[Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai

Chương 30: Tai nạn


Đọc truyện [Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai – Chương 30: Tai nạn tại website TruyenChu.Vip

Thế này thì…tớ phải… – Nguyên nói rồi tiến lại, gần sát mặt cô

– Cậu…cậu định…làm gì? – cô ấp úng, mặt đỏ ửng như gấc chín vì xấu hổ mà đã kéo chăn lên đến nửa mặt

– Nghĩ gì thế? Thế này thì tớ phải lấy con gấu bông của cậu làm gối rồi! – Nguyên nói, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong hoàn mỹ rồi rút con gấu đặt cạnh cô ra

– Nhưng mà… – cô kéo chăn xuống khỏi mặt rồi lưỡng lự nói

– Sao? Hay là cậu muốn ngủ cùng… – Nguyên cười nửa miệng gian không chịu được

– Rồi rồi, cậu muốn thế nào tùy cậu! – cô cau có nói

Cô bắt đầu sợ cái điệu cười tà của Nguyên nên phải “giương cờ trắng đầu hàng”.

Đến nửa đêm mà cô vẫn trằn trọc không ngủ nổi, xoay hết bên này qua bên nọ mà vẫn không tài nào chợp mắt được vì đã quen ngủ ôm gấu bông rồi, không có cái gì ôm không ngủ được. Mãi sau không cần gối đầu nữa mà cô lấy chiếc gối dưới đầu ôm mới chợp mắt được. Ấy vậy mà khi người này ngủ được thì người kia không ngủ được, cô ngủ say đến nỗi lăn xuống giường nơi Nguyên đang nằm dưới đất để lại chiếc gối trắng cô đơn trên giường. 

Đang ngủ mặc dù cũng không được say cho lắm vì Nguyên không quen nằm dưới đất, căn bản là đang trong phòng con gái mà. Cảm giác có cái gì đó vừa “hạ cánh” cạnh mình Nguyên bất giác quay người lại và…:

– Cái gì thế này?…Dồi ôi, chăn ấm đệm êm không muốn ngủ, lăn xuống đây làm gì? – Nguyên nói lớn, mặt đã hiện lên sự khó chịu.

Nhưng cô vẫn ngủ say, chẳng nỡ đánh thức cô dậy Nguyên đành một tay luồn qua chân cô, một tay vòng ra sau cổ bế cô lên giường và cẩn thận đắp chăn cho cô.

Xong xuôi, Nguyên mệt nhọc dang hai tay, tự thả lỏng mình ngả người xuống tấm nệm dưới đất. Thế mà vừa nhắm mắt cô lại lăn xuống, lần này thì hay rồi, đầu cô đang gối lên cánh tay Nguyên, định bụng đẩy cô ra thì cô lại ôm lấy người mình ngủ ngon:

– Ôi trời, tình huống gì thế này? – Nguyên đến chịu cô thôi.

Biết làm sao được nữa, Nguyên đành phải để cô như thế này vậy. Cảm giác thật là khó tả, quay mặt qua lại thấy mặt cô, Nguyên chẳng tài nào ngủ nổi. Nằm cạnh cô Nguyên tinh nghịch chạm nhẹ lên má cô cười tủm tỉm, khẽ vén những sợi tóc vướng trên mặt cô, rồi dịu dàng vuốt tóc cô mỉm cười. Nguyên rất ít khi ngắm cô, cô đẹp thật, đẹp như thiên thần vậy, thiên thần ấy đang ngự trị trong trái tim chàng trai này.

Nằm ngắm cô Nguyên chợt thiếp đi cho tới tận sáng…

————————————

Sáng sớm hôm sau, bốn đứa chúng nó vác xác từ chỗ Tiểu Phàm về với khuôn mặt ủ rũ, chắc tại đêm qua lạ giường nên không ngủ được. 

Về đến nhà, anh và Hoành lên phòng thay đồ chuẩn bị sách vở. Còn nó và cậu như thường lệ vào bếp nấu bữa sáng cho mọi người. Khi anh và Hoành từ trên lầu xuống cùng nó, cậu dọn bàn thì nó quay sang nhờ cậu:

– Thiên, cậu lên lầu gọi Tiểu Nhiên với Nguyên Nguyên xuống ăn đi! Sắp tới giờ học rồi!

– Okay…à mà, tớ là con trai vào phòng Nhiên có ngại không? – cậu ái ngại gãi gãi đầu

– Không sao đâu, chắc giờ con bé cũng dậy rồi! – nó xua xua tay nói


Nghe vậy cậu gật đầu rồi lên trên gọi hai đứa nó. Mở phòng Nguyên chẳng thấy bóng dáng cậu nhóc đâu Thiên Tỉ đành qua gọi cô, gõ cửa mãi chẳng thấy ai ra mở cậu mạo muội tự vào.Vừa mở cửa phòng ra đập vào mắt cậu là một nam, một nữ nằm cạnh nhau ngủ ngon lành. Cậu mắt chữ A mồm chữ O đứng bất động không nói lên lời, nhưng vài giây sau trong đầu lại lóe lên tia sáng, cậu đặt điện thoại lên kệ sách cao đủ thấy toàn cảnh căn phòng rồi nhấn nút quay video và lặng lẽ đi ra ngoài như chưa từng vào phòng và lại đứng ngoài gọi cô:

– Tiểu Nhiên ơi, mở cửa cho tớ…lâu quá, tớ vào nhé! – cậu mở cửa vào rồi nói lớn như thật – Hai người…làm cái trò gì thế này?

Nghe thấy có tiếng người Nguyên vội thức giấc, dụi dụi mắt rồi mới ngạc nhiên:

– Cậu…cậu làm gì trong này? – Nguyên tròn xoe mắt hỏi khi thấy cậu trong phòng

– Tớ mới là người hỏi câu này ấy, cậu làm gì ở đây? Sao lại… – cậu nhíu mày hỏi

– Tớ…tớ…cậu – Nguyên ấp úng không nói thành lời

Đột nhiên nó ở dưới nhà gọi vọng lên:

– Tiểu Thiên, cậu gọi hai người họ nhanh nhanh lên nhé!

– Ờ…ừm…xíu nữa xuống liền nà! – cậu nói lớn rồi quay sang Nguyên – Tớ sang phòng cậu đợi, lo mà xử lí nhanh đi!

Thiên Tỉ vừa ra khỏi phòng Nguyên thở dài rồi nhanh chóng gọi cô dậy, thấy có tiếng người nói ngay cạnh cô mắt nhắm mắt mở rồi cũng thật ngạc nhiên khi thấy Nguyên:

– Cậu…cậu, cậu!

– Cậu tớ cái gì? Dậy đi, mặt trời mọc đến đỉnh đầu ròi kia kìa! – Nguyên tức giận nói

– Ờ…thế sao cậu nằm trên giường tớ hả? – cô cũng không vừa mà “đốp” lại

– Hờ hờ, giường cậu á? Nhìn lại mặt hàng đê, ai đang nằm trên nệm tớ? Con gái gì mà ngủ cũng lăn xuống giường…bỏ cái chân xuống. Còn không mau dậy đi, xem cậu kìa, chân gác, tay ôm, đầu gối tê hết cả tay tớ rồi đây này! Có biết đêm qua tớ khó ngủ vì cậu không hả, cái đồ ngốc này! – Nguyên nói như súng liên thanh

– Tớ…tớ xin lỗi…- cô cúi mặt nói

– Thôi bỏ đi! Mau thay đồ, vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới đi!

Nguyên nói rồi bực bội về phòng. Trước khi mở cửa Nguyên hít thở một hơi dài rồi mới vào để chuẩn bị sự “thẩm vấn” của cậu bạn thân. Thật vậy, khi Nguyên vừa bước vào cậu đã lên tiếng hỏi:

– Nài, nói tớ biết đi! Tại sao cậu lại ngủ trong phòng cậu ấy?…Không lẽ, hôm qua hai người đã… – cậu vừa nói rồi lấy hai đầu ngón trỏ chạm chạm vào nhau

– Vớ vẩn! Không bao giờ có chuyện đấy đâu!…Cậu đừng có hiểu lầm tớ đấy! – Nguyên chẳng thèm nhìn cậu nữa mà đem đống quần áo vào trong sọt

– Đang nói chuyện với tớ kia mà, đem quần áo đi đâu đấy? – cậu hỏi

– Quần áo từ hôm tớ bị cảm, thay ra đã giặt đâu! – Nguyên vừa thu dọn vừa nói


Lại có tiếng nó gọi ở dưới cậu chỉ nói được vài câu:

– Nhanh nhanh đi! Rồi còn xuống ăn sáng! Còn chuyện kia tớ sẽ nói chuyện với cậu sau! 

Ra đến cửa phòng cậu cứ lẩm nhẩm trong đầu cái câu vừa rồi của Nguyên và chợt nhớ ra điều gì đó “Quần áo…bị cảm…hix, không lẽ hôm đấy…cậu ấy…ôi mẹ ơi!” và với vẻ mặt lo lắng Tiểu Thiên cứ thế trong suốt bữa ăn nhưng rồi cậu nghĩ là mình cần phải kiểm chứng lại…

—————————-

Cao trung Dục Hiền…

Lớp chúng nó đang trong tiết ngữ văn, Thiên Tỉ của chúng ta cứ như trên mây, giáo viên gọi lên đọc bài còn không biết. Nó ở bàn trên không biết cậu bạn đang làm cái quái gì mà không tập trung, nhưng cứ nhắc bài trước đã:

– Trường kiều ngoạ ba, vị vân hà long? Phức đạo hành không, bất tễ hà hồng? Trang 128 ấy

May quá là có nó không thì bị lão sư phạt mất thôi…

Hôm nay lớp nó trống tiết cuối nên khi tan lớp nó vào thư viện trường, cậu cũng lẽo đẽo theo sau. Đặt balo và sách xuống bàn nó lên tiếng:

– Hôm nay cậu có chuyện gì sao? Làm cái gì cũng không tập trung gì cả!

– À không có gì……thực ra là cũng có một chút…..tớ có thể hỏi cậu chuyện này được không? – cậu ấp a ấp úng, mặt đã đỏ như trái cà chua từ lâu 

Nó không đáp mà chỉ gật đầu, thấy vậy cậu liền hỏi: 

– Cái hôm tớ bị cảm ở rạp chiếu phim…lúc cậu đưa tớ về nhà chị ấy…cậu thay đồ giúp tớ à?

– Thì sao? – nó vừa nói mắt vẫn dán lên quyển sách dầy cộp kia

Nghe xong cậu há hốc mồm dường như có thể nhét cả quả trứng vào, không nói nên lời mặt cậu đỏ từ trước giờ lại càng đỏ hơn. Nhìn cậu mà nó phát buồn cười bèn gập sách lại nói:

– Là anh trai chị ấy thay đồ cho cậu, được chưa? – nó cười rồi nhéo cái má đỏ hồng kia của cậu – Đúng là cả tin quá, người khác nói gì cũng tin hết à?!

Nghe nó nói cậu như được thoát khỏi kiếp nạn đen đủi nào đó, nói:

– Cậu nói thật chứ?

– Cậu nghĩ tớ là loại con gái gì hả?…mà sao tự dưng lại hỏi về chuyện đấy? – nó có hơi chút bực mình nhưng rồi cũng nén lại 


– Chỉ đột nhiên nhớ lại thôi…cơ mà, lúc đó tớ cũng ngờ ngợ Thiên Vũ có cái gì đó khác thường rồi vậy mà không ngờ rằng cậu là con gái đấy! Lại còn bao nhiêu nữ sinh theo đuổi nữa…đặc biệt là Tiểu Kỳ! – cậu trầm ngâm rồi kể lại những chuyện hồi trước

Nó chẳng đáp mà chỉ mỉm cười, nụ cười như bông hoa hồng nở buổi sớm mai. Nó khiến những giây phút rạo rực trong tim cậu lại xuất hiện, cậu cứ nhìn nó rồi cười ngây ngốc. Đột nhiên nụ cười trên môi nó tắt lịm, nhíu mày nhìn về phía cửa, một cái bóng vừa ở đây rồi nhanh chóng đi mất. Cậu thấy lạ liền hỏi nó:

– Có chuyện gì vậy?

– Tớ có cảm giác như có người ở ngoài nghe chúng ta nói! – nó vẫn vừa nhìn vừa trả lời cậu

– Không thể nào! Giờ này các lớp đang trong giờ học mà…

Cậu đang nói dở thì điện thoại nó đổ chuông, là Tiểu Long gọi:

[- Lớp Chí Hoành chuẩn bị tan rồi, hai người mau về vị trí đi! – hắn giục]

[- Okay! – nó đáp]

Cúp máy rồi nó quay sang nhắc cậu chuẩn bị. Lần trước kế hoạch thuộc về Nguyên Nhiên giờ tới Hoành Kỳ, những lúc nào rảnh chúng nó luôn ủ mưu ghép đôi cho hai đứa vì biết rằng không nhiều thì ít Tiểu Kỳ cũng có tình cảm với Tiểu Hoành cũng như Nguyên và Nhiên vậy.

Tại quán cafe gần trường, trong khi chờ đợi hai đứa nó Tiểu Long đang ngồi nhâm nhi ly cafe đen. Thấy cậu và nó hắn vẫy tay ra hiệu:

– Người của anh/cậu đâu? – nó và cậu không hẹn mà đồng thanh

– Nó đang đi chuẩn bị rồi! Chờ tí nữa Tử Kỳ kiểu gì cũng đi ngang qua đây, và chắc chắn Chí Hoành sẽ đi theo nên chúng ta cứ ngồi đây xem hai bạn trẻ đóng phim tình cảm thôi! – Hắn nói, dường như kế hoạch sẽ thành công mĩ mãn.

Khoảng 15 phút sau, đúng là Tiểu Kỳ đi bộ qua đây thật. Với khuôn mặt thì ủ rũ pha chút gì đó tức giận, trông cô bé cứ đờ đẫn như người mất hồn vậy chẳng còn để ý mọi thứ xung quanh gì cả. Tiểu Hoành vẫn bám sát đối phương và cũng không hiểu tại sao cô bạn của mình lại thành ra như vậy. Đột nhiên từ xa, một chiếc môtô chạy nhanh tới, chuẩn bị đâm vào Tiểu Kỳ, Hoành Hoành la lớn:

– Tiểu Kỳ! Cẩn thận!

Mải ngẫm nghĩ, Tiểu Kỳ không nghe thấy Hoành gọi. Không xong rồi, chiếc môtô đó cứ như vậy mà lao thẳng về phía trước như không nhìn thấy Tiểu Kỳ…trong tích tắc Tiểu Hoành đã lao nhanh ra ôm lấy Tiểu Kỳ, nói cách khác chính là đỡ cho cô bé khỏi bị chiếc xe tông vào. Cả hai ngã xuống, chiếc môtô kia nhanh chóng chạy vụt đi như một cơn gió khiến mọi người xung quanh không kịp nhìn xem biển số xe là bao nhiêu.

Đầu của Hoành Hoành va mạnh xuống đất, máu chảy ra khiến cậu bé rơi vào trạng thái bất tỉnh. Trước khi ngất cậu nhóc chỉ thều thào nói được một câu:

– Tiểu Kỳ…cậu không sao rồi…

– HOÀNH HOÀNH! CẬU TỈNH LẠI ĐI! – Tiểu Kỳ ôm Tiểu Hoành vào lòng, gào thét tên cậu nhóc.

Mọi người xung quanh vây kín lại cản trở tầm nhìn của cậu, nó và hắn,vì ngồi ở góc khuất bên trong quán nên cả ba đều không nhìn rõ sự việc.

– Có chuyện rồi! Ra xem mau lên! – nó lo lắng

Nói vừa dứt lời ba đứa liền nhanh chóng chạy ra ngoài. Xông vào trong đám đông cả ba thấy Tiểu Kỳ đang ngồi ôm Hoành Hoành, dưới đất máu đã loang ra.

– Tiểu Thiên, mau gọi cấp cứu! – nó bình tĩnh nói 

Nghe nó, cậu rút điện thoại trong túi quần gọi xe cứu thương tới. 

– Tiểu Long, mau vào trong quán lấy đồ y tế ra đây cho em! – nó vừa “hạ lệnh” cho hắn vừa cúi xuống lấy khăn tay trong túi áo ra đặt lên vết thương trên đầu Tiểu Hoành.


Đồ dùng y tế đã được Tiểu Long mang ra. Đeo găng tay cao su vào, nó dùng gạc ép trực tiếp lên vết thương và giữ chặt để cầm máu rồi băng lại. Một lúc sau, xe cứu thương tới nó, cậu, hắn bắt taxi đi theo tới bệnh viện.

Ngồi trên băng ghế ngoài phòng khám, Tiểu Kỳ không ngừng lo lắng cho Hoành Hoành, nếu cậu nhóc có mệnh hệ gì cô bé này chắc tự tử luôn quá. Còn cậu thì không ngừng trách móc hắn:

– Gây họa rồi đó!Cậu làm việc kiểu gì vậy hả? Em tôi mà có làm sao thì không xong đâu! – cậu nói xa xả vào mặt hắn

– Cậu nói đủ chưa? Thế ban đầu ai cũng bảo là kế hoạch này ổn, kế hoạch này hay hả? – hắn bực mình

– Hai người có thôi đi không?!…Người của anh ấy đâu có đi môtô, là đi ôtô cơ mà nên cậu không thể trách Tiểu Long được! – nó nhảy vào can ngăn 

Nó nói nên cả hai im bặt, đặc biệt là cậu, trong người khó chịu vô cùng khi nó bênh người khác. Một lúc sau thì bác sĩ bước ra, chúng nó chạy lại hỏi:

– Bác sĩ, bạn cháu sao rồi ạ? – tất cả đồng thanh hỏi

– Các cháu vào thăm cậu bé đi! Giờ bác có việc bận, lát sẽ thông báo tình hình cho các cháu sau! – bác sĩ nói rồi vội vội vàng vàng đi sang phòng khám khác chẳng để chúng nó ú ớ gì thêm

– Làm ăn thế à? Có tin lão tử đây dọn sạch cái sự nghiệp của ông không? – hắn nói mà muốn phát điên lên vì bác sĩ chưa nói lời nào đã đi rồi.

Nó chán đến nỗi không thèm nói nữa bèn cùng hai người kia vào thăm Tiểu Hoành. Hiện tại cậu nhóc vẫn chưa tỉnh. Tiểu Kỳ lo lắng đến nỗi rơi nước mắt, sụt sịt khóc vừa cầm tay Hoành Hoành vừa nói:

– Lưu Chí Hoành, cậu nhất định…không được làm sao đâu…nghe rõ chưa? – Kỳ Kỳ nghẹn ngào nói

Nó và cậu cùng với hắn chỉ biết lặng im đứng nhìn thầm cầu mong sao cho Hoành không bị gì nghiêm trọng. Vài phút sau:

– Người nhà bệnh nhân Lưu Chí Hoành xin mời ra ngoài làm thủ tục nhập viện! – y tá

Nói rồi cô y tá ra ngoài. Thiên Thiên và Tiểu Long bối rối vì không có người lớn ở đây để làm thủ tục. Nó thì đã quen với việc này vì trong quãng thời gian không có ông ở bên cạnh, mỗi khi bệnh của bà tái phát nó luôn phải nhờ mọi người đưa bà vào bệnh viện rồi tự làm thủ tục nhập viện cho bà. Thấy cậu và hắn như vậy nó liền vỗ vai cả hai rồi nói:

– Này hai thanh niên, chẳng lẽ tuổi vị thành niên không được làm thủ tục à? Đi xuống cho biết không? 

Nghe nó nói cả hai đều dặn Tiểu Kỳ ở lại trông Hoành Hoành để ba người xuống làm thủ tục nhập viện rồi hỏi thăm bệnh tình cho cậu nhóc.

15 phút sau… 

Khi cả ba về phòng thì thấy anh, Nguyên, Nhiên đã ở đó. Và Hoành Hoành vẫn chưa tỉnh, Tuấn Khải lo lắng hỏi: 

– Ba người về rồi à? Tình hình của Hoành Hoành sao rồi? 

– Hmm…ừm…bác sĩ nói lát nữa sẽ qua khám lại nhưng… – cậu ấp úng

– Nhưng sao? – cô và Nguyên sốt ruột hỏi

– Ông ta nói là thằng nhóc này hiện tại đang trong tình trạng nguy kịch, trấn thương ở vùng đầu rất nặng và vì vậy nên vẫn còn đang hôn mê và cần tiếp tục theo dõi tích cực… – hắn buông giọng buồn bã

Nghe xong, không khí trong phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng, ngột ngạt vài giây rồi tiếng khóc nức nở của cô bé 15 tuổi – Tử Kỳ vang lên không ngớt:

– Mau tỉnh dậy, tỉnh dậy ngay Lưu Chí Hoành…cậu ngủ lâu quá rồi, cứ thế này làm sao tớ sống nổi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.