Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 98~
Chương 97 :
Chiếc xe phóng nhanh đi, rít lại kèm theo tiếng nổ ầm ầm mãnh liệt. Ted nhanh chóng đạp thắng xe, mồ hôi tuôn như mưa. Chiếc xe kéo theo một vòng cung trên nền cát, theo đó là tiếng gió thổi ào ạt cùng lá bay che khuất tầm mắt.
– Chúng ta xuống ở đây thôi. Tình hình ở Hắc Phiên giờ đang hỗn loạn lắm! Ít ra chỉ cần đến chỗ Lenny là ổn rồi!
Teto gật đầu. Rin căng thẳng nhìn xung quanh…
Mùi máu phiêu đãng trong không khí, mặn mà, nồng nặc.
– Theo sát chị nhé, Rin~chan!
Teto siết chặt tay Rin, lôi nó đi. Tay kia cẩn thận rút trong túi ra hai con dao. Ted phía trước cũng đồng thời lôi ra hai khẩu súng ngắn, nạp đạn đầy đủ, sau đó đưa cho Rin…
– Biết cách sử dụng chứ? Chỉ cần lên nòng, nhắm và bóp cò!
Rin dè dặt nhận lấy, cẩn thận để vào trong người. Lúc này cả ba như nhanh chóng phóng như bay đến nơi cần tới.
Nó siết chặt khẩu súng trong người, mím môi. Đôi mắt chứa đầy sự quyết tâm dù tay chân nó đều muốn run đến lẩy bẩy. Nó muốn gặp Len. Muốn gặp cậu… Rất muốn… rất muốn…
…
.
Ầm… Đoàng!!!
Tiếng súng cùng bom đạn cứ thé lên liên hồi, âm thanh vang vọng cứ như ngay bên tai. Tiếng ầm ầm đổ vỡ cùng bụi mù che khuất tầm mắt. Thỉnh thoảng vang lên tiếng vũ khí va chạm cùng tiếng thét đau đớn ngay bên tai.
– Tên thứ bảy rồi đấy!
Teto vừa lau vết máu trên mặt vừa đưa chân đá đá cái xác mà cô nàng mới vừa quật ngã. Ted sau khi cắt cổ được hai tên cản đường, cũng bực bội đá cái xác một cái.
– Hừ! Phiền nhiễu!
Rin cẩn trọng cất cây súng vào trong người, tay hơi run lau đi vết máu vừa bắn lên trên mặt. Nó giết người rồi, giết người mất rồi!
– Rin~chan, không sao chứ? Mặt em hơi xanh!
Teto lo lắng cúi đầu hỏi. Rin mỉm cười trấn an lắc đắc đầu, giọng hơi run rẩy…
– Em không sao! Chúng ta đi nhanh lên!
Ted nghe, hơi phì cười, vỗ vỗ mái tóc có phần xốc xếch của Rin, nói vẻ trêu ghẹo…
– Có cố gắng đấy, Rinny~
– Hừ, Rin~chan mà lị!
Teto bên cạnh nghe, hếch mũi, nói bằng gọng đầy tự hào. Ted lại một phiên hôn lên cái mũi nhỏ nhắn của cô, khiến Teto đỏ phừng mặt, ngại ngùng trốn vào lòng của Ted…
– Có con nít ~!
Rin cũng xấu hổ che mắt lại. Ai da ~ Tình tứ quá thể đáng. Nhưng tình tứ khi đứng trên bốn cái xác chết thì có vẻ như… ưm… không hợp thời điểm cho lắm?
Ted nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cười ha ha. Véo véo gương mặt phấn nộn của cô nàng sát thủ, nhỏ giọng chỉ để hai người nghe thấy…
– Teto, xong vụ này, hai ta kết hôn đi. Xin vài đứa trẻ kháu khỉnh, lập thành một đội banh luôn!
Teto mặt đỏ như ớt, tức giận nhéo eo của Ted khiến anh chàng xuýt xoa vì đau. Tên này, tính đâu mà xa xôi. Tuy nghĩ là thế, nhưng Teto vốn không biết khóe môi mình đã nâng lên thành một vòng cong.
Rin nhìn cảnh trước mặt, cảm thấy rất mừng cho cậu. Nhưng trong lòng lại không nhịn được dâng lên một niềm chua xót. Nếu lỡ… một trong cả hai chết ?
Rin nghĩ xong, lắc lắc đầu. Cười khì và gạt bỏ ý nghĩ ngu ngốc đó ra khỏi đầu. Nó đang nghĩ linh tinh cái gì không biết.
– Được rồi! Ta vào thôi!
Teto cố lấy lại vẻ nghiêm túc, khóe môi vẫn ẩn chứa một nụ cười nho nhỏ. Ngoài đây im ắng thế này, chắc bên trong phải chiến đấu dữ dội lắm! Rin gật đầu, men theo lối Teto đi…
.
.
– Á!! Rin~chan!!!!!
Một bóng đen từ trong nhanh chóng vụt ra, đôi mắt sắc lạnh. Trên tay cầm theo một con dao sắc lạnh. Rin hoảng sợ lùi lại một bước. Con dao như vụt qua, lia một cái, dòng máu đỏ từ vết rạch ngay mặt rơi xuống, kèm theo đó là vài sợi tóc vàng bay tứ tung.
Rin ngồi phịch xuống, thở dốc. Má thấy ươn ướt, ẩn ẩn đau. Nhưng chưa bằng nổi kinh hoàng trước mắt. Nó suýt chết…
Người kia có một mái tóc tím dài tung bay trong gió. Nhíu mày nhìn Rin ngồi phịch dưới đất, hờ hững tút khăn giấy khẽ lau vết máu trong con dao. Đôi mắt đẹp rũ xuống, môi mỏng, hàng mi run run như cánh bướm. Vẻ đẹp tà mị, xinh đẹp mà chứa đầy vẻ trường thành của phái nam.
Không hề để ý Teto đang bị Ted giữ lại lui vào trong góc xem xét tình hình. Người đàn ông kia khẽ quỳ xuống, nâng cằm nhỏ của Rin lên, xem xét, đáy mắt khẽ lóe lên một tia kinh ngạc, hoảng sợ. Nhưng rất nhanh đã bị áp chế xuống.
Hắn lạnh lùng buông gương mặt của Rin ra. Giọng trầm trầm…
– Khu vực này có bom, muốn đi đâu thì nhanh đi!
Rin căn bản là không suy nghĩ được gì, ngơ ngẩn gật đầu. Trong đáy mắt là một mảnh mù mịt. Không giết nó sao?
Chưa kịp để Rin hoàn hồn, người đàn ông đó đã lao vào rừng nhanh như bay. Thoáng chốc đã không còn bóng dáng gì…
…
Dạo này viết hơi nhanh, hụt cảm giác và không hay lắm :,( Tại kết thúc đang rối không biết sắp xếp làm sao, và việc học khủng bố quá =__= Vậy nên nếu có ai không hài lòng với chap thì xin lỗi ợ T.T