Đọc truyện [Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai – Chương 33 tại website TruyenChu.Vip
Chết tiệt, không mở được rồi! – cậu nhìn nó nói tiếp – Không có điện thoại thì làm sao liên lạc được với bên ngoài? Làm sao bây giờ? Phòng bảo vệ ở xa quá, chúng ta không thể gọi bác ấy được!
– Cậu bình tĩnh. Ngồi xuống nghĩ cách đi! – nó khoanh tay trước ngực, nhíu mày nói.
Thí nghiệm làm dở cũng gạt qua một bên, giờ cả hai đang phải vận dụng hết nơ-ron để cách thoát khỏi cái phòng này, không thể chịu chết ở trong này được. Một lúc sau cậu quay sang hỏi nó:
– Cậu nghĩ ra được gì chưa?
Nó không đáp mà chỉ lắc đầu. Thấy vậy cậu không chịu ngồi yên, đứng dậy đi xung quanh phòng xem có cái gì đó có thể phá được cửa không. Kết quả chỉ là một cái thở dài vì cửa được làm bằng kính cường lực nên khó mà phá, cậu chán nản quay lại chỗ ngồi.
Một lúc sau, có tiếng bụng sôi òng ọc, là ai thế nhỉ?
Cậu nhìn nó như tìm kiếm câu trả lời. Nó không giấu nổi bèn cười trừ thú thật:
– Được rồi! Tớ thừa nhận là tớ, được chưa nào?
Đồng điếu lại hiện lên trên khuôn mặt cậu. Rồi một cách nhanh chóng, Thiên Tỉ bóc gói snack đưa lên trước mặt nó:
– Cậu ăn tạm đi cho đỡ đói!
– Cảm ơn cậu! – nó cười mỉm lấy một ít snack trong gói.
– Sao mà phải khách sáo vậy chứ?…À mà cậu cũng nghĩ như tớ đúng không? Giờ này chúng ta ở đây là do có người cố ý làm đúng không?
Nó không đáp mà chỉ gật đầu. Sau đó nó đã lờ mờ đoán được người đó là ai rồi:
– Bọn mình làm thí nghiệm ngoài tớ với cậu có còn ai biết không? Tớ nghĩ chắc chắn là người đó!
Cậu ngồi im như tờ cố lục lại trí nhớ xem…đột nhiên thốt lên:
– Tiểu Kỳ! Đúng rồi, em ấy nhờ tớ chiều nay giảng lại bài nhưng tớ từ chối và nói là làm thí nghiệm với cậu…vậy cái bóng mà cậu thấy ngoài cửa chính là em ấy? – thấy nó gật đầu, cậu nửa tin nửa ngờ nói – Sao có thể như vậy được chứ? Em ấy làm điều này vì lí do gì chứ?
Nó cắn nốt miếng snack rồi mới run run trả lời cậu:
– Thực ra có chuyện này…tớ chưa nói với ai hết…
– Chuyện gì?
– Cậu còn nhớ cái bóng ở thư viện lúc tớ nói không? – chờ cậu gật đầu, nó nói tiếp – Tớ nghĩ đó là Tiểu Kỳ. Chắc là sau khi em ấy nghe chúng ta nói chuyện, dù nhiều hay ít thì cũng đã biết tớ là con gái…vậy nên khi Hoành Hoành gọi có lẽ em ấy đang vẫn còn bàng hoàng chuyện của tớ nên mới không nghe thấy tiếng gọi. Tớ chính là người gián tiếp khiến Tiểu Hoành bị tai nạn…
Nói đến đây giọng nó phần nào đã lắng xuống. Cậu sau một hồi ngỡ ngàng rồi cũng trở lại bình thường, ngồi xích lại vỗ vỗ vai nó, nói:
– Chỉ là vô ý thôi mà, không phải lỗi của cậu! Mà cậu biết điều này lâu chưa?
– Mới đây thôi!…Ba vừa mới nói tớ là chị gái của em ấy…giờ thì từ tránh mặt có lẽ em ấy chuyển sang ghét tớ rồi!…Hôm nay bị nhốt cũng lại là do tớ, xin lỗi vì đã khiến cậu bị liên lụy!
Nó cúi gằm mặt xuống nói, nó chẳng dám nhìn cậu nữa. Thiên Tỉ làm sao có thể trách nó được cơ chứ, đưa miếng snack lên trước mặt nó, hóm hỉnh nói:
– Cậu muốn tớ tha lỗi thì ăn nhiều vào, không thì đói lả ra đây tớ không chịu trách nhiệm đâu…còn phải mau mau nghĩ cách rời khỏi đây nữa chứ!
Nụ cười tinh khiết, dịu dàng hiện lên đôi môi anh đào của nó. Tiểu Nhi cầm lấy miếng snack, tình cờ chạm vào tay Thiên Tỉ, cậu nhăn mặt nói:
– Ui, sao tay cậu lạnh thế? – cậu nghiêng nghiêng đầu nhìn nó, giờ mới để ý sắc mặt nó tái nhợt – Cậu lạnh lắm sao?
– Tớ…không… – Vì chịu lạnh rất kém nên giờ giọng nói nó hơi run, bắt đầu yếu ớt.
Cậu nhanh chóng cởi áo blouse trắng, tay dài của phòng thí nghiệm ra. Sau đó cởi áo khoác
kaki màu xanh rêu bên trong mặc vào cho nó. Rồi bàn tay cậu ấp lấy bàn tay nó, dịu dàng hỏi:
– Cậu đỡ lạnh chưa?
Nó không đáp chỉ gật đầu. Áo kaki có lớp lông lót trong dày và ấm của cậu nó được khoác, bàn tay được cậu cầm, được thấy ánh mắt xót xa của cậu dành cho nó, liệu trong lòng nó sẽ cảm thấy thế nào?
Cả hai cứ lặng im, không ai nói một lời nào cho đến khi 30 phút trôi qua cậu than thở:
– 7 giờ rồi, không nghĩ cách ra thì chúng ta phải ở đây đêm nay thôi…chậc, còn bài thi ngày mai nữa, tính sao giờ?
Nó cũng buông tiếng thở dài rồi cuối cùng cũng nghĩ ra sáng kiến này.
– Cậu có mang thẻ học sinh theo người không hay để cùng điện thoại trong balo rồi? – nó gấp gáp hỏi
– Thẻ học sinh à? – cậu vừa nói vừa lục trong túi quần nhưng mà không thấy bèn nói tiếp – Cậu thử tìm trong áo khoác tớ xem!
Nó nghe Thiên Tỉ tìm trong túi áo khoác của cậu, tìm mãi không thấy đâu…đến lúc cởi áo ra mới thấy, thì ra là cậu để ở túi trong. Nó sung sướng khi tìm thấy chiếc thẻ. Cậu thấy lạ bèn hỏi:
– Cậu tìm nó làm gì?
– Mở cửa! – nó nói rồi nó nhanh chóng chạy ra phía cửa để cậu ngồi đó với một dấu chấm hỏi to đùng nhưng rồi cũng theo sau nó.
Đầu tiên, nó dùng chiếc thẻ học sinh của cậu nhẹ nhàng lách vào khe cửa chỗ chốt khóa của ổ khóa. Sau đó lẫy nhẹ nhàng vào hướng chốt khóa đồng thời tay hơi đẩy nhẹ vào bên trong. Việc đẩy chiếc thẻ vào giữa khe khóa thực chất là để đẩy lẫy khóa vào bên trong và chốt khóa sẽ được mở ra một cách dễ dàng mà không phải tốn quá nhiều thời gian.
– Oh yeah! – nó thốt lên khi mở được cửa.
– Cậu giỏi quá! Làm như thế nào vậy?
– Để thẻ vào bên trong chốt khóa và đẩy nhẹ vào thế là xong. Vì khi đó thẻ sẽ chèn ở đoạn giữa và đẩy lẫy khóa vào trong để mở cửa!
– Rồi rồi! Mau về thôi!
Cậu vui mừng cười không thấy mặt trời đâu rồi cầm tay nó chạy ra ngoài, nó ngỡ ngàng, bất giác cười nhẹ rồi cũng theo cậu. Được một đoạn cả hai đâm xầm vào một ai đó rồi ngã xuống sàn. Người đó cất giọng ồm ồm:
– Thiên Tỉ…hai đứa làm gì ở đây giờ này? – bác bảo vệ ngạc nhiên hỏi khi thấy nó và cậu.
– Bọn cháu bị nhốt từ chiều, để quên điện thoại trên lớp nên không liên lạc được với ai cả, Tiểu Vũ vừa mới nghĩ ra cách nên chúng cháu mới ra khỏi phòng được ạ!…Mà sao bác không lên sớm một tí? – cậu vừa đỡ nó dậy vừa giải thích rồi giọng có chút giận dữ hỏi ngược lại.
– Bác vừa mới nhìn lên trên thấy có phòng còn bật điện bác mới lên chứ! Sau lúc các cháu tan bác được một cô bé trong trường mời đi ăn, giờ mới về…đúng rồi, cô bé đó nói với bác là để quên đồ trên này muốn xin bác cho phép lên lấy rồi khóa cửa hộ bác luôn! – bác bảo vệ hết sức thanh minh.
“Cô bé đó là…Tiểu Kỳ!?” nó và cậu nhìn nhau, có cùng chung một suy nghĩ, quả này chắc chắn cái bóng đó là Tiểu Kỳ rồi.
-…Dạ, phiền bác mở lớp 11A1 để chúng cháu lấy balo được không ạ?
Cậu im lặng một hồi rồi cũng lên tiếng, suýt nữa thì quên mất điều quan trọng nhất. Sau khi lấy balo cậu gọi cho Bạng Hổ đến đón vì cả hai không mang tiền nên không bắt taxi được:
[- Alo, chú Mập, chú đến trường đón Thiên nha!]
[- Sao giờ vẫn còn ở trường?…Mà chú không đến được rồi, em chú đang bị thương nằm liệt giường một mình chú phải ở nhà chăm sóc nó, thử gọi cho Tiểu Mã xem! Xin lỗi cháu nhiều nha!]
Cậu bực mình chép miệng rồi ấn ấn vào danh bạ tìm gọi Tiểu Mã ca nhưng giờ lão cũng bận. Lúc đó nó gọi cho cô nhưng cô bận lại nhờ anh bắt taxi đến đón rồi =))). Trong thời gian chờ đợi, cả hai phải đứng ngoài cổng trường, sương đang xuống khiến thời tiết càng lạnh thêm. Cậu lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu nó đồng thời cũng khoác áo cậu lên người nó (lúc tìm thẻ nó đã cởi áo ra) nói:
– Đội vào kẻo bị cảm…cấm cậu bỏ ra!
Mắt cậu nhìn về phía trước nhưng vẫn nói, bàn tay nắm lấy tay nó rồi đút cả tay mình lẫn tay người thương vào trong túi áo. Cậu thật ấm áp, từ trước tới giờ ngoài ba mẹ ra chẳng ai quan tâm nó từ A đến Z thế này, bất giác trong lòng như nở hoa. Lại rơi vào trạng thái im lặng nhưng trong sự im lặng đó cả hai đang cảm thấy một điều gì đó hạnh phúc, ấm áp đang dần lan tỏa.
Một lúc sau, taxi tới, anh bước xuống, nó thấy anh bèn nói với cậu:
– Tiểu Khải kìa!
Nói xong nó rời tay khỏi bàn tay của cậu chạy tới chỗ anh như một đứa trẻ thấy mẹ đi chợ về:
– Anh ấy mà…không gọi chắc anh và mọi người kia bỏ mặc bọn em luôn phải không? – giọng nói trách móc của nó lại cất lên.
– Nào ai dám…lạnh không? – thấy nó lắc đầu, trên người mặc áo của cậu anh đứng hình một lát rồi mới nói tiếp – Em vào xe đi!
Bước một chân vào trong xe, nó thấy cậu mãi chưa vào bèn gọi lớn:
– Cái Bánh Bao kia, cậu đứng đó làm gì, mau về thôi!
Giật mình bởi tiếng gọi giờ cậu mới trở về thực tại sau sự hụt hẫng bởi hành động của nó.
Về đến nhà, sau khi ôn bài xong, cậu trằn trọc không ngủ được vì không biết cảm xúc của nó khi cậu đối xử với nó như thế nào? Liệu một chút xao xuyến thôi…nó có không?
Và anh cũng chẳng tài nào chợp mắt nổi. Cậu ấm áp, anh biết điều đấy nhưng cậu cũng biết giữ sức khỏe của mình vậy mà hôm nay còn nhường áo khoác cho nó mặc còn mình thì phong phanh cái đồng phục trường. Còn nữa, từ trong xe nhìn qua cửa kính thấy thấp thoáng hai người nắm tay nhau nên anh cũng ngờ ngợ tình cảm của cậu dành cho nó đã quá giới hạn bạn bè.
Khi hai hoàng tử thao thức không ngủ được vậy còn nó thì sao nhỉ, đang cuộn tròn trong chăn ấm, ngon giấc bên cạnh con gấu bự rồi!
————————————–
Sau khi thi xong Tiểu Kỳ xin phép ông đi ra ngoài với bạn một lúc rồi mới về nhà, ông đồng ý ngay. Còn nó ăn trưa ở nhà ông nên cũng gọi báo mọi người một câu.
Trong gian bếp ấm cúng hai cha con cùng nhau xắn tay áo lên nấu ăn, nó “đạo diễn” từ đầu đến cuối, ông chỉ đứng cạnh phụ nó thôi. Chỉ là cùng nhau vào bếp đối với hai người đều là một loại hạnh phúc, đã lâu rồi ông và nó mới có cảm giác này – cảm giác ấm áp bên mái ấm gia đình. Thật tiếc là hôm nay bà có hẹn nên không tới được.
Món cuối cùng cũng đã xong đó chính là món Đậu phụ sốt thịt bằm. Món ăn này đến từ tỉnh Tứ Xuyên, gồm đậu phụ sốt chung với ớt, hành tây, hành lá và thịt lợn băm nhỏ. Món này đặc biệt rất ngon ăn với cơm thì bao nhiêu cũng hết nên nó làm một tô lớn và nước sốt cũng rất nhiều.
Đang bưng ra bàn ăn thì thấy Tiểu Kỳ xách balo đi vào. Thấy nó khuôn mặt lại hiện lên sự tức giận, ông thấy Tiểu Kỳ liền chạy ra đứng cạnh nó nói:
– Kỳ Kỳ, con về rồi sao?! Mau lên thay quần áo rồi xuống đây ăn cơm, Tiểu Nhi đã làm đậu phụ sốt thịt bằm, món mà con thích nhất đấy!
Ông nói xong liền ra đỡ balo từ trên vai Tiểu Kỳ xuống rồi mang ra ngoài phòng khách. Lúc đó Tiểu Kỳ nhìn nó, một ánh mắt sắc và lạnh. Không nhanh không chậm tô đậu phụ nóng hổi đã bị hất. Nghe tiếng đổ vỡ không vội vàng chạy vào, hốt hoảng khi nước sốt và đậu đang nóng đổ lên hết cánh tay nó:
– TRỊNH TỬ KỲ! – ông lớn giọng lôi cả họ và tên cô nhóc ra.
– Là con làm đấy! – Kỳ Kỳ thản nhiên, giọng đầy thách thức, mặt như không có chuyện gì xảy ra nói.
Nghe vậy ông như nổi điên và cho Tử Kỳ một cái tát như trời giáng, ông quát:
– RA KHỎI NHÀ NGAY! TAO KHÔNG CÓ ĐỨA CON NHƯ MÀY!
Tiểu Kỳ sờ tay lên mặt, bàng hoàng vài giây trước cái tát vừa rồi, rơm rớm nước mắt nói:
– Ba tát con? Là vì chị ta?…Từ khi chị ta xuất hiện, ba không còn quan tâm con như trước nữa, giờ còn quát mắng, thậm chí là tát con, con cũng là con của ba….à không, bị đối xử như vậy là lẽ thường tình mà…vì con đâu phải là con ruột của ba!
Nó rồi Tiểu Kỳ khóc nức nở xách balo rồi ra khỏi nhà.
Giọt nước mắt lăn dài trên má thật khiến ông đau lòng, có phải là vì ông đã không quan tâm, không để ý tới cô bé nữa, phải chăng ông đã sai?
~-~-~-~-~-~
Vừa ngồi băng vết bỏng lại cho nó, ông xót xa kể về những ngày tháng sau khi rời bỏ hai mẹ con, nỗi buồn lại dâng lên trong lòng hai người.
**Flashback**
Một ngày đẹp trời tình cờ ông cùng người bạn đi lễ, thấy một cô bé khoảng 4,5 tuổi mặc bộ quần áo nhà chùa đang đứng ngoài quét sân. Nhân lúc chờ bạn vào trong ông đừng ngoài nói chuyện với cô bé và biết tên cô bé là Trịnh Tử Kỳ. Dường như cuộc trò chuyện đã khiến cô bé này có dấu ấn đặc biệt trong tim ông, ông rất yêu quí cô bé. Vì vậy hôm sau ông mới cất công tới ngôi chùa này một lần nữa và để hỏi vị sư chủ trì. Thì ra là Tiểu Kỳ bị cha mẹ ruột bỏ rơi ở trước cổng chùa từ khi mới sinh ra. Xót thương trước hoàn cảnh của cô bé ông quyết định xin phép nhà chùa cho ông mang Tiểu Kỳ về chăm sóc.
Không lâu sau ông làm giáo viên của Dục Hiền, Tiểu Kỳ như một ngôi sao may mắn của ông vậy nên ông đặc biệt rất cưng chiều cô bé, nhưng vẫn không thể không nhớ tới hai mẹ con.
Dù được cưng chiều nhưng Tiểu Kỳ rất ngoan, không hư đốn nên từ nhỏ đến lớn hai cha con không xảy ra chuyện gì cãi vã, Kỳ cũng chưa bao giờ để ông phải đánh, quát mắng cả.
**End flashback**
– Ba coi con bé như con ruột và con bé cũng vậy! – Ông nghẹn ngào nói
Cuộc đời của hai người rất yên bình, phẳng lặng cho tới khi nó xuất hiện cuộc sống này rẽ sang một hướng khác.
Nó thật không yên tâm khi Tiểu Kỳ ra ngoài với tâm trạng như thế này, lần trước vì nó mà Hoành Hoành bị vạ lây nên muốn ra ngoài tìm và lựa lời để Tiểu Kỳ về nhà, nhưng ông không muốn nó bị thương một lần nào nữa và nói:
– Con yên tâm, chút nữa con bé sẽ về ngay thôi mà!
Nói rồi ông bê đồ ăn ra và hai cha con vui vẻ tiếp tục bữa ăn trưa mà chẳng hay Tiểu Kỳ vẫn đứng ngoài cửa kính nhìn vào trong, lòng quặn thắt với dòng suy nghĩ miên man trong lòng “Ba có cần phải vui vẻ bên chị ta khi mình bỏ đi như vậy không?…Con…không phải là con của ba nữa rồi?!”