Đọc truyện [Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai – Chương 31: Cư xử lạ! [-] Là cô ấy sao? tại website TruyenChu.Vip
Nghe xong, không khí trong phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng, ngột ngạt vài giây rồi tiếng khóc nức nở của cô bé 15 tuổi – Tử Kỳ vang lên không ngớt:
– Mau tỉnh dậy, tỉnh dậy ngay Lưu Chí Hoành…cậu ngủ lâu quá rồi, cứ thế này làm sao tớ sống nổi…
Nó tiến lại gần Tiểu Kỳ nắm lấy bên vai cô bé, nhẹ nhàng nói:
– Em bình tĩnh đi! Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết mà!
– Bình tĩnh? Bảo tôi bình tĩnh thế nào đây?
Tiểu Kỳ nói mà như quát, giương đôi mắt đỏ hoe đang ngấn lệ nhìn rồi hất tay nó ra khỏi người mình. Chứng kiến sự việc vừa rồi tất cả không khỏi bàng hoàng, chưa bao giờ ai thấy cô bé ngoan hiền này hành động như vậy, đặc biệt là đối với nó, mọi người đều biết tình cảm Tiểu Kỳ dành cho nó (mặc dù đã bị từ chối)nhưng hôm nay cô gái này thật khác. Tưởng chừng như sắp có cuộc đại chiến xảy ra, nó thì vẫn chưa định hình được chuyện này nên đứng im bất động. Thấy vậy anh liền đứng vào giữa can ngăn, lỡ có chuyện gì xảy ra thì chết vì những đứa bình thường hiền lành mà đến lúc nóng giận sẽ kinh khủng hơn người bình thường:
– Tiểu Kỳ, em đừng nóng giận, chuyện này đâu phải do em ấy gây ra!?
– Đúng rồi, chuyện thằng nhóc này bệnh tình nguy kịch là do bọn này trêu em thôi! – hắn vừa nói vừa cười.
– Em nên cảm ơn cậu ấy đi vì trong trường hợp xe cứu thương không tới sớm…bác sĩ nói là may mà có người sơ cứu kịp thời không thì Hoành Hoành sẽ mất nhiều máu, và có lẽ là nguy kịch thật rồi! – cậu điềm đạm nói.
– Anh bảo em phải cảm ơn sao? Chính vì ch…
Sự tức giận đang lên tới đỉnh điểm nhưng chưa kịp nói hết câu, bàn tay Tiểu Kỳ đang ấp lấy bàn tay Hoành Hoành đột nhiên động đậy…cậu nhóc này đã tỉnh rồi sao?
– Hoành Hoành…cậu tỉnh rồi sao? – Tiểu Kỳ nói, sự vui mừng hiện rõ lên khuôn mặt.
– Hmm…tớ tỉnh rồi! – Hoành Hoành nói mà mắt vẫn còn lim dim.
Mọi người ai cũng mừng rỡ khi cậu nhóc đã tỉnh, xem ra tình hình đã khá lên nhiều rồi:
– Em tỉnh từ khi nào mà không nói cho mọi người, làm bọn anh lo quá! – Tuấn Khải dịu dàng nhưng vẫn có phần trách móc.
– Em tỉnh từ lâu rồi, đủ để nghe mọi người hùa nhau trêu trọc Tiểu Kỳ và đặc biệt là ngủ lâu quá thì sẽ có người không sống nổi! – Tiểu Hoành vừa cười vừa gỡ mặt nạ thở oxy xuống.
– Em…ra ngoài…lấy thuốc cho Hoành Hoành đây! – Tiểu Kỳ xấu hổ ấp úng nói.
Nghe cô nhóc nói mọi người phá lên cười trêu trọc khiến Tiểu Hoành không tránh khỏi sự ngượng ngùng, mặt đỏ đến tận mang tai. Riêng nó chỉ cười gượng gạo, khi Tiểu Kỳ đi khỏi nụ cười tắt ngấm, thể hiện rõ sự không vui.
Cả buổi chúng nó thay phiên nhau chăm sóc Tiểu Hoành, mong sao cậu nhóc sớm hồi phục để có thể làm bài kiểm tra tháng sắp tới. Thấy nó trông Hoành đã khá lâu từ chiều đến giờ, Tuấn Khải quan tâm hỏi han:
– Em mệt không?
– Không mệt anh ạ! – nó ngước mắt nhìn anh, đáp
– Để anh “thay ca” cho! – Tuấn Khải từ lâu đã thấy tâm trạng nó không được tốt, bắt nó đứng dậy khỏi ghế rồi khẽ đẩy nhẹ nó ra ngoài cửa phòng – Đi đâu đó cho thoải mái đi!
Nó chỉ cười thay lời cảm ơn dành đến anh. Nghe anh nó bắt đầu đi dạo quanh trong sân sau bệnh viện, dừng lại trước một chiếc ghế đá, ở đây rất giống với khuôn viên của trường, khá ít người qua lại, nó đặc biệt rất thích những chỗ yên tĩnh như vậy. Đang ngồi trầm ngâm đột nhiên cảm thấy thứ gì đó man mát trên má nó nhận ra ngay là cậu – người luôn làm nó giật mình khi bị lon nước ngọt áp vào má nhưng hôm nay thì không. Thiên Tỉ nghiêng nghiêng đầu nhìn nó, đôi mắt đen láy đượm buồn sau tròng kính trắng thể hiện sự lo âu, cậu hỏi:
– Yo, cậu sao vậy? Đang lo lắng gì sao?
– Ừm…một chút!
– Chuyện gì vậy? – cậu lại hỏi
– Không hiểu sao tớ lại có cảm giác bất an…từ khi thấy những hành động của Tiểu Kỳ hồi sáng! – nó được dịp giãi bày.
– Chắc tại em ấy nhất thời nóng tính nên mới hành xử như vậy thôi! – bản thân Thiên cũng thấy khá lạ khi thấy Tiểu Kỳ cư xử với nó như vậy, bình thường khó tính với ai chứ chưa bao giờ với nó nhưng thôi…đổi sang chủ đề ăn uống cho không khí bớt căng thẳng – Snack nà, ăn đi!Còn nước nữa! – cậu đưa gói snack vừa mới bóc lên trước mặt nó.
Nó chẳng nói gì nhẹ đẩy gói snack ra xa vì hiện tại không có tâm trạng. Cậu không vừa mà mặt dày lại đưa lên trước mặt nó lần 2, lần 3, lần 4…và lần này nó đã bực rồi:
– Đã bảo là không mà!
Nó nhăn mặt hất mạnh lon nước ra, chẳng may mạnh tay quá hai món này cư nhiên “bay” hết lên mặt cậu. Tóc mái đã ướt, Thiên Tỉ chỉ biết câm nín mặc cho các giọt nước ngọt chảy xuống, khuôn mặt thể hiện rõ sự bực bội, đúng là “làm ơn mắc oán” mà!
Nó luống cuống vội tìm khăn tay trong túi rồi vừa nhẹ nhàng lau mặt giúp cậu vừa nói:
– Ôi, xin lỗi, tớ không cố ý
Cậu lại lặng im nhìn cô gái trước mặt mình, sao góc nhìn nào nó cũng đẹp quá vậy! Cậu ngồi thần người ngắm nó. Bắt gặp ánh mắt này nó hơi xấu hổ, cúi mặt nói:
– Thôi cậu tự lau đi! – nó dúi chiếc khăn vào tay cậu.
Lắc lắc đầu cho nước mau khô trên tóc mái, nhanh tay lau mặt rồi lại lấy lại vẻ ban đầu, giọng đầy trách móc:
– Thấy hôm nay cậu ăn không được nhiều nên mới làm vậy…ai ngờ…không ăn thì tớ ăn! – cậu liếc nó
Nó đến phì cười với hành động này của Thiên, bình thường cao lãnh thế nào giờ lại rất ư là dễ thương:
– Cậu ý, ăn vặt nhiều sắp bằng Nguyên Nguyên rồi đấy! Mặt sắp thành hai cái bánh bao rồi!Giờ sẽ gọi câu là Bánh Bao luôn!
Nó thản nhiên đưa tay lên bẹo cái má phồng đầy những miếng snack của Thiên. Lại bắt gặp ánh mắt của cậu, lần này nó ngượng đến nỗi mặt đỏ như hai trái cà chua. Cậu lại nhìn nó cười mỉm để lộ đồng điếu ấm áp. Cả hai cứ như vậy mà không biết từ đằng xa đã và đang có người thu lại những hành động này vào đôi mắt sắc nhưng cũng thật buồn với dòng suy nghĩ miên man trong lòng “Cảm giác gì thế này?…Cái cảm giác của một kẻ thua cuộc…mình có…nên rút lui?”
Đang thất thần nghĩ ngợi đột nhiên có người vỗ vai hắn rất nhẹ nhưng đủ để khiến hắn giật mình – là anh:
– Bác sĩ nói nếu theo dõi sát sao và được chăm sóc chu đáo sẽ nhanh ra viện hơn, cậu vào trong trông em ấy giúp tôi, tôi đi gọi mọi người về chuẩn bị cơm tối!
-… – hắn không đáp mà chỉ gật gật đầu.
Tuấn Khải biết nó và cậu đang ở sân sau vì vừa nhìn qua cửa kính chỗ Tiểu Long đứng bèn nhanh chóng tới.
– Hai đứa ở đây làm gì thế?
– Tiểu Khải, anh ngồi đi! – nó nói rồi ngồi xích ra chừa chỗ cho anh ngồi
“Tiểu Khải?…cậu ấy không gọi Đại Ca khi nào vậy?” – cậu ngạc nhiên khi nghe nó xưng hô, thầm nghĩ.
Anh luôn quan tâm nó như vậy, nó rất trân trọng những điều mà anh làm cũng như đối xử hàng ngày với nó vì thế cái tên thân thương “Tiểu Khải” được cất lên.
-…À mà mấy dạo này em với Tiểu Kỳ có xích mích gì sao? – anh hỏi
– Vẫn tốt ạ…
– Oh, vậy sao hôm nay em ấy cư xử lạ quá?! Bình thường dù có bực bội thế nào cũng không bao giờ cáu gắt với em mà! – anh suy nghĩ lại chuyện lúc Tiểu Hoành chưa tỉnh.
Nó chỉ im lặng vì chẳng biết nói gì về hành động của cô bé này. Nó đã làm gì sai chăng?
– Haizzz, tình đầu mà đã phải đơn phương…có lẽ là do cậu từ chối em ấy rồi giờ nỗi niềm bị dồn nén nên em ấy mới như vậy!? – cậu lên tiếng
– Sao cậu biết tớ là tình đầu của em ấy? Vả lại em ấy chỉ là “cảm nắng” tớ thôi, chưa đến mức độ thích hay yêu đâu mà tình đầu! – nó liếc cậu
Đột nhiên nói về tình đầu, cả ba như hẹn nhau mà nghĩ tới “người ấy”. Bỗng, anh cất giọng, hỏi tế nhị:
– Cho anh mạo muội hỏi em 1 câu…không biết em đã có tình đầu chưa?
Nó ậm ừ một hồi lâu rồi mới trả lời anh:
– Hmm…thực ra là em có rồi – một mối tình thuở ấu thơ!
Cậu và anh bất giác chạnh lòng, cậu nửa muốn biết nửa không nhưng rồi lại muốn biết người đó là ai, hỏi:
– Chẳng hay người đó là ai mà lọt vào mắt xanh của tiểu thư đây vậy?
Nó khẽ bật cười để lộ chiếc đồng điếu tinh khôi và chiếc răng khểnh cực duyên:
– Vậy hai công tử lắng tai nghe ta kể chuyện nhé! Hồi đó còn nhỏ, chắc tầm 10 tuổi khi ấy cô bé người Việt (nó) rất thích tiếng Trung nhưng không biết đọc chỉ biết viết vài từ qua một vài lần học lỏm bên ngoài cửa kính của một lớp học (chỉ thấy chữ với nghĩa của từ) thế rồi một hôm cô bé ấy gặp một cậu bé xứ Trung trong hoàn cảnh rất đặc biệt…
Vào khoảnh khắc đó như có một tia sáng lóe lên giữa hai trái tim không ai khác ngoài anh và cậu. Tim đập rộn ràng, nhịp tăng dần đều, Tuấn Khải và Thiên Tỉ tự hỏi bản thân mình “10 tuổi…biết viết tiếng Trung…cậu bé xứ Trung…hoàn cảnh đặc biệt…Tiểu Nhi? là cô ấy sao?”
Liệu Tuệ Nhi có phải là cô gái Tiểu Nhi trong câu truyện của Khải và Thiên hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên về cái tên và thời điểm?
Khuôn mặt của cả hai anh chàng này bắt đầu nghệch đi vì ngỡ ngàng. Nó không kể nữa, nghiêng nghiêng đầu về phía anh rồi tới phía cậu hỏi:
– Hai người…làm sao thế?
– Không sao!…Cậu/em kể tiếp đi! – anh và cậu không hẹn mà đồng thanh
Chưa kịp mở miệng ra thì có giọng nói của một nam một nữ cất lên:
– Mọi người ở đây làm gì? Sắp đến giờ ăn rồi đó! – Nguyên và Nhiên đồng thanh.
– Hai đứa…hết chiến tranh lạnh rồi à? – anh cười trêu cô và Nguyên.
– Hứ! – cả hai khoanh tay mỗi người quay về một phía tỏ vẻ tức giận.
Như vậy được 5 phút hai người vẫn vậy anh, cậu, nó bắt đầu ủ mưu “moi móc” tình cảm của hai đứa, cứ thế như vậy họ nhà zai theo một hướng, họ nhà gái theo hướng khác tâm sự.
– Nói đi, em có tình cảm với Nguyên Nguyên phải không? – nó đưa đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cô dò xét.
Phía bên kia cũng vậy:
– Khai ra mau cậu/em thích Tiểu Nhiên đúng không? – anh và cậu bắt đầu cuộc tra khảo.
Liệu An Nhiên và Vương Nguyên sẽ bộc lộ ra chứ?
—————————————-
Nhờ sự chăm sóc chu đáo của các sư huynh, sư tỷ mà tiểu đệ Hoành Hoành đã nhanh chóng được xuất viện để bước vào cuộc thi tháng ngày 5/11.(lần trước ghi nhầm t/g đã sửa lại rồi, không biết các page khác có thay đổi không nên mới viết trong truyện thế này, thông cảm nha!).
Hôm nay ngày 5/11 – ngày đầu tiên, trước khi vào giờ ông gọi nó xuống phòng giáo viên có việc:
– SuYi, con ngồi đi!
– Ba gọi con tới có việc gì sao ạ?
– Hmm…ba nghĩ Tiểu Kỳ nên biết chuyện của ba và con càng sớm càng tốt! Con tính sao? – ông ậm ừ rồi cũng nói.
“Tiểu Kỳ đang khó chịu với mình…vậy biết chuyện này sẽ càng khó chịu hơn nữa! Nhưng trước sau gì cô bé cũng biết, chi bằng biết sớm cũng có khi là ý hay để lâu sợ mọi chuyện sẽ khó giải quyết!” – nó nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định:
– Dạ con cũng nghĩ vậy. Hay chiều nay con tới chỗ ba rồi nói cho em ấy biết luôn được không ạ?
Vừa dứt lời thì chuông reo vào lớp, ông khẽ gật đầu rồi chúc nó thi tốt còn mình cũng lên các lớp tiếp tục công việc làm giám thị.
Kỳ thi nhanh chóng qua nhanh và cuối cùng cũng tới chiều, nó tới nhà ông như đúng hẹn, ngồi đợi ông đón Tiểu Kỳ từ lớp học thêm về.
– Đưa balo ba cần cho! – vừa xuống xe ông đã ân cần cầm giúp balo của đứa trẻ này.
– Cám ơn ba…mà ba ơi, chị ấy là người con quen sao ba? Ai nhỉ? – Tiểu Kỳ cười te tởn khi nghĩ tới việc mình sắp có chị gái.
Ông không trả lời trọng tâm chỉ giục cô nhóc đi nhanh lên không sợ tỷ tỷ đợi lâu. Ông vào nhà trước đặt balo xuống sofa rồi gọi Tiểu Kỳ đang vừa đi vừa suy nghĩ vào nhanh nhanh. Vừa bước chân vào nhà nụ cười trên môi tắt ngấm khi thấy nó, Tuệ Nhi thấy em liền đứng dậy nở một nụ cười chào đón cô em vậy mà:
– Chị…Sao lại có mặt ở đây? – Tiểu Kỳ trợn ngược mắt hỏi nó, nói tiếp – Ra! Ra khỏi nhà tôi ngay! – vừa nói cô nhóc vừa đưa tay về phía cửa.
Nó vẫn luôn nhịn Tiểu Kỳ từ lúc Hoành tai nạn đến giờ, lần này cũng vậy, một chút buồn, một chút tức giận nhưng không phản ứng ra ngoài vì nó biết cô bé này phải có lí do gì đó mới làm vậy.
– Kỳ Kỳ, không được hỗn! Đó là chị của con đấy! – ông nói mà như quát
Khuôn mặt ngỡ ngàng đến bàng hoàng, Tiểu Kỳ không ngờ nó lại là con gái ruột của ông, người mà trên đường về ông nói. Rất đỗi bất ngờ, Kỳ không nói nên lời, một chút gì đó thất vọng, cay đắng hiện lên trong mắt cô bé, một lúc sau định hình được mới cất giọng nói:
– Ba à, sao có thể như thế chứ? Con không có…người chị như vậy! Chị ta dù chị ta có là con gái của ba đi chăng nữa con cũng không chấp nhận…không thể chấp nhận!
Nói rồi Tiểu Kỳ xách balo chạy thẳng lên phòng, không nói thêm một lời nào. Nó đứng im trầm ngâm nhìn theo dáng cô em, trong mắt Tiểu Kỳ nó tệ đến như vậy sao?
—————————————–
Tối, nó nói mọi người ra ngoài ăn tối cùng ông nên cả nhà không phải đợi cơm nó.
Tại một nhà hàng Pháp sang trọng hai cha con ngồi trước bàn ăn với đầy đủ các món sơn hảo hải vị, mãi chưa được cho gì vào miệng con hỏi ba:
– Ba! Bao giờ mới được ăn vậy ạ?…con đói lắm rồi! – Tiểu Kỳ phụng phịu nói.
– Con ấy, lẽ ra hôm nay con không được ăn đâu vì cái tội vô lễ với người khác, ba dạy con thế nào hả? – ông nghiêm trọng nói.
– Con…Mà chờ ai vậy ba? – cô nhóc đổi chủ đề lảng tránh câu chuyện khó nghe.
– Con ráng đợi chút đi!
Ông vừa dứt lời thì thấy nó bước vào trong nhà hàng với áo sơ mi trắng cổ trụ, quần jean lửng giày sneaker đen và mũ snapback được đội ngược đơn giản nhưng rất tinh tế khiến bao nhiêu tiểu thư xung quanh phải hướng ánh mắt say tình nhìn.
– Tiểu Nh…Tiểu Vũ! – ông suýt làm lộ tên nó ra, rồi cũng kìm lại được
– Con xin lỗi vì dở chút việc nên đến muộn, hai người đợi con lâu chưa ạ? – nó tiến lại, ngồi xuống ghế rồi nói.
– Mới thôi, tầm 40 phút chứ mấy! – Tiểu Kỳ khá bất ngờ vì không ngờ vị khách này lại là nó, cất giọng mỉa mai.
Nó lại im lặng, nó sẽ im lặng cho tới khi tìm được lí do cô bé này hành xử như vậy.
Ông thấy không khí khá là “căng” nên mới lên tiếng:
– Nào nào! Ta ăn thôi!
Vậy là họ bắt đầu bữa ăn. Suốt 20 phút trôi qua, ông không ngừng quan tâm xem nó có ăn ngon miệng không, có cần gọi thêm đồ ăn, đồ uống gì không? Và đặc biệt, luôn gắp đồ ăn cho nó. Tất cả hành động của ông đối với nó đều được thu vào mắt Tiểu Kỳ. Tức không nuốt nổi, cô nhóc buông dao dĩa xuống bàn, nói một câu hết sức khó chịu:
– Con no rồi! Hai cha con ăn tiếp đi!…Con về trước đây!
Nói rồi Tiểu Kỳ cầm balo mini lên và chạy đi mất hút. Nó uống ngụm nước để cố nuốt trôi miếng này rồi quay sang nói với ông:
– Ba à, đề em ấy về một mình con không yên tâm! Nếu đuổi kịp thì con sẽ đưa em ấy về, nếu không con sẽ quay lại! Ba cứ ăn đi nhé!
Nói rồi nó cũng cầm vội mũ snapback đinh cá tính rồi chạy theo. Hai đứa này đi như một cơn lốc, nhanh đến chóng mặt khiến ông không kịp phản ứng gì.
[…]