[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 97~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 97~

Chương 96 :
Rin đang ngồi một bên ngắm Len làm việc, nhìn chăm chú, lại nhớ lời tỏ tình của cậu tối hôm qua lại không nhịn được đỏ mặt. Nhìn bộ dáng cậu làm việc, trông thật là đẹp trai nha ~
Rầm…
Đang suy nghĩ, phút chốc tiếng rầm rập đổ vỡ vang lên thu hút hai con người trong căn phòng. Len nhìn Gumiya mồ hôi nhễ nhãi, thở hồng hộc trước mắt, nhíu mày tỏ vẻ không vui.
– Chú không biết gõ cửa trước khi vào à?
Nghe câu đấy, Gumiya muốn một tiếng gầm lên đầy phẫn nộ. Giật ly nước Rin đang cầm trong tay, tu ừng ực, sau đó mới lườm mắt vị chủ nhân mất nhân tính kia.
– Chết tiệt! Phòng giám sát có chuyện rồi!

.
.
– Chết khoảng bao lâu rồi?
– Chắc khoảng trưa hôm qua! – Kaito vừa ghi vừa nhăn nhó, không kiềm được chửi thề một tiếng – Không ngờ như vậy mà cũng lẻn vào được. Còn để mặt mũi chúng ta ở đâu?
Nhìn Kaito tức tối đến gầm gừ ra lửa, Rin hơi sợ sệt rút đầu vào ngực Len. Xung quanh toàn thây người chất đống, thậm chí bắt đầu thối rửa, mùi tử thi pha loãng ra ngoài ra không khí.

Len nhíu mày nhìn khắp phòng giám sát. Năm người chết hết năm người. Mặc dù nói năm người này chuyên về máy tính và công nghệ thông tin, nhưng võ không thì hoàn toàn không thể nói, đủ để một đấu năm mươi. Vậy thì rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?
Len bước về phía trước, nhìn gần một trăm khung ảnh được theo dõi qua camera theo dõi khắp mọi nơi. Mày đẹp khẽ nhíu, cậu nhìn chăm chăm vào một khung ảnh gần nhất – camera theo dõi toàn bộ khu biệt thự Hắc Phiên.
Chợt, mặt Len khẽ tối sầm lại.
Theo sau nét mặt của cậu là một trận khói tung mù mịt che mất camera, chỉ còn tiếng rè rè báo mất tín hiệu. Chửi thề một tiếng, cậu nhanh chóng quay người bước đi…
– Kaito, truy cập anh em đến biệt thự ngay!
Kaito cũng nhìn thấy cảnh đó, lập tức nhấn bộ đàm ở bộ điều khiển thông báo cho những thuộc hạ trong tổ chức, nhanh chóng thi hành nhiệm vụ.
Rin nhìn cảnh tượng trước mắt, rối tung rối mù, khó hiểu nhìn về phía Len. Cậu nhìn Rin, cười khẽ để nó an tâm, vỗ vỗ đầu nó, nói nhỏ.
– Em ở đây phải ngoan nhé! Không được đi lung tung! Hiểu chứ? Tôi sẽ sớm quay lại!
Nói rồi, cậu bế phốc nó lên, dịu dàng hôn gò má nó, sau đó bế nó đưa cho Teto, nói trầm trầm.
– Bảo vệ con bé cho tốt!
Teto kiên quyết gật đầu. Ted kế bên cũng gật đầu như giã tỏi, bị Len lườm cho một cái, mới cuống quýt giải thích.
– Lenny, thôi nhá! Cậu cho tôi ở lại đây đi! Dù gì hai người vẫn hơn một người!
Sau đó bộ dáng rất đáng khinh bỉ vòng tay qua ôm eo Teto một cái, cười khì khì. Len phất tay quay đi, chỉ để lại một câu.
– Muốn làm gì thì làm! Còn nữa, thông báo cho mẹ tôi một tiếng, bà ấy lên Hokkaido bữa giờ chưa về đấy!
Ted đưa dấu ngón tay biểu tượng ok. Lúc này Len cùng các người khác mới rời đi…
Rin lo lắng nhìn theo bóng lưng của Len, giật giật góc áo của Teto…
– Teto~san! Anh ấy sẽ không sao chứ?
Rin bỗng dưng lo lắng, tự dưng chưa bao giờ lo lắng như lúc này. Ted kế bên nghe thế xoa xoa mái đầu của Rin…
– Đừng lo, Lenny trâu lắm, không chết sớm được đâu!
Teto nghe xong thì lườm nguýt cho anh chàng mặt dày một cái tóe khói. Sau đó cúi người nhẹ nhàng an ủi.
– Không sao đâu! Lão đại chắc chắn sẽ về mà!

Nhìn nụ cười của Teto, Rin thoảng an tâm. Nhưng rồi cái cảm giác cồn cào cứ trồi lên một cách mãnh liệt, không thể nào đè xuống được.

.
.
Trong suốt cả quá trình đó, một giây trôi qua với Rin cứ như là ngồi trên đống lửa, day dứt day dứt. Cứ tự an ủi rằng cậu sẽ chẳng sao đâu, cậu “thiên tài” lắm mà. Nhưng tim vẫn cứ như bị ai cào cấu, đến lúc nhận ra, mắt đã phiếm hồng.
Cũng muốn chạy đi tìm cậu lắm chứ. Nhưng nó sợ sẽ lại trở thành gánh nặng của cậu, gánh nặng cho mọi người. Nên nó cứ phải ngồi ở đây thôi.
Teto cũng nhận ra nỗi lo lắng của nó, đang trong cuộc xung đột nội tâm dữ dội. Rốt cuộc có nên dẫn nó đi tìm Len hay không? Nhưng nếu đến đó sẽ rất nguy hiểm, nhỡ như không ai bảo vệ Rin thì…
Đang lúc không biết làm thế nào, bên ngoài liền truyền đến tiếng ầm ầm của súng ống và mùi nồng cay của thuốc nổ. Ted ngồi phắt dậy, mặt khẽ đen. Lập tức chạy lại vác lên lưng như vác cái bao gạo, tay kia nắm lấy tay của Teto, vơ đại một đống vũ khí vào trong balo chuyên dụng trên vai, thêm cả tá đạn nữa, nhanh nhẹn quay sang…
– Anh biết ngay mà! Vừa mới nghĩ đến ở đây có sẵn đống xác chết thì làm sao tổ chức an toàn được chứ! Chết tiệt, chỉ giỏi làm rối suy nghĩ của chúng ta!
Teto nghe vậy, gật đầu, cũng bắt chước Ted quơ một đống dao găm roi da vào túi. Nhanh chóng chạy theo Ted ra ngoài.
Ở bên ngoài rất rối loạn, toàn bộ thủ vệ đang nả súng vào phía bên kia. Ngoài ra các sát thủ liên tục di chuyển, tiếng gào thét của các tội nhân vang lên khắp nơi. Toàn bộ đều mang theo màu sắc của hỗn độn.
Rin lúc này chẳng còn hơi sức đâu mà sợ hãi nữa, nó cứ chăm chăm nhìn khắp nơi. Cứ như là chớp mắt một cái nó sẽ bỏ qua bóng dáng của ai đó.
– Len cùng mọi người hiện đang ở biệt thự Hắc Phiên. Ít ra chúng ta phải tập hợp một chỗ cùng mọi người!
Ted la lớn trong tiếng nổ ầm ầm của bom đạn. Thần kinh của Rin căng như dây đàn, chỉ biết nghe theo như thóc. Ted nhanh chóng nhét Rin vào một chiếc xe, theo sau đó là Teto. Ted phóng vào chỗ lái chính, nhấn ga, lập tức chiếc xe lao đi vun vút…
Rin bám chắc vào chỗ ngồi của mình, nhìn Ted lo lắng. Sao mới sáng hôm nay mọi thứ còn rất bình thường. Đến bây giờ lại như thế này?

À, mà nói như vậy cũng không đúng. Cuộc sống của nó đã hoàn toàn thay đổi khi nó gặp gỡ Len, gặp gỡ mọi người mới đúng.
– Ted, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Teto hét lớn chống chọi lại âm thanh ầm ầm bên ngoài xe, lúc trước khi đi theo Len, cô cũng biết thế nào cũng có chuyện xảy ra. Mà chuyện đó là chuyện một sát thủ như cô phải cấp nhận, đối đầu với thử thách, đứng kề với cái chết.
Mặc cho Ted đang phóng xe như điên, anh cũng hét to lại không kém, cảnh vật bên ngoài cũng lướt đi như bay…
– Cái tổ chức của cái gã tóc hồng nước Anh gốc Nhật ấy! Hắn thù Len không biết bao nhiêu năm! Mịa, con cáo già! Canh ngay lúc nào lại đến lúc này!
Một xác chết quăng ra trước cửa xe khiến tay lái Ted khẽ loạng choạng, tiếng ầm ầm ngay trên nóc xe khiến Rin khẽ rụt đầu. Ted chửi thề một tiếng, tay mạnh bạo xoay tay lái, chiếc xe cũng theo đó đánh một vòng trong không gian chật hẹp. Xác chết cứ như thế là bay đi.
Kéo theo đó là một tiếng nổ ầm như xé toạt không khí.
Cái xác đó cài bom.
Tiếp theo đó ba lần bảy lượt đều có sát thủ, ám vệ hay thụ hạ của cả hai phe chốc chốc đánh nhau lại bay ra ngán đường. Ted không biết phải lạn lách bao nhiêu lần, chiếc xa cứ theo đó mà nhanh nhẹn tránh né rồi lao đi vun vút.
Trong màn đêm, hơi thở củ tử thần như bao trùm tất cả, cũng như cái mùi tử thi cùng cái mùi khói súng lượn lờ mãi trong không khí.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.