Đọc truyện [Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai – Chương 32: Cái bóng!? tại website TruyenChu.Vip
Trước khi vào truyện t/g xin phép trả lời một số câu hỏi của một số độc giả:
Ngoc Trâm “Mình thấy truyện của tác giả rất hay mong tác giả mau ra tập mới”(truyenfull)
– Cảm ơn bạn đã quan tâm truyện, mình sẽ cố gắng ra tập mới, mong bạn ủng hộ những tập tiếp theo!
Ngu Nguyen “Ai là nam chính vậy tg”, Thúy La “Tóm lại là Thiên Tỉ là n9 hay là Vương Nguyên vậy tg” (sstruyen)
– Ở phần giới thiệu truyện mình có ghi nam chính là anh(Tuấn Khải), cậu(Thiên Tỉ), Nguyên rồi! Các bạn có thể qua xem lại phần giới thiệu!
Hương Lan “truyện rat hay”(sstruyen)
– Cảm ơn Lan, hy vọng bạn sẽ đọc và ủng hộ mình trong những tập truyện tiếp theo!
Man Ha Gia “khải nhi nguyên nhiên nha bạn” (sstruyen)
– Couple mình không dám nói trước là ai với ai, nói trước mất hay ha!
———————-
May quá, Tiểu Kỳ đi được không xa nên nó nhanh chóng đuổi kịp. Nhận thấy có người lạ theo sau, theo phản xạ Tiểu Kỳ rảo bước thật nhanh, không dám quay đầu lại. Nó thấy cô bé đi nhanh hơn mới vừa chạy theo vừa gọi lớn:
– Tiểu Kỳ! Tiểu Kỳ!
Thì ra là nãy giờ nó theo Kỳ, làm Kỳ tưởng ai nhưng là nó thì cô bé vẫn càng không đứng lại…cho tới khi nó đuổi kịp đi ngang hàng với nó:
– Em không đứng lại được sao?
Cô nhóc này vẫn cứng đầu bỏ ngoài tai câu hỏi của nó, bước tiếp. Nó bắt đầu thấy bực, níu lấy cánh tay Tiểu Kỳ không để cô bé đi thêm bước nào nữa, lãnh đạm nói:
– Quay lại đây!
– Chuyện gì? Sao không ngồi ăn với ba tiếp đi? Chẳng phải không có tôi chị sẽ thoải mái hơn sao? – Tiểu Kỳ tuôn ra vài câu hỏi.
Nó bắt đầu thấy bực bội, hít một hơi thận sâu rồi mới hỏi Tiểu Kỳ:
– Có điều gì em thấy khó chịu không thể nói ra được sao?
– Chị muốn nghe à?…Vậy để tôi nói: Chị giả bộ quan tâm tôi này nọ để ba thấy thương chị, chị biến tôi trở thành “đồ thừa”, như vậy chị đã vui chưa? – Tiểu Kỳ trợn mắt nói, cô bé đã muốn lờ đi, bỏ đi cái chuyện ông dần không quan tâm cô nữa vậy mà nó lại gợi lên điều này khiến cô bé càng thêm tức giận như vậy.
Nói rồi Tử Kỳ quay lưng bước đi, mắt đã ngấn lệ. Một bóng dáng nhỏ bé đứng giữa con phố đông người qua lại,thật trống trải. Đôi mắt thấm đượm một nỗi buồn nhìn theo dáng cô em, tay nắm chặt lại.
Nó hằng ao ước có một gia đình có cả ba và mẹ vậy mà khi có được lại không được hạnh phúc, nó đã lầm rồi!
Đột nhiên điện thoại nó đổ chuông, cắt ngang dòng suy nghĩ:
[- SuYi, con đang đưa Tiểu Kỳ về sao? – ông hỏi]
[- Ờm…dạ, em ấy đi nhanh quá con không theo kịp, chắc em ấy về rồi…ba ở lại ăn đi nhé, con có việc phải về trước ạ! Con chào ba]
Nó nhanh chóng cúp máy không để cho ông kịp nói lời nào.
Nó đi bộ về tới nhà cũng đã gần 10 giờ, chắc giờ này cả nhà đang ôn bài nên nó chẳng thấy bóng ai ở lầu dưới cả. Nó mệt mỏi bước từng bước chân nặng trĩu lên cầu thang, bỗng đâm xầm vào một vật gì trước mặt, suýt thì ngã, thì ra là Lão Đại:
– Em về rồi à? Sao muộn thế? – Tuấn Khải hỏi.
– Vâng…em ở lại nói chuyện với ba một chút! – nó nói dối anh.
-…Mặt mũi sao thế kia? Ba trách gì em à? – anh nghiêng nghiêng đầu hỏi khi thấy mặt nó chẳng mấy vui vẻ.
– Không có chuyện gì đâu anh!…Thôi em lên phòng đây, xíu anh ngủ ngon nha!
– Ừm…vậy em lên trước đi, em cũng ngủ sớm đi nhé!
Nhận được cái gật đầu từ anh, nó xin phép lên phòng.
12h30″ nó ôn bài xong, tắt đèn học, xắp sách vở rồi đi ngủ. Nằm trên giường, nó trằn trọc. Nó làm đủ mọi cách mà mãi không chợp mắt nổi, có lẽ vì hôm nay áp lực quá?
Đan hai tay vào nhau, đặt dưới đầu nó lại bắt đầu nghĩ, nghĩ xem có phải vì ông quan tâm nó khiến Tiểu Kỳ không vui? Từ từ nhắm mắt, nó nghĩ lại những gì hôm nay đã từng trải qua, nhất là lúc ông giới thiệu nó với tư cách là chị của Tử Kỳ…có gì đó lạ lạ!
“Lúc đó mình nghĩ…đúng rồi! Sao Tiểu Kỳ chỉ thấy bất ngờ khi mình là chị, còn việc mình là con gái sao em ấy không thắc mắc gì?…Cố gắng một chút nữa thôi…mình cảm nhận được điều gì đó!” – nó thầm nghĩ, rồi đột ngột mở mắt ra, ngồi bật dậy:
– Đúng rồi! Cái bóng ở thư viện!
———————————–
Sáng hôm dậy đã thấy Tuấn Khải ở dưới nhà, nó chào buổi sáng anh bằng một cái ngáp:
– Làm gì mà ngáp ngắn ngáp dài thế? Tối qua em không ngủ được à? – anh cười nhẹ, dịu dàng hỏi.
– Ưm…vâng, đêm qua em hơi khó ngủ! – nó vừa lấy tay che miệng vừa nói.
– Sao vậy cô nương? – Tuấn Khải cười khi thấy hành động của nó, trong mắt anh nó làm gì cũng dễ thương hết.
– Anh cứ trêu em… – nó liếc xéo anh.
Thiên Tỉ tay đút túi quần vừa bước xuống cầu thang vừa cười tủm tỉm, hùa theo anh trêu nó:
– Đại Ca, anh mà không cẩn thận thì một đường cơ bản của cô nương này thì anh đo ván luôn!
Nó quay ra sau với lấy cái tạp dề treo trên tường, đeo vào giúp cậu rồi nói:
– Cái đồ Bánh Bao này, chưa thấy người mà đã thấy giọng rồi…mau mau làm đồ ăn cho mọi người đi! Xem Tiểu Khải kìa, anh ấy đói mòn đói mỏi rồi đấy!
“Bánh Bao, biệt danh mới của Thiên Tỉ sao? Là em ấy đặt giúp à? Nghe thân thương quá nhỉ?” – Tuấn Khải thấy hành động và lời nói vừa rồi của nó mà đã thay đổi sắc mặt nhưng vẫn cố gượng cười nói:
– Ừ, anh đói rồi! Hai đứa làm nhanh nhanh nhé!
Nói rồi anh ra ngoài để cho 9x trong bếp làm.
~-~-~-~
Cả nhà đang ăn thì Hoành Hoành đột nhiên nhìn đồng hồ đeo tay rồi ăn vội ăn vàng, thấy lạ An Nhiên bèn hỏi:
– Sao em ăn nhanh thế, ăn từ từ xem nào?
– Ưm…em phải qua đón…Tiểu Kỳ đi học nữa! – Tiểu Hoành vừa nhai vừa nói.
– Ai dà, xem ra tiến triển tốt ha! – Vương Nguyên giở giọng trêu trọc cậu em.
Bỏ ngoài tai lời nói của sư huynh cậu nhóc lau miệng rồi xách balo lên và đi, ra tới ngoài cổng rồi mới nói vọng lại:
– Em đi trước nhé!
– Chậc chậc…cái thằng…có bạn gái là bỏ bê luôn cả anh em, bạn bè! – Nguyên Nguyên chép miệng, lắc đầu nói.
– Có người chuẩn bị thế rồi đấy! Tớ vẫn nhớ như in cái hình ảnh lúc đấy Tiểu Nguyên ạ! – Thiên Tỉ cười cười nói ngụ ý cái lần Nguyên và Nhiên ở cùng phòng, nhướn mày nhìn Nguyên.
– Hình ảnh gì chứ!…cậu có im đi không?
Nguyên mặt đỏ phừng phừng nhân lúc Tiểu Thiên đang uống sữa lấy đầu đũa gõ mạnh vào đầu cậu bạn khiến Thiên Tỉ sặc suýt nữa “phun” sữa ra khỏi miệng, ho sặc sụa. Cả hai cứ vậy mà gõ qua gõ lại vào đầu nhau cho đến khi cả bọn đeo balo lên vai và đi ra khỏi nhà hết ròi.
Vừa bước chân vào cổng trường, nó đã chạm mặt Tiểu Kỳ. Nó và cậu là người đi trước, anh, cô và Nguyên đang cất xe. Thấy nó Tiểu Hoành liền nói luôn:
– Đúng rồi, Tiểu Vũ ca ca rất giỏi môn tự nhiên nếu muốn cậu có thể hỏi anh ấy!
– Yo, đông đủ quá, mà hỏi cái gì vậy? – cậu chạy tới khoác vai Hoành Hoành hỏi
– À, chiều nay Tiểu Kỳ muốn nhờ anh Vũ giảng lại bài…
– Khỏi, tớ nhờ Thiên Tỉ ca ca! – Tiểu Kỳ cướp lời Hoành Hoành rồi cư nhiên khoác tay cậu đi trước. Được vài bước, cậu ngoái đầu lại nhìn nó đứng đó, gỡ tay Tiểu Kỳ ra khỏi người mình nói:
– Tiểu Kỳ à! Chiều nay tiết cuối anh phải làm thí nghiệm ở trường với Tiểu Vũ rồi nên để sau nha!
-…Vâng, anh có việc thì thôi ạ! Em sẽ nhờ Nhiên tỷ hoặc Nguyên ca cũng được! – ậm ừ một hồi rồi cô bé cũng cất giọng. Nói rồi Tiểu Kỳ vẫy tay chào cậu rồi gọi Tiểu Hoành lên lớp cùng. Cậu quay lại chỗ nó:
– Cậu…chiều nay hết tiết, làm thí nghiệm cùng tớ được không?
– Thí nghiệm? Giáo viên có nói là phải làm sao?
– Ừm, lần trước tiết làm thí nghiệm tớ phải đi quay quảng cáo nên không học. Nhìn trong sách giáo khoa không được chi tiết nên muốn làm, cậu làm cùng tớ nhé!
Cậu trưng ra bộ mặt nũng nịu khiến nó phải bật cười mà gật đầu đồng ý.
Chiều…
Sau khi ôn bài để chuẩn bị thi cho ngày mai xong, nó và cậu tới phòng thí nghiệm của trường, vừa đi cậu vừa hỏi.
– Thấy Doãn Kha nói hôm đó cả tiết phải làm mấy thí nghiệm phải không?
– Ừ…thí nghiệm phản ứng tạo thành chất kết tủa, chất điện li yếu, chất khí, rồi nhận biết halogen, cacbon trong hợp chất hữu cơ…nói chung là nhiều lắm! Nhưng hôm đó chủ yếu là giáo viên làm, học sinh quan sát và giải thích hiện tượng, một số ít thì được làm cùng giáo viên, vậy thôi, hôm đó tớ cũng chỉ quan sát! – nó đáp, ngừng một lúc lại nói tiếp -…Mà cậu mang nhiều đồ ăn vào trong này làm gì? – nó ngạc nhiên khi thấy cậu xách một túi nilon toàn snack.
– Cậu hỏi buồn cười, đồ ăn để ăn chứ để làm gì?! Tớ thấy hơi cồn cào nên mua một ít vào để chống đói thôi! – cậu cười, vừa trả lời vừa véo mũi nó.
Cả hai không hay rằng có người đang theo dõi mình ngay từ lúc bước ra khỏi phòng học.
Nó và cậu tập trung cao độ cho việc làm thí nghiệm mà không biết trường đã tan. Chuẩn bị làm xong cậu nhìn đồng hồ thì đã là 6h rồi! Cậu nhắc nó:
– 6 giờ rồi, trường tan được 30 phút rồi…chúng ta có nên làm nốt không? Tớ sợ mọi người ở nhà lo cho chúng ta!
– Hmm…hay cậu ở lại làm tiếp đi, tớ lên lớp lấy balo với điện thoại xuống, tiện thể qua xin phép bác bảo vệ cho chúng ta ở lại đây làm nốt thí nghiệm! Okey? – nó ghét nhất là bỏ bê công việc giữa chừng nên đã nảy ra một sáng kiến để có thể làm tiếp công việc này.
Nhận được cái gật đầu từ cậu, nó nhanh chóng tháo găng tay ra. Đang tháo găng đột nhiên nó thấy một cái bóng đen thấp thoáng sau tấm cửa kính, nghi ngờ nó vội chạy ra thì cửa đã bị khóa. Nó vừa xoay xoay nắm đấm cửa mấy lần vừa gọi lớn:
– Mở cửa! Mở cửa ra!
Cậu thấy lạ bèn ra chỗ nó xem sao.
– Có chuyện gì vậy? – cậu hỏi
– Có người khóa cửa rồi! – nó chán nản trả lời cậu.
– Sao lại có chuyện đấy? – cậu như không tin vào điều mình vừa nghe, lấy tay xoay xoay nắm đấm cửa, kết quả vẫn chỉ là con số không giống nó – Chết tiệt, không mở được rồi! – cậu nhìn nó nói.
Có người đã khóa cửa mất rồi! Giờ Tiểu Nhi và Thiên Thiên đều bị nhốt! Là vô tình hay cố ý?
Mời mọi người đón đọc tập tiếp theo. Nhân đây t/g sẽ đổi tên lần cuối cùng là Vũ Thanh Trích Lạc – SuYee cho tác phẩm hiện tại và về sau. Ở các page khác vẫn giữ tên Thiên Thiên Su Yi nên t/g nói ở trong truyện vì sợ mọi người nghĩ SuYi và SuYee là 2 người khác nhau. Vậy thôi, nhớ comment và share fic giùm t/g nha!