[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 92~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 92~


Chương 91 :
Rin dường như cảm thấy tai mình ù đi, tim như bị ai bóp nghẹn, đau nhói. Mờ mịt ngẩng đầu nhìn Miku, Rin cố giữ cho mình một chút bình tĩnh cuối cùng…
– Nhưng… chẳng phải tất cả đã…
Tất cả bạn giường của Len đã bị cậu giết hết rồi sao? Tất nhiên, Neru là ngoại lệ. Vậy thì tại sao…
Miku nghe vậy, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt nheo lại nhìn Rin…
– Tôi là ngoại lệ! À không, hình như là có cả Akita~san nữa thì phải!
Miku cười cười nhìn gương mặt càng ngày càng đen hơn của Rin, đôi bàn tay bấu chặt vào da thịt nhưng muốn rỉ máu. Đến khi tưởng chừng như Rin sắp quên cả thở, Miku mới cười một tiếng…

– Tôi không giành Len~sama đâu mà lo, tôi đã có chồng rồi!
Rin nghe vậy, cái đầu đang ủ rũ cúi xuống, lập tức ngẩng đầu lên, nét mặt ẩn ẩn sự vui mừng. Thấy vậy, Miku hoàn toàn không nể mặt bật cười lớn tiếng.
Miku thật sự có một thời gian làm bạn giường với Len. Cô yêu Len và hy sinh cả sự thuần khiết trong trắng của mình cho cậu. Nhưng cô lại không đòi hỏi Len phải yêu cô như những người phụ nữ khác. Nếu như Neru giữ được mạng sống là vì có người chống lưng, còn cô sống sót được, là do quá thông minh!
Cô thông minh! Chỉ làm đúng nghĩa vụ với hai chữ “bạn giường”. Không giống như những người phụ nữ khác. Cô không phiền toái, không kêu la, đến khi anh gọi và đi khi anh cần. Vậy thì lý do gì Len phải giết cô?
Cô đã từng yêu cậu, yêu rất nhiều. Có thể không điên cuồng như những con đàn bà khác. Nhưng đó là yêu thôi. Miku Hatsune cô – nghĩ gì là làm. Luôn phải dứt khoát trong tình cảm!
Nhưng đến cuối cùng, cậu cũng không cần cô nữa. “Bạn giường” cũng phải chấm dứt, cô không còn là gì của cậu. Vậy mà ngạc nhiên, cô bình tĩnh đến kỳ lạ. Không khóc cũng không nháo, rất bình tĩnh xếp quần áo vào vali và bước đi, thậm chí còn không thèm lưu luyến quay đầu nhìn đến một lần.
À, trước tiên phải nói đến chồng của cô chứ nhỉ? Mikuo Hatsune! Haha, chồng cô lúc trước cũng là một trong những cách tay đắc lực của Len, giống như Kaito hay Ted vậy. Anh ấy bảo yêu cô kể cả lúc cô ở bên Len. Mà giờ thì Len đã “thả” cô rồi, nên anh rất thoải mái theo đuổi. Có điều, cô hoàn toàn chả thèm để tên đầu xanh đó vào trong mắt. Với cô, cô muốn người đi cùng cô suốt cuộc đời này là người cô giao cho sự thuần khiết của người con gái. Nhưng với Len cô đã buông tay, Miku thật định sẽ ở một mình đến suốt đời.
Trớ trêu thay, Mikuo vì cầu Len cho sự tự do của cô, đã đỡ một viên đạn cho Len trong trận càn quét bọn cớm ở Iraq. Ừ, anh đã suýt chết! Sau đó anh đã chẳng còn thể sử dụng tay phải được nữa, không thể bắn súng, và anh đã được về hưu sớm hơn ba mươi năm. Ờ… và bây giờ họ đã có với nhau hai đứa con.
Tất nhiên đến thời điểm này, dù cô có “chọc điên” Len~sama đó đến cỡ nào, cậu cũng chả thể nào giết cô được! Tuy rằng cái bằng karate đai đen của cô đấu không lại anh. Nhưng thử chọc đến cô xem? Hơ hơ, chồng cô sẽ đến “tính nợ cũ”, mà cái Len sợ nhất chính là phiền phức!
Ừm ờ, bây giờ quay lại hoàn cảnh trước mắt thì… có phải đôi mắt trắng trong xanh biếc của cô bé kia đang nở hoa có phải không vậy?
– Chị nói thật ư? – Rin gần như là lắp bắp. Miku vui vẻ, gật đầu một cái. Thế là hai người lại vui vẻ uống trà…
Một lúc lâu sau, Miku bỗng nhìn chằm chằm Rin, miệng không tính trước thốt ra…
– Em thật giống với Miki~san!

Nói xong, Miku mới giật mình vì những điều mình vừa nói, tay đẹp đưa lên che miệng, đôi mắt hoang mang nhìn về phía Rin. Chỉ thấy Rin nghe xong bất thần, tay cầm tách trà khẽ run lên một cái, trà nóng đổ ra ngoài hết một nửa. Phồng lên, sưng rộp đau đớn.
Miku cuống quýt gọi người hầu lấy hợp cứu thương, nhẹ nhàng băng bó cho Rin, vẻ mặt áy náy…
– Rin~chan! Chị không có ý gì đâu, em hãy quên những điều chị vừa nói đi nhé!
Nhưng lúc này, Rin hoàn toàn chẳng nghe lọt chữ nào, vẻ mặt trân trân…
“Len~sama, ngài yêu thích con bé đó chỉ là vì con bé đó nhìn giống Miki~sama thôi phải không? Nó là đồ thay thế!”
Đồ thay thế?
Miki? Miki là ai?…
Đầu óc của Rin rối bời, tưởng chừng như không thể suy nghĩ được gì nữa! Nó đẩy Miku ra, chạy vọt về phía cửa chính, lao đi vun vút. Kể cả tiếng thét của Miku phía sau cũng bị tiếng gió át mất.
Tim nó thật đau, thật đau, rất đau. Vừa chạy, mấy cây cổ thụ lâu năm như cũng lướt qua trong thoáng chốc. Rin thấy gò má mình ươn ướt, nỏng hổi, sóng mũi cay rần, miệng lại có vị mặn chát.


Không biết chạy bao lâu, nó cảm thấy mệt nhoài, tay chân rả rời. Rin ngừng lại, thu người vào một gốc cây, mặt úp vào đầu gối, không đến tâm đau liệt phế. Đau như có ai cầm dao cắt tim nó ra thành từng mảnh…
Sự dịu dàng của cậu, che chở của cậu, yêu thương của cậu dành cho nó, hóa ra là dành cho một người khác ư?
Trong cái đau đớn đó, nó thấy một ngọn gió mát rượi lùa qua mái tóc, thanh mát dịu dàng mà ấm áp, giống như vòng tay của ai đó…
Rin ngẩng đầu, phút chốc mang theo những cơn gió là những cánh bồ công anh trắng, nhè nhẹ xoay, nhè nhẹ bay…
Đẹp đến mức không ngờ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.