[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 90~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 90~

Chương 89 :
Bỗng đâu đâu vang lên một tiếng gầm rú đáng sợ như vậy, Rin bị giật nảy mình, quay người lại. Đến cả Oliver sóng người cũng khẽ run lên một cái. Cả hai không hẹn mà quay lại nhìn người đằng kia.
Không xa lắm, là bóng người quen thuộc lãng tử, bóng dáng đứng có vẻ lười biếng, mái tóc vàng rực rỡ hơi rối được ai đó túm lại, buộc ra sau, trông nhìn có vẻ soái ca. Tuy nhiên với cái bước đi nặng nề và gương mặt đen thui đó, dường như cảm thấy mĩ cảm bị giảm đi rất là nhiều.
Theo sau người có mái tóc vàng đó là một anh chàng với mái tóc xanh như đại dương, tay cầm một xấp lớn tài liệu. À, tất nhiên là nếu bỏ qua con mắt bầm đen và khóe môi rướm máu một chút thì đó cũng là anh chàng khá đẹp trai.
Len từ từ bước đến, gương mặt lạnh lùng liếc Oliver đứng đằng sau, giọng nhàn nhạt…
– Rảnh rỗi quá nhỉ?
Oliver mím chặt môi, nhăn nhó, khẽ nói…

– Tôi vẫn đang tập luyện?
– Ồ, tập luyện hay ngồi nói phiếm?
Len cười khẩy, khó chịu nói móc. Được rồi, cậu không có ghen đâu mà! Chỉ là ánh mắt nhìn Oliver có hơi hướm muốn giết người tý thôi…
– Tôi vẫn đang tập luyện, chỉ là muốn trò chuyện một chút!… – Oliver đứng thẳng người, nói nghiêm túc, cứ như cây ngay không sợ chết đứng. Đổi lại cho Len chỉ là một cái cười khẩy lạnh lùng, nhếch môi nhìn lại Oliver…
– Nói chuyện phiếm? Xem ra cậu rất rảnh. Tốt, có lẽ tôi đánh giá hơi thấp cậu. Nhưng mà chỉ vì vậy mà cho cậu nghỉ sớm chính là phụ lòng mong mỏi của mẹ tôi đi? – Len đưa tay ra, mắt híp lại thành một đoàn, nhưng Rin vẫn cảm nhận được từng cơn da đầu run rẩy. Kaito thấy bàn tay của Len đưa ra, nhanh nhẹn để một xấp giấy nhỏ – Đây là bản tập luyện của cậu trong một tuần. Hãy tập xong trong hôm nay rồi về nhé!
Vì những con chữ đối với Rin nhận biết được khá mịt mờ, cho nên dù tờ giấy đưa ngang trước mặt Rin đi nữa, nó nhìn cũng chữ đực chữ cái, chữ biết chữ không.
Có điều, lúc đó Rin đang đưa lưng về phía Oliver, cho nên không thấy được tay Oliver cầm tờ giấy khẽ run run, mặt xanh mét.
Ừ, em trung thực thì sao? Hiên ngang thì như thế nào? Vì con hồ ly ác tính nào đấy sẽ không để tâm việc đó. Người ta bảo thỏ ngây thơ thì vào miệng cọp. Đạo lý đơn giản dễ hiểu thế thôi.
– Đi thôi!
Len liếc nhìn Rin một cái, lập tức bế nó lên đi. Thậm chí nó còn chưa kịp nói lời tạm biệt với Oliver, thì cậu đã một đường đi thẳng. Oliver sững sờ đứng nơi đó, ánh mắt ngước nhìn theo bóng dáng Rin với ánh mắt đượm buồn, mất mát.

Rin, Len cùng Oliver đi dọc theo hành lang. Mọi thứ dường như yên tĩnh đến không ngờ, chỉ nghe tiếng gió lay nhẹ cùng tiếng đế giày va chạm hành lang lộp bộp. Rin đầu đặt ở trên vai Len, nhìn Kaito bước theo sau, tay xuýt xoa mấy vết thương trên mặt. Nó rất muốn mở lòng từ bi hỏi thăm Kaito một chút, nhưng nó sợ khi mở miệng rồi, lập tức có ai kia sẽ lập tức quăng nó xuống đất một cách không thương tiếc.

Huhu, nó đã làm gì sai?
Ừ, nó đã làm gì sai? Mà khi bị Len quăng vào ghế phụ của chiếc xe BMW đắt tiền, Kaito lại quăng cho nó ánh mắt thông cảm và tự cầu phúc?
Mà chính lỗ tai Rin cũng nghe được, câu nói sắc lẻm cùng cảnh cáo của Len trước khi bước vào xe.
– Lần sau chú còn dám tự tiện, tôi liền đập chết chú!
Haha, quá hãi hùng! Nghe cứ dễ dàng như chuẩn bị đập chết một con muỗi.

Xe lao vun vút về nhà. Trong suốt đoạn đường, Rin không dám mở miệng lên tiếng. Nó sợ khi mở mồm ra, gió sẽ lập tức cuốn bay cái hàm răng mỏng manh đã mất hết một cái răng cửa của nó. Nhìn gương mặt người ngồi kế bên, cổ họng không kiềm được chuyển động lên xuống.
Nó nhớ mình đâu có làm cái gì sai. Mà nhìn mặt cậu cứ như ông chồng ghen tuông bắt gặp vợ mình đi ngoại tình ý.
Nghĩ xong, Rin suýt sặp nước miếng. Chồng cái gì mà chồng? Uầy, Len mà là chồng nó, thì chắc trời đất thành một rồi á!

Nghĩ vậy, nhưng gương mặt đã phản bội lại suy nghĩ của nó, cứ từ từ đỏ ửng lên, đến vành tai trắng nõn cũng hồng nốt.
Suy nghĩ vừa dứt, chiếc xe đang lao như điên đã đột ngột thắng lại. Rin còn đang miên man, theo quán tính ngã nhào về phía trước cửa kính đang đợi chờ. Nhưng lại có một vòng tay to lớn vươn ra, ôm nó vào lồng ngực, mặt lạnh tanh bước ra ngoài.
Biệt thự Hắc Phiên đứng sừng sững trước mặt. Cậu vươn tay, “ầm” một cái, cửa xa đã đóng kín mít lại. Gương mặt hầm hầm bế Rin vào trong phòng. Vậy mà chân chưa đặt đến cầu thang, lập tức một nữ hầu bước ra, cúi đầu cung kính…
– Kagamine~sama, có một tiểu thư đang tìm ngài!
Len nhíu mày, Rin tò mò. Cả hai đều nghi hoặc, giờ này lại có ai đến đây thăm viếng thế này?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.