[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 99~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 99~

Mở nhạc
^^^^^^
Chương 98 :
Liều lĩnh xông vào? Dù biết rằng có gài bom?
Tức cười!
Nhưng, Rin ngu ngốc thật sự đã làm vậy. À mà không phải, còn có hai cái người kia nữa. Bộ ba ngu ngốc!
– Rin~chan, Rin! Chạy chậm lại nào! Em phải coi chừng dưới chân!
Teto gần như phải hét lên trong mưa bom lửa đạn. Rin nghe lời, giảm tốc độ lại tí xí. Lòng lại cứ không yên. Có bom, có bom. Len lại còn ở đây…
– A, Rin!!! Cẩn thận!!!
Teto chợt hét lên kinh hoàng. Chưa kịp để Rin cùng Ted phản ứng, cô đã vọt lên một cách nhanh chóng. Trên trần nhà kéo theo đó là một trận nổ kinh hoàng, đất cát rơi xuống.
Teto đẩy mạnh Rin về phía Ted, chớp nhoáng! Ted đỡ Rin, bị vật ra, cả hai cùng văng ra xa hai mét. Ted cẩn thận ôm nó, xoa đầu một cách đau đớn, khó nhọc nhìn Teto…
Cô đứng đó, thở dốc. Nhìn cả hai, cười…
.

Vậy mà ngoài dự liệu của mọi người. Trần nhà mạnh mẽ đổ xuống. Trong đôi mắt của cả ba là sự thảng thốt kinh hoàng. Ầm ầm đến đinh tai nhức óc. Sự đổ vỡ bao trùm trong không khí. Kéo theo đó là tiếng la đau đớn của Teto. Khó nhọc nặng nề…
– Teto!!!!!
Ted gầm lên. Rin hoảng sợ, đỏ vành mắt…
Cả hai như điên cuồng chạy lại.
.
Teto nằm dưới một mảng tường lớn, máu đỏ loan ra, mùi tanh của máu vốn tanh tưởi giờ còn nồng nặc hơn.
Rin đào móc phía dưới, mặc cả hai tay như rỉ máu, nước mắt tuôn như mưa. Phía trên, Ted dùng hết sức đẩy mảng tường lên, gương mặt nhăn nhó, khổ não, đau đớn.
– Đừng… đừng!
Teto chỉ còn nửa người nằm phía bên ngoài. Đau đớn bao trùm toàn thân. Tưởng chừng như đôi chân của cô đã bị đè nát báy. Thịt máu lẫn lộn càng tanh tưởi khiến người ta buồn nôn, nhưng Teto ngửi thấy mùi này rất quen thuộc.
Là mùi của cái chết luôn gắn liền với sát thủ.
– Đừng… Ted! Bom, còn một quả!
Lúc mảng tường rơi xuống cô đã chú ý. Là bom kép, một quả nổ dựa theo áp suất không khí cùng cự ly, quả thứ hai sẽ nổ không lâu ngay sau đó.
Ted nghe, chấn động màng nhĩ. Nhưng vẫn cố sức đẩy vách tường, bàn tay đẩy càng run mãnh liệt hơn. Nước mắt của Rin rơi một lúc càng nhiều, đào vào sỏi đá, móng tay đã muốn rơi ra, máu thấm vào lòng đất.
– Ted, Ted… đừng… Dẫn Rin chạy đi. Tìm… tìm lão đại!
Giọng Teto thều thào, mặt đã dần chuyển trắng. Tuy vậy, khóe môi run rẩy vẫn gắng gượng nở nụ cười…
– Không được!! Anh không muốn bỏ em lại!!! Không cho phép!!!
Ted gầm lên như con thú dữ bị thương, nước mắt trân quý của người đàn ông đã nhuộm ướt đôi mắt vốn luôn trào phúng, bỡn cợt.
– Em nói muốn kết hôn với anh mà, em nói muốn sinh con cho anh, còn muốn cùng anh đi tới đầu bạc răng long! Không được gạt anh. Đồ lừa gạt! Lừa gạt!!
Ted nước mắt rơi xuống, tay càng dùng sức mãnh liệt. Rin mím môi, nước mắt cũng rơi, miệng luôn lầm bầm nói xin lỗi, xin lỗi…
Teto tái mặt, quát anh…
– Đi mau! Đi đi! Ai thèm kết hôn với anh! Ai thèm sinh con cho anh! Chết tiệt, biến đi, biến đi!!
Ted run rẩy, cúi xuống đào đất cùng Rin kéo Teto ra, thét lên, giọng cũng run rẩy…
– Anh không biến!! Không biến!!! Giỏi thì lao ra mà giết anh đi!!! Giết anh đi!!! Teto, em có biết anh đã vẽ ra cuộc sống sau này của chúng ta thế nào không? Không còn giết chóc, không còn là sát thủ, em không cần giết người nữa. Teto, đó là ước nguyện của em mà! Em phải sống, sống để cùng anh thực hiện ước mơ của hai chúng ta…!

Nước mắt Teto cũng chảy ra, nhẹ nhàng, đọng lại, rơi xuống mặt đất.
Ước mơ của hai chúng ta? Em rất muốn, rất muốn! Ha, hóa ra đến giờ phút này, Teto mới biết, thì ra cô cũng có nước mắt…
Đẹp quá, đẹp lắm. Nhưng thật đau, thật chua xót. Em rất thèm, rất khao khát, rất muốn, muốn được làm vợ anh, được cùng anh đi đến quãng đường đẹp còn lại của cuộc sống. Nhưng… em không thể. Không làm được!
Có lẽ, ông trời đang trừng phạt cô chăng?
Vì cô đã giết người. Vì cô đã giết quá nhiều người. Đã cắt đi bao nỗi yêu thương như thế này, đã tạo nên bao nhiêu nỗi thống khổ như thế này?
Cô từng nhớ đứa trẻ đầu tiên cô nhận nhiệm vụ. Một đứa trẻ với đôi mắt sắc lạnh, cương quyết, ương bướng, tưởng như không bao giờ cúi đầu trước bất kỳ thứ gì.
Cô nói, cô sẽ giết nó. Vậy mà nó chỉ cười khẩy đầy lạnh lùng. Tưởng chừng như chết không là gì đối với nó, như rằng thằng bé này là động vật không biết đến nỗi sợ hãi, không gì có thể làm nó rơi nước mắt.
Vậy mà khi cô nổ phát súng đó, chị gái nó chạy ra đỡ cho nó phát súng đó. Chị nó ngã xuống, nó gào thét, đau đớn, nước mắt – thứ mà cô ngỡ sẽ không bao giờ có, lại rơi rất nhiều.
Cô không hiểu. Người đau không phải là nó, người chết không phải là nó. Tại sao nó phải khóc? Nó mắng cô rất nhiều, nó nả súng vào cô. Nhưng cô chỉ nhớ một câu duy nhất mà nó thét trong giây phút cuối cùng cô giết nó.
Nó thét bảo, cô đã giết người quan trọng nhất đời nó.
Teto cười khẩy, hóa ra, cảm giác đau đớn là thế.
Hóa ra, nước mắt có vị như thế.
Teto cắn răng, nuốt nước mắt vào trong. Gầm lên đầy phẫn nộ, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, rỉ máu…
– Đi đi, đi đi! Ai cần anh ở đây chứ! Mau đi đi! Đi mà sống. Sống cho tốt, kiếm người vợ nào đó mà sinh con cho anh, yêu anh hơn tôi đấy. Phải kiếm người như thế. Mau đi!! Đi!
Nước mắt Teto không biết lúc nào đã rơi xuống. Thấy anh cùng Rin không đi. Teto kiên quyết dùng đá chọi anh, mắng nhiếc anh, rủa anh. Nhưng cả Rin cùng anh bị đá chọi đau cũng không nói gì, kiên quyết đào gạch lên.
Teto dùng sức lực yếu ớt của mình mà hét lên, cô bảo không thèm yêu anh nữa. Sẽ ghét anh, kiếp sau, kiếp sau nữa, cũng không thèm yêu anh đâu.

Vậy mà, Ted ngừng tay lại. Teto thấy tay mình rơi xuống một giọt nước, rồi một giọt. Một lúc càng nhiều…
Mưa sao?
Teto vừa ngước đầu. Bờ môi đã mạnh mẽ bị ai đó kiên cường chiếm lấy. Trằn trọc mút. Yêu thương, trân trọng, cứ như đây sẽ là mảnh ký ức cuối cùng về cô.
Nước mắt đảo quanh tròng, Teto nhắm mắt lại, để giọt nước mắt rơi xuống. Chìm đắm trong nụ hôn của người đầu tiên, cuối cùng cũng là duy nhất mà cô yêu.
Đây là nụ hôn của anh, hơi thở của anh, vòng tay siết chặt cô đầy đau đớn cũng là của anh…
Không biết rằng đã ôm bao lâu. Nhưng khi vòng tay đó buông ra, cô chỉ còn cảm nhận được hơi ấm quyến luyến lấy cơ thể mình.
– Đi thôi Rinny!
Ted kéo tay Rin đi. Nó lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt rơi như mưa, nghiến răng, kiên quyết nắm lấy tay của Teto không chịu buông. Nhưng sức của Rin làm sao bằng Ted, lập tức đã bị lôi đi.
Nó vùng vẫy nhìn bóng hình thoi thóp cô đơn nằm đó, nước mắt ứa ra. Muốn gào thét lên với Ted, mắng anh là đồ vô tâm. Nhưng nhìn đến vành mắt đỏ hoe không kém cạnh gì cô của Ted, chỉ biết cắn môi, vùi mặt vào cánh tay mà khóc, mặc cho Ted lôi đi.
.
Teto nhìn những con số cuối cùng trên hình quả bom. Khóe môi khẽ mỉm cười, nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh tú. Đôi mắt hạnh đẹp đẽ khẽ nhắm lại, như không còn luyến tiếc điều gì trên thế gian này.
Ted à, xin lỗi vì đã lừa anh…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.