[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 95~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 95~

Chương 94 :
Rin chạy trong bóng đêm nờ mịt, nhưng dường như tất cả đều bao phủ bởi bóng tối. Cha ơi, mẹ ơi! Hai người ở đâu?
Rin hoảng loạn tìm kiếm, luôn miệng kêu to. Nó hét toáng, khóc lên, hai đầu gối co vào trong ngực, thút thít khóc không ngừng.
Tưởng như sẽ mãi mãi như vậy, mãi mãi đắm chìm trong bóng tối. Vậy mà ngờ đâu, một giọng nói trầm thấp vang vọng ngay bên tai, tựa như ánh sáng xóa mờ màn đêm sâu thẳm…

– Rin, Rin! Tỉnh dậy! Rin!
Len lay mạnh vai nó, nhìn mắt nó đầy nước, liên tục lắc đầu quơ mạnh tay chân, miệng lầm bầm, mày nhíu chặt, trông có vẻ rất thống khổ.
Không hiểu vì sao, Len lại có cảm giác rất đau lòng. Càng nghĩ, cậu càng lay mạnh Rin hơn.
Nó mơ màng đôi mắt, chớp một cái, giọt nước như sương rơi khỏi phiến lá, nhìn ngơ ngốc về phía Len, miệng khẽ mếu, dường như muốn khóc.
Nhìn thấy thế, Len hoảng loạn ôm nó vào trong lồng ngực, vụng về an ủi. Thứ lỗi cho cậu, từ nhỏ dù là Lenka cậu cũng chưa từng dỗ bao giờ. Nhưng mà trái với sự cố gắng của cậu, Rin lại càng khóc lớn hơn. Cậu càng dụ dỗ, nước mắt nó càng rơi như mưa, giọng nói nghẹn nghẹn trong tiếng khóc…
– Có phải không ai cần tôi nữa không? Không ai cần tôi nữa! Hu, ba ơi!! Mẹ ơi!!

Len vụng về vỗ lưng lau nước mắt cho nó, nhẹ giọng thủ thỉ…
– Nào, ai nói không cần em nữa? Tôi rất cần có em mà!
Hiếm khi lão đại tỏ tình như thế, vậy mà vốn con mèo kia lại không để vào tai đến một chữ, khóc càng lớn…
– Không ai cần hết! Ai cũng là người xấu, người xấu!
Vừa nói, vừa vùng vẩy lao ra khỏi cái ôm của cậu. Vậy mà cậu càng ôm chặt hơn, an ủi không ngừng. Thế mà cái con mèo ngốc không biết điều nào đó càng khóc lớn, nước mắt tuôn như mưa, hai mắt dường như cũng sưng húp.
Không thể chịu được nữa, cậu gầm lên…
– Không cho khóc nữa!!!
Quả nhiên, Rin giật bắn người nhìn cậu, im thin thít, chỉ thỉnh thoảng còn hít hít cái mũi. Len vừa lòng vỗ vỗ đầu nó, bắt đầu tra khảo…
– Ai nói với em rằng không ai cần em?
Rin lắc lắc cái đầu, thút thít, dường như sợ cậu lắm…
– Không ai nói cả!
– Thế vì sao em nói như vậy? Chẳng lẽ tôi không cần em sao?
Nhắc đến chuyện này, Rin lại muốn khóc, giọng tu tu, nước mắt lại tràn bờ mi. Len vừa nhìn thấy, luống cuống lau nước mắt cho nó…
– Lại làm sao nữa?
– Hu hu, anh cũng đâu có cần tôi! Anh mang tôi về mua vui thôi, anh xem tôi là cô Miki gì đó chứ gì?
Len nghe xong, cứng đơ người ngạc nhiên. Nhưng trong mắt Rin lại thấy đó là biểu hiện của sự chột dạ, nước mắt lại lập tức tuôn ào ào như suối, hại Len cuống cả người…
– Ngoan! Không khóc! – Len vỗ vỗ lưng nó, sau đó lại nhíu mày – Ai nói với em về Miki?
Nhưng mà Rin không thèm nghe, có nghe cũng không thèm trả lời, khóc càng to lấn át cả tiếng của cậu. Người xấu, người xấu hết! Ai cũng lợi dụng nó!
– Người xấu, hu, tôi không thích anh! Không cần anh nữa!

Lần đầu tiên Rin bướng bĩnh đến thế. Nhưng nó biết một điều chắc chắn Len sẽ không tổn thương nó. Nghĩ đến đây nó càng nức nở, nhìn biểu hiện Len quan tâm đến nó mà biết, chắc chắn cậu thích Miki gì đó lắm.
Nghe đến Rin nói không thích cậu, cũng không cần cậu nữa. Len khóc chịu, tim khẽ nhói, ôm chặt cái người đang giãy giụa trong lòng lại…
– Không cho nói!
– Tôi cứ nói! Cứ nói! Anh làm gì được tôi hả? Hu hu, tôi biết mà! Anh có thật lòng thương tôi đâu! Rõ ràng Miki… Ưm!
Lời chưa dứt, Len đã cúi xuống, dùng môi chặn lại cái miệng đang dối lòng này. Càng hôn càng sâu, càng hôn càng mãnh liệt. Cậu đè Rin xuống giường, ăn luôn cả tiếng khóc, tiếng nức nở cả tiếng oán trách của nó. Môi giao môi, lưỡi giao lưỡi, đến khi hơi thở của cả hai ngày càng dồn dập…
Rin nằm thở hổn hển trong lòng Len, khóe mắt vẫn còn nước, nhưng chẳng còn hơi sức nào có thể la lối khóc lóc được nữa, chỉ có thể để mặc đó cho cậu ôm thôi. Len cúi xuống, hôn nhẹ lên vành tai nhạy cảm, cảm giác được người nó khẽ run, mới hài lòng thỏa mãn giương khóe môi.
– Còn nói lung tung nữa không?
Rin uất ức, nó là nói đúng sự thật. Nhưng nhìn ánh mắt của cậu, Rin lại không đủ can đảm gật đầu, lắc đầu ý bảo không. Tuy nhiên đôi mắt vẫn giận dỗi, giống như giữa những cặp tình nhân cãi nhau.
– Ai nói với em về Miki hả?
– Neru~san, và… và Miku~san!
Lên nhức đầu, biết ngay thế nào cũng có chuyện mà. Mới ôm Rịn vào lòng, nghiêm giọng nói…
– Thế họ có nói tôi không thương em không?
Lắc đầu…

– Họ có nói tôi ghét em không?
Lắc đầu…
– Thế thì vì sao em lại nói bậy, hả?
Nói bậy hồi nào đâu? Rin uất ức, mím môi nhìn cậu. Len vừa tức vừa buồn cười, lần đầu tiên trong đời cậu nói nhiều như thế, nhưng lại có người ngoan cố không chịu hiểu. Cậu ngắt mũi nó một cái, rồi lại hôn nó một cái.
– Nếu không thương em, tôi có làm thế này không? – Len cúi người, cắn cái môi sưng đỏ mê người của nó. Rin mặt đỏ ửng, không trả lời…
– Hả? – Len ép nó. Rin bĩu môi nhìn Len một cái, nhỏ giọng lí nhí cãi cùn…
– Thế chẳng lẽ anh thương tôi à?
Len cười cười, ôm nó vào trong ngực, cũng theo nó nói thầm…
– Em thông minh hơn rồi đấy!…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.