Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 96~
Chương 95 :
A, được rồi! Sáng hôm sau tỉnh dậy, mặt của Rin xuất hiện song song với hai quầng thâm của gấu trúc. Teto cười gian trêu ghẹo…
– Hôm qua kịch liệt vận động quá hả?
Rin đỏ mặt. Khụ, a! Mọi người đừng hiểu lầm. Chỉ là sau khi Len nói câu đó, Rin đã đỏ bừng mặt chạy sang phòng khác đóng cửa khóa chốt. Vấn đề là suốt cả đêm, câu nói của Len cứ quanh quẩn trong đầu.
Len thích nó, là thích nó nha!
Nghĩ nghĩ, Rin lại cười tủm tỉm. Má hây hây đỏ. Teto nhìn cũng cười theo, liếc Ted ở bên cạnh…
– Được rồi được rồi! Đừng cười nhiều quá, nghe nói cái cô tóc xanh gì đó bị lão đại tống cổ đi ngay trong hôm nay rồi kìa. Lát em có ra tiễn người ta hay không?
Rin nghĩ nghĩ, gật đầu. Ừ, dù gì cũng là người quen của Lenka~san gửi gắm tới chăm sóc nó mà. Người ta đi mà không chào tạm biệt thì kì cục lắm.
Định bước đi theo gót của Teto, ai ngờ phía sau lại có một vòng tay mạnh mẽ kéo lại, tức thì liền rơi vào vòm ngực của ai đó, hơi ẩm quen thuộc phả trên đỉnh đầu. Rin đỏ mặt, lại nghe Ted ở phía xa huýt sáo một tiếng.
Sáng sớm, giọng Len khàn khàn mang theo vẻ lười biếng, quyến rũ đến không ngờ. Chưa gì, Len bế phốc nó trên tay, Rin kịp la nhỏ một tiếng, liền hoàn toàn nằm gọn trong lòng của ai đó.
– Rin, sớm!
Lên cười cười nhìn nó, dường như là thỏa mãn lắm. Rin ho nhẹ một tiếng, giọng cũng lí nhí…
– Ừm, Len sớm!
Khụ khụ, tình cảm quá! Teto phía xa nhìn đến không nhịn được xấu hổ ho một tiếng…
Lên một tay bế Rin, tay còn lại vò vò mái tóc rối, dáng vẻ trông hơi xốc xếch nhưng đầy vẻ phong tình. Trái với dáng vẻ, đôi mắt của Lên lại mang theo sự tỉnh táo đến đáng sợ.
– Chuẩn bị xe đi, tôi đưa Rin đến tổ chức!
Ted cười trêu ghẹo…
– Thương nhau đến nỗi không xa nhau được à?
Len liếc một cái, Ted liền im bặt. Như trẻ con bĩu môi bảo tài xế chuẩn bị xe. Nhưng sau đó lại nghi vấn lên tiếng.
– Hôm nay cái nàng gì đó đi không phải à? Không tiễn người ta sao? Ừm… dù gì cũng có một thời… hắc hắc!
Gần cuối câu, Ted liền cười vô sỉ bỉ ổi đáng đánh. Người đẹp, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Nhưng nhanh chóng bị mỹ nữ kế bên véo một cái, hồn liền được kéo lại.
– Cẩn thận cái mồm! Hay là chú muốn đi lao dịch Châu Phi như Lenka hả?
– À, có được mang theo người thân không?
– Không được!
– Nhưng Rinto…!
– Thằng bé là chồng tương lai, thân cái gì?
Len đáp chuyện nhạt nhẽo, bế Rin bước ra ngoài. Ted ở lại cười ẩn ý một cái, nhìn Teto đứng bên cạnh, nói một câu không đầu không đuôi…
– Thế mình mang theo vợ tương lai cũng được chứ nhỉ?
Teto ngượng đỏ mặt, đạp vào chân của Ted một cái, nhanh chóng bỏ đi. Để lại Ted ôm chân la oai oái…
…
.
.
– Anou ~ Em muốn đi tiễn… Miku~san!
Len liếc nhìn Rin, cài dây an toàn lại cho nó…
– Tiễn cái gì? Cô ta có chân thì tự đi!
Rin bối rối, nói lại…
– Dù gì cũng là khách…
– Là khách không mời mà tới! Bây giờ thì em ngồi yên!
Len trợn mắt hù dọa Rin một cái. Hay thật! Giờ thì vì một người lạ mà đứng lên chống đối anh luôn rồi đấy. Rin cũng muốn làm anh hùng dũng cảm một lần, nhưng khổ nỗi ánh mắt của cậu đáng sợ quá, như dao băm con người ta ra làm hai khúc. À, tới lúc này thì dũng khí gì đó cũng quăng mợ nó đi!
…
.
Sau khi đến tổ chức, việc Len làm là kéo Rin ra xa cái phòng tập luyện, nơi mà có con người khổ sai mãi mãi không thể nào với được đến tình yêu đang ở đó. Haizz, lão đại thật mất nhân tính mà! Cầm thú!!
Được rồi! Về cái tình yêu xa vời bị tên âm hiểm xáo trá nào đó bóp chết từ trong trứng nước, chúng ta có thể bỏ qua. Vấn đề là nó cần phải đối mặt làm sao với… ừm… lời thổ lộ của Len?
Nó thích Len! Rất thích rất thích! Nhưng nó cảm giác được sao cái thứ tình cảm này lại xa vời quá. Cứ như nó ở ngay trước mắt bạn, chỉ cần vươn tay ra là chạm lấy. Nhưng nó to lớn quá, bạn không thể nào ôm hết vào người. Mà người ta thường nói, tham quá sẽ bị trời phạt!
Mà Rin, nó không muốn bị phạt. Nhưng nó lại muốn tham lam tiếp nhận tình yêu của cậu. Có điều, Rin sợ Len sẽ thay đổi, chỉ là một phút nhất thời với nó. Mà nó, lại không chịu nổi tổn thương.
Len biết nó suy nghĩ cái gì, nhưng cậu sẽ đợi. Đợi đến khi nó toàn tâm toàn ý chấp nhận nó thì thôi.
Cậu thở dài, vừa ôm nó vừa bước đi. Được rồi! Tạm thời cứ để như tự nhiên đi. Đến thời điểm thích hợp, cậu sẽ lại giăng lưới, bắt cả một mẻ cá về nhà. Ừ, bắt về nhà và chắc chắn,… có ai đó muốn thoát cũng không thoát được.
Nghĩ đến đó, khóe môi ai kia bỗng nhếch lên thành một nụ cười hết sức xảo trá…
…