà khàn đi: “Nếu như không dám xem thì cô về trước đi.”
Tô Hạ thở dài: “Tôi đúng là không dám.
Nếu như thật sự là lễ cắt huyệŧ, vậy chúng ta nên làm gì? Chạy tới ngăn cản, hay là trơ mắt đứng nhìn?”
“Tô,” Tả Vi thở dài một hơi, sau trận mưa to, trời lại càng nóng, gò má cô nóng đến nỗi đỏ hết lên: “Cô là phóng viên.”
Con ngươi màu ngọc bích kia nhìn chằm chằm Tô Hạ: “Tôi cũng là phóng viên, bây giờ trước mặt chúng ta có tin tức, cô có đi không?”
Tô Hạ có chút trầm mặc.
Đi, viết bài lại rồi chia sẻ, có lẽ sẽ càng có nhiều người quan tâm đến vấn đề này, tạo thành sức mạnh, có thể tạo sức ép khiến những nghi lễ như thế này dần dần biến mất.
Nhưng mà Tô Hạ suy nghĩ, chẳng lẽ mình có thể đứng đó xem sao?
Biến con mắt mình thành ống kính, dùng não ghi nhớ, ngồi xổm xuống ghi chép?
Tả Vi thấy bước chân của cô chậm dần, có chút mất kiên nhẫn, tự mình cúi đầu chăm chú bước đi.
Nhưng vừa đi được một chút, lại quay lại kéo Tô Hạ trốn sau một thân cây.
Loại cây long huyết này tán rất dày, giống như một cây nấm to, từng bụi từng bụi rải rác trên vùng bình nguyên.
Thân cây dễ dàng che khuất hai người bọn cô, mà gia đình nọ ở phía trước không xa cũng dừng lại, chỗ một cái lều vải bố to.
Sau trận mưa, lều đã ướt, dưới ánh nắng màu sắc càng nhợt nhạt.
Bé gái tóc xoăn không hiểu chuyện gì, nằm trong ngực mẹ mút ngón tay, hai mắt mở to, nhìn về phía người đang vươn tay muốn ôm bé.
Bé có chút kháng cự, quay đầu muốn trốn vào ngực mẹ.
Chuyện xảy ra theo đúng hướng mà Tả Vi đã nghĩ tới.
Người kia đốt một đống lửa, nhưng bởi vì củi ẩm, không đốt được.
Cô ta thử xong lần cuối liền từ bỏ, trên mặt tỏ vẻ bất lực.
Có mấy người đang trao đổi, cuối cùng đem công cụ cọ xát dưới nách.
Tô Hạ trợn tròn hai mắt.
Trái với sự sợ hãi của cô, Tả Vi có vẻ phấn khích, cô ấy dường như nửa nằm trên đất, giơ máy ảnh lên bắt đầu chỉnh tiêu cự.
Người mẹ kéo chân của đứa bé ra, cô bé chưa biết mình sắp đối mặt với chuyện gì, nhưng cũng bắt đầu cảm giác không thoải mái, bắt đầu giãy dụa.
Tô Hạ không nhìn nổi nữa, vừa mới đứng dậy, quay đầu liền va trúng một người.
Cô ngửi thấy mùi mồ hôi rất gay mũi, xung quanh thân cây là một đám người địa phương da vàng da đen vây quanh, người khô quắt.
Cô bị dọa lui mấy bước về phía sau, suýt nữa kêu ra tiếng, Tả Vi bên cạnh cũng bắt đầu có phản ứng.
Cô ấy nhanh nhẹn đứng lên, đem máy ảnh giấu ra đằng sau.
Tuy rằng không hiểu ngôn ngữ, biểu hiện trên gương mặt cũng nói lên nhiều điều.
Đám người đang nhìn chằm chằm vào hai cô không hề có chút thiện ý nào, môi mím chặt.
Nói thật, Tô Hạ có chút sợ.
Một người trong số đó tiến lên, muốn cướp máy ảnh của Tả Vi.
Nhưng Tả Vi phản ứng rất dữ dội, cô ấy hơi gầy, nhưng lực dùng không nhỏ.
Người kia cố gắng mấy lần không thành công, mấy người còn lại bắt đầu vây lại gần.
Tô Hạ rất sợ, kéo tay Tả Vi: “Cô đưa máy ảnh cho bọn họ đi.”
“Không.”
Tả Vi kiên quyết.
Sao lại là lúc này.
Tô hạ cuống lên: “Cô không đưa cũng sẽ bị cướp mất, giằng co ở đây thì có ích gì?”
Tả Vi trầm mặc, cuối cùng đưa tay ra trước mặt bọn họ, bấm xóa ảnh.
Tô Hạ tự nhận mình rất hoảng sợ, lúc này mạng mình mới là quan trọng, cô chủ động giao máy ảnh ra…
Đối phương lại không thèm xem.
Hình như ngay từ đầu nhóm người này đã đi theo các cô, mà các cô cứ chú ý bên kia, cho nên suốt hành trình không phát hiện ra.
Những người đang chuẩn bị tiến hành nghi thức cắt bỏ huyệŧ cũng cảm giác được có điều không đúng, người mẹ trẻ quấn đứa bé lại, bác sĩ đang cầm dao nhíu mày đến gần.
Cô ta thấy Tô Hạ và Tả Vi ở đây, ấp úng dùng tiếng Anh hỏi: “Tại sao hai người lại ở đây?”
Tô Hạ nghẹn thật lâu, không biết “lễ cắt bỏ huyệŧ” tiếng Anh nói thế nào.
Nhưng Tả Vi bên cạnh đã đi thẳng vào vấn đề: “Lễ cắt bỏ huyệŧ?”
“Đúng.”
Đối phương trả lời rất thản nhiên, đây là điều Tô Hạ không nghĩ tới.
“Phụ nữ ở đây đều trải qua ba lần đau, cắt bỏ huyệŧ, thành hôn, sinh nở, trai qua ba lần đau này mới có được cuộc sống viên mãn.” Cô ta nói.
Có lẽ thấy được các cô đang trao đổi, đám người phía sau cũng buông lỏng.
Người cao tuổi nhất dùng tiếng đại phương nói vài câu với bác sĩ, hình như giữa hai người có tranh chấp, âm thanh ngày càng kịch liệt.
Cuối cùng người nọ bất đắc dĩ: “Thật xin lỗi, bọn họ yêu cầu hai người phải rời đi.”
Cuối cùng thêm một câu: “Lập tức, ngay bây giờ.”
Tả Vi hơi nhíu mày: “Cô giúp bọn họ thực hiện nghi lễ này?”
Trên mặt cô ta lộ nụ cười thản nhiên, thậm chí còn có chút tự hào: “Kỹ thuật của tôi là tốt nhất, rất nhiều bé gái ở đây đã qua tay tôi.
Không cần áy náy mình đang làm chuyện không tốt, nếu như không làm, sau này lớn lên không có ai lấy, đau khổ lại càng nhiều.”
Thứ khó xoay chuyển nhất trên thế giới này, chính là phong tục và tín ngưỡng.
Tô Hạ có cảm giác bất lực.
Đám người kia cuối cùng cũng không cho các cô cơ hội nói chuyện nữa, sắc mặt kiên quyết, dường như muốn cảnh cáo các cô không được quấy rầy thêm nữa.
Lúc cô đi vẫn không nhịn được quay đầu lại, nhìn thấy bác sĩ kia đang dùng nước tẩy rửa hạ thể của bé gái.
Bước chân không tự chủ dừng lại, người đằng sau cũng không khách khí đẩy cô một cái.
Khoảnh khắc xoay người lại, chợt nghe thấy tiếng khóc thê thảm của đứa bé.
Tiếng khóc ngắt quãng, tê tâm phế liệt, bén nhọn như sắp mất mạng.
Nhưng người mẹ lại ôm bé trấn an, tựa như tiếng ngâm nga trầm thấp.
Cuối cùng âm thanh ngày càng nhỏ.
Tiếng khóc giống như mang theo ma lực, Tô Hạ cảm giác cả đời này chắc mình cũng không quên được.
Thứ không thể quên được còn có con dao găm bẩn thỉu cùng với lưỡi dao mỏng không biết đã dùng qua bao nhiêu lần trong tay người nọ.
Cô nhắm mắt lại cũng không ngăn được suy nghĩ, chỗ lưỡi dao kia đia qua, cắt đi cái gì…
Trở lại lều chữa bệnh, Tô Hạ đã rất mệt mỏi.
Trong tai dường như vẫn còn vang vọng tiếng khóc của đứa bé, cô thậm chí còn cảm thấy việc mình xoay người đi là hết sức độc ác.
Nhưng mà, cô đâu có năng lực làm gì?
Cô chỉ có đôi bàn tay này…
Tô Hạ dừng một chút.
Tay.
“Hai người đã đi đâu vậy?”
Nhân viên hậu cần ở đây là người Singapore, tên Mok, 27 tuổi, tốt nghiệp đại học Nanyang, hai chuyên ngành truyền thông và máy tính.
Bởi vì cùng là người tóc đen da vàng, anh ta cùng Kiều Việt và Tô Hạ cũng có chút gần gũi.
Tả Vi nhìn mặt đất không chớp mắt một hồi lâu, làm như không nhìn thấy Mok.
Tô Hạ uể oải trả lời: “Đi lòng vòng xung quanh.
“Vậy cô có gặp nhóm người đi cùng bác sĩ Kiều không?”
Kiều Việt?!
“Anh ấy làm sao?”
“Giờ ăn cơm tối không thấy hai người đâu, anh ấy mang người phiên dịch đi ra ngoài tìm.”
Sắc trời đã tối, gió thổi qua còn mang theo mùi của bùn đất.
Lúc nãy vừa mưa một trận, bây giờ nắng chiều còn vương lại cũng dần bị mây đen che khuất.
Đáy lòng Tô Hạ hốt hoảng: “Kiều Việt đi bao lâu rồi?”
“Hơn một tiếng rồi.”
Cô xem thời gian, bây giờ chưa tới 7 giờ.
Tô Hạ tìm trên người, mới phát hiện điện thoại của mình để trong phòng mất rồi.
“Phiền anh gọi cho Kiều Việt, nói anh ấy chúng tôi đã trở lại rồi.”
Mok lấy điện thoại ra, nhìn một lúc mới lên tiếng.
Tô Hạ khẩn trương: “Làm sao vậy?”
“Không có sóng.”
“Ban ngày vẫn có mà.” Cô còn gọi điện thoại quốc tế đường dài về nhà nữa.
“Thời tiết không tốt, sóng cũng yếu theo.” Nhiệm vụ của Mok rất nhiều, phải phụ trách thông tin ở đây, vừa phải kiểm kê thuốc xuất hoặc vào kho, còn kiêm luôn chức đội trưởng bếp ăn.
Bởi vì điểm chữa bệnh này vừa mới được dựng, anh ta đến sớm hơn so với những người khác, hốc mắt vì thức trắng đêm mà đỏ hết lên.
“Chắc chắn là do buổi chiều mưa to gió lớn làm hỏng dụng cụ của tôi rồi, cô chờ chút để tôi đi kiểm tra.”
Anh ta nói xong liền giơ điện thoại bước đi, không bao lâu sau đi đến trạm tín hiệu đơn giản trên lầu hai.
Tô Hạ chỉ biết lo lắng.
Cô cầm tóc, quay đầu thấy Lev đang giao ít đồ cho hộ sĩ, không ngừng nói “khử trùng”, “khử trùng”.
Tô Hạ lên tiếng: “Tổ trưởng…..”
“Tô,” Lev lúc nghiêm túc nhìn có chút hung dữ, cả người giống như cột trụ sắt: “Tuy rằng hai cô không thuộc quyền quản lý của tôi, nhưng tôi hi vọng các cô tôn trọng công việc của tôi.
Đi ra ngoài phải trình báo, đây không phải là nơi hòa bình như Trung Quốc.”
Cô bị nhắc nhở mà xấu hổ, cũng nhận ra việc mình đi ra ngoài lúc chiều quá đơn giản, thực ra định nói với Kiều Việt một tiếng, nhưng thấy anh cứ bận mãi, cũng nghĩ lúc đi lúc về cũng không mất bao nhiêu thời gian…Cô sai rồi.
Nửa giờ sau tín hiệu khôi phục lại bình thường, Mok đã liên hệ được với Kiều Việt.
Anh ta đưa điện thoại cho Tô Hạ, Tô Hạ lúng túng không dám nhận.
Mok chỉ nói vài câu, trong đó có mấy chữ: “Cô ấy rất tốt.”
Tô Hạ càng tự trách.
Mưa to lần thứ hai kéo đến, nhìn thấy trời đầy mưa, nhiệt độ cũng giảm xuống cảm thấy lạnh, nhưng áo khoác của Kiều Việt vẫn ở lại trong phòng.
Mệt mỏi, hối hận, tự trách, buồn bã.
Cô mang ghế nhỏ ra ngồi trước cửa, chờ cho đến khi có ánh đèn pin trong màn mưa chiếu đến.
Ngay lập tức Tô hạ bung dù đi ra.
Mưa rất to, cầm dù đi ngược chiều rất khó khăn, mấy lần gió thổi qua hắt nước lên người, Tô Hạ ôm hai tay vào muốn tránh, dù liền bị gió thổi bay mất.
Ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay vững vàng bắt được.
Che dù lên, mưa bị ngăn cách bên ngoài.
Kiều Việt đứng trong mưa, cả người ướt đẫm, trên mặt toàn là nước mưa.
Anh cầm ô che cho Tô Hạ, vừa đứng chắn gió chắn mưa cho cô, không để ý đến bản thân.
Mà đôi mắt kia khi nhìn thấy Tô Hạ, đồng tử vừa sâu vừa đen, thần sắc bên trong thản nhiên, không vui mừng cũng không tức giận.
Tô hạ vươn tay muốn sờ mặt anh, Kiều Việt nghiêng đầu tránh đi.
Tay cô dừng giữa không trung, mệt mỏi buông xuống, gắt gao nắm chặt hai bên người.