Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 100~
Chương 99 :
BÙM…..
Đôi chân của Ted thoăn thoắt chạy, kể cả tiếng bom kia mạnh mẽ nổ lên một tiếng, anh cũng chỉ dừng lại một chút. Rin khẽ nấc, đôi mắt nhìn bàn tay của Ted cuộn lại thành từng vòng, hằn lên cả gân xanh.
Nước mắt Teto lại lần nữa khẽ rơi.
Chuyện sinh tử đau lòng như vậy, cớ sao trên thế gian này còn xuất hiện những điều tàn nhẫn như thế?
– Đừng khóc nữa! Cô ấy sẽ không muốn như thế!
Giọng nói trầm trầm của Ted vang lên ngay bên tai của Rin. Rin khẽ dụi mắt, nấc một tiếng, nước mắt lại vỡ òa, giọng nghẹn ngào…
– Nhưng em không kiềm được, em rất đau lòng!
Ted im lặng. Cả hai im lặng trong suốt quãng đường đó. Thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ cùng tiếng súng xung quanh…
…
.
Pằng!!!
Một viên súng từ không khí bắn ra một cách mạnh mẽ. Ánh mắt sắc bén của Ted khẽ xoẹt qua, ôm Rin né qua, viên súng lập tức xoẹt qua, áo rách một mảnh vải, máu đỏ từ cánh vai tuôn xuống.
Rin khẽ rùng mình, ánh mắt đảo xung quanh, lập tức ánh mắt vui mừng thét lên…
– Len!!!
Còn không kịp để ý đến Ted, lập tức đã vùng ra khỏi vòng tay của Ted, phóng như bay về một phía.
Nghe nó thét, Ted cũng hơi ngẩng đầu. Nheo mắt lại, trong khói bụi mù mịt khiến cậu không thấy bất kỳ bóng dáng của ai cả. Chẳng lẽ ánh mắt của hắn còn kém hơn Rin?
Đứng lên đi theo phía của Rin, xuyên qua lớp bụi mờ. Ted thấy rõ cái bóng dáng nhỏ bé kia lao vào một vòng tay vững chắc. Khẽ cười tự giễu, không phải là hắn mắt kém, mà là hắn không có được tình yêu như cậu ta.
– Len! Len! Không sao chứ? Hu, Len à!
Nhìn thấy cậu, Rin có một loại xúc động muốn khóc thật to. Nó muốn được trở nên yếu đuối trước mặt cậu, được cậu chở che, được cậu bao bọc vào vòng tay ấm áp. Nghĩ là vậy, Rin nhào vào lòng cậu, nước mắt tuôn như mưa, gào khóc. Kaito cùng Gumiya đứng phía sau cậu, khó hiểu nhìn.
Len nhìn Rin, ngước đầu nhìn Ted, rồi nhìn xung quanh. Cậu hơi nheo mày, nhưng đến khi nhìn đôi mắt hơi đỏ của Ted, cúi đầu như đã hiểu ra.
– Rin, đừng khóc!
Len khẽ cười dài vỗ vỗ đầu Rin an ủi, cúi người bế phốc nó lên. Lập tức, gương mặt đầy nước mắt nước mũi của nó vùi vào trong lồng ngực cậu, dụi dụi, khiến cho chiếc áo sơ mi đen của cậu ướt đẫm.
– Có ai ở đây bị thương không?
Ted tay đút túi quần, ngước đầu hỏi Kaito. Gumiya cười cười, hơi thở dốc giơ tay lên. Ted cười khẩy đấm nhẹ vào ngực Gumiya một cái, làm hắn khẽ rên lên vì đau.
Tất cả đều hiểu, đều nhìn được những điều đó trong mắt nhau. Chả ai cần hỏi, vì chẳng ai cần moi vết thương đó ra cả.
– Ủa, sao ở đây im ắng thế? Các cậu cùng những người khác xử lý xong rồi sao?
Ted lướt mắt qua những cái thây ngổn ngang đầy máu nằm trên mặt đất. Cúi xuống nhặt một cái tay đã đứt lìa còn lòng thòng mấy sợi dây mạch lên, máu khẽ rướm xuống, cảnh tượng trông thật man rợ.
Len ấn đầu Rin vào ngực mình, mặt nhăn lại đen thui, giọng trầm trầm.
– Đừng giỡn mặt với tôi!
Ted nhún vai, để tay xuống. Nhưng vốn không ai thấy, đôi mắt của Ted khi rũ xuống có chứa một nỗi buồn sâu đậm.
– Ba phút trước khi hai người đến thì những thằng điên đó rút lui!
Kaito nhíu mày, tò mò hơi suy ngẫm. Rõ ràng người đó còn nghi ngờ Len sau bao nhiêu năm, sao bây giờ lại dễ dàng rút lui như thế? Hẳn là có nguyên do.
– Mà… hai người trên đường đến đây có gặp ai kỳ lạ không?
– Có có, một người đàn ông tóc tím rất đẹp trai, cao như thế này này!
Vừa nghe hỏi, Rin đã ngẩng đầu lên khỏi bả vai của Len, diễn tả người đó, đưa tay với với, ý bảo người ấy rất cao.
Kaito cẩn trọng liếc Len một cái. Cậu suy nghĩ, gật đầu. Mọi người cùng nhau trao đổi ánh mắt với nhau. Ăn ý ngồi trên một đống đổ nát với những cái thây chất đống xung quanh.
Rin nhìn cảnh tượng, cảm thấy hơi buồn nôn. Len tựa như biết, vỗ vỗ đầu Rin ý bảo dựa vào ngực mình. Khắp nơi ở đây toàn thây cùng xác người chất đống. Nguy hiểm hơn còn có bom nổ chậm. Để an toàn, chí ít thì ngồi đây.
– Khó chịu quá thì nhớ nói đấy!
Rin nhoẻn miệng cười ngây ngô, gật gật đầu. Cảm xúc có người quan tâm thật là tốt!
Ngồi đó chưa đến năm phút, lập tức có một bóng dáng từ trong lớp bụi mù mịt xuất hiện. Một bộ quần áo đỏ ôm sát người, lộ ra từng đường cong hoàn hảo.
Một người phụ nữ đứng trước mặt cậu, mái tóc nâu ngắn ôm sát vào gương mặt thanh tú, ánh mắt phong tình hẹp dài đầy quyến rũ, bờ môi căng mọng còn được phủ lên một lớp son, cứ như đang mời gọi đàn ông đến nếm thử.
Bờ eo với một cái dây nịch cái chéo, hai bên giắt theo hai cây súng ngắn, trên tay cầm theo một khẩu súng bắn tỉa, bờ môi ngậm một điếu thuốc, khẽ nhả khói, giọng nói yêu kiều như chiếc lông vũ gãi ngứa trong lòng người ta.
– Megurine~sama cần gặp các vị! Mời đi theo tôi!
…