Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 93~
Chương 92 :
Rin nhìn theo những cánh hoa bay bay, nhẹ nhàng, thanh thản, đẹp mà hư ảo. Nó men theo làn gió, tiến vào sâu hơn, lướt qua những hàng cây cổ thụ cao vun vút. Khẽ nhấc tán lá, ánh chiều dương đậm đà óng ả phủ lên máy tóc của Rin.
Gió bay, tất cả những cánh bồ công anh bay tán loạn.
Rin hít sâu nhìn cảnh trước mắt. Đẹp quá! Là một cánh đồng bồ công anh… Trắng mướt, dịu dàng, tinh tế.
Ở đây còn có một nơi đẹp như thế này sao?
Rin bước xuống, men theo cánh đồng hoa. Góc váy của nó vì phớt qua bồ công anh mà dính vào li ti mấy bông hoa nhỏ, đung đưa theo những bước đi của Rin.
Đẹp đến như vầy…
Hoàng hôn rực rỡ phủ xuống, Rin nheo mắt lại. Rồi thấp thoáng nhìn thấy thứ gì đó giữ mấy bụi hoa dày. Tò mò, nó bước lại…
Ai ngờ đến khi lại gần, Rin lại không nhịn được, hít một hơi thật sâu.
Là một ngôi mộ?
Ngôi mộ được làm bằng cẩm thạch tím, trong suốt tuyệt đẹp, tấm bia như có thể soi gương. Nhưng khi nhìn vào dòng chữ trên đó, cổ họng Rin như nghẹn ắng lại, nước mắt lại như chực trào ra. Dòng chữ kia được khắc tỉ mỉ như thế, tinh tế như thế, uốn lượn như thế. Nhưng không hiểu sao, Rin lại thấy chói mắt vô cùng…
“Miki Megurine”
– Miki… Miki…!!
Rin lẩm bẩm đọc đi đọc lại cái tên này. Nó không hiểu, không hiểu. Nhưng nó chưa bao giờ muốn mình không phải là Rin đến thế. Nó muốn là Miki… hoặc là một ai khác. Nó ước giá như được làm Miki, có phải Len sẽ yêu nó như yêu Miki không?
Len yêu Miki, mà Miki không phải là Rin…
Và Len Kagamine… cũng không yêu Rin, người cậu yêu, là Miki Megurine…
….
Tối, Rin không ngủ với Len nữa. Nó cố tìm cớ không gặp cậu. Lúc đầu cậu cũng nhăn mày hỏi tại sao, nhưng nó không chịu nói. Bực mình lấn áp, nhưng khi nhìn thấy góc váy nó bị bám vào mấy cánh bồ công anh li ti, Len lại trầm mặc, nhượng bộ cho Rin ngủ phòng khác.
Mà không có con mèo đó, Len ngủ không được. Khó chịu nằm đến hai, ba giờ sáng, cậu mới chợp mắt được…
…
.
– Miki?…
…
.
.
…
– Miki!!
.
– Miki!! Miki đang làm gì thế? Bỏ súng xuống!
– Không!! Len! Đừng đến gần!
– Miki! Đừng, chuyện gì cũng có thể giải quyết mà! Nghe Len nói!
…
– Không! Len! Fuzuo~san sẽ giết mẹ mình, sẽ giết chị hai của mình, giết anh ba, giết cả hai đứa cháu của mình nữa!…
Trong ký ức mờ nhạt, Len thấy một cô bé chừng mười lăm tuổi, mái tóc hồng xinh đẹp, chiếc váy trắng thuần khiết. Miệng cười run rẩy, nhưng đôi mắt xinh đẹp to tròn đã ẩm ướt, đứng không vững chĩa súng về phía một cậu bé tóc vàng khác đứng đằng xa…
– Vứt súng đi! Lại đây với Len, đúng rồi! Bỏ súng xuống!
Giọng nói cậu bé tóc vàng mười lăm tuổi như lời dụ dỗ khe khẽ. Cô bé kia mơ màng nghe theo thật, khẩu súng từ từ trượt xuống. Nhưng rồi trong góc tối, một người đàn ông béo phệ đạp một người phụ nữ tóc hồng lăn ra sàn. Hai tay bị trói chặt, trên người đầy vết thương. Người phụ nữ cũng có ngoại hình rất giống Miki, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía người cận vệ bên cạnh người đàn ông kia!
– Fuzuo!! Khốn nạn! Trả Ania cho tôi! Không được đụng tới con bé! Khốn nạn, con bé là con của ông mà!
Người phụ nữ kia gào thét lên chống đối, lập tức bị Fuzuo quăng cho một cái tát, đẩy ngã ra sàn, hắn cười lạnh lẽo…
– Ha, muốn trách! Thì trách mẹ cô dụ dỗ dám gả cho anh trai tôi, trách mẹ cô bán cô cho tôi, trách… cô không sinh được một đứa con trai!
Miki thu hết cảnh đó vào trong mắt, lời nói gì cũng không còn nghe được. Cầm súng lên, sợ hãi chĩa lung tung, miệng hét lớn…
– Không! Đừng! Đừng đánh! Luka nee~san!!! Aaa!!!
Dường như không nghư thấy tiếng hét của Miki. Fuzuo nhếch môi cười tàn độc, rút ra cạnh tường phía sau lưng một cái riều sau lưng, mãnh liệt bổ xuống. Máu văng tung tóe, nhuộm đỏ cả một góc sân. Sau đó lại tiếng thét của Miki hét lên từng đợt…
– Luka nee~san!!! Luka nee~san!!!!!
Miki khóc đến tâm đau liệt phế. Fuzuo nhìn về phía Miki, cười khẩy…
– Bắn nó! Hoặc là tao sẽ bắn con bé!
Fuzuo ôm lấy cái bọc nhỏ trong lòng người hầu, giơ giơ đứa con gái của mình như thứ đồ chơi lủng lẳng, cứ như có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào…
– Đừng… đừng!!!
Miki lắc đầu nguầy nguậy, giơ tay run run chĩa súng về Len, khóc nức nở…
– Len…. Xin lỗi! Xin lỗi!
– Đừng, Miki…
Đoàng!!!!!!!!!……
Tiếng súng cứ như thế nổ ra. Nhưng có lẽ vì Miki quá run, nên viên đạn bắn ra, lệch qua một bên, ghim thẳng vào cánh tay của cậu bé, máu tuôn ra trông thật đau đớn. Nhưng đau đớn hơn chính là ánh mắt của cậu bé vốn lạnh nhạt đó, lại chính là sự tổn thương…
Cậu bé ôm cánh tay, khụy xuống, gương mặt chảy dài khổ sở… Tay cầm súng của Miki run lên bần bật…
Đoàng!!!
Ngay lúc nãy, lại một tiếng súng vang lên. Len biết, đó là súng của chi viện. Fuzuo cùng hầu cận phía sau khẽ đen mặt, chửi thề một tiếng, rồi ôm Ania chạy đi…
… Len vì mất máu quá nhiều mà muốn ngất đi, tay ôm vết thương, môi mỏng bị cắn trắng bệch, hơi thở gấp gáp. Ai ngờ lúc này, Miki lại chầm chậm bước về phía Len, tay trái vẫn còn cầm súng…
Len ngẩng đầu, ánh mắt tổn thương nhìn Miki…
Ai ngờ, Miki quỳ xuống trước mặt cậu, tay run run cầm cây súng ngắn nhét vào ta Lên, cầm tay Lên lên, chĩa vào phía trái tim đang đập. Lên hốt hoảng, định buông tay. Nhưng vì lúc này cậu quá yếu, không thể rút ra được…
Miki mím môi, cười trong nước mắt, nhìn cậu, giọng nói cũng nghẹn ngào run run, nhìn vào vết thương đang chảy máu của cậu…
– Xin lỗi Len, chắc là đau lắm…!
– Đừng, Miki… Đừng!…
Len thều thào, muốn rút tay lại, Miki lại siết chặt hơn, nhìn vào Len, nghiêng đầu cười, nước mắt vẫn chảy hai bên gò má…
– Ne, Len à! Mình vẫn còn muốn được ngắm bồ công anh với cậu!…
.
Đoàng!!!!!
Vừa dứt lời, Miki đã bóp mạnh cò. Thân người nảy mạnh ra sau, máu bắn ra thành một vòng cung tuyệt đẹp. Cứ thế, từ từ ngã xuống…
.
Máu nhuộm cả không khí, nhuộm cả nụ cười trên môi của cô ấy…
…